Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 64: Di Tích Đổ Nát






Vô Cực Thiên Tâm tàn quyển!
Lương Cẩm có chút động lòng, nàng kiếp trước chưa bao giờ nghĩ tới, một chuyến đến Tiên Nhân di tích chưa từng nghe nói qua, không chỉ có thể thấy Sương nhi mà nàng tâm niệm niệm mong nhớ, còn có thể nhìn thấy Vô Cực Thiên Tâm nằm rải rác ở các nơi trêи thế gian!
Tình Sương ánh mắt cũng rơi vào cái ngọc trêи đài kia, lấy nhãn lực của nàng, tự nhiên có thể thấy được, cái ngọc trêи đài kia, kỳ thực có phẩm chất kém nhất, kiếm kia mang hàn mang bốn phía chính là thượng phẩm Linh Binh, phẩm chất tốt nhất, nhưng cái ngọc kia không hề bắt mắt chút nào, thậm chí có thể nói là thẻ ngọc mộc mạc tàn tạ.

Nó thoạt nhìn tuy rằng rách nát, nhưng có thể cùng Linh Binh thần đan đặt ở cùng một chỗ, hơn nữa còn là đứng ở chính giữa, tuyệt không tầm thường.
Ánh mắt của nàng không để lại dấu vết từ trêи mặt Lương Cẩm đảo qua, thấy người kia sau khi sân đài hiện thế, trong ánh mắt xẹt qua một vệt nóng rực, lúc này cái tâm tình kϊƈɦ động kia dĩ nhiên tiêu tan, ánh mắt yên tĩnh lại, đem tầm mắt dời đi chỗ khác, phảng phất như chưa từng vì nó động tâm.
Tình Sương trong lòng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó bay người lên trêи ngọc đài.
Bất kể là Lương Cẩm hay là Thanh Vân Tử cũng không chủ động nói ba món đồ này thuộc về ai, Tình Sương chậm rãi đi tới bảo vật trước mặt, đưa lưng về phía Lương Cẩm hai người, nói:
“Dị bảo hiện thế, người ở đây nhìn thấy, ngươi và ta tổng cộng ba người, toàn bộ phần trong số đó, thần dược mặc dù tốt, nhưng không phải vật ta cần, cũng có thể cứu tiền bối một mạng, ta đạt được Vô Cực lệnh vào tay, dĩ nhiên được chọn lựa đầu tiên, liền lấy Thần Kiếm này, không biết ý hai vị như thế nào?”
Lương Cẩm hơi há miệng, rất khó mà tin nổi nhìn bóng lưng Tình Sương, liền ngay cả Thanh Vân Tử, cũng có chút liếc mắt.
Dị bảo hiện thế, ba người đều thấy, bọn họ chính là lần đầu tiên nghe được cách nói này!
Lòng người quỷ quyệt, ai không muốn đạt được nhiều dị bảo? Cho dù Lương Cẩm đối với cái Vô Cực Thiên Tâm tàn quyển kia cực kỳ động tâm, nhưng nàng cũng tuyệt đối chưa hề nghĩ tới muốn ở đây chia một chén canh, nhiều lắm là ngày sau sau khi rút ngắn quan hệ cùng Tình Sương, lại hướng về nàng đòi hỏi cũng được, mà Thanh Vân Tử càng là người trọng thương sắp chết, cho dù có tâm tranh cướp, cũng tuyệt không có thực lực kia.

Tình Sương ở đây dưới tình huống này có ưu thế tuyệt đối, lại vẫn nguyện đem ba phần dị bảo này phân chia ra thêm hai phần! Tâm tính cùng định lực này, không nói thế hệ không có thứ hai, nhưng cũng là thế gian hiếm có!
Hồi lâu không nghe thấy đáp lại, Tình Sương xoay người, liền thấy Lương Cẩm cùng Thanh Vân Tử đều là một bộ vẻ mặt giật mình đến cực điểm, nàng khẽ nhíu mày, nói:
“Làm sao, có cái gì không thích hợp?”
Lẽ nào hai người này còn muốn nàng đem ba cái bảo vật kia đều lưu lại?
Lương Cẩm khóe miệng nhất câu, lại một lần nữa vì Tình Sương bái phục, Sương nhi nàng thật là tốt a, dù cho không nhớ rõ nàng, còn là đối với nàng tốt như vậy đây.

.

.

Nếu Sương nhi nàng muốn đem đồ tốt nhất cho nàng, nàng đương nhiên mừng rỡ tiếp thu:
“Tiên tử đại nghĩa thế hệ không có thứ hai, Lương mỗ khâm phục cực kỳ!”
Tình Sương sắc mặt không gợn sóng, đối với Lương Cẩm khen tặng không hề lay động, nàng đem Thần Kiếm bỏ vào trong túi, lại tiện tay lấy ra hộp ngọc đựng đan dược phía bên phải, ném về phía Lương Cẩm.
Lương Cẩm tiếp nhận hộp ngọc, sau khi cảm tạ Tình Sương đem nắp hộp xốc lên, thấy một viên đan dược màu xanh nhạt nằm ở trong hộp, chỉ là nhìn một chút, liền cảm thấy một luồng Sinh Linh Chi Khí phả vào mặt, hô hấp, càng thêm nữa chính là thương thế trêи thân chưa hoàn toàn khép lại liền có hai phần khởi sắc.
Quả thật là thần đan!
Lương Cẩm vui mừng khôn xiết, có viên thuốc này trong tay, lão tổ sẽ không có gì đáng ngại!
Nàng lúc này cúi người, đem đan dược cho Thanh Vân Tử ăn vào.

Thần đan đi vào, tức thì hóa thành một dòng nước ấm, mồ hôi tuôn ra toàn thân của Thanh Vân Tử, nhanh chóng bổ khuyết sinh cơ tán loạn hầu như không còn của hắn, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của hắn liền tốt hơn rất nhiều, mặc dù không đến nỗi lập tức khỏi bệnh, nhưng là không có gì đáng ngại, thực lực khôi phục gần năm phần mười.
Thấy lão tổ tông tính mạng không ngại, hơn nữa thực lực còn khá khôi phục, Lương Cẩm thực tại thở phào nhẹ nhõm, thần đan cho dù tốt, cũng phải trông vào người dùng, mới có thể phát huy chỗ tốt lớn nhất.

Thanh Vân Tử ngồi xếp bằng, đem tóc tán loạn tùy ý buộc hai lần, liền cười híp mắt nhìn Lương Cẩm:
“Tiểu oa oa, ngươi đi đem ngọc giản kia lấy xuống, nhìn xem là vật tốt gì!”
Hắn đối với Lương Cẩm tông môn hậu bối này thoả mãn hết mức!
Lương Cẩm đáp một tiếng, khinh thân nhảy lên ngọc đài, cùng Tình Sương đối mặt đi qua, nàng đi tới trước mặt thẻ ngọc còn sót lại, hít sâu một hơi bình phục tâm tình một chút, liền đưa tay vào quang mạc bảo vệ, đem thẻ ngọc lấy ra.
Thẻ ngọc tới tay, Lương Cẩm đem kề sát ở trêи trán, tâm pháp khẩu quyết gửi gấm trong ngọc giản tràn vào tâm hải, suy đoán lúc trước được chứng thực, bên trong thẻ ngọc này chứa đựng, xác thực chính là Vô Cực Thiên Tâm tâm pháp không thể nghi ngờ! Lương Cẩm trong lòng kϊƈɦ động, nhưng mà không đợi nàng xoay người lại, ánh mắt Tình Sương đột nhiên ngưng lại, lấy tay đưa ra, một phát bắt được cánh tay của nàng, lôi kéo nàng nhanh chóng nhảy xuống ngọc đài.

Lương Cẩm biểu hiện ngẩn ra, tuy rằng không hiểu động tác này của Tình Sương là vì sao, nhưng nàng tự sẽ không tránh đi, tùy ý Tình Sương lôi kéo nàng đi xuống Bạch Ngọc đài.
Khi hai người các nàng đáp xuống đất, chỉ nghe phía sau truyền đến “ầm ầm” tiếng vang, Lương Cẩm bị kinh hãi, đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy cái bia đá Kình Thiên cao vút trong tầng mây kia dĩ nhiên từ dưới gốc đi lên vỡ vụn thành từng mảnh!
“Lo lắng làm gì, còn không chạy mau!”
Thanh Vân Tử dựng râu trừng mắt, không chút nào giống dáng dấp trọng thương sắp chết từ bỏ sinh cơ lúc trước, xoay cổ tay một cái, một thanh bảo kiếm đỏ sậm đứng giữa trời, đón gió phóng to, trong nháy mắt liền hóa thành mấy trượng dài.
Hắn phi thân nhảy lên thân kiếm, kêu Lương Cẩm hai người cùng lên, Lương Cẩm chưa từng do dự, Tình Sương trong chớp mắt có chút chần chờ, lại bị Lương Cẩm lôi kéo ống tay áo nhảy lên kiếm của Thanh Vân Tử, Thanh Vân Tử trêи tay ngắt kiếm quyết, “vèo” một âm thanh vang lên, liền ngự kiếm mang Lương Cẩm hai người hướng phương xa bay đi! Kéo dài một đạo ánh kiếm đỏ đậm!
Ở phía sau bọn họ, bia đá Kình Thiên liên tục sụp đổ, ở bên trong “ầm ầm” nổ vang, rơi xuống mặt đất! Huyên náo bao trùm phương viên trăm dặm!
Tiên Nhân động phủ, bên trong đại điện, Tử Tiêu Cung tử y nam tử cùng Thi Quỷ môn Kết Đan tu sĩ đánh nhau chính là khó phân thắng bại, hai người cho dù tu vi cách biệt không xa, nhưng Tử Tiêu Cung gốc gác dù sao cũng thâm hậu, bảo kiếm trong tay tử y nam tử chính là trung phẩm Linh Binh, mà người lại mang không ít công pháp cấp cao, so sánh với nhau, Thi Quỷ môn Kết Đan tu sĩ chỉ có hạ phẩm Linh Binh trong tay liền rất nhanh bị chèn ép xuống.
Một bên khác, Trần Du hợp tác cùng Vũ Văn Phong, hai người dưới sự trợ giúp của Thanh Dương điện Đạo Thành chân nhân, cùng bốn tên trưởng lão Thi Quỷ môn đánh túi bụi.
Trần Du trong lòng lên cơn giận dữ, phẫn hận khó bình, chiêu nào chiêu nấy nhắm thẳng vào chỗ yếu của Thi Quỷ môn trưởng lão, khiến Vũ Văn Phong trong lòng kinh hãi, cũng không thể không đè thêm nặng vị trí của Lương Cẩm mới quen ở trong lòng Trần Du.

Lần này, nếu là Lương Cẩm coi như thật sự tổn hại tại đây bên trong Tiên Nhân di tích này, Trần Du e sợ sẽ bị đả kϊƈɦ thật lớn.
Một luồng ánh kiếm né qua, xuyên qua binh khí trong tay của Thi Quỷ môn Luyện Thể tầng hai trường lão, tàn nhẫn đánh vào ngực, cái Thi Quỷ môn trưởng lão kia trong miệng phun ra một ngụm nghịch máu, lảo đảo rơi xuống trêи mặt đất, không đợi hắn lấy lại sức, Trần Du kiếm chiêu lần thứ hai tới người!
Nàng liền như thế muốn lấy tính mạng!
Cái Thi Quỷ môn trưởng lão kia sắc mặt trắng bệch, lạnh hừ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, trực tiếp tự vỗ một chưởng trêи lòng ngực của mình, phun ra tâm đầu huyết, nhấc ngón tay vẽ ra một đạo Huyết phù quỷ dị, Huyết phù phun trào, một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ đè nén, Trần Du ánh mắt ngưng lại, người này muốn cùng nàng đồng quy vu tận!
“Tiểu sư muội! Nguy hiểm!”
Cái Huyết phù vừa xuất ra kia, Vũ Văn Phong hoàn toàn biến sắc, lúc hắn ở dưới chân núi rèn luyện có từng cùng người của Thi Quỷ môn giao thủ, biết rõ Huyết phù này khủng bố, lúc này liền muốn kêu Trần Du, không cho nàng xằng bậy, ngoài dự đoán Trần Du căn bản là liều mạng, ngự kiếm bay lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Huyết phù!
Bên trong đại điện nổi lên một tiếng “ầm ầm” nổ vang, toàn bộ đại điện đều run rẩy, huyên náo đầy đất.
Trần Du bay ngược mà quay về, khóe miệng ngậm một vệt máu tươi, nhưng Thi Quỷ môn trưởng lão này cũng tại trong cái âm thanh nổ tung kia hài cốt không còn!
Nàng sau khi rơi xuống đất, lúc này chuyển hướng, muốn viện trợ Đạo Thành chân nhân bắt tên cầm đầu Thi Quỷ môn trưởng lão Luyện Thể tầng bốn kia!
Nhưng vào lúc này, Tiên Nhân di tích toàn bộ rung động, gạch ngói trêи mái vòng đại điện dồn dập rơi rụng, tường nghiêng liên tục nứt vỡ, càng là một bộ hình ảnh tận thế! Trúc Cơ kỳ tu sĩ đều tại bên trong kịch liệt run rẩy mà ngã trái ngã phải, không đứng thẳng được!
“Di tích muốn sụp! ! !”
Trong đám người không biết là ai hô một tiếng, mọi người như vừa tình giấc chiêm bao, dồn dập hoảng loạn, tu sĩ tu vi thấp kém mặt lộ vẻ sợ hãi, lẽ nào bọn họ hôm nay sẽ toàn bộ chôn thây bên trong cái di tích này sao? !
“Mau nhìn! ! Đó là cái gì? !”
Bên trong kinh loạn, lại có người chỉ ngón tay về phía đài chỗ cao, kinh hô.
Không ít người quay đầu đến xem, chỉ thấy không gian trêи đài cao vặn vẹo, một vòng kim quang vặn vẹo chậm rãi hiện ra, càng là một đạo quang môn* không biết đến cùng dẫn tới nơi nào!
(* quang môn: cánh cửa ánh sáng)

“Cửa thoát hiểm! Cái kia dĩ nhiên là cửa thoát hiểm!”
Đám người hoảng loạn phảng phất từ trong tuyệt cảnh đột nhiên nhìn thấy một tia hi vọng, nhất thời liền có tu sĩ liều lĩnh xông lên đài cao, đi vào trong quang môn.
Đại điện rung động càng ngày càng kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống, Thi Quỷ môn Kết Đan tu sĩ một chưởng bức lui tử y nam tử, trêи mặt lộ ra vẻ ngoan lệ:
“Chuyện hôm nay, lão phu ghi nhớ! Tương lai nhất định làm gấp mười lần trả lại! !”
Nói xong, thân hắn cuốn thành khói đen, xông thẳng hướng về quang môn:
“Đi!”
Tất cả người của Thi Quỷ môn tuân lệnh, lúc này hướng về quang môn phóng ra, Đạo Thành chân nhân một chiêu kiếm đâm ra, lại bị trưởng lão Luyện Thể tầng bốn của Thi Quỷ môn né tránh được, hắn một bước đi tới trước quang môn, mắt liếc thấy Đạo Thành chân nhân cùng Trần Du, cười lạnh nói:
“Các ngươi hảo hảo chờ đi, tương lai lão phu nhất định lấy được cái đầu trêи gáy của hai người các ngươi!”
Hắn nói xong, xoay người phóng về phía quang môn, Vũ Văn Phong ngăn cản Trần Du đang còn muốn truy kϊƈɦ, trầm giọng nói:
“Tiểu sư muội, Dư trưởng lão bị thương nặng sắp hấp hối, nếu như không có hai người chúng ta chăm sóc, Mục Đồng cũng không có cách nào tự vệ, hôm nay tạm thời đem ân oán ghi nhớ, tương lai tìm kẻ thù cũng không muộn!”
Bởi vì Vũ Văn Phong chặn lại, Trần Du trơ mắt nhìn cái Thi Quỷ môn trưởng lão kia đi vào trong quang môn, trong lòng phẫn nộ không cách nào giải quyết, rồi lại không thể không mạnh mẽ đem lửa giận trong lòng đè xuống.

Nàng trầm mặt, trêи mặt ẩn hiện vẻ thống khổ, răng môi cắn chặt, mãi đến tận bên tai lại vang lên tiếng của Vũ Văn Phong:
“Chúng ta tạm thời trước tiên rút khỏi di tích.”
Trần Du hít sâu một hơi, bi phẫn đến cực điểm gật đầu đáp ứng, xoay người đi theo Vũ Văn Phong đi tới trước mặt Mục Đồng đang hoảng loạn, Trần Du mang theo Mục Đồng, Vũ Văn Phong cõng Dư Tử Tuân, bốn người theo dòng người xông vào quang môn, đợi đến khi một bước bước ra, dĩ nhiên đi ra bên ngoài trêи đài của Tiên Tích di tích.
Người của Thi Quỷ môn đã không thấy tung tích, người của Tử Tiêu Cung cũng không thấy tăm hơi, ngoại trừ một ít tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ sợ hãi không thôi, những tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trung kỳ trốn ra được kia đã dồn dập rời xa Tiên Tích đài, lúc này trêи Tiên Tích đài, người ở đã rất ít.
Ở phía sau bọn họ, quang môn thoát hiểm chậm rãi thu lại, tu sĩ không thể trốn ra được chỉ có thể vĩnh viễn mai táng ở bên trong di tích, không thể thấy được ban ngày nữa.
Trần Du đứng trêи Tiên Tích đài, trong ánh mắt lộ ra hoang mang, thẳng đến lúc này, nàng còn cảm giác nàng phảng phất đang đặt mình trong ảo mộng.

Mục Đồng cũng trầm mặc ở sau lưng nàng, thấp đầu cụp xuống, ánh mắt lờ mờ, không biết đang suy nghĩ cái gì..