Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 53: Tiên Nhân Di Tích






Lăng Vân Tông phong núi năm năm, tông chủ sau trận đại chiến trong ngoài tông hạ lệnh, phàm đệ tử nội tông chưa đạt Trúc Cơ tầng ba đều không cho phép xuống núi lịch lãm, Lương Cẩm liền nhân cơ hội này hảo hảo tiềm tu, mặc dù biết Lăng Thương Khung là thân ngoại công* của mình, nhưng Lương Cẩm sau khi tỉnh lại cũng chưa từng thấy qua hắn, cũng không biết Lăng Thương Khung có phải hay không bởi vì trong lòng vẫn còn hổ thẹn, nhìn thấy nàng, sẽ khiến hắn nhớ tới ái nữ** đã qua đời, vì vậy hắn cũng không có chủ động gọi Lương Cẩm đến.
(*ngoại công: ông ngoại)
(**ái nữ: con gái yêu)
Trần Du nói cho Lương Cẩm, ngày đó sau khi đại chiến Lương Cẩm thân thể bị thương nặng, suýt nữa bỏ mình, tự mình Lăng Thương Khung mang nàng đi tới cấm địa, thỉnh cầu lão tổ Kết Đan xuất thủ cứu giúp, nàng mới nhặt về một cái mạng.
Lương Cẩm chính mình đối với Lăng Thương Khung cũng không có quá nhiều oán nộ, cũng bởi vì chuyện cũ quá mức xa xôi, nhưng là đối với Trần Du cùng Lăng Thương Khung mà nói bất quá chỉ là sự tình mấy năm trước, trong lòng đau đớn vẫn không có cách nào hờ hững buông xuống, nhưng Lương Cẩm chính là sống lại đến đây, ở trong trí nhớ của nàng, cái chết của cha mẹ đã qua hai trăm năm, đau xót đã nhạt đi, mặc dù hôm nay nàng đã được biết được nhân quả của chuyện xưa, nhưng cũng vô tâm đi trách móc nặng nề người sống.
Thứ hai Lăng Thương Khung làm Lăng Vân Tông nhất tông chi chủ, không muốn ái nữ cùng ma tu qua lại, cũng là chuyện thường tình, sau đó hắn bởi vì cái chết của Lăng Tuyết Nhi mà bị hổ thẹn dằn vặt trong lòng.

.

.

nhiều năm.

Chuyện cũ đã qua, liền để chuyện xưa trước kia vùi sâu vào bụi trần, duy nguyện giờ này ngày này vẫn còn ở bên cạnh người, có thể sống rất tốt, vui sướиɠ an bình.

Lương Cẩm vốn định sau khi ngoại tông đại chiến kết thúc, thời điểm tông môn chỉnh đốn vào Lăng Vân Kiếm Các một chuyến, nàng được lão tổ tông ban ân huệ, lẽ ra nên đi tới nói lời cám ơn, đồng thời cũng coi như đáp lại lời mời ngày đó của lão tổ tông.

Nhưng khiến nàng có chút ngạc nhiên chính là, ngọc bội đeo trêи cổ nàng thiết lập phong cấm lực lượng, khi tu vi của nàng chưa tới Trúc Cơ Hậu Kỳ, e rằng không thể đem nó bóp nát.
Nếu lão tổ tông có ý tứ muốn nàng sau khi đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ lại đi tới Lăng Vân Kiếm Các, nàng liền thừa dịp Lăng Vân Tông phong sơn, bế quan tiềm tu, loáng một cái chính là bốn năm.
Bốn năm sau, Lương Cẩm kết thúc bế quan, từ bên trong sơn cốc nhỏ bế quan tu luyện đi ra.
Nàng sở dĩ chọn vào lúc này xuất quan, thứ nhất là bởi vì tu vi đã đến bình cảnh, lại bế quan thì tiến độ cũng vô cùng chầm chậm, thứ hai là bởi vì tông phái Đại Tỷ Đấu đã tới gần.

Cho dù Lăng Vân Tông nội ứng đã trừ khử, nhưng nàng vẫn chưa bởi vì vậy mà cảm thấy vui mừng, bởi vì kiếp trước Lăng Vân Tông diệt vong, nguyên nhân, cũng không phải chỉ là một cái Lăng Thương Hải.
Lăng Thương Hải chỉ có thể coi là người thúc đẩy một hồi biến cố, không phải nguyên nhân trực tiếp bên trong trận biến cố kia, mà nhân tố bên ngoài, chính là còn có một Thi Quỷ môn chả khác nào Độc Long ngấp nghé tồn tại, Lăng Vân Tông là tông môn chính thống đạo tu, đệ tử nạp thiên địa linh khí uẩn nhưỡng bản thân, mà Thi Quỷ môn lại không phải như vậy, đệ tử bên trong tu luyện âm phách lực lượng, quen thuộc cùng tử thi Dược Nhân giao thiệp, cũng có thể luyện hóa tà ma lực lượng để cho bản thân sử dụng, kiếp trước Lăng Thương Hải đem sự việc cấm địa của Lăng Vân Tông bán cho Thi Quỷ môn, vì vậy Thi Quỷ môn sẽ có chuẩn bị mà đến, mục đích chính là tà ma trong cấm địa của Lăng Vân Tông.
Kiếp này cho dù Lăng Thương Hải đã chết, nhưng Lương Cẩm đã chứng kiến một loạt hành động của Thi Quỷ môn mấy năm qua nhằm vào Lăng Vân Tông, Lương Cẩm trong lòng phỏng chừng, Thi Quỷ môn đã đạt được tin tức cấm địa của Lăng Vân Tông, tông phái Đại Tỷ Đấu, Lâm Phong tam tông hội tụ về Lăng Vân Tông, liền chính là thời điểm nguy cơ bạo phát.
Vì thế, nàng phải nhanh chóng một chút tăng cao thực lực của chính mình, trước khi đến tông phái Đại Tỷ Đấu, làm hết sức tìm kiếm phương pháp tránh né xử lý tai kiếp.
Trong lòng nàng tâm tư bách chuyển, chậm rãi đi ra khỏi sơn cốc, cũng tại ngoài cốc, nhìn thấy một người cực bất ngờ.
Người đến áo bào trắng phủ đầy thân, tóc dài buộc ở sau gáy, hai sợi tóc đen nghiêng rơi ở bên tai, khuôn mặt tinh xảo ôn nhu, bên hông trêи đai lưng thủy sắc khảm một viên minh hoàng noãn thạch, từ xa nhìn lại, phảng phất như Thiên Tiên rơi xuống đất, đã có mấy phần tâm ý xuất trần.
Mấy năm không thấy, lần này đột nhiên gặp gỡ, Lương Cẩm tất nhiên là đặc biệt mừng rỡ, vui mừng hô lên:
“Sư tỷ!”
Người ở ngoài cốc chờ đợi, chính là Mục Đồng, hai người biệt ly đến nay, đã là mấy năm, Mục Đồng dáng dấp đại biến, từ thiếu nữ thanh xuân mười bảy tuổi còn non nớt, biến thành nữ tử phong thái yểu điệu như hiện tại, trong lúc phất tay đều là điềm đạm thanh nhã tú lệ.
Mục Đồng hình như đã ở đây đợi lâu, yên tĩnh tựa ở một bên núi đá, thưởng thức một gốc thanh tùng nghiêng nghiên trêи vách núi.

Nghe thấy tiếng của Lương Cẩm, nàng đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Lương Cẩm chắp hai tay sau lưng, dưới chân ung dung dạo bước mà tới.
Mục Đồng sóng mắt hơi động, Lương Cẩm thân hình phản chiếu ở trong con ngươi sâu xa của nàng, càng lúc rõ ràng.
Thời điểm lúc trước biệt ly, Lương Cẩm vẫn còn chưa đầy mười sáu, khuôn mặt non nớt, hiện nay mấy năm đã trôi qua, Lương Cẩm dĩ nhiên hai mươi mốt tuổi, thân thể nẩy nở, ngũ quan triển khai, mi thanh mục tú.

Ánh mắt nàng linh động như nước, lại thâm thúy như đêm hè trời quang, ẩn giấu vô hạn tinh quang cùng vạn ngàn nhân quả, khiến người liếc mắt nhìn qua, liền hãm sâu trong đó.
Vóc dáng của nàng lại cao thêm một chút, nguyên bản thấp hơn so với Mục Đồng, hiện nay cũng đã cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng vẫn là mặc cái áo bào lúc mới vào nội tông do Trần Du tự thân thêu hoa văn kia, khí chất thanh nhã, hờ hững thoát tục, ống tay áo bào bay lượn trong gió, bồng bềnh như tiên.
“Sư muội.”
Mục Đồng một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nàng mím môi nở nụ cười, mừng rỡ thoải mái.

Hai người cho dù nhiều năm không thấy, cũng không chút nào hiện ra không thân cận, Lương Cẩm đi tới gần, chớp mắt cười nói:

“Nhiều năm không thấy, dung nhan của sư tỷ càng ngày càng tú lệ, nam đệ tử trong tông nhìn thấy sư tỷ, sợ đều không dời nổi mắt rồi.”
Bị Lương Cẩm tán thưởng như vậy, Mục Đồng gò má ửng đỏ, chợt giận cười:
“Sư muội cũng không phải ngượng ngùng nội liễm như năm nào đó, càng sẽ trêu ghẹo sư tỷ rồi!”
Lương Cẩm dĩ vãng không thích cùng người vui đùa, nhưng sau khi diệt trừ Lăng Thương Hải, khúc mắc của Trần Du hơi giải lỏng, tính tình của nàng cũng biến hóa so với thường ngày cởi mở hơn, bóng tối kiếp trước bao phủ trong lòng nàng tản đi một chút, khiến cả người nàng đều từ trong ra ngoài lộ ra một luồng khí thế thanh niên hăng hái phấn chấn, đặc biệt chói mắt.
Lương Cẩm hì hì nở nụ cười, cũng không tiếp lời, ngược lại hỏi:
“Sư tỷ sao trùng hợp biết ta hôm nay xuất quan?”
Mục Đồng nghe vậy, khóe môi hơi nổi lên:
“Trần sư thúc từng nói ngươi sẽ trước khi tông phái Đại Tỷ Đấu xuất quan, vừa vặn ngày gần đây bên dưới ngọn núi đã xảy ra một chuyện, tông chủ phái Trần sư thúc cùng Gia sư hạ sơn kiểm tra, Trần sư thúc nói đợi ngươi sau khi xuất quan liền xuất phát, hai ngày này ta rảnh rỗi liền tới xem một chút, hiện tại, hôm nay liền trùng hợp đụng phải.”
Lương Cẩm bị việc đề cập đến trong lời nói của Mục Đồng nổi lên hứng thú, đến tột cùng là chuyện gì, dĩ nhiên cần Dư Tử Tuân cùng Trần Du hai cái Luyện Thể cảnh giới trưởng lão hạ sơn kiểm tra?
“Chuyện gì cần hưng sư động chúng* đến như vậy?”
(*hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm một việc gì đó)
Mục Đồng hai người cùng đường hạ sơn, hướng Ngọc Nhụy tiểu trúc đi tới, Mục Đồng một bên đi, một bên giải thích:
“Nghe đồn Tiên Tích trấn đạt đến thời điểm lộ ra dấu vết của Tiên Nhân di tích, Tiên Tích trấn nằm ở hạt địa cảnh nội của Thi Quỷ môn, nơi phụ cận gần Tiên Nhân di tích hiện thế có Luyện Thể cảnh yêu thú tiếp cận qua lại, Thi Quỷ môn cùng Thanh Dương điện đều đã phái nhân thủ đi trước điều tra, nhưng đến nay lối vào chưa mở.”
Lương Cẩm gật gật đầu, chẳng trách Trần Du không chút vội vã, kiếp trước nàng chưa từng nghe nói đến Tiên Nhân di tích, cũng không bởi vậy mà hạ sơn*, hiện nay mắt thấy tông phái Đại Tỷ Đấu tới gần, trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, lần hành trình Tiên Nhân di tích này cũng coi như một biến số, mà càng lại bên trong hạt địa của Thi Quỷ môn, nói không chừng có thể tìm được phương pháp giải quyết tình thế nguy cấp của Lăng Vân Tông.
(*hạ sơn: xuống núi)
Nàng lúc này cùng Mục Đồng đồng thời chạy tới Ngọc Nhụy tiểu trúc, bên trong tiểu viện, Trần Du chính ngồi trêи mặt đất, trước mặt xếp đặt một khay trà, bên hông là tiểu lô* đang cháy, một ấm trà tử sa tinh xảo đang “ô ô” vang vọng, Trần Du nhấc lên chuôi ấm, động tác ưu nhã làm nóng chén, lọc trà, không lâu lắm, trêи mặt bàn liền pha được bốn chén trà nóng rồi.
(*tiểu lô: bếp nhỏ)
Dư Tử Tuân ngồi đối diện Trần Du, một tay vuốt râu, cùng Trần Du chuyện trò vui vẻ.
Lương Cẩm hai người khi trở về, liền nhìn thấy một hình ảnh yên tĩnh an tường như vậy.

Hai người đi vào tiểu viện, Trần Du giương mắt kiểm, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Lương Cẩm, cười nói:
“Về thật đúng lúc, đến thử xem trà này của sư phụ, pha như thế nào.”
Xem ra bốn năm này, tu vi của Trần Du cũng tinh tiến rất nhiều, trong lúc phất tay, đều mơ hồ lộ ra một luồng tâm ý huyền ảo.
Lương Cẩm đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Trần Du ngồi xuống, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi hai cái, sau đó nhấp một hớp nhỏ.
Vào cổ họng thơm ngọt, ý nhị dài lâu.
“Sư tôn tài nghệ dĩ nhiên lô hỏa thuần thanh*!”
(* lô hỏa thuần thanh: ý chỉ thành thục đến không thể thành thục hơn)
Trần Du mặt mỉm cười, Dư Tử Tuân lại vào lúc này kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn Lương Cẩm, gật đầu than thở:
“Ngươi đã Trúc Cơ tầng năm rồi hả?”

Mục Đồng đi theo phía sau Lương Cẩm đi vào tiểu viện nghe được lời này của Dư Tử Tuân, kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng nhìn về phía Lương Cẩm.

Thấy nàng ngồi thẳng người, cực kỳ khiêm tốn nói:
“May mắn thôi.”
Mục Đồng mím mím môi, Lương Cẩm nói như vậy, chính là chứng thực lời nói của Dư Tử Tuân, nàng càng là đã đạt được Trúc Cơ tầng năm rồi! Nàng sâu sắc thở dài một hơi, biểu hiện khá là bất đắc dĩ, nàng sớm nên nghĩ đến, Lương Cẩm từ thời gian rất sớm, liền thể hiện ra thiên phú của nàng trong việc tu hành, các nàng biệt ly năm năm, nàng càng từ Luyện Khí tầng tám thẳng lên tới Trúc Cơ tầng năm, này vốn sẽ khiến người kinh hãi, tốc độ tu hành khiến người nghe kinh hãi, xuất hiện ở trêи người Lương Cẩm, nàng lại cảm thấy không phải vấn đề khó tiếp thu như vậy.
Trần Du cũng gật đầu cười, tán thưởng nói:
“Rất tốt, hôm nay chỉnh đốn hành trang một hồi, ngày mai chúng ta liền xuống núi.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lương Cẩm vào lúc trời vừa sáng, Trần Du dĩ nhiên chờ ở trong viện, thấy Lương Cẩm đi ra, nàng từ túi chứa đồ bên hông lấy ra hai thanh kiếm, một thanh trường kiếm, thân kiếm đen huyền mang ám khấu*, chính là một thanh bảo kiếm phẩm chất cực kỳ tốt, mặc khác lại thêm một thanh, chính là nhuyễn kiếm quấn eo, sáng trắng như tuyết, khá là tinh xảo đẹp đẽ, thân kiếm cực kỳ dẻo dai, sắc bén dị thường.
(*ám khấu: chỉ nút buộc trêи một số quần áo hoặc túi xách dùng để cố định, bởi mối nối được may ở mặt đằng sau, không dễ bị phát giác, do đó gọi chung là ám khấu)
“Hai cái kiếm này ngươi cầm lấy, dùng để phòng thân.”
Lương Cẩm hai cái thanh kiếm của chính mình thì một thanh trong đó sớm đã tổn hại, mặc khác thanh còn lại cũng không còn thích hợp để sử dụng, Trần Du suy tính khá là chu đáo, càng đặc biệt vì nàng chuẩn bị hai thanh kiếm.
Trần Du tặng cho nàng, Lương Cẩm đương nhiên sẽ không giả ý chối từ, nàng cười hì hì tiếp nhận hai thanh kiếm báu, cấp tốc thu cẩn thận:
“Đa tạ sư tôn!”
Hai người cùng đi tới bên ngoài tông môn, Dư Tử Tuân cùng Mục Đồng đã sớm đến trước một bước, thấy Trần Du hai người chạy tới, liền nói:
“Đi thôi.”
Bốn người đang chờ hạ sơn, liền thấy một người từ bên dưới ngọn núi đi tới, toàn thân áo đen, phong trần mệt mỏi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khá là tuấn lãng, hắn ngẩng đầu, một chút liền nhìn thấy Trần Du trong bốn người bọn họ.

Vẻ mặt vui mừng, hắn lập tức kêu:
“Tiểu sư muội!”
Bước chân bốn người dừng lại, Trần Du cùng Dư Tử Tuân vẫn còn hảo, nhưng Lương Cẩm cùng Mục Đồng nửa ngày không nghĩ thông nổi người này đây là đang kêu ai.
Trần Du lông mày cau lại, giống như từ trong ký ức lục lọi hình dáng người này, chỉ chốc lát sau mới bừng tỉnh:
“Vũ Văn sư huynh?”.