Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Chương 32: Quan Lâm




Tiểu nha đầu tiếc nuối, mình còn có nhiều chuyện vui hơn chưa kịp kể cho chị nghe mà, anh Đồng đã đồng ý vài ngày nữa đt ln rồi, hơn nữa, trong lòng nàng còn có âm mưu nhỏ.

Nhìn bón lưng tiểu nha đầu, Quan Lâm càng khẳng định nhất định là Vu Đồng lừa gạt một tiểu tinh linh trong sáng như tờ giấy trắng này.Nói thật, mặc dù thành tích học tập của Vu Đồng đứng đầu từ dưới đếm lên nhưng Quan Lâm vẫn đối với thiếu niên đẹp trai này cũng có ấn tượng không xấu, nàng luôn cho rằng thành tích học tập không thể nói lên tất cả.

Nhưng sau buổi nói chuyện với tiểu nha đầu hôm nay, Quan Lâm đối với Vu Đồng cảm giác có thể nói là xấu đến cực điểm. Vốn định gọi hắn tới giáo huấn một trận, nhưng nàng mặc dù đã hai mươi bốn tuổi nhưng dù sao cũng là một khuê nữ hoa cúc. Chuyện không biết xấu hổ đó sao có thể nói ra trước mặt một đứa bé trai được? Xem ra chỉ có thể sau này chậm rãi khuyên nhủ Trương Na, không cho nàng tiếp xúc với tên bại hoại này nữa.

Vốn là hai mươi bốn tuổi ở thời đại đó cũng coi như đã quá tuổi rồi, nhưng cha mẹ Quan Lâm đều là giáo sư Đại Học coi như hiểu biết nên họ cũng không có thúc dục nàng. Mặc dù như thế, nhưng mẹ nàng vẫn hay nói khéo, cũng đã từng giới thiệu qua vài đối tượng, Quan Lâm rơi vào đường cùng đành phải cha mẹ đi để thành phố của ông nội ở. Nàng dựa vào bằng cấp của mình và một chút mặt mũi của cha mẹ nên mới vào được trường cao trung tốt nhất này.

Một công việc rất tốt, bình thường, Quan Lâm cũng không rời khỏi trường học, ngoại trừ ngẫu nhiên nhận được vài lá thư tỏ tình của các thầy giáo ra thì cũng không bị cái gì quấy rầy cả. Nhưng vì rời xa cha mẹ, tướng mão thì cũng quá xuất chúng nên các thầy giáo trong trường đứng trước mặt nàng không phải sắc dục thì đều khẩn trương, các cô giáo thì ghen ghét đố kị, nên nàng cũng chưa có một người bạn chính thức nào. Lúc vừa thấy được Trương Na, nàng đã thích cô bé đơn thuần giống như tờ giấy trắng này, nàng đã xem na na như em gái muốn che chở nàng. Bây giờ, khi biết được Na Na bị Vu Đồng lừa gạt, sao trong lòng không lo lắng cho được?

- Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp, không thể để hai đứa nó ở cùng một chỗ!

Quan Lâm nhíu mày thầm suy nghĩ, đột nhiên mặt nàng giãn ra, nghĩ tới một biện pháp tốt.

Biện pháp mà Quan Lâm nghĩ ra là thay đổi chỗ ngồi, nhưng đó không phải là biện pháp trong thời gian ngắn có thể áp dụng được. Vừa qua ngày khai giảng mà đã thay đổi chỗ ngồi thì có hơi không được tốt lắm, thứ hai, Vu Đồng và Trương Na chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, nếu ép buộc bọn họ tách ra chỉ sợ sẽ phản tác dụng, chỉ đành phải làm từng bước một a. Lúc này, Quan Lâm muốn thường xuyên khuyên nhủ Trương Na, để cho nàng khong bị lún quá sâu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày thứ bảy rồi, giữa trưa, Vu Đồng chào tạm biệt tiểu nha đầu rồi trực tiếp về nhà. Về đến nha, Tần Vận đã làm xong cơm trưa chờ hắn rồi. Tháng chin, thời tiết còn rất nóng đấy, hơn nữa, sau khi về nhà cũng không có việc gì làm. Vu Đồng liên đi lên phòng tắm, tắm xong, hắn không thèm mặc quần áo đã đi ra ngồi ăn với Tần Vận.

Ở nhà, Tần Vận cũng ăn mặc cực kỳ mát mẻ, trên người là một cái áo ngực màu trắng, phía dưới là một quần ngắn đen chỉ tới nửa đùi, chân mang một đôi dép lê màu hồng phấn, đang ngồi ngay ngắn trước bàn.

Sau khi Vu Đồng ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn, Tần Vận lại không động, chỉ nhìn chằm chằm Vu Đồng.

Thấy vậy, Vu Đồng hỏi:

- Vận nhi bảo bối, sao em không ăn cơm? Ngồi đó nhìn anh làm gì?

Tần Vận kiều mỵ nháy mắt mấy cái với hắn, nói:

- Người ta khát nước, muốn được uống sữa tươi.

Nói xong, nàng ngồi xuống đất, bàn tay bé nhỏ cầm lấy đồ vật giữa háng của Vu Đồng, mở miệng ra ngậm vào, chỉ mới được vài cái đã làm cho dương v*t của Vu Đồng cứng lên như sắt.

Lúc này, Vu Đồng nào còn chút tâm tư nào ăn cơm nữa, cũng đưa tay xuống dưới háng Tần Vận, hắn vốn định cách một lớp quần trêu chọc nàng, nhưng không ngờlại mò tới một mảnh thịt mềm trơn ướt. Thì ra dưới đáy quần của Tần Vận có một lỗ hổng chừng 10cm, hắn cười nói:

- Vận nhi bảo bối, biện pháp này không tệ nha, đứng lên, để anh thương em!

Tần Vận đứng dậy, nàng giạng chân ngồi trên người Vu Đồng, nhẹ nhàng lắc nhẹ mông, hai người đã hòa thành một thể.

Vui vẻ qua đi, toàn thân Tần Vận mềm yếu ngã vào ngực Vu Đồng, cảm thị được dương v*t cứng rắn vô cùng vẫn còn trong cơ thể minh, vô lực hỏi:

- Anh, chừng nào anh mới tìm cho em vài tỷ muội nha?

Vu Đồng ôm nàng, cũng gặp mấy miếng đồ ăn đã nguội bỏ vào miệng, cười nói:

- Không phải đã nói rồi sao, chuyện này phải xem duyên phận.

Tần Vận không thuận theo nói:

- Cái gì mà xem duyên phận, chẳng lẽ phải đợi con gái nhà người ta đến tìm anh hả? Em nghĩ anh chính là muốn lăn qua lăn lại người ta mới không vội tìm thôi!

Vu Đồng hếch eo, dương v*t đâm một cái trong l*n nàng nói:

- Anh chỉ muốn thật tốt lăn qua lăn lại tiểu dâm phụ như em thôi.

Tần Vận bị vậy cầu xin tha thứL

- Anh yêu, người ta thật sự chịu không nổi nữa, buổi tối được không?

Nói đến đây, đột nhiên nàng nhớ đến chuyện gì:

- Đúng rồi, có một phú hào cho em một thiệp mời đi tiệc rượu, vốn là em không muốn đi, nhưng mà bây giờ xem ra hay là đi một chút vẫn tốt hơn, nhất định có thể gặp không ít mỹ nữ a.

Vu Đồng lắc đầu nói:

- Đi vào trong đó làm gì, còn không bằng chúng ta ở nhà chơi.

- Sẽ không cho anh chơi!

Tần Vận gắt giọng:

- Nếu anh dám không đi, em sẽ một tháng không cho anh lên giường!

Vu Đồng lại cười nói:

- Không lên giường cũng không sao, giống như chúng ta bây giờ cũng không phải rất sướng sao?

Tần Vận đành phải vô lực thừa nhận, bề bộn từ trên người hắn đứng dậy, nàng duỗi ngón tay chỉ vào Vu Đồng, nói:

- Chỗ đó cũng không cho, nếu như anh không đi, một tháng không cho phép đụng vào em! Để cho anh cứng như vậy, nhịn chết anh.

Vu Đồng cười nói:

- Vậy em không sợ bị nghẹn chết hả?

Tần Vận nũng nịu, nói:

- Cho dù em nhịn chết cũng tốt hơn anh nhịn không được chết.

Vu Đồng bất đắt dĩ gật đầu, lúc này, Tần Vận mới cao hứng trở lại, quỳ trước người hắn, cười quyến rũ nói:

- Vậy mới là con trai tốt nha, mẹ sẽ thưởng cho con một chút.

Nói xong, nàng cuối đầu xuống, tay và miệng cùng phục vụ Vu Đồng.