Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 16




Phúc tấn thấy thái tử do dự, bất mãn liếc mắt nhìn thái tử, xoay người giả vờ như u sầu thương cảm, “Gia, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi, ngươi sợ như vậy để làm chi?”

Thái tử điện hạ vừa nghe lời này, thực sự là không lọt tai, hắn làm sao lại sợ phúc tấn của mình, vì vậy xoay người liền cởi giày bò lên giường, “Cô làm sao lại có thể sợ ngươi! Nói đi, ngươi muốn cùng cô nói cái gì.” Nói xong thấy tay của phúc tấn nhè nhẹ vỗ bụng của mình từng cái từng cái một, tuy rằng động tác rất nhẹ, nhưng thái tử điện hạ nhìn đến thì trong lòng lại run run, “Phúc tấn, ngươi cũng nên nhẹ tay chút, ngươi cũng không phải không biết sức lực của mình mạnh cỡ nào chứ, lỡ như đem tiểu a ca trong bụng vỗ hư, đến lúc đó sốt ruột cũng không chỉ có cô!”

Phúc tấn nghe xong, mí mắt co rút lại, động tác sờ bụng liền dừng lại, “Ngươi ném hết mấy cái chuyện vớ vẩn đó cho ta đi. Thành thật nói một chút, tại sao lại không phải là đi tuần du Nhiệt Hà?”

“Hành cung ở Nhiệt Hà tu sửa lại mà thôi, hơn nữa vạn thọ của hoàng a mã sắp đến, tuần du ven đô tính sơ mất khoảng hai tháng, thời gian đi lại hơn nửa tháng, trở về vừa vặn đó là vạn thọ.” Thái tử nói, nhưng hắn không có nói cho phúc tấn sự thật chính là đầu năm nay, An Huy Sơn Tây lớn như vậy lại có dấu hiệu của nạn châu chấu, bởi vậy tuần du ven đô đó là muốn chấn chỉnh quan lại phụ trách tỉnh Trực Lệ, việc này phải nhắc tới trước đó nữa, hoàng a mã có ý định trấn an lòng dân cũng muốn quan viên tỉnh Trực Lệ này biết ông ấy rất coi trọng việc này, nếu thật sự đợi đến lúc tai họa bùng phát, năm nay tuần du ven đô liền không thể đi được nữa. “Đừng nói là ngươi vẫn còn muốn đi theo a? Ngươi bây giờ đã có thai, thật sự không thể đi được, ngươi mau chóng quên cái ý định này đi cho cô.”

Phúc tấn nghe xong trợn mắt, “Ngươi căn bản cũng không có suy nghĩ đến tâm tư của ta, ta đã sớm quên ý định này, hiện tại ngươi nói lời này chẳng phải lại muốn chọc ta tức giận?”

Thái tử bắt gặp ánh mắt phúc tấn nhìn mình lom lom, cũng không chịu tỏ ra yếu kém mà trừng mắt đáp trả lại, “Ngươi chớ có hay hờn giận như vậy, nếu như đem a ca làm mất, đến lúc đó hoàng a mã sẽ răn dạy ngươi.” Hơn nữa chắc chắn sẽ không chỉ có đơn giản là răn dạy thôi đâu.

Phúc tấn nghe xong lại bực mình, giơ tay làm bộ muốn đánh người, “Ngươi lại còn dám trừng ta, đợi lát nữa ta sẽ đánh ngươi! Đừng đem hài tử ra uy hiếp ta!” Rõ ràng là hắn mang thai, hài tử này nên là chỗ dựa để hắn khi dễ thái tử, kết quả lại bị thái tử ba lần bốn lượt hoàn toàn uy hiếp ngược lại, việc này thật là buồn bực đến cực điểm.

“Cô không thể không hiểu chuyện giống như ngươi.” Thái tử khinh miệt ném một câu, đem phúc tấn làm cho nghẹn họng không nói ra lời.

Phúc tấn không biết thái tử làm sao lại còn mặt mũi nào đi nói những lời này, hắn không hiểu chuyện thì khắp thiên hạ này sẽ chẳng có ai hiểu chuyện nữa! “Dận nhưng, da mặt của ngươi thật là dày, ta coi nhữ đã biết.”

“Ngươi!” Thái tử nghe được câu này của phúc tấn rõ ràng là phản bác lời hắn, cũng nổi giận, “Cô da mặt dày cũng không sánh bằng phúc tấn ngươi không biết xấu hổ.”

“Dận nhưng, ngươi nói nói cái gì! Ngươi có biết không thể để cho tâm tình của ta quá mức kích động hay không! Ngươi có biết trong bụng ta hiện tại có con trai trưởng của ngươi hay không!” Phúc tấn nghe xong liền có gì dùng nấy, “Nếu bởi vì chuyện này mà đứa bé trong bụng ta nó có một chút xíu sơ xuất gì, đến lúc đó không chỉ có ta muốn tìm ngươi tính sổ, hoàng a mã cũng sẽ cho ngươi ăn giáo huấn! Ngươi còn có mặt mũi nói mình hiểu chuyện?”

Thái tử nghe vậy cắn răng, “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, Xem như ngươi lợi hại! Cô không nên ở lại đây cãi nhau với ngươi.”

Nói rồi thái tử sẽ bò xuống giường.

“Không được xuống, lên giường lại cho ta, tưởng muốn xuống là xuống dễ dàng như vậy sao.” Phúc tấn nhìn thái tử chuẩn bị đứng dậy, chậm rãi nói rằng, “Gia à, chúng ta trao đổi tình cảm là điều cần thiết, tuy rằng ta có thai không thể hầu hạ ngươi, thế nhưng phúc tấn mang thai, thái tử làm trượng phu làm thế nào lại không biểu lộ sự quan tâm được chứ, ở trong phòng phúc tấn nghỉ ngơi vài lần đi, hơn nữa ngươi lại xin sắc phong thái tử phi cho ta, ta rốt cuộc cũng phải có biểu thị. Gần đây đầu sỏ trong cung nhưng lại nhìn Dục Khánh Cung chúng ta lom lom, lần này ngươi đi rồi, tất cả sự đối đáp ân ái của chúng ta lúc đầu đã có thể đều uỗng phí, thái tử gia ghét bỏ thái tử phi lời này nhất định sẽ bị truyền đi, ngươi biết đó, ta yêu nhất chính là danh tiếng của mình.”

Thái tử vừa nghe, buồn bực mà nằm trở lại, “Phiền phức chết mất, có lẽ cô không nên đến chỗ của phúc tấn ngươi, ngươi muốn cô ở lại thì thái độ nên tốt một chút, đừng có luôn luôn muốn chọc giận cô! Chưa thấy qua có phúc tấn nào như ngươi vậy!”

Thạch Tuấn Nham lật thân thể, khiến thái tử cũng nghiêng người sang, cùng hắn mặt đối mặt, “Chúng ta mỗi người nhường một bước, ngươi không nói lời ta không thích nghe, ta cũng sẽ không chọc giận ngươi, thế nào.”

“Được vậy thì còn gì bằng.” Thái tử thấy phúc tấn nói như vậy, chớp mắt cũng đáp lại.

“Tốt lắm, hiện tại chúng ta thương lượng một chút chuyện sắp tới ngươi đi tuần dẫn theo ai. Lần này ngươi đi tuần du ven đô, bởi vì ta mang thai, Lý giai thị mang thai, để quản tốt Dục Khánh Cung, còn dư lại Trình giai thị là trắc phúc tấn cũng phải giúp ta lo quản lý, lại không thể đi theo, gia, ngươi nghĩ mang theo người nào đi.” Thạch Tuấn Nham cười hỏi.

Thái tử không biết phúc tấn vì sao hỏi như vậy, trong lòng mình hiện lên vài người được chọn, sau đó hỏi: “Phúc tấn ý của ngươi thế nào?”

“Gia chỉ cần mang thứ phúc tấn Đường thị và thị thiếp Vương thị đi thôi.” Thạch Tuấn Nham một hơi nói hết.

“Không được!” Thái tử lập tức lắc đầu, Đường thị và Vương thị hắn đều không thích lắm, phúc tấn an bài như vậy nhất định là cố ý, “Lâm thị cùng Trữ thị là được rồi.”

Háo sắc! Phúc tấn thầm mắng, thái tử quả nhiên thích nhan sắc đẹp, chọn được hai người đi theo đều là xứng với hai từ mỹ nữ ở trong lòng hắn từ trước, “Gia, ngươi đi tuần du ven đô, phải đi làm chính sự, không phải đi du sơn ngoạn thủy! Ngươi đem mỹ nhân nũng nịu õng ẹo đi làm gì, là chiếu cố người hay là người ta hầu hạ ngươi a? Đường thị và Vương thị vừa nhìn là biết thân thể khoẻ mạnh dễ sanh và nuôi con, mang đi có thể tiết kiệm cho ngươi ít nhiều trí lực a.” Đường thị và Vương thị lớn lên điều không phải gọi là xinh đẹp, nhưng các nàng là do thái hậu ban cho thái tử, ánh mắt thái hậu từ trước đến nay không chú trọng nhan sắc, chú trọng chính là có thể sinh và nuôi con được hay không.

“Phúc tấn, ngươi rốt cuộc có đố kỵ gì thì cứ nói với cô, cô có thể đáp ứng sẽ liền đáp ứng, đừng có cố tình đem việc này bắt cô phải chấp thuận.” Thái tử thấy phúc tấn cố ý, nghĩ đến Đường thị và Vương thị hai người ở Dục Khánh Cung an phận thành thật sống qua ngày, lớn lên càng tỏ ra có chút dáng vẻ cường tráng, mắt liền đóng lại, một bộ biểu đạt ý tuyệt đối không muốn cho phúc tấn biết.

Thạch Tuấn Nham nhìn thấy vậy âm thầm buồn cười, nói rằng: “Ta nào có cái yêu cầu gì đâu, ta cũng chỉ là bởi vì có thân thể bất tiện ra ngoài, nếu là có cơ hội…” Nói xong muốn nói gì lại thôi.

Thái tử lập tức hiểu ý, đáp ứng nói, “Phúc tấn yên tâm, cô thường có cơ hội tùy xa giá của hoàng a mã đi tuần, sau này có cơ hội thì ngươi chính là người đầu tiên ta mang đi ra ngoài!”

Phúc tấn vừa nghe, cao hứng vỗ mạnh lên vai Dận Nhưng, “Ta biết gia thông minh nhất cũng rất hiểu lòng ta mà! Nếu gia đáp ứng rồi, ta trước hết ghi nhớ trong lòng a.”

Thái tử bị phúc tấn chụp một chưởng xuống, đau đến chân mày cau lại, “Ngươi cái người đàn bà đanh đá này, hạ thủ cũng không nhẹ nhàng một chút được sao?”

“Đây không phải là vì vui vẻ quá nên lỡ tay sao?” Phúc tấn vui vẻ nói, hắn được thái tử nhận lời xong, tự nhiên lại bắt đầu được voi đòi tiên, “Gia, ta còn có một chuyện muốn cùng ngươi nói một chút, ta nghĩ muốn mở cửa hàng.”

Dận nhưng nghe được phúc tấn nói muốn mở cửa hàng, cái này cũng không thể đáp ứng, “Cô là thái tử, phúc tấn, ngươi cũng không thể đi làm chuyện tranh lợi với dân.”

“Dận Nhưng!” Phúc tấn biết thái tử đối với thương nhân có thành kiến rất sâu, cũng biết sĩ nông công thương, thương là hèn mọn nhất, thế nhưng hắn tình nguyện tự mình kiếm tiền, cũng không muốn nhìn thấy Dận Nhưng sau này đi làm những hoạt động vơ vét tiền đầy nguy hiểm, “Ta làm việc buôn bán đàng hoàng, ở đâu ra tranh lợi với dân?”

“Phúc tấn, cô mệt rồi, muốn đi ngũ.” Thái tử rất thẳng thắn, không muốn để ý tới việc này, lại bồi thêm một câu, “Đường đường thái tử phi đi làm buôn bán, cô đâu nghèo đến nỗi để ngươi đi làm những việc này, hơn nữa, ngươi một người phụ nữ lo việc nội trợ, thì làm thế nào có thể giao tiếp cùng đám thương nhân giảo hoạt này? Chớ có nghĩ đến chuyện này nữa, chuyện quan trọng nhất của ngươi bây giờ chính là vì cô sinh một đứa con trai trưởng, đây mới là chuyện lớn đàng hoàng nhất.”

Thạch Tuấn Nham nghe xong, cũng đuối lý để mở miệng, thái tử nói đúng, thân phận của hắn quá mức nổi bật, nếu thật muốn làm những việc này, tất cả đều còn phải bàn bạc kỹ hơn. Nghĩ rồi trong lòng hắn cũng có chút nặng trịch, thật muốn cải biến cuộc sống sau này, vẫn còn rất khó.

Nhìn về phía thái tử đang nằm chợp mắt, thầm nghĩ hay là trước hết nên quản lý tốt cái gia đình này mới là chuyện trọng yếu nhất.

Ngày hôm sau phúc tấn phải đi Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu, bởi vì thái tử dâng tấu xin sắc phong thái tử phi, những người trong cung đó nhìn thấy hắn càng sinh ra vài phần kính nể và tôn trọng. Đến Từ Nhân Cung rồi, vừa muốn nhún người hành lễ thỉnh an thái hậu, đã bị thái hậu cho nhũ mẫu đỡ lên.

“Tĩnh nghiên, đừng quá đa lễ, mau qua bên này với hoàng mã ma.” Hoàng thái hậu nhìn cười đến rất vui vẻ, sau khi bà biết thái tử phúc tấn có thai cũng là cao hứng.

Thạch Tuấn Nham thấy vậy trong lòng cũng ấm áp, chậm rãi đi tới, sau đó ngồi ở trên cái đôn gỗ thấp ở bên cạnh, nắm lấy tay của hoàng thái hậu, cười nói, “Hoàng mã ma cát tường, Tĩnh Nghiên cũng vì được hoàng mã ma cưng chìu nên mới dám làm càn như vậy, nhưng thật ra lại khiến nhóm mẫu phi chê cười rồi.”

Lời này vừa ra, quý phi Nữu Cỗ Lộc Thị, Huệ phi, Vinh phi, Nghi phi, Đức phi, còn có đám phi tần đều nở nụ cười, lời không nên nói lại nói, huệ phi nói cát tường xong liền bảo rằng trong Dục Khánh Cung có một người mang thai nữa đó chính là trắc phúc tấn Lý giai thị, “Thái tử phúc tấn chính là một người có phúc, thoáng một cái nàng đã có bầu, cũng liền đem phúc khí vấy lên cho thái tử gia trắc phúc tấn, lý giai trắc phúc tấn lúc đầu đã sanh một tiểu a ca, hiện tại lại mang bầu.”

“Nói cũng phải, thái tử phúc tấn lần này sợ là phải mệt nhọc, Dục Khánh Cung còn có những cung vụ trong cung đều phải đặt ở trên người thái tử phúc tấn, còn phải sắp xếp cho lý giai thị an tâm dưỡng thai, nhưng thái tử phúc tấn cũng đừng quá cố sức, phải biết rằng ngươi đây cũng là người đang mang thai.” Nghi phi nghe xong cũng chen lời.

Phúc tấn nghe vậy, cười yếu ớt mà quan sát những nữ nhân đang nói này, chỉ có quý phi Nữu Cỗ Lộc thị bởi vì bệnh nên khí sắc có chút không tốt, nghe được huệ phi và nghi phi nói làm như không xúc động nhiều lắm, sắc mặt của Đức phi, Vinh phi cũng khác nhau, về phần đám phi tần bên dưới, hầu như không đáng kể.

“Tĩnh nghiên cám ơn Huệ ngạch nương và Nghi ngạch nương đã quan tâm, Tĩnh Nghiên cũng vì việc này đau đầu một trận, lần này đến thỉnh an nhưng thật ra chính là hướng hoàng mã ma đòi một ơn huệ.” Thạch Tuấn Nham chẳng thèm đếm xỉa đến huệ phi và nghi phi cứ vậy mà nói.

Hay cho việc xốc chuyện Lý giai thị ra để nhìn hắn thay đổi sắc mặt, hay cho việc muốn hắn phải giao quyền lực ra, chẳng có ý nào tốt cả.

Hoàng thái hậu nghe được Thạch Tuấn Nham nói, lại còn cười hỏi, “Tĩnh Nghiên cũng cần phải đòi một cái ơn huệ sao?”

“Hoàng mã ma, con thấy bên mình người Quế ma ma và Ngô ma ma đều là được người dạy thật tốt, muốn hướng người đòi một ân huệ, để cho các nàng theo con quay về Dục Khánh Cung, hỗ trợ coi quản. Hoàng mã ma, Tĩnh Nghiên biết ân huệ này có hơi quá, thế nhưng Nghi ngạch nương nói đúng, không bao lâu sau, thái tử gia sẽ cùng hoàng a mã tuần du ven đô, Tĩnh Nghiên thật sự sợ không mọc được thêm tay ra, nếu là có hoàng mã ma giúp đỡ coi quản, điều này đương nhiên là hay nhất rồi.” Thạch Tuấn Nham cười nói.

Hoàng thái hậu nghe vậy, cười không ngừng, “Tốt tốt, hóa ra là con coi trọng người của ta. Nếu Tĩnh Nghiên thích, để Quế ma ma và Ngô ma ma cùng con trở về Dục Khánh Cung.”

“Tĩnh Nghiên tạ ơn hoàng mã ma.” Thạch Tuấn Nham nhận lời ngay lập tức, ha hả, có người của hoàng thái hậu ở đây, những người khác muốn thừa dịp hắn bận rộn nhét người vào, làm sao có thể dễ dàng như vậy.

Chúng phi thấy thái hậu đáp ứng, trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại không biết là đang suy nghĩ gì, thái tử phúc tấn đối với việc nắm giữ Dục Khánh Cung quả thật là quá vững vàng, ngay đến lục cung sự vụ phân cho nàng, nàng cũng quản rất chặt chẽ, lúc nãy mới nói một câu đã lập tức đem được người của thái hậu mang ra ngoài, quả thật rất khó đối phó.

Ngạch nương của thập a ca, quý phi Nữu Cỗ Lộc thị ho nhẹ một tiếng, cười nói hoà giải, “Thái tử phúc tấn đừng tự làm mệt mình là tốt rồi, dù sao hiện tại ngươi còn mang thai con trai trưởng của thái tử, có hoàng ngạch nương hỗ trợ coi quản, tự nhiên là yên tâm nhất.”

“Nói vậy quả thực rất chính xác, có điều Tĩnh Nghiên là phúc tấn của thái tử điện hạ, nếu mang thai thì nên rộng lượng một chút, thế nào mà hôm qua nghe nói ngươi phạt Lý giai trắc phúc tấn cấm túc chứ?” Vinh phi vừa cười vừa nói.

Thạch Tuấn Nham nghe vậy, mí mắt khẽ nhúc nhích, ngước mắt cười nói, “Vinh ngạch nương nói đùa. Lý giai muội muội bởi vì có thai nên ta để cho nàng nghỉ ngơi an dưỡng mà thôi, nghe nói tam phúc tấn hôm nay thân thể khó chịu là bị một thị thiếp của tam a ca chọc tức sao? Vinh ngạch nương, đây chính là sự thực?” Chuyện của nhà mình còn không biết rõ, còn muốn để ý tới chuyện của Dục Khánh Cung, hừ, không có cửa đâu! Có điều Lý giai thị bị cấm túc còn không an phận, chẳng lẽ ép hắn phải cho nàng ăn quả đắng mới có thể thành thật sao? Lý giai thị lại còn cùng Vinh phi có giao tình đến mức này, muốn cho Vinh phi làm hắn mất mặt, thật đúng là nên hận.

Hắn không nên trông nàng là mỹ nữ mà nhẹ dạ, trở về thì nên thật sự phạt nàng một lần!

Đám nữ nhân ở chính điện Từ Nhân Cung nghe được thái tử phúc tấn nói, tất cả đều nhìn về phía Vinh phi, phúc tấn tam a ca là một người hay ghen các nàng đều cũng có nghe thấy, Vinh phi thấy vậy da mặt cũng có chút đỏ lên.

Phúc tấn lúc này mới chậm rì rì hoà giải, “Kỳ thực tai nghe là giả, ta nghe được không nhất định là sự thực, Vinh ngạch nương, người nói xem có phải hay không.”

Vinh phi chọn cách liếc mắt nhìn phúc tấn, gật đầu không nói.

“Tam phúc tấn là một người rộng lượng, cũng không nên để những lời đồn này hại danh tiếng nàng, sau này đám nô tài trong phủ cũng nên quản giáo thật tốt, không phải chuyện nên nói thì đừng truyền loạn, không những coi như phá hư danh tiếng của tam phúc tấn, sợ rằng còn liên lụy danh tiếng của tam a ca cũng không chừng.” Phúc tấn lại cười đón đầu nói.

Chúng phi nghe vậy, đều nói phải, Vinh phi cũng chỉ có thể kéo khóe miệng cười xác nhận cái lý lẽ này.

Đức phi vốn định mở miệng, đã thấy thái tử phúc tấn đã liếc mắt nhìn về phía nàng, luôn luôn là người làm việc kín đáo nàng thấy Vinh phi không có kết cục tốt, cũng liền cười nhìn lại thái tử phúc tấn, sau đó an tĩnh ngồi, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình, hôm nay thái tử phúc tấn ăn nói lộ rõ khí thế bức người, có lẽ là bởi vì mang thai con trai trưởng của thái tử mới dám như vậy.

Vậy mà Thạch Tuấn Nham thấy nàng bất động, còn nhổ nước miếng, quả nhiên chỉ có quý phi Nữu Cỗ Lộc thị mới là tốt, mọi chuyện đều không quan tâm, những phi tử này không ai là không có toan tính riêng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thực sự là làm khó dễ hòn đá nhỏ, mỹ nữ nhiều như vậy, tất cả đều là của người khác, cầu tung hoa, tung hoa, tung hoa… (edit: Thạch Tuấn Nham có nghĩa là hòn đá nhỏ)