̉ VỀ
Ngay khi Úc Lâm Phi nghe thấy tiếng mèo kêu liền chạy về phía cầu thang, nhưng cầu thang sáng chói lại không có bất cứ cái gì, tiếng mèo kêu cũng không có, càng không thấy được thân ảnh hắc sắc trong chờ mong.
Chẳng lẽ hắn xuất hiện ảo giác… Úc Lâm Phi mím chặt môi.
Nhưng rất nha Tô Duy Hi liền cho hắn đáp án, bởi vì y cũng đi tới phía cầu thang, nghi hoặc nói: “Lâm Phi, tôi cũng nghe thấy tiếng mèo kêu.”
… Không phải là hắn bị ảo giác! Hô hấp của Úc Lâm Phi chững lại, vội càng chạy xuống cầu thang, cũng không quản âm thanh Tô Duy Hi kêu phía sau hắn.
Nhất định Tiểu Hắc đã trở lại! Nhận thức này khiến trong lòng Úc Lâm Phi tràn ngập chua xót, chạy chạy như điên xuống cầu thang tối đen, bộ dáng kích động kia cho dù ai nhìn thấy cũng không nghĩ đến hắn chỉ phát hiện ra một con mèo.
“Này, tôi nói… Lâm Phi cậu đừng chạy nhanh như vậy a.” Tô Duy Hi đứng ở tầng ba bất đắc dĩ, y càng ngày càng nghe thấy tiếng mèo kêu rõ ràng, thở dài: “Tiếng mèo kêu này là từ tầng bốn truyền xuống…”
Kỳ thật… Nếu không phải vì duyên cớ mèo lạc mất, nghe thấy tiếng mèo kêu mỏng manh ở bệnh viện quả thực là một sự kiện rất khủng bố, thời điểm Tô Duy Hi đi lên cầu thang bất đắc dĩ nghĩ, tình cảnh này với tình cảnh ở trong phim ma vì sao lại tương tự đến như vậy a, ngọn đèn yếu ớt, tiếng mèo văng vẳng, hiện tại chỉ còn thiếu mỗi tiếng khóc của nữ nhân trợ hứng thôi…
Đi đến tầng bốn, Tô Duy Hi nhìn hành lang bốn phía không một bóng người, không hiểu sao lại cảm thấy hàn khí dọa người, y vội ho một tiếng, nhẹ giọng kêu tên Văn Trình: “Tiểu Hắc… Là ngươi sao? Tiểu Hắc?”
Tự nhiên không có lời đáp, trừ bỏ tiếng mèo kêu càng ngày càng rõ, không có bất cứ hồi âm nào.
Tô Duy Hi đột nhiên có điểm hối hận không gọi Úc Lâm Phi lên đây… Y thật sự cảm thấy… Không khí nơi này thật là khủng khiếp a!! Hơn nữa đây là bệnh viện!! Ai biết có ma quỷ gì đó không… Hả?
Dưới ngọn đèn u ám đột nhiên xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, đó là một con mèo nhìn qua cũng không lớn lắm, bộ lông toàn thân hắc sắc cùng với đôi mắt màu vàng khiến Tô Duy Hi tạm ngừng hô hấp — Không nghi ngờ gì nữa, xuất hiện trước mặt y, chính là thú cưng của Úc Lâm Phi, Tiểu Hắc.
“Tiểu Hắc.” Không dám kêu lớn sợ dọa mèo chạy mất, Tô Duy Hi cẩn thận đi về phía Văn Trình, y nhìn Văn Trình đứng ở hành lang ngẩn đầu lên nhìn y, sau đó hơi hơi ‘meo’ một tiếng.
… Ngươi rốt cục cũng đã trở lại. Tiến lên vài bước ôm lấy Văn Trình, Tô Duy Hi cảm thấy tảng đá lớn trong đầu y rốt cuộc cũng rơi xuống, y nhìn Văn Trình có chút bẩn trong lòng, chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, bấm dãy số của Úc Lâm Phi:
“Lâm Phi, mèo của cậu, tìm được rồi.”
Tìm được rồi! Ở tầng dưới cùng đầu óc như có ruồi bọ bay loạn, Úc Lâm Phi cảm thấy toàn thân đều buông lỏng, hắn vội vàng chạy lên tầng ba, muốn trông thấy mèo con hắn đã tưởng niệm suốt một ngày.
Mèo con không viết trong một ngày ngắn ngủi đã trải qua cái gì, thân thể vốn sạch sẽ trở nên có chút bẩn, tinh thần nhìn qua cũng không tốt lắm.
“Cuối cùng cũng tìm được…” Tiếp nhận lấy Văn Trình trong lòng Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi hận không thể gắt gao ôm vật nhỏ kia vào lòng, biểu tình kia tuyệt đối bao gồm cả trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
“Meo ô.” Văn Trình liếm liếm ngón tay Úc Lâm Phi, nằm bất động ở trong lòng hắn, ai, lạc mất một ngày mới phát hiện, trong lòng Úc Lâm Phi vẫn là thoải mái nhất a…
“Ngươi đã đi đâu vậy tiểu bại hoại.” Cầm lấy chân trước của Văn Trình, Úc Lâm Phi giơ con mèo lên trước mặt: “Nói cho ta đã chạy đi đâu? Hại ta tìm ngươi lâu như vậy!”
“… Meo ô.” Ta nói chuyện ngươi hiểu được sao. Văn Trình ném cho Úc Lâm Phi một cái bạch nhãn, huống hồ nếu không phải vì ngươi, ta sẽ bị Tần Tâm ném ra bên ngoài qua cửa sổ?
Thừa nhận khinh bỉ cùng oán niệm của Văn Trình, Úc Lâm Phi lại không hề tự giác nở nụ cười, hắn lại ôm Văn Trình chặt chẽ vào trong lòng, dáng vẻ hạnh phúc kia khiến cho Tô Duy Hi cũng nở nụ cười theo.
“Meo ô.” Lại một tiếng mèo kêu từ hành lang truyền đến.
“Meo.” Nghe được âm thanh này, Văn Trình đáp lại một câu.
“Hả…” Tô Duy Hi nghi hoặc nhìn hành lang: “Tại sao lại còn có mèo nữa?”
Úc Lâm Phi không nói gì, hắn và Tô Duy Hi cùng nhìn về nơi phát ra tiếng mèo.
Nhưng giống như cá biệt bình thường, con mèo kia sau khi kêu một tiếng liền biến mất không bóng dáng, lúc này chỉ có Văn Trình mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Cơm: “Ta đi đây, đừng quên bạc hà mèo, mấy ngày nữa ta qua tìm ngươi yêu ~~~~”
Văn Trình: “Ừ… = =”
Mèo con trở về khiến tâm tình Úc Lâm Phi nháy mắt tốt lên, Hắn ôm Văn Trình, cùng với Tô Duy Hi rời khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe, Tô Duy Hi liền cáo biệt Úc Lâm Phi.
Đương nhiên trước khi rời đi còn không quên dặn dò Úc Lâm Phi khi về nhất định phải cho Văn Trình ăn những món ngon bổ dưỡng, không được để Văn Trình đông lạnh lần nữa, nếu thân thể có chỗ nào không thích hợp nhất định phải gọi điện cho y.
Nghe bạn tốt luyên thuyên, Úc Lâm Phi cũng không có bất cứ biểu hiện không kiên nhẫn nào, hắn cười cười đáp lại lời Tô Duy Hi, sau đó ôm Văn Trình vào trong xe mình.
“Tiểu Hắc.” Nhìn Tô Duy Hi lái xe đi, lúc này Úc Lâm Phi mới lọ ra biểu tình mệt mỏi, hắn nhìn Văn Trình ngoan ngoan nằm trong lòng hắn, anh mắt phức tạp khiến cho Văn Trình không khỏi thấy kinh hãi: “Thực xin lỗi.”
Úc Lâm Phi… Giải thích với cậu? Văn Trình nghiêng đầu, có chút không kịp phản ứng.
“Thực xin lỗi…” Ôm chặt chẽ Văn Trình vào ngực, trong thanh âm Úc Lâm Phi tràn ngập áy náy.
“Meo.” Văn Trình dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Úc Lâm Phi, muốn nói cho hắn biết kỳ thực cậu không có tức giận, ai, kỳ thật lúc nhìn thấy Úc Lâm Phi tìm cậu cả đêm… Ngọn lửa nhỏ trong lòng Văn Trình liền dập tắt, không có chí khí mà tha thứ cho hắn a…
“Chúng ta về nhà đi.” Sờ lên đầu mèo con thông thái nhà mình, Úc Lâm Phi khởi động xe.
Văn Trình bò sang vị trí phó lái nhìn bầu trời ngày càng sáng bên ngoài, bông tuyết bay lả tả từ trên trời rơi xuống, rơi lên trên cửa sổ thủy tinh lập tức tan chảy thành nước, con đường sáng sớm thập phần yên tĩnh, khiến cho người ta có một loại ảo giác tất cả sinh vật đều đắm chìm yên lặng dưới tuyết trắng.
“Meo ô.” Không biết vì sao, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ này, lại nhìn nét mặt ôn hòa của Úc Lâm Phi, Văn Trình bỗng dưng cảm thấy một tia thương cảm.
“Làm sao.” Úc Lâm Phi có chút quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Văn Trình: “Đói bụng?”
“Meo.” Văn Trình quả thật là đói bụng.
“… Tiểu Hắc ngốc.” Tưoi cười trên mặt Úc Lâm Phi càng sáng lạn hơn.
Hừ, ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc, Văn Trình lại bắt đầu ngạo kiều.
“Về đến nhà ca ca nấu ngon cho ngươi ăn.” Úc Lâm Phi nhìn đèn đỏ phía trước nói: “Muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, được không?”
Văn Trình dùng phần thịt móng vuốt ban thưởng cho người hầu của cậu một cái vuốt ve.
“Về sau không được chạy loạn.” Úc Lâm Phi như đang nói chuyện với Văn Trình,, lại càng giống tự lầm bầm: “Ca ca sẽ thực lo lắng… Lần sau ca ca sẽ không để Tiểu Hắc chịu thương tổn nữa.”
Văn Trình dùng ánh mắt màu vàng của cậu nhìn Úc Lâm Phi… Vì sao cậu lại cảm thấy hiện tại Úc Lâm Phi thoạt nhìn yếu ớt đến vậy…
Nhưng không khí ôn nhu không duy trì được bao lâu, đã bị khuân mặt đầu quái dị của Úc Lâm Phi phá vỡ, vừa lái xe đến một tiểu khu, hắn đột nhiên nắm một phát lấy cái đuôi của Văn Trình.
“Meo ô!” Văn Trình tạc mao, tên hỗn đản này không biết đuôi mèo không thể niết tùy tiện sao!!
Không đợi Văn Trình thoát ra khỏi trong tay Úc Lâm Phi, chỉ thấy trên tay Úc Lâm Phi có những điểm hồng nhỏ nhỏ.
“… Tiểu Hắc…” Ngữ khí Úc Lâm Phi tuyệt đối có thể tính là vặn vẹo: “Đây là… trên người ngươi?”
“Meo ô?” Văn Trình không rõ ràng lắm.”
“Nhảy… Chấm chấm…” Trên trán Úc Lâm Phi xuất hiện một loại gân xanh gì đó: “Tiểu Hắc, ngươi nhanh chóng thẳng thắn cho ta, ngươi… đi đâu mang bộ chét về…
“Meo.” Văn Trình bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
“…” Tâm tình Úc Lâm Phi sa sút, tựa đầu vào tay lái, chậm chạp lấy di động ra: “Duy Hi…”
“Cậu làm sao vậy?” Tô Duy Hi vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Úc Lâm Phi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Hắc nó…” Thanh âm Úc Lâm Phi tuyệt đối có thể sánh ngang với khóc ra máu: “Nó…”
“Nó làm sao?” Tô Duy Hi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
“Nó có bọ chét rồi…” Úc Lâm Phi đầy mặt thà sống hơn chết/
“A?” Tô Duy Hi choáng váng.
Cái gì… Cái gì… Văn Trình dùng móng vuốt nâng cái đuôi của mình lên… Úc Lâm Phi… nói cậu có bọ chét… Điều đó không có khả năng… Hả, cái màu hồng này là cái gì?
Thấy rõ thứ gì đó trên cái đuôi của mình, Văn Trình thật sâu lặng… trầm mặc.
“Tôi nên làm cái gì bây giờ…” Nói vô cùng giống người cha tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình chịu khổ tàn tạ, Úc Lâm Phi một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể với Tô Duy Hi: “Tiểu Hắc có bọ chét… Duy Hi…” (Mất hình tượng quá đi!!!!)
Tô Duy Hi tỏ vẻ y thật sự không biết nên an ủi Úc Lâm Phi khiết phích như thế nào…
“Tôi muốn giết chết Tần Tâm!!!” Giống như rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết, trên người Úc Lâm Phi phát ra một loại sát khí khiến Văn Trình kinh hãi: “Nếu không phải vì cô ta Tiểu Hắc sẽ không lạc mất!! Nếu không phải vì cô ta Tiểu Hắc sẽ không có bọ chét!! A a a a a a!”
“Úc Lâm Phi cậu bình tĩnh…” Thanh âm Tô Duy Hi vô cùng suy yếu: “Bọ chét có thể trị, đừng nóng vội… Úc Lâm Phi…”
“Làm sao bây giờ… Tô Duy Hi tôi nên làm cái gì bây giờ…” Tinh thần Úc Lâm Phi đang ở bên bờ vực sụp đổ.
“Úc Lâm Phi trước tiên cậu hãy bình tĩnh… Cậu đi ngủ một giấc đã… Tối nay tôi tới.” Tô Duy Hi chỉ có làm vậy…
… Về phần kia… Văn Trình mặt đầy hắc tuyến nhìn Úc Lâm Phi tuyệt vọng.
“Tiểu Hắc có bọ chét.” Không thua trên tay Tần Tâm, cũng không thua trên tay Úc Bình Dục, thế nhưng lại vì một con bọ chét trên người mèo nhà mình mà mà đổ vỡ, Úc Lâm Phi biến thành người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, không ngừng phiền toái lẩm nhẩm: “Làm sao bây giờ… Tiểu Hắc có bọ chét rồi… Tiểu Hắc có bọ chét rồi…”
… Úc Lâm Phi… Ta thật sự muốn cho ngươi đầy mặt bọ chét, trong lòng Văn Trình không tự chủ được phỉ nhổ cái nam nhân chúa cằn nhằn này, không phải chỉ là một con bộ chét thôi sao! Về phần kia! Ân… Không phải là… Khoan đã! Cậu có bọ chét!! Rốt cuộc cũng hiểu được triệt để cái gì đã xảy ra, Văn Trình theo bước Úc Lâm Phi cùng nhau kêu thảm thiết.
— Cậu, Văn Trình, bị cái con mèo tên Cơm kia lây bệnh bọ chét…