Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 58




Sở Cảnh trở về Sở gia đã được vài ngày, trừ bỏ thi thoảng bị Sở Hân Nhiên lôi ra ngoài thì đa số thời gian còn lại cậu đều ru rú trong nhà chính. Hoặc tới tối sẽ cùng Sở nhị tiểu thư luyện cơ miệng đấu khẩu một hồi ra thì ngày ngày cũng coi như yên bình trôi qua.

Nhớ lại mấy ngày trước, trừ ngày đầu tiên trở về Sở gia thì hầu như Sở Tu không còn thấy xuất hiện nữa. Mà ngay cả vào buổi tối lão gia tử tổ chức yến tiệc gia đình, Sở Tu cũng chỉ gọi điện thoại về nói có việc bận, từ chối không thể tham gia.

Lúc ấy sắc mặt lão gia tử thật sự trông rất khó coi. Sở Cảnh nghiền ngẫm nhớ lại.

Hình như, Sở đại thiếu gia trầm ổn tài giỏi tựa hồ đã xảy ra gút mắc gì đó với Sở lão gia tử.

“Alo? Sở Tu?” thư phòng lầu hai, Sở lão gia tử vẻ mặt cau có nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, thanh âm già nua nhưng mang theo tia áp bức rõ ràng, cùng chút căm tức.

“….Cha.” thanh âm đầu dây bên kia thản nhiên vang lên, nghe qua thật vững vàng ổn định, bình tĩnh dị thường. Nhưng vào tai lão gia tử lại trở thành ngữ khí hoàn toàn tương phản, giống như mười phần khiêu khích.

Tựa như quyền uy của mình bị nghi ngờ, sắc mặt Sở lão gia tử lập tức trầm xuống, ngữ khí cũng sắc bén thêm vài phần: “Sở Tu, tao hỏi mày, mày làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Nhiều ngày qua, trừ bỏ lúc đón A Cảnh về còn lộ mặt một chút, thời gian còn lại liền trực tiếp biến mất thế là thế nào? Công tác bận, suốt ngày công tác bận! Sở Tu, lão gia tử tao còn chưa có chết, mày công tác bận hay không tao chẳng lẽ còn không biết hay sao hả?”

“Cha.” Sở Tu bên kia lẳng lặng nghe lão già nhà mình gầm rú, dừng một chút, rồi không nhanh không chậm nói: “Con cho rằng, ngài hiện tại phi thường không muốn thấy mặt con.”

“Mẹ nó…. Sở Tu, mày cho là cánh mày đã cứng rồi phỏng, có mày không muốn thấy mặt ông già này thì có?” Sở lão gia tử bị Sở Tu nói khiến cho tức giận thô bạo văng tục một câu.

“Tuy sự thật không phải như vậy, nhưng mà cha à…” thanh am Sở Tu vẫn như trước bình tĩnh không gợn sóng: “Nếu ngài đã nghĩ như vậy…trong chúng ta ai không muốn gặp ai, kết quả có khác gì nhau đâu? Con cảm thấy, thái độ hiện tại của con cũng không có chỗ nào không thỏa đáng.”

“Sở Tu!”

“Cha, ngài cũng biết, con kính trọng ngài, cũng không muốn cùng ngài… trong mắt con thập phần không muốn chúng ta khắc khẩu với nhau.” Sở Tu thản nhiên nói: “Từ phương thức ở chung hiện tại của chúng ta xem ra, nếu chúng ta thường xuyên gặp nhau thì tuyệt đối không có khả năng thực hiện.”

“Cho nên, con tạm thời không xuất hiện trước mặt ngài, đây là phương pháp ổn thỏa nhất, con nghĩ ngài có thể hiểu được.”

“Hiểu được? tao không hiểu đấy!” Sở lão gia tử tức giận đã không còn kiềm nén được, hai mắt trợn trừng, cơ hồ giống như muốn gào thét vào cái điện thoại: “Tao không hiểu được tao nuôi mày bằng ấy năm, không ngờ mày chính là một thằng ghê tởm…. ghê tởm….”

“Cha.” Thanh âm đầu dây tựa hồ có chút bất đắc dĩ: “Ngài đã tới hỏi bác sỹ tâm lý rồi còn gì?! Đồng tính luyến ái không phải là một loại bệnh. Đó chỉ là chúng con có tính hướng bất đồng với người khác mà thôi… con không phải trường hợp đặc biệt, trong xã hội cũng có rất nhiều…”

“Câm miệng! câm miệng!” Sở lão gia tử vẻ mặt nôn nóng đi đi lại lại trong thư phòng, rống lớn: “Tao mặc kệ những đứa khác thế nào, tao mặc kệ mấy tên bác sỹ tâm lý chó má, tao chỉ biết, con tao tuyệt đối không thể là một thằng đồng tính! Đó là không bình thường, là biến thái!”

“Cha, nếu ngài đã kiên trì cho là như thế… con cũng không còn cách nào khác.” Sở Tu trầm mặc một hồi, mới khẽ nói tiếp: “Nhưng con là đồng tính luyến ái thực sự không có cách nào thay đổi được. nếu ngài thật sự không chấp nhận, như vậy, con nghĩ ngài cũng nên nghĩ tới việc xóa tên con khỏi danh sách gia phả đi.”

“Không, không được!” Sở lão gia tử nghe Sở Tu nói vậy, dùng sức lắc đầu: “Điều đó không có khả năng! Sở Tu, con trai của ta, con không có khả năng là loại ghê tởm đó… ta biết, con chỉ là bị nó mê hoặc! có phải là thằng nhóc trong bức ảnh kia không? Là nó đúng không? Ta….”

“Cha!”

Nghe giọng nói Sở lão gia tử khi nhắc tới người kia mang chút ngoan độc, thanh âm Sở Tu vốn thản nhiên rốt cục lạnh lẽo cứng rắn hơn, mang theo tia uy hiếp cảnh cáo: “Cha, đây là vấn đề cá nhân của con, không liên quan tới em ấy. Cha, con hy vọng ngài không làm ra… những hành động đáng sợ để đối phó em ấy. Cho dù cha có thành công, cũng không thể thay đổi được cái gì đâu. Con không thích phụ nữ, cũng không có khả năng một ngày nào đó sẽ kết hôn với một cô gái đâu.”

“Sở Tu, mày, cái đồ nghịch tử!” Sở lão gia tử tức giận run cả người, đôi mắt đã hằn tơ máu: “Mày nói lại lần nữa tao xem?!”

“Trong lòng ngài đã sớm hiểu rõ, sự thật chính là như thế, căn bản không có biện pháp thay đổi.” Thanh âm Sở Tu phá lệ nghiêm túc: “Hơn nữa… con yêu em ấy, con đã hạ quyết tâm đời này kiếp này sẽ chỉ ở bên em ấy. Cha, nếu ngài không muốn con trai cả của ngài đau khổ tột cùng vì mất người yêu mà làm ra hành động dại dột gì, ví như tai nạn xe cộ hay gì gì đó… con nghĩ, ngài tốt hơn hết vẫn đừng gây ra chuyện gì nguy hiểm thì hơn.”

“Sở….”

Lão gia tử rống lên một tiếng, nhưng còn chưa nói xong, người đầu dây đã lưu loát cúp máy.

Nổi giận ném ngay chiếc di động trong tay xuống dưới đất, “rầm” một tiếng, chiếc điện thoại vỡ tan thành nghìn mảnh.

“Nghịch tử! nghịch tử!” Lão gia tử đi tới đi lui trong phòng, tức khí trong lòng càng nghẹn càng đầy, quả thực khiến ông như muốn nổ tung tới nơi: “Sớm biết thế, sớm biết thế! Từ lúc mày vừa sinh ra tao nên bóp mày chết luôn đi cho xong, mày đúng là đứa làm mất mặt tao mà! Nghịch tử! Mày làm tao tức chết!”

Lão gia tử không ngừng lầm bầm mắng nhiếc, nhớ lại một tháng trước trong lúc vô tình phát hiện thằng con trưởng vẫn luôn tự hào của mình chụp ảnh thân mật với một thằng con trai khác, sau đó Sở Tu lại không e dè mà come out, dõng dạc nói sau một năm nữa, thằng nhóc kia tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong liền ra nước ngoài kết hôn, Sở lão gia tử nhớ lại mà nghiến răng tức giận tới phát đau.

Sở gia bọn họ, làm sao có thể sinh ra một đứa không bình thường như vậy? Chết tiệt!

Đối với Sở Tu, Sở lão gia tử có thể nói nó vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông. Từ nhỏ tới lớn, đóng vai trò là người thừa kế, Sở Tu không thể không khẳng định rằng nó đúng là một người phi thường ưu tú. Qua mười mấy năm tỉ mỉ bồi dưỡng, thật vất vả cảm thấy chính mình sắp có thể lui về dưỡng già, đem toàn bộ Sở gia giao cho nó, lại cố tình xảy ra chuyện như vậy!

Người trẻ tuổi, bị mê hoặc, ông cũng có thể hiểu được. Chơi chán đàn bà, đổi sang nam tử mới lạ, cũng là chuyện bình thường.

Nhưng điều kiện tiên quyết là đó chỉ có thể là vui đùa nhất thời! Sở lão gia tử xiết chặt năm tay: Hiện tại xem ra, thằng con cả của ông đầu óc thanh tỉnh có chỗ nào là muốn cùng người ta chơi đùa? Nó cũng đã tính tới chuyện kết hôn rồi!

Chuyện này thật sự rất hoang đường!

Từ trong túi áo lấy ra một chiếc di động khác, Sở lão gia tử biết, chỉ cần mình gọi một cú điện thoại, thì thằng nhãi đầu sỏ gây chuyện dám câu dẫn con trai ông nhất định sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Nhưng mà…

Do dự hồi lâu, lão gia tử cuối cùng vẫn bỏ điện thoại lại vào trong túi.

Câu nói vừa rồi của Sở Tu mơ hồ còn vang lên bên tai ông.

[nếu ngài không muốn con trai cả của ngài đau khổ tột cùng vì mất người yêu mà làm ra hành động dại dột gì, ví như tai nạn xe cộ hay gì gì đó… con nghĩ, ngài tốt hơn hết vẫn đừng gây ra chuyện gì nguy hiểm thì hơn.]

Nếu hôm nay ông động tới thằng nhãi kia, ông dám khẳng định, ngày mai có thể sẽ nghe được tin thằng con mình đã chết.

Dùng tính mạng của mình để úy hiếp ta …… Sở Tu, con mẹ nó, mày giỏi lắm! Sở lão gia tử oán hận một quyền đấm mạnh xuống mặt bàn.

Cho dù bây giờ ông không thể làm gì được nhưng, ông tuyệt đối không có khả năng cho phép…. Cho phép một thằng đồng tính luyến ái ngồi lên vị trí gia chủ Sở gia. Ông quyết không cho phép Sở gia sau này sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Hơn nữa, chắc nó cũng chỉ đang nếm thử cảm giác yêu đương tuổi trẻ nhất thời không lâu bền, hiện tại cứ cho rằng tình yêu là mãi mãi là vĩnh cửu gì đó, chờ thêm một thời gian nữa, tình cảm nhạt dần, đầu óc thanh tỉnh hơn, nếu còn cố gượng ép ở bên nhau, vậy chỉ còn là phiền chán mà thôi.

Một khi bị tước đi quyền thừa kế, bị đuổi ra khỏi gia tộc… không có Sở gia chống lưng, không có cuộc sống sinh hoạt đầy đủ, thằng con ông từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa giờ phải tự bươn chải thì có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày? Mỗi ngày đối mặt với một thằng con trai khác, ngày qua ngày đều bị các vấn đề dầu muối củi lửa chi phối, vậy thằng con ông vốn lãnh đạm ngạo khí sẽ chịu được bao lâu?

Nó cuối cùng cũng sẽ hiểu ra, tình yêu gì đó là không đáng tin, chỉ có quyền lực tiền tài mới là trọng yếu nhất!

Sở lão gia tử nghĩ như vậy, cảm xúc mời từ từ bình tĩnh trở lại. Đúng thế, đúng thế. Có quyền, có tiền trong tay, thích người nào mà không chiếm được?

Cho dù…. Cho dù con ông có thực sự thích nam nhân…. Chỉ cần nó không nói ra, không làm lớn chuyện, sau khi lấy vợ, lén lút bao dưỡng vài nam tử, thì có gì không thể?

Sở lão gia tử rốt cục lộ ra ý cười, chính là như vậy, đúng vậy. Chỉ có như vậy, thằng con không biết trời cao đất dày của ông mới hiểu ra, rốt cuộc cái gì mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng mà… trước đó, ông vẫn phải đề phòng cho Sở gia một đường lui. Nếu Sở Tu vẫn một mực chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ) thì…. tuy rằng luyến tiếc, nhưng ông muốn cho nó biết, người thừa kế Sở gia không phải chỉ có một mình nó, Sở gia, cũng không phải chỉ có thể giao cho một mình nó!

“A Đức.” Sở lão gia tử khẽ nghiêng đầu, nhìn nam nhân vẫn luôn nghiêm mặt đứng một bên, thản nhiên lên tiếng.

“Dạ, thưa lão gia.” Người được xưng là A Đức liền hơi khom người với Sở lão gia tử.

“A Cảnh hôm nay có ra ngoài không?” Sở lão gia tử hỏi.

“Hiện tại hẳn là không có.” A Đức nghĩ nghĩ nói: “Nhưng 2h chiều tứ thiếu gia đã có hẹn ra ngoài cùng tam tiểu thư.”

“Ừ.” Sở lão gia tử gật đầu: “Vậy giờ ông đi gọi A Cảnh tới đây cho ta… ta muốn tán gẫu với nó một chút.”

Lúc trước, sự gay gắt giữa Sở lão gia tử và Sở đại thiếu gia đã được thu hết vào mắt quản gia A Đức, ông tự nhiên hiểu rõ lúc này lão gia tử cho gọi Sở Cảnh tới là vì mục đích gì. Tuy rằng cảm thấy có chút không ổn, nhưng nhiều năm đã hình thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của Sở lão gia tử nên A Đức cũng không nói thêm cái gì. Chỉ gật đầu, nói “Vâng” rồi rời đi.

Hết chương 58