Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 51: Vô Ngã Vô Tâm






Chân tướng
“Sư tôn! ! !”
Lương Cẩm tâm vào đúng lúc này đột nhiên co rút đau đớn! Nàng sống lại đến nay, vẫn chưa thật sự sợ hãi quá việc gì, nhưng tại thời khắc trong nháy mắt này, đột nhiên thất kinh!
Nàng cực sợ bóng tối của kiếp trước lần thứ hai cuốn đến, nàng sợ Trần Du gặp bất trắc, nàng còn không kịp khiến Trần Du thả lỏng tâm tình chuyện nàng ăn năn, còn không kịp khiến nàng chân chính hài lòng qua!
Loại tình nghĩa này cùng tình cảm nàng đối với Tình Sương không giống nhau, nhưng lại là sự thật, nàng vô luận như thế nào, cũng không nguyện Trần Du ôm nuối tiếc mà kết thúc!
Kiếp trước hai trăm năm kia, nàng cho dù tu vi tuyệt đỉnh, nhưng cũng chật vật đầy cơ khổ, khi còn bé cha mẹ mất hết, vào tông chỉ có mấy năm thì tông môn liền diệt, sư tôn chết sớm, cuộc sống về sau có bao nhiêu phiêu bạt, không khác nào bèo không rễ, chỉ có Tình Sương thường xuyên làm bạn bên người, nhưng cuối cùng cũng bởi vì nàng mà hương tiêu ngọc vẫn!
Đời này đối với nàng mà nói không chỉ có tính mạng sống lại, càng là chân chính tâm sống lại!
Niềm vui gặp lại sư tôn nàng còn không chưa kịp hảo hảo tận hưởng, Trần Du đối với nàng mà nói, vừa là sư trưởng, vừa càng là sinh mẫu* sâu đậm! Chỉ có đối mặt Trần Du, nàng mới có thể tùy tâm cảm nhận được tình ấu tử quấn quýt nhiều năm về trước từ lâu đã quên mất!
(*sinh mẫu: mẫu thân ruột thịt)
Dù cho tâm trí nàng thành thục không e ngại bất kỳ gian nguy, cũng tại một khắc khi Trần Du tao ngộ hiểm cục đột nhiên bộc lộ ra nội tâm yếu đuối bị vùi lấp nơi sâu nhất bên trong nàng!
Mắt thấy Trần Du mạo hiểm, nàng liều lĩnh lao nhanh lên núi!
Trong chớp mắt, bàn tay của Lăng Đạo Tử đã gần kề gần Trần Du, mắt thấy liền muốn một chưởng mất mạng!
“Ngươi dám!”
Lăng Thương Khung một tiếng quát lớn! Cứng rắn hứng chịu một chưởng của Lăng Thương Hải, mượn lực trong nháy mắt phóng tới! Một chiêu kiếm đâm ra!
Lăng Đạo Tử trong mắt loé ra thần quang tàn nhẫn, không lùi không tránh, một chưởng vỗ xuống!
“Du nhi!”
“Sư tôn!”
Trần Du thân thể chấn động, bị Lăng Đạo Tử một chưởng đánh xuống, không khác nào diều đứt dây, đập xuống trêи mặt đất!

Lăng Thương Khung khuôn mặt hiện ra vẻ dữ tợn, một chiêu kiếm thấu cổ họng mà qua!
Lăng Đạo Tử một chiêu đắc thủ, cười dài mà chết!
Lăng Thương Hải truy kϊƈɦ đến, trường kiếm chém xuống! Lăng Thương Khung bởi vì lúc nãy ra tay toàn lực, chiêu thức đã mất đi tác dụng, kẽ hở phía sau lưng lộ ra!
Trận chiến của Luyện Thể đại viên mãn tu sĩ, chút xíu kẽ hở đều đủ để trí mạng!
“Chết! ! !”
Lăng Thương Hải tức giận rít gào, vung kiếm chém xuống!
Lăng Thương Khung không kịp xoay người lại, thế cuộc đã định!
Trong chớp mắt, trêи quỹ tích của trường kiếm chém xuống lại bỗng dưng xuất hiện một bóng người! Càng là Lương Cẩm lúc này lúc nãy chạy tới! Nàng xuyên qua tầng tầng màn kiếm, cả người đẫm máu chắn phía sau Lăng Thương Khung! Muốn tiếp kiếm chiêu của Lăng Thương Hải!
Châu chấu đá xe! Không biết tự lượng sức mình!
Lăng Thương Hải trong lòng quét qua chê cười trong nháy mắt, kiếm thế không thu, toàn lực chém xuống!
Muốn đem Lương Cẩm một chiêu kiếm chém thành hai đoạn!
“Cẩm nhi! !”
Lăng Thương Khung muốn rách cả mí mắt, hắn mới vừa quay người lại, dĩ nhiên không kịp cứu giúp Lương Cẩm! Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Lương Cẩm càng sẽ vào lúc này xuất hiện! !
Trần Du lúc nãy bị đánh rơi, không rõ sống chết, Lương Cẩm thân lại hãm vào tình thế này thì chắc chắn phải chết! Dưới kiếm của Lăng Thương Hải, Lương Cẩm thực lực chỉ là mới vào Trúc Cơ, nào có khả năng còn sống chứ? ! Đây chính là đối mặt thực lực chênh lệch cao tới hai cái đại cảnh giới!
Mặc dù hãm vào hiểm cảnh nhưng Lương Cẩm vẫn không biểu hiện ra tuyệt vọng, nàng nhếch khóe môi, nhìn lưỡi dao sắc bén nhanh chóng mà đến, ánh mắt vô cùng kiên định.
Ở thời khắc trường kiếm chém đến, một tay nắm chặt Yến Hồi Kim Linh, chấn động mạnh một cái, đem lực lượng hộ thể thôi phát đến mức tận cùng! Mà hai mắt của nàng lại cùng Lăng Thương Hải đối lập nhau!
Vốn nên một chiêu kiếm hạ xuống nhưng thân hình cao lớn của Lăng Thương Hải chấn động mạnh một cái, thần tình trêи mặt nhất thời cứng ngắc, ánh mắt tan rã, dĩ nhiên dại ra trong nháy mắt!
Một đạo kiếm ảnh hư vô sát ý kinh thiên từ trong hai mắt sâu thẳm của Lương Cẩm nhanh như tia chớp xuyên ra, bắn thẳng tiến vào bên trong tâm hồn của Lăng Thương Hải! Ở tại bên trong linh thức tàn phá!
Bên trong Lăng Vân Kiếm Các, truyền tự* một thức kiếm chiêu của lão tổ Lăng Phong Hoa!
(*truyền tự: kế thừa)
Vô Ngã Vô Tâm!
Đây chính là tâm tới kiếm!
Dùng vô hình, trực kϊƈɦ tâm hồn!
Một chiêu này cực kỳ huyền ảo, dù cho nàng đã tiêu tốn một năm này lúc nào cũng tìm hiểu, cũng không có cách nào phát huy ra toàn bộ uy năng! Cá nhân nàng tu vi còn thấp, mà chiêu này toàn bộ từ ý niệm phát ra, trong lòng cần có sát ý di thiên*, ý chí phải cực kỳ kiên định, mới có thể ra chiêu, bằng không nếu như bị phản phệ, liền có thể như vậy mà hóa điên!
(*di thiên: rung động trời đất)
Nhưng chiêu này nếu tu thành, có thể vượt qua đại cảnh giới để ảnh hưởng đến tâm trí của địch, có thể nói là tuyệt thế!
Trong đôi mắt của Lương Cẩm phảng phất như có vạn ngàn kiếm ảnh lăng liệt phát ra, Lăng Thương Hải kêu thảm một tiếng, sức mạnh trong tay giảm đi hơn phân nửa, uy lực đã không đủ hai ba phần mười lúc toàn thịnh! Trường kiếm chém xuống, Yến Hồi Kim Linh theo tiếng mà nát, mặc dù cản trở lưỡi kiếm, nhưng Kiếm Khí trêи mũi kiếm vẫn là tràn ra không ít, rơi vào trêи người Lương Cẩm!
Trong khoảnh khắc, Lương Cẩm khắp toàn thân đều bị Kiếm Khí sắc bén cắt ra vô số vết thương, máu tươi bắn tung toé, trêи không trung tản ra thành một chùm sương máu!
Chính là nàng đã thành công cản trở Lăng Thương Hải trong nháy mắt!
Trong nháy mắt này cũng để Lăng Thương Khung trở mình!
Lăng Thương Khung hậu kình nối liền, nhanh chóng vọt tới, thừa dịp ý thức của Lăng Thương Hải hoảng hốt trong nháy mắt, một chiêu kiếm xuất ra!
Kiếm ảnh kinh hồng, mơ hồ có tư thế khuấy lên thiên địa!
Trận chiến này nếu như may mắn thoát khỏi, Lăng Thương Khung có lẽ có thể trực tiếp đột phá!
Chiêu kiếm này hắn không hề bảo lưu, đem Kiếm Vương Quyết một chiêu cuối cùng “Đế Vương Thụ Thủ*” phát huy ra gấp mấy lần oai phong!
(*Thụ thủ: chém đầu)
Trường kiếm ngân sắc phóng ra hào quang chói mắt, xuyên qua ngực của Lăng Thương Hải, một đạo ánh kiếm hoa mỹ đi xuyên qua, lại hướng sâu vào trong đất phía sau thân thể hắn!

Hai mắt của Lăng Thương Hải đang đau nhức từ trong hỗn độn khôi phục lại thần thái, ánh mắt hắn nhìn hướng về Lăng Thương Khung tràn đầy kinh ngạc cùng khó mà tin nổi, hắn thậm chí không hiểu nổi, lúc nãy vẫn là cục diện nhất định thắng, làm sao mới qua thoáng chốc, chính mình liền đã thất bại mà chết!
Lăng Thương Khung không có đi xem phá hoại mà một chiêu kiếm của chính mình tạo thành, hắn sau khi rơi xuống đất ngay lập tức nhìn về phía Lương Cẩm cùng Trần Du.
Trần Du ở lân cận, Lương Cẩm khá xa.
Lăng Thương Khung một bước đi tới bên người Trần Du, đưa tay dò xét hơi thở, sau đó đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nàng còn sống.
Cho dù vai phải gãy vụn, y phục trắng như tuyết toàn bộ đã nhuộm máu tươi, nhưng cũng tránh được vị trí Thiên Linh đòi mạng.

Lăng Đạo Tử dù sao cũng ở dưới tình trạng trêи tay bị Lăng Thương Khung trọng thương, một chưởng này không có phát huy được toàn bộ uy năng, một chiếc Yến Hồi Kim Linh khác mà nàng vẫn đeo ở bên hông tự động hộ chủ, cũng trong trận chiến này triệt để nát tan.
Lăng Thương Khung từ trong ống tay áo lấy ra một quả Linh Đan chữa thương, sau khi đem đút vào trong miệng Trần Du, Trần Du liền khó khăn mở mắt ra, nàng nhớ mang máng mới vừa nghe thấy Lăng Thương Khung hô một tiếng “Cẩm nhi”, hơn nữa nàng cũng xác thực nhìn thấy một bóng người vọt vào vòng chiến, điều này khiến trong lòng nàng phi thường kinh hoảng.
Trần Du môi lay động, run giọng mở miệng:
“Nàng.

.

.

Khụ! Khụ khụ khụ! !”
Nàng chỉ nói một chữ, liền kịch liệt ho khan, Lăng Thương Khung lắc lắc đầu, ngăn cản nàng tiếp tục nói.
Hắn sau khi đứng dậy, một khắc không ngừng đi tới bên người Lương Cẩm, lại đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.
Chính là thấy áo bào trêи người Lương Cẩm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, nàng nằm ngang trong vũng máu, khắp toàn thân không có một khối hoàn hảo, da thịt nứt toác bay khắp nơi, máu chảy đầy đất, cả người không có bất kỳ tiếng động.
Lăng Thương Khung tâm giống bị nắm chặt vừa thương vừa đau lòng, hắn đè nén đau đớn trong lòng, bước nhanh đi tới.
Lúc lấy tay quét qua dò xét, trong nháy mắt hắn cảm nhận được ngực của Lương Cẩm truyền đến nhịp tim cực kỳ yếu ớt, hắn càng không kìm lòng được đỏ cả vành mắt.
Hắn hít sâu một hơi, không chút do dự mà đem Lương Cẩm ôm lấy.
“A.

.

.

Ngươi nên vui mừng vì ngươi có một cái hảo đồ tôn*.”
(*đồ tôn: Học trò của học trò mình)
Một thanh âm yếu ớt từ phía sau Lăng Thương Khung vang lên, Lăng Thương Hải bị một chiêu kiếm chém nát trái tim nhưng vẫn chưa đứt tuyệt sinh cơ!
Nếu như không phải Lương Cẩm ngẫu nhiên bắt sống Lâu Long, hắn sẽ không chọn ngày hôm nay động thủ, nếu như không phải vì Lương Cẩm vừa nãy liều mình đỡ một đòn, hắn cũng không thể trong khoảnh khắc đó rơi vào hoang mang, hắn sở dĩ thất bại, hoàn toàn là bởi vì Lương Cẩm.
Lăng Thương Khung thân ảnh dừng lại, hắn đưa lưng về phía Lăng Thương Hải, ngữ khí bằng phẳng:
“Nàng là nữ nhi của Tuyết nhi.”
Lăng Thương Hải bỗng dưng trừng lớn hai mắt, trong mắt lộ ra khϊế͙p͙ sợ cùng phẫn nộ!
“Ngươi hại Tuyết Nhi cùng Kinh Lam, cũng không biết, Du nhi tiến vào Lão Hòe thôn, mang nàng về.”

Lăng Thương Khung vừa dứt tiếng, Lăng Thương Hải trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt!
Lúc này, kiếm khí trêи Tử Vân sơn đã theo đó lắng xuống, trêи sườn núi mấy cái nội tông trưởng lão còn có thể nhúc nhích dồn dập chạy tới, trong đó người có thương thế nhẹ liền đem Trần Du nâng dậy, ngay tại chỗ vận công chữa thương cho nàng.
Lăng Thương Khung ôm Lương Cẩm đi tới bên người Trần Du:
“Ngươi hảo hảo dưỡng thương, ta dẫn nàng đi cấm địa.”
Trần Du nghe vậy gật đầu, tảng đá lớn trong lòng rơi đấy, nếu Lăng Thương Khung nói như vậy, liền mang ý nghĩa Lương Cẩm còn có thể cứu.

Trong lòng nàng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng rõ ràng tình huống trước mắt của chính mình, chỉ đành tùy ý Lăng Thương Khung đem Lương Cẩm mang đi.
Lương Cẩm lúc tỉnh lại lần nữa, đã qua một tháng, nàng mở mắt liền thấy Trần Du ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư, mà ngay cả động tĩnh lúc nàng tỉnh lại cũng không phát hiện.
Nàng không có lập tức lên tiếng, mà là yên tĩnh nhìn gò má của Trần Du.
An nguy của Trần Du, là nàng mặc dù rơi vào hôn mê, trong lòng vẫn nhớ đến sự tình này, tỉnh lại đầu tiên có thể nhìn thấy Trần Du, trong lòng nàng tất nhiên có vui mừng to lớn, nhưng lại không đành lòng tùy tiện quấy nhiễu, sợ mộng đẹp chưa hưởng thụ được, liền bị đâm thủng.
Trần Du thật sự rất đẹp, bên trong vẻ đẹp của nàng mang theo một loại Tiên khí không thể nắm bắt, trong lúc phất tay, ʍôиɠ lung xuất trần.

Mà giữa lông mày lành lạnh của nàng lại lơ đãng toát ra vẻ ưu sầu khiến cho nàng thêu thêm một vệt ý nhị không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Nữ tử dung nhan tuyệt thế như thế, thế gian ít có, cũng không biết người đã trải qua chuyện gì, khiến giữa lông mày của nàng đều quẩn quanh ưu sầu xua tan đi không được như thế.
Sắc mặt của nàng thoạt nhìn trắng xám nhưng không giống như bị thương, có lẽ ngày ấy hứng chịu vết thương đã tốt hơn rất nhiều.
Hồi lâu sau, Trần Du đột nhiên hoàn hồn, người bên cạnh không giống khí tức ngày xưa lập tức gây được sự chú ý của nàng, nàng quay đầu lại xem, liền thấy Lương Cẩm hơi nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn nàng, thấy nàng quay đầu, liền ngoan ngoãn kêu:
“Sư tôn.”
Trần Du trong nháy mắt sững sờ, nàng cũng không biết Lương Cẩm là từ lúc nào tỉnh lại, nhưng thấy nụ cười ngây thơ vui sướиɠ trêи mặt Lương Cẩm như thế, trong lòng nàng không biết tại sao lại chua xót.
Nàng hít sâu một hơi, đem sầu tư không tên xông lên trong đầu nàng cưỡng chế xuống, trêи mặt lộ ra vẻ tươi cười, hỏi:
“Ngươi khi nào tỉnh lại?”
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, mặt không đỏ tim không đập vung cái nói dối:
“Ngay tại lúc nãy.”
Trần Du không có suy nghĩ nhiều, đem nàng nâng dậy, để cho nàng tựa ở đầu giường, lại đưa tay thay nàng nhét nhét vào góc chăn:
“Vết thương trêи người ngươi còn chưa hảo, đoạn thời gian gần đây đều cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng.”
Lương Cẩm đối với tình huống thân thể của chính mình tự nhiên rất rõ ràng, nàng không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng nhất định không phải một đoạn thời gian ngắn, cá nhân khí tức trong cơ thể nàng đã thông thuận, nội thương đã tận trừ, chỉ còn lại một chút vết thương ngoài da còn chưa tốt, tĩnh dưỡng mấy ngày có thể xuống đất.
Nàng thấy Trần Du từ bên bàn bưng tới một chén canh dược, múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng, dịch thuốc dạng lỏng còn ấm áp, nhiệt độ vừa vặn có thể đưa vào miệng.
Có lẽ trong khoảng thời gian nàng hôn mê này, Trần Du đã đem dược liên tục nhiều lần hâm nóng, hoặc là một lần nữa sắc lại thuốc mới, mới có thể ở thời điểm nàng tỉnh lại, trùng hợp duy trì được nhiệt độ có thể nuốt vào miệng.
Lương Cẩm trong lòng hơi động, sau khi nuốt xuống nước thuốc trong miệng, thẳng thắng nhìn Trần Du:
“Sư tôn, trong lòng đệ tử có nghi hoặc.”.