Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Chương 46: Hung thủ




Vu Đồng cũng không ngăn nàng lại, ngược lại cuối đầu hôn lên cặp vú siêu to của nàng, mặc dù cách một lớp áo ngủ nhưng vẫn cảm nhận được sự co giãn mềm mại. Hai tay hắn cũng không nhàn rồi, vòng ra sau lưng nàng xoa bóp thật mạnh lên mông lớn.

- Ah…

Hồ Tiểu Phượng hét một tiếng, nàng dùng hai tay ép chặt đầu Vu Đồng đè lên bầu vú mình, hai chân dùng sức kẹp mạnh đồ vật vừa thẳng vừa cứng đang chọc dưới háng mình, thân thể nhẹ nhàng run lên. Một lúc sau, nàng mới dừng lại được, vô lực nằm lên người Vu Đồng. Vu Đồng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng.

Cảm thấy dưới háng có hơi ướt át, Hồ Tiểu Phượng đẩy Vu Đồng ra, nhìn thấy trên quần Vu Đồng bị nước của mình làm cho ướt một vũng, nàng đỏ mặt nói:

- Thật xin lỗi, tiểu ca ca, người ta buồn đái quá nên nhịn không được, nhưng thật thoải mái nha, trước kia ngươi ta cũng buồn đái nhưng không có thoải mái như vậy.

Vu Đồng cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói:

- Nha đầu ngốc, không phải là em buồn đái mà là lên đỉnh đấy – em có thấy thoải mái không?

- Dạ.

Hồ Tiểu Phượng gật đầu thật mạnh:

- Rất thoải mái, tiểu ca ca, người ta muốn lên đỉnh tiếp. Đồ vật này của anh thật tốt, có thể làm cho em lên đỉnh.

Nói xong, hai tay của nàng cầm chặc dương v*t của Vu Đồng.

Vu Đồng dục hỏa dâng lên, trong lòng hắn rất muốn hung hăng đè nàng xuống đ-t một trận, nhưng may mà hắn nhịn được, nếu bây giờ đ-t nàng, chắc chắn sẽ không giấu được Hồ Tiểu Linh. Đến lúc đó, cô ta lại nói mình là bại hoại lừa dối chị mình thì kế hoạch thu cả hai chị em sẽ không thực hiện được mất, thế nên hắn không dám cho Hồ Tiểu Phượng tiếp tục chơi nữa. Vội hỏi:

- Phượng nhi, em đã quên là hôm nay chúng ta sẽ ra sân chơi hả? Giờ chúng ta đi, chuyện khác bỏ qua đi được không?

Mặc dù Hồ Tiểu Phượng vẫn hơi lưu luyến cái cảm giác lên đỉnh dục tiên dục tử khi nãy, cũng rất cảm thấy hứng thú với thứ đồ của Vu Đồng nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được đi chơi nên hoang hô một cái rồi chạy về phòng thay quần áo. Đợi nàng đổi quần áo đi ra, Vu Đồng cũng vận cộng làm sạch vế nước dính trên người rồi hai người cùng đi ra cửa.

Đến sân chơi, Vu Đồng cùng chơi với Hồ Tiểu Phượng, tại một khắc đó, Vu Đồng mới hiểu được cảm giác của mổ số ít thiếu niên. Hắn nhìn qua mỹ nhân xinh đẹp như hoa bên cạnh, tâm trạng Vu Đồng thả lõng, tùy tâm sở dục, đúng, vui vẻ chính là chân lý từ nay về sau hắn sẽ không để bị thế tục ước thúc nữa.

Hồ Tiểu Phượng và Vu Đồng giống như hai đứa trẻ, cả ngày hô to gọi nhỏ cùng nhau chơi đùa. Ngày hôm đó, Vu Đồng thỉnh thoảng hôn lên đôi môi đỏ của Hồ Tiểu Phượng một cái, có khi chỉ nhẹ nhàng chạm qua, có khí lại kéo dài thật lâu. Riêng Hồ Tiểu Phượng thì cực kỳ thích kiểu du hí này, lúc trên xe taxi về nhà, nàng còn mấy lần cưỡng hôn Vu Đồng, tài xế lái xe nhìn thấy súy nữa không giữ được tay lái.

Lúc trở lại Hồ gia đã là bảy giờ tối, Hồ Tiểu Linh vẫn chưa về, Vu Đồng còn có cái gì cho nàng xem nên không rời đi. Hồ TIểu Phượng đi tắm rửa còn hắn thì nằm ở phòng khác xem tivi, lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Hồ Tiểu Linh mặc bộ đồ cảnh sát đi vào, đây là lần đầu tiên Vu Đồng nhìn thấy nàng mặc đồ cảnh sát, đồng phục ngay ngắn gọn gàng, tăng thêm mấy phần khí chất, dáng người cao một mét bảy yêu kiều, ngực cao cao nhô lên, quần rộng thùng thình lại bị bờ mông cực kỳ đầy đặn làm cho chật chội. Đồng phục cảnh sát tượng trưng cho uy nghiêm nhưng khi mặc trên người nàng lại giống như tôn lên vẻ đẹp của nàng vậy. Vu Đồng nhìn thấy ngây ngẩn cả người.

Thấy Vu Đồng mê luyến nhìn mình, ánh mắt đó nàng đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng giờ khắc này nàng lại không có cảm giác chán ghét như những lần trước. Ngược lại, trong lòng nàng có chút ngượng ngùng xen lẫn vui mừng. Nhưng lập tức bị nàng giấu đi, nhìn thấy hắn vẫn ngây ngẩn nhìn mình, Hồ TIểu Linh thẹn thùng, hừ lạnh một tiếng. Vu Đồng tỉnh táo lại, hắn cười cười xấu hổ, nhịn không được khen:

- Chị Tiểu Linh, chị mặc bộ quần áo này thật là quá đẹp.

Trong lòng Hồ Tiểu Linh ngọc ngào, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng nói:

- Tại sao ngươi lại ở đây? Chị của ta đâu?

- Hôm nay ta dẫn nàng ra sân chơi, bây giờ Phượng nhi đang tắm.

Vu Đồng nói:

- Ta đang đợi chị, có vài việc muốn nói với chị.

- Chuyện gì?

Vu Đồng đang chuẩn bị nói cuyện, lại bị một làn hương thơm lan tới, Hồ Tiểu Phượng quấn một cái khăn tắm quanh người chạy ra, nàng chào hỏi Hồ Tiểu Linh một tiếng rồi ngồi xuống trong ngực Vu Đồng, ôm đầu hắn, môi anh đào nhẹ nhích lên hôn môi hắn.

Nhìn thấy hai người nồng nhiệt như vậy, trong lòng Hồ Tiểu Linh dâng lên một cảm giác, cảm giác này không phải là tức giận, mà là một lại cảm giác nhàn nhạt vị chua, có mất mác, nàng nhịn không được ho khan hai tiếng. Vu Đồng nhẹ nhàng đẩy Hồ Tiểu Phượng ra, nói với nàng:

- Phượng Nhi ngoan, em về phòng trước đi, anh có việc muốn nói riêng với em của em.

- Nha.

Hồ Tieenhr Phượng gật đầu, hôm một cái nữa lên môi dh rồi mới chạy về phòng mình.

- Giữa ngươi và chị ta xảy ra chuyện gì?

Hồ Tiểu Linh đã nhìn lần thẩm vấn phạm nhân nên bất tri bất giác có vài phần uy nghieem:

- Có phải ngươi lừa gạt nàng không?

- Ngươi nhìn thấy rồi đấy.

Vu Đồng nhìn thẳng Hồ Tiểu Linh, nói:

- Ta yêu nàng.

- Ngươi yêu nàng cái gì? Tính tình của chị ta chỉ như đứa bé 8 tuổi?

Hồ Tiểu Linh cảm thấy vớ vẩn.

Vu Đồng nói thẳng:

- Ta yêu thích tính cách đơn thuần này của Phượng Nhi, ở cùng với nàng, ta cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm, vui vẻ.

- Được rồi, vậy thì ta cũng mặc kệ.

Hồ Tiểu Linh cảm thấy có chút mệt mỏi:

- Nhìn ra được, chị ta cũng rất yêu thích ngươi, hy vọng ngươi có thể đối tốt với nàng. Đúng rồi, không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao? Không phải là chuyện của chị ta chứ?

- Không phải.

Vu Đồng nhìn nàng nói:

- Ta đã điều tra ra được hung thủ sát hại cha cô rồi.

- Hung thủ?

Hồ Tiểu Linh sững sờ:

- Hung thủ đã sớm bị bắn chết rồi, làm gì còn có hung thủ nữa?

- Ta nói là hung thủ đứng phía sau điều khiển.

Vu Đồng nói từng chữ:

- Cái chết của cha cô chỉ là một bước trong âm mưu đó mà thôi.

- Không thể nào.

Hồ Tiểu Linh quả quyết nói:

- Cha ta là một công dân trung thực, tại sao lại dính vào mưu đồ của ngươi khác?

Vu Đồng cười nói:

- Đương nhiên là có, ai bải hắn sinh ra một người con gái vừa xinh đẹp như hoa lại còn có năng lực xuất chúng chứ?

- Cái đó và ta có quan hệ gì?

- Có người mướn hung thủ giết cha cô để hai chị em cô không có chỗ nương tựa.

Vu Đồng nói rất chậm:

- Đúng lúc cô bất lực nhất, hán đứng ra giúp đỡ cô, giúp cô vào được đội cảnh sát hình sự, giúp cô tìm ra cái gọi là hung thủ, lại vận dụng quan hệ giúp cô thăng chức nhanh nhất, do đó được cô cảm kích, sau đó đạt được tình cảm của cô, rồi thân thể của cô.

- Ngươi ám chỉ Lý Chí?

Hồ Tiểu Linh giật minh nói:

- Điều đó không có khả năng, sau khi ta tốt nghiệp, hắn thật sự giúp đỡ ta rất nhiều, ta cũng thật sự cảm kích hắn, nhưng mà ta không có động tình với hắn nha.

Hồ Tiểu Linh giải thích, không biết tại sao, nàng lại sợ dh hiểu lầm mình thích Lý Chí:

- Ta tuyệt đối không yêu thích hắn. Nhưng mà ta như thế nào cũng sẽ không tin chuyện này là do hắn làm.

- Ta biết cô sẽ không dễ dàng tin tưởng, như vậy đi, ngày mai ta tới tìm cô, ta đưa cô đi xem trò hay, lúc đó cô sẽ biết.

Vu Đồng nói xong mở cửa rời đi:

- Giúp ta tạm biệt Phượng nhi.