Chết đi rốt cuộc là dạng gì, lạnh như băng hay là ấm áp? Dòng máu ấm áp từ thân thể chậm rãi chảy ra, thân hình dần dần cứng ngắc, trong óc lướt qua một vài ký ức giống như đã muốn quên đi, chết như vậy, đối với Bạch Tùng Trạch mà nói, chẳng lẽ lại không tràn ngập hương vị ngọt ngào?
Bạch Tùng Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, cầm trong tay một con dao sắc bén, hắn nhìn Tô Duy Hi lui bên cạnh hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười hiếm có: “Tôi vốn muốn thử nhảy lầu xem, nhưng không biết em có thể đi với tôi hay không, vẫn là lựa chọn chết kiểu khác đi.”
“Anh muốn chết như thế nào?” Tô Duy Hi nhấm nháp bánh quy, chăm chú nhìn Bạch Tùng Trạch.
“Cát cổ tay đi.” Ngữ khí của Bạch Tùng Trạch thực nhẹ nhàng, hắn thản nhiên nói: “Hình như chỉ có chết như vậy, xác chết nhìn vẫn tương đối được?”
“A.” Tô Duy Hi đầu gỗ ứng một câu, nhảy lầu tự sát quả thật khó có thể lọt vào mắt.
“Em nói em thật sự là ngu a, chọn nhảy lầu để làm chỉ, chẳng bằng em lựa chọn cắt cổ tay, hoặc là uống thuốc ngủ, còn đẹp mắt hơn nhảy lầu a.”
Khẽ nói đùa, tay phải Bạch Tùng Trạch không chút lưu tình cầm chuôi dao, hướng tay trái chính mình hung hăng cứa một nhát.
“… Bởi vì tôi có điểm sợ đau.” Nhìn lượng lớn máu từ trên cổ tay Bạch Tùng Trạch trào ra, Tô Duy Hi cảm thấy dị thường không được tự nhiên, y lắp bắp nói: “Anh, anh không đau sao? Bạch Tùng Trạch…” (Bắt đầu xót rồi >.