Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 56




Mặc dù cậu rời đây ra nước ngoài cũng không tính là quá lâu nhưng các tỉnh thành ở Trung Quốc lại phát triển cực nhanh, sự thay đổi chóng mặt khiến Sở Cảnh nhịn không được mà líu lưỡi.

Thương nghiệp phát triển khiến cho khắp nơi so với 4 năm trước còn phồn hoa hơn gấp bội, chỗ nào thoạt nhìn cũng thực phát đạt.

Cho dù loại cảnh tượng này đã từng trải qua một lần ở kiếp trước, nhưng loại cảm giác đã từng thấy đó so ra kém xa cảm xúc sau một thời gian đi xa đột nhiên trở về lúc này.

Thế nhưng trái lại, nhà chính Sở gia một chút cũng không thay đổi. Sở Cảnh xuyên qua cửa kính xe ô tô, lười biếng nhìn nhóm bảo vệ cùng các trang thiết bị an ninh tiên tiến nghiêm mật giăng kín quanh khu nhà, trong đầu không biết đang nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ giương lên một độ cong, mang theo một chút trào phúng nhẹ.

Xe chạy vào trong phạm vi Sở gia, chung quanh liền không có người ngoài đi đi lại lại. Dựa vào bản thân chiếc xe cùng biển số đại biểu cho thân phận chủ nhân ngồi bên trong, một đường coi như thuận lợi thông suốt chạy thẳng vào bên trong. Chiếc xe dừng ngay trước cửa chính tòa nhà, Sở Cảnh thong dong bước xuống.

Đứng trước tòa nhà lớn đến dọa người ngay trước mặt, híp mắt nghiền ngẫm đánh giá một chút, lập tức liền thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm theo bước Sở Tu đi vào.

Ah… không nghĩ tới, mình cư nhiên còn quay trở lại bước vào cái chỗ này. Sở Cảnh kín đáo nở nụ cười.

Trong nhà, trừ bỏ người hầu ra thì thật sự chả có ai cả, Sở Tu nghiêng đầu nhìn Sở Cảnh một chút, thấp giọng phân phó nói: “Tôi lên báo cho cha biết, cậu có thể tùy ý đi dạo quanh nhà. Nếu có yêu cầu gì, cứ phân phó cho người hầu đi làm, không cần khách sáo.”

“Đại ca không cần lo lắng cho em.” Sở Cảnh nhìn Sở Tu, câu môi, mắt cười cong cong, chỉ là trong đôi mắt đen láy kia lại khó có thể nhìn ra chủ nhân của nó lúc này đến đột cùng là có cảm xúc gì, “Tuy rằng em không ở nhà chính được bao lâu, nhưng tốt xấu gì nơi này cũng là nhà của em mà.”

“Ở trong nhà mình, muốn làm gì thì cứ tự nhiên mà làm, sao phải khách sáo chứ?” Sở Cảnh nhẹ giọng nói, ngữ khí khờ dại đến gần như vô hại.

Sở Tu nghe vậy, cũng hơi nhíu nhíu chân mày, nhìn Sở Cảnh đứng ở bên cạnh mình, mâu sắc (màu sắc con ngươi) khẽ trầm xuống, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu, thản nhiên buông một câu “Vậy cậu tùy ý” rồi liền không chú ý tới Sở Cảnh nữa, xoay người hướng người hầu ở gần đó thấp giọng dặn dò vài câu, rồi đi thẳng lên lầu hai.

Người hầu kia vốn đứng một bên, đợi sau khi Sở Tu rời đi liền vội đi nhanh tới bên Sở Cảnh, khẽ ngẩng đầu nhìn Sở Cảnh một cái, lập tức nhẹ giọng nói: “Tứ thiếu gia, ngài đã ngồi máy bay cả ngày, phỏng chừng đã mệt, vậy giờ ngài có cần trở về phòng nghỉ ngơi một chút không ạ?”

Sở Cảnh nheo mắt liếc nhìn cô người hầu đang bán cúi đầu cung kính hỏi mình, rồi lại nghiêng đầu quét mắt nhìn một vòng quanh căn nhà, xong mới “ừ” một tiếng.

“Nghe cô nói như thế, tôi mới cảm thấy đúng là hơi mệt…” Sở Cảnh vươn tay cào cào mái tóc mình, tựa hồ có chút mệt mỏi mà rũ mắt xuống: “Vậy cô dẫn tôi về phòng đi… A, tôi đã rời đi được 4 năm, không biết lần này về, tôi sẽ ở phòng nào?”

Cô người hầu nghe vậy, nhanh chóng tiếp lời: “Tứ thiếu gia nói đùa, Sở gia cũng là nhà của ngài, phòng của tứ thiếu gia vẫn luôn giữ riêng cho ngài, tứ thiếu gia, mời ngài đi theo tôi.”

“A? vẫn giữ sao?” Sở Cảnh có chút ngạc nhiên, liếc liếc mắt nhìn cô người hầu tuy rằng ngữ khí kính cẩn nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, cong cong môi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cha tôi thực có tâm.”

“Tứ thiếu gia không biết đó thôi, lão gia trước kia đã phân phó cho hạ nhân chúng tôi…” người hậu trộm nhìn thần sắc Sở Cảnh, lập tức lại cúi đầu nói: “Mấy năm nay phòng riêng của tứ thiếu gia vẫn luôn có người tới quét dọn, đồ đạc bên trong đều được giữ y nguyên chưa từng thay đổi.”

“Lão gia nói, tứ thiếu gia… cuối cùng sẽ trở về, cùng bọn họ một nhà đoàn tụ.”

“Cha tôi nói vậy sao?” Sở Cảnh hơi rũ mắt xuống, lông mi dài che dấu toàn bộ con ngươi, chỉ là dưới đáy mắt lộ ra chút bóng ma mơ hồ, nhưng được giấu kín dưới lớp lông mi dài cong cong khiến người nhìn không thấy rõ: “Như vậy ngược lại khiến tôi nghe mà cảm thấy có chút sợ hãi.”

“Tứ thiếu gia nói đùa, người nào mà không biết lão gia kỳ thật…”

“Yo, tôi nghe nói hôm nay có khách quý tới nhà, lại còn được chị Tần tự mình tiếp đón thế này, không nghĩ tới …… cư nhiên lại là cậu. Ai nha, chị Tần à, tứ thiếu gia của chúng ta chỉ sợ chị chưa từng thấy qua, nhưng mà cũng không được coi thường, tuy rằng tứ thiếu gia không ở Sở gia lâu nhưng ở bên ngoài vẫn được coi như chủ nhân của chị, chăm sóc cẩn thận chút, đừng để cho tứ thiếu gia bị a miêu a cẩu gì đó đến lừa gạt!”

Dưới lầu Sở Cảnh cùng cô người hầu được gọi là chị Tần kia đang nói chuyện với nhau, lại bị tiếng nói yểu điệu từ trên lầu đột nhiên truyền xuống, mang theo một tia ngột ngạt không hòa hợp.

Sở Cảnh và chị Tần theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới phía cầu thang. Tầm mắt dừng ở trên bậc cầu thang cao nhất, một nữ nhân trang điểm cầu kì, đứng dựa vào tay vịn cầu thang, hơi chút miệt thị nhìn xuống chỗ Sở Cảnh.

Miệt thị? Sở Cảnh đáy lòng có chút nghiền ngẫm, nheo mắt lại, bắt đầu nhớ lại những tin tức liên quan tới nữ nhân này.

Là một nữ nhân có ngũ quan dị thường minh diễm, diện mạo nhìn qua tuy rằng không phải dạng xinh đẹp nhất nhưng tổ hợp ngũ quan hợp cùng một chỗ lại toát ra một loại mị lực khêu gợi. Chẳng qua, lúc này trên mặt nữ nhân lộ rõ vẻ khinh miệt coi thường, nên đã vô tình phá hủy tất cả mỹ cảm của người nhìn.

Ah, đại tiểu thư Sở gia. Sở Di Nhiên. Sở Cảnh trong lòng âm thầm xác nhận thân phận nữ nhân này.

Sở Di Nhiên đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống vị Sở tứ thiếu gia đột nhiên giữa đường nhảy ra, rồi ngắn ngủi nửa tháng sau lại đột nhiên biến mất, trong mắt hiển hiện lộ rõ vẻ không chào đón.

Tuy rằng một ‘tứ đệ’ tựa hồ cũng không sinh ra uy hiếp gì đối với cô, nhưng Sở Di Nhiên lại nhớ rõ khoảng thời gian nửa tháng trước kia người này ở tạm trong Sở gia, thái độ của lão gia tử đối với nó thân mật nhiệt tình thế nào. Thậm chí có một lần, cô còn cơ hồ cho rằng Sở lão gia tử bị mê muội mà muốn đem phân nửa Sở gia cho cái thằng tiện loại này!

Cho dù sau này bị Sở Tu “giũa” cho một trận hiểu được lão gia tử không có khả năng có suy nghĩ hoang đường như vậy nhưng không thể phủ nhận rằng từ đó, sự tồn tại của Sở Cảnh đã trở thành một cái gai trong lòng Sở Di Nhiên. trong vài năm Sở Cảnh xuất ngoại dường như cô đã quên đi, nhưng hôm nay vừa nghe Sở Hân Nhiên đặc biệt đón cái thằng tiện loại này trở về, bất mãn trong lòng nháy mắt bùng nổ tới đỉnh điểm. Thậm chí ngay cả chính cô cũng không hiểu được, cô đối với cái thằng ti tiện như Sở Cảnh này đến tột cùng sao có thể sinh ra oán giận lớn như vậy được.

Tuy rằng nghĩ không ra, nhưng cô cũng không ngại tới đây ra uy với nó trước, cho nó thấy rõ lập trường của mình. Dù sao cũng chỉ là một thằng tiện loại không có căn cơ, cho dù có được lão gia tử thừa nhận thân phận thì cũng có năng lực gì? Chỉ mình nó cũng không thể gây ra sóng gió gì được! Chỉ cần đại ca…

Nghĩ tới đây, sắc mặt Sở Di Nhiên coi như thoải mái lại khẽ nhíu chặt lại…. chỉ cần đại ca đừng nói mấy lời vô liêm sỉ, đừng có ngỗ nghịch chống đối lão gia tử, như vậy cho dù có mười Sở Cảnh cũng chả có ảnh hưởng gì đối với địa vị bọn họ trong nhà. Nhưng mà…

Xem ra, có lẽ cô cũng nên hành động một chút, loại bỏ cái tên kia trước.

“Cô là…chị hai?” Sở Cảnh nhìn Sở Di Nhiên đang từ trên cầu thang bước xuống, khẽ cong cong khóe môi, mặt mày mơ hồ mang theo ý cười, chỉ là nụ cười kia tựa như vô ý mỉm cười rạng rỡ, nhưng trong cặp mắt đen láy ngược lại phát ra nét bí hiểm: “Đáng trách, đáng trách, lần này rời đi chỉ mới hơn 4 năm, mà ngay cả chị hai em cũng nhận không ra!”

“Nhớ lại, chị hai trước kia thật sự là một cô gái thanh xuân bức người, đẹp đến lóa mắt…” Sở Cảnh cười cười, tựa hồ như lâm vào hồi ức: “Chỉ bởi vì lúc trước hình tượng chị hai quá đẹp, khiến cho em khi tới Anh quốc đều không tìm được bạn gái… không còn cách nào, mắt nhìn người của em bị chị hai làm cho cao quá rồi. Chị hai, chị nói xem, nếu lúc trước em nhìn thấy chị như bây giờ thì sẽ không khiến em độc thân lâu như vậy, có phải không?”

Khuôn mặt Sở Di Nhiên trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, trừng mắt lườm về phía Sở Cảnh đang cười đến phong đạm khinh vân, móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn xuất huyết tới nơi.

—– này là có ý gì? Lúc trước thanh xuân bức người, lúc trước đẹp tới lóa mắt? nếu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô thì tốt rồi?

Thế cô bây giờ biến thành bộ dạng gì? Yêu quái hay bà đồng?!

Sở Di Nhiên hận tới cắn răng, mắc nghẹn trong cổ họng, khiến sắc mặt cô đỏ bừng.

“A, đúng rồi, chị hai, sao giờ chị vẫn còn ở Sở gia vậy?” Sở Cảnh nhìn Sở Di Nhiên, cười càng thêm thiên chân vô tà: “Không phải chị nên ở nhà chồng sao? hay là, chị và anh rể hôm nay cũng về nhà?”

“Mày……”

“Chị hai, em đi cũng đã 4 năm, chưa từng gặp mặt anh rể, chị hai, chị cũng không cần phải giấu anh rể kỹ thế đâu, mau dẫn anh rể ra cho em giới thiệu, em cũng muốn xem đến tột cùng nam nhân tuấn kiệt phương nào có diễm phúc cưới được đại mỹ nhân hoa thơm cỏ lạ như chị hai?

“Tứ thiếu gia…” chị Tần đứng một bên nghe, cúi đầu thật sâu, cũng không dám nhìn bộ mặt Sở Di Nhiên ở đối diện hiện như đang muốn ăn thịt người: “ngài nghĩ lầm rồi… Nhị tiểu thư, cô ấy…khụ… còn chưa lấy chồng.”

“Huh? Làm sao có thể?” Sở Cảnh trợn tròn mắt, tựa hồ không thể tin nổi: “Chị ba kém chị hai những mấy tuổi còn sắp làm tân nương rồi, vậy mà chị hai còn chưa kết hôn? Tôi lúc đầu còn cho rằng chị hai khả năng đã có con rồi đó…. bằng không một người trước kia như hoa như ngọc thế, sao bỗng nhiên lại tiều tụy xuống sắc nhường này… Aiz, tôi thật đáng trách, chị hai, em nói bừa rồi.”

“Sở Cảnh. Mày giỏi, giỏi lắm!” Sở Di Nhiên tức giận ngập đầu, nghiến răng nghiến lợi rít lên, hung tợn trừng mắt lườm Sở Cảnh, lập tức bóp chặt bàn tay, rồi xoay người ‘cộp cộp cộp’ nện bước trên sàn nhà bỏ đi.

“Ah? Hình như tôi đã nói sai cái gì?” Sở Cảnh tròn mắt, vô tội nhìn chị Tần.

“Chuyện này…” chị Tần nhìn vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của Sở Cảnh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra miệng được, một lúc lâu sau, chỉ có thể hít sâu một hơi nói: “Không có việc gì, nhị tiểu thư chỉ hơi cáu kỉnh một chút… ai ai, tứ thiếu gia, tôi dẫn ngài lên phòng…”

“Được.” Sở Cảnh rũ mắt tiệp, cười khẽ một tiếng đáp lại, hai tay đút túi quần, híp mắt nhìn xung quanh đã không còn một bóng người, lập tức cũng không quay đầu lại, xoay người đủng đà đủng đỉnh đi sau chị Tần theo một hướng khác rời đi.