Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 39




“Alo, Rendia, tôi là L.” một tay đưa ra sau gáy lau đi chút mồ hôi đang chảy ra, Tả Dĩ Uyên tận lực đè nén tức giận trong lòng mình, nhưng tới khi chân chính mở miệng, cỗ oán niệm muốn tìm bất mãn vẫn không thể nào che giấu hết cứ thế xuyên qua di động truyền sang bên kia.

Thật đáng chết… trong đầu Tả Dĩ Uyên vẫn không ngừng hiện ra cảnh đẹp mấy phút đồng hồ trước mình đã thấy.

Làn da trắng nõn hơi hơi ửng hồng, mái tóc đen hơi dài bao trùm khuôn mặt xinh đẹp của Sở Cảnh, còn bộ dạng nửa tình nửa mê câu nhân, đôi môi hồng đào bóng loáng, ngẫu nhiên khẽ rên rỉ… hết thảy hắn đều không thể quên được!

Rõ ràng còn thiếu một chút, chỉ kém một bước cuối cùng mà thôi!

“…L?” đầu kia Rendia nghe giọng Tả Dĩ Uyên rõ ràng nồng đậm hương vị không kiên nhẫn, nhất thời quên luôn cả những điều mình đang định nói.

Mình không gọi nhầm số chứ? Rendia quả thật muốn kiểm tra lại xem mình có gọi nhầm số hay không… quen biết nhau lâu như vậy, cô chưa từng thấy Tả Dĩ Uyên có lúc nào lại nóng nảy như vậy. Cô nhớ khi Tả Dĩ Uyên rời giường cũng đâu có tức giận, hơn nữa…

Liếc mắt nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường, kim ngắn trên đồng hồ vừa mới dịch tới con số 9. Chẳng lẽ, nước Pháp và nước Nga đã chênh lệch múi giờ nhiều lắm rồi sao?

“L, cậu làm sao vậy?” Rendia dò hỏi: “Hay là bên chỗ cậu đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Rendia vừa hỏi ngược lại khiến Tả Dĩ Uyên hoàn toàn thanh tỉnh.

Vô lực đưa tay gãi gãi tóc, chậm rãi thở dài một hơi, sau đó thay đổi tay cầm di động, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ chút chuyện riêng thôi… được rồi, đừng nói tôi, trước nói về chuyện bên chỗ chị đi, có chuyện gì vậy? lần nào chị gọi tới ‘cũng xảy ra chuyện gì đó’? huh?”

Tả Dĩ Uyên nhẹ nhàng bâng quơ lảng sang đề tài khác, hiển nhiên thất thố vừa rồi không muốn nghĩ tới nữa. Mà bên này Rendia tuy rằng cảm thấy Tả Dĩ Uyên có chút kì quái nhưng được Tả Dĩ Uyên nhắc tỉnh, mới nhớ lại chuyện phiền toái của mình.

“L, một giờ trước, tôi đã bắt được Dick… cậu cũng biết, ông ta trên danh nghĩa chính là chú của tôi.” Tốc độ nói chuyện của Rendia rất nhanh, trong đầu cân nhắc mọi chuyện, tận lực nói ngắn gọn tình hình trong gia tộc cho Tả Dĩ Uyên nghe: “Tìm được trên một hòn đảo nhỏ tư nhân của ông ta, nhưng mà, lúc đó trên đảo chỉ có một mình ông ta… ông ta vì né tránh truy đuổi của tôi nên đã nhảy xuống biển…”

“Không bắt được?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày hỏi lại.

“Không, chúng tôi đã bắt được, nhưng ông ta lại kịch liệt phản kháng… Lacey vì bảo hộ tôi cho nên bị ăn một viên đạn. Vị trí vết thương thực nguy hiểm, hiện tại anh ta còn đang nằm trong phòng phẫu thuật…” Rendia ngắn gọn nói xong.

“Đừng nói cho tôi là chị nửa đêm gọi điện tới, chỉ là vì muốn nói cho tôi điều này.” Tả Dĩ Uyên có chút bất mãn nhíu mày, giọng nói nghe ra không thể nào khoái trá nổi.

“Đương nhiên không phải! nhưng trọng điểm ở chỗ, L, số vũ khí bị Dick trộm đi không tìm thấy!” Rendia nói tới đây, khẽ đè thấp âm thanh, giọng nói mang theo vài phần nghiêm trọng: “Chúng tôi đã cho đào tung cả hòn đảo lên nhưng cũng không tìm được kiện hàng đó. Ngược lại, dưới gầm giường của Dick tôi đã phát hiện được một chiếc đĩa.”

“Đĩa?” Tả Dĩ Uyên tựa hồ ý thức được điều gì đó, biểu tình rốt cục nghiêm túc hẳn, dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Rồi sao?”

“Chiếc đĩa có cài mật mã, tôi nghĩ cậu có thể đoán được, như trước, là phong cách của gia tộc Matada, nhưng lần này mật mã rườm rà hơn nhiều, đến giờ mới chỉ mở được một thư mục con.” Rendia nói tiếp: “Nhưng thư mục con đó cũng có chút tin tức, đó là đống vũ khí đó sẽ được vận chuyển tới Syria! L, cậu cũng có thể nghĩ được, nếu đống vũ khí đó thực sự được chuyển ra ngoài, như vậy hậu quả của nó sẽ rất nghiêm trọng! L, tôi muốn nhờ cậu trợ giúp!”

Tả Dĩ Uyên nắm chặt chiếc đi dộng trong tay. Hắn đương nhiên hiểu dược chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, trầm mặc dựa lưng vào tường, khẽ nhíu chặt chân mày.

Hắn và gia tộc Prora của Rendia sở dĩ dám kiêu ngạo như thế trong giới súng đạn, là bởi vì bọn họ đảm đương được cái gọi là trách nhiệm ‘cân bằng’. Dưới mí mắt của chính phủ thực hiện buôn lậu súng đạn khắp nói đó là vì bọn họ hiểu được quy tắc của việc cân bằng quyền lực, lợi ích nhóm. Từ một góc nào đó mà nói thậm chí bọn họ có thể giữ được cân bằng trong tình hình chiến tranh quốc tế.

Chính phủ nguyện ý bao dung hành động của bọn họ… với điều kiện bọn họ không được phá hỏng sự cân bằng này. Một khi đống vũ khí bị trộm của gia tộc Prora được chuyển tới Syria xong… Nước Mỹ sẽ là nơi đầu tiên tìm bọn họ phiền toái.

“Chị hiện tại không thể xuất phát?” Tả Dĩ Uyên hỏi lại.

Bên kia Rendia hít sâu một hơi: “Trước khi đống vũ khí đó được tìm lại, tôi đây vô luận chứng cớ thế nào cũng không đủ, các trưởng lão sẽ không cho phép tôi được động tới Dick. Mà trọng yếu hơn là… bởi vì tôi mà Dick mới thụ thương nặng như vậy. ý của gia tộc là, trước khi Dick chân chính vượt qua cơn nguy hiểm, tôi không thể rời nước Pháp… L, cho nên hiện tại tôi cũng chỉ có thể nhờ được cậu.”

Tả Dĩ Uyên cảm giác có chút đau đầu. Tình hình hiện tại, hắn quả thật không thể không đếm xỉa tới được. Trong giới ai nấy đều hiểu được, tuy rằng hắn và Rendia không phải là tình nhân chân chính nhưng nhiều năm qua hai gia tộc đã kết thành động minh thân hữu, cũng đã sớm đem hai nhà ràng buộc chặt chẽ vào nhau. Tuy rằng chưa đến mức có phúc cùng hưởng có họa cùng chia nhưng nếu lần này gia tộc Prora bị các quốc gia xa lánh, thì bên Tả Dĩ Uyên không ít thì nhiều khẳng định cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Hơn nữa, ẩn sau chuyện này xuất hiện lực lượng còn sót lại của gia tộc Matada thần bí đang như hổ rình mồi, một khi bọn họ bới lông tìm vết ở chỗ này của Rendia, thì địa vị của Tả Dĩ Uyên bên này cũng sẽ bị dao động.

Cũng không e ngại cái gì, chẳng qua Tả Dĩ Uyên chán ghét loại phiền toái này.

Còn nữa, số bằng hữu được hắn công nhận vốn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cố tình Rendia lại là đồng minh hắn quen biết gần mười năm… chỉ riêng điều này cho dù nghĩ vội thì khẳng định cũng muốn giúp.

“Hiện tại chị có chi tiết thông tin lô hàng sẽ được chuyển tới địa phương nào không?” Tả Dĩ Uyên suy nghĩ chốc lát hỏi.

“Kế hoạch cụ thể của bọn họ… mật mã đến bây giờ vẫn chưa được phá giải hết, nhưng tôi vừa xem xét mấy lộ trình đường thủy, đường hàng không… dựa theo tin tức hiện tại đã nắm được, tôi đoán vô luận là đi bằng con đường nào thì cuối cùng đều sẽ phải đi qua một đoạn đường nhất định… tôi sẽ gửi thông tin qua cho cậu.”

“Vậy tôi khi nào phải xuất phát?” Tả Dĩ Uyên tiếp tục hỏi: “Hay là…hiện tại?”

Bên kia Rendia không trả lời ngay, ngược lại vọng vào loa nghe là tiếng gõ bàn phím.

“A, không, không cần… bên kia hẳn sẽ không ra tay nhanh như vậy đâu.” Rendia tựa hồ đang xem xét cái gì đó, sau đó mới nói: “Thời hạn giao hàng…. Là ba ngày sau, L, cậu chỉ cần trước thời hạn đó, chặn đứng lại đống vũ khí đó là được!”

“Chị nói… ba ngày sau?” thanh âm Tả Dĩ Uyên chậm lại, là loại tận lực kiềm giữ ngữ điệu, nghe qua thậm chí xấp xỉ với mềm nhẹ: “Nói cách khác… kỳ thật, tin tức này, ngày mai chị cũng có thể nói cho tôi biết?”

“Huh?” Rendia sắc bén nhận ra tâm tình lúc này của Tả Dĩ Uyên, hình như cũng không tốt đẹp như biểu hiện ra bên ngoài. Do dự một chút nhớ lại hành vi của mình, Rendia âm thầm phân tích rốt cục mình đã làm gì khiến Tả Dĩ Uyên nổi bão như vậy.

Hình như cũng không có gì a, ngoài việc nhất thời lo lắng mà gọi một cú điện thoại tới thôi sao, cô cũng không làm gì khác đi? chẳng lẽ loại chuyện liên quan tới sự tồn vong gia tộc này, không thể cho phép cô thất thố một lần trước mặt hắn?

Bất quá… Rendia đột nhiên nghĩ tới vừa rồi khi hắn nghe máy, Tả Dĩ Uyên rõ ràng bộc phát nóng nảy tức giận, sóng mắt lưu chuyển, mơ hồ đoán được cái gì đó.

“L này… ban ngày, sinh ý với ngài Bulger đã giao dịch hoàn thành rồi đi?” xử lý xong đại sự gia tộc luôn đè nặng trong lòng, không còn thấy áp lực, Rendia ngược lại nhàn nhã trêu ghẹo Tả Dĩ Uyên ở đầu dây bên kia: “Mấy tên thủ hạ của tôi ở trên đảo cũng bị cậu đuổi đi mất, tính ra… hiện tại trong biệt thự, hẳn chỉ còn lại cậu và…. cậu bé phương Đông của cậu đi.”

“Chị muốn nói gì?” Tả Dĩ Uyên hơi nheo mắt lại.

“Cho nên… vừa rồi, tôi đã đánh gãy chuyện tốt của các cậu sao?” Rendia rốt cục nhịn không được, ở bên kia có chút làm càn bật cười vang: “Khó trách, thảo nào mà cậu lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy! Hóa ra là muốn tìm bất mãn sao?”

“Chị còn có thể cười được sao.” Tả Dĩ Uyên cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói.

“Ha… chẳng lẽ ngay cả việc tôi cười hay không cậu cũng quản?” biết được chân tướng sự tình Rendia ngược lại càng cười thoải mái hơn: “Nhưng cũng kỳ quái… lúc trước, không biết là ai trong tiệc sinh nhật của tôi thề son sắt rằng hắn với cậu nhóc phương Đông kia chỉ thuần túy là quan hệ boss và nhân viên? Là ai một mực chắc chắn hắn tuyệt đối không có tâm tư nào khác đối với cậu nhóc đó? L, mới chỉ qua vài ngày, cậu đã hiện nguyên hình rồi sao?”

Tả Dĩ Uyên có chút phiền toái giật giật mi tâm mình. Hắn dám khẳng định, ngay từ đầu hắn tuyệt đối không có tâm tư nào khác với Sở Cảnh, mà trong tiệc sinh nhật Rendia hôm đó, những lời hắn đã nói tuyệt không phải dối trá. Nhưng hôm nay sự tình phát triển thành cái dạng này… Tả Dĩ Uyên cười khổ một tiếng, chỉ có thể nói, đây có lẽ chính là định mệnh được sắp đặt từ trước.

Những lời như thế nếu được nói ra từ miệng Tả Dĩ Uyên, chỉ sợ không có ai tin. Tả Dĩ Uyên có chút bất đắc dĩ nghĩ, nếu loại chuyện này đặt ở trên người khác, hắn đóng vai trò là người ngoài đứng xem, thì cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng lý do thoái thác như thế. Tuy rằng đây mới thật sự là suy nghĩ chân thật của hắn.

Không nguyện ý nghe Rendia chế nhạo tiếp, Tả Dĩ Uyên lưu loát ấn cúp máy, sau đó không chút do dự tắt máy luôn. Tùy ý ném di động sang một bên, Tả Dĩ Uyên người có chút mệt mỏi khẽ hít sâu một hơi.

Trong đầu vô mục đích mà nghĩ ngợi lung tung, nhưng đúng lúc đó, đột nhiên một suy nghĩ cổ quái từ đáy lòng Tả Dĩ Uyên xông ra.

Ngay cả Rendia cũng đã hoài nghi, hắn lúc trước có phải chỉ đơn thuần coi trọng khuôn mặt Sở Cảnh hay không, muốn thu một tình nhân ở bên người mà bao dưỡng… vậy nếu vừa rồi Rendia không có gọi tới đánh gãy bọn họ, hắn thật sự thừa dịp Sở Cảnh say rượu làm tới… vậy sáng mai, khi Sở Cảnh phát hiện, em ấy sẽ nghĩ thế nào?

Nếu là hài tử bình thường thì chắc cũng không nghĩ gì, nói không chừng sau chuyện đó, chẳng những không tức giận, ngược lại khả năng đối với mình càng thêm chủ động. Nhưng là… Sở Cảnh không như vậy. Hắn biết, cậu thoạt nhìn tinh xảo nhu nhược, nhưng so với những người đó, cậu lại không đồng dạng như vậy.

Sở Cảnh kiêu ngạo như vậy, em ấy sao có thể cho phép bản thân trở nên phụ thuộc vào người khác?

…….cho dù, ý định ban đầu của hắn cũng không bất kham như vậy.

Hơn nữa… nếu sáng hôm sau vừa mở mắt, liền phát hiện mình bị nam nhân làm như vậy…. mà người nam nhân đó, chính là người sớm chiều ở chung mấy tháng qua, đại boss …

Dục vọng dần lui đi, lý trí một lần nữa thống trị đại não, Tả Dĩ Uyên nghĩ sâu về xúc động vừa rồi của mình, bất giác không khỏi sinh ra chút sợ hãi. Nếu hắn thật sự vì nhất thời cực nhanh làm đến bước kia, thì quan hệ hiện tại giữa hắn và Sở Cảnh, liền thật sự phá hủy toàn bộ.

Cho nên… hắn vẫn nên cảm ơn cú điện thoại ‘đúng lúc’ kia của Rendia chăng?

Tả Dĩ Uyên cảm giác trong lòng nghẹn khuất không nói nên lời. Loại cảm giác này từ trước tới nay hắn chưa bao giờ có. Nhưng gần đây, lại dường như càng phát ra thường xuyên hơn.

Nguyên nhân cũng đều là vì một người. Một người…. nam nhân….thoạt nhìn như một cậu bé tinh xảo xinh đẹp.

Tả Dĩ Uyên cho tới nay không quá thích hút thuốc, nhưng vào lúc này, lại đột nhiên muốn hút một điếu, hung hăng mà hút sâu một hơi. Sờ soạng túi áo, đúng như dự kiến bên trong rỗng tuếch. Một mình đi dạo một vòng quanh biệt thự của Rendia, không tìm được thuốc, ngược lại tìm được thêm mấy chai rượu vang.

Tả Dĩ Uyên mở nút chai, vươn tay rót cho mình một ly.

Rượu lần này ngược lại không có pha trộn thêm cái gì. Rượu vang đỏ ngon nhất trải qua năm tháng lâu dài, càng phát ra hương vị mê người. Nhấp một ngụm, vị ngọt lành pha chút chua sót xuyên qua đầu lưỡi nhuộm đẫm toàn khoang miệng, mang theo một loại cảm thụ tốt đẹp.

Tả Dĩ Uyên không để ý này nọ, chỉ không nhanh không chậm uống hết ly này tới ly khác. Nói thật, tốc độ uống rượu của Tả Dĩ Uyên cũng không tính là nhanh, nhưng không chịu nổi chính là hắn coi rượu như nước lã mà uống. Như vậy qua mấy ly, cũng không quá lâu, mấy chai rượu đã thấy đáy.

Rượu vang đỏ khi uống sẽ không thấy cảm giác gì, nhưng tác dụng chậm lại rất lớn, may mà Tả Dĩ Uyên tự nhận tửu lượng không tồi, đêm nay, chai rượu trộn cùng mấy chai rượu vang nguyên chất thay phiên nhau uống xong, cũng khó tránh khỏi dính men say.

Tựa vào ghế sa lông, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, ý thức đã không còn rõ ràng lắm. Tả Dĩ Uyên hồi phục sức lực như trước, khẽ lắc lắc đầu đứng dậy, xiêu vẹo đi tới gian phòng Sở Cảnh đang nằm kia.

Tuy động tác của Tả Dĩ Uyên có chút trúc trắc, nhưng cũng may phòng chứa rượu cùng phòng ngủ của Sở Cảnh cách nhau không xa, giữa hành lang cũng không có vật cản gì, lúc này cho dù Tả Dĩ Uyên đang nghiêng ngả lảo đảo nhưng vẫn thuận lợi đi tới đích.

Ngồi ở đầu giường, Tả Dĩ Uyên híp mắt đánh giá Sở Cảnh đã ngủ say trên giường, tựa hồ như muốn khắc sâu hình bóng của cậu vào trong lòng. Hồi lâu sau, rõ ràng trong mắt Tả Dĩ Uyên đã say chín phần lại ân ẩn xẹt qua một tia thanh tỉnh.

Đem môi mình đặt lên đôi môi hồng nhạt của thiếu niên đang ngủ say, chậm rãi ma xát, nhưng không xâm nhập vào trong.

“Ừm… Cảnh, A Cảnh… em say, đúng không?” Tả Dĩ Uyên tựa như nói mê, thanh âm xuyên thấu qua đôi môi hai người vang ra, mang chút lừa mình dối người dụ dỗ: “Em say, anh cũng say… cho nên, một nụ hôn, cũng không có vấn đề gì, đúng không?”

Tả Dĩ Uyên đợi trong chốc lát, không có nghe người dưới thân đáp lại, Nhưng dù vậy, hắn vẫn vừa lòng mỉm cười, trong mắt cũng đong đầy ý cười: “Vậy em… là chấp nhận? hôn một chút… là có thể, đúng không? Ngày mai hết thảy đều khôi phục bình thường, em sẽ không nhớ rõ, anh cũng vậy. hết thảy cũng chỉ là một giấc mộng hoang đường… cho nên, anh có thể đối với em phóng túng một lần, đúng không?”

Nhẹ nhàng mút môi dưới của Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên trên mặt bày ra một loại biểu tình vui mừng cực hạn cùng mê mang hỗn loạn.

“Cảnh… A Cảnh…” tinh tế liếm láp, cũng không dám dùng sức, không dám lưu lại dấu vết gì, Tả Dĩ Uyên cảm giác hai mắt minh đã bị thiêu đốt tới đỏ ửng.

Loại cảm giác này… sao lại mãnh liệt như vậy?

Muốn người này, thật sự… phải là người này.

Vì sao, không thể là em ấy chứ? Chỉ cần em ấy, hắn chỉ cần em ấy thôi, có phải ông trời sẽ đáp ứng nguyện vọng hắn không?

Tựa như được bôi mật, cả người Sở Cảnh lúc này đối với Tả Dĩ Uyên mà nói tựa như tản ra một loại hương vị ngọt lịm câu dẫn tâm phách hắn, chỉ một nụ hôn, sao đều cảm thấy không đủ.

Nếu như có thể thì cứ như vậy đem em ấy ăn hết, cùng mình hòa thành một thể, thì tốt rồi.

Tả Dĩ Uyên trong đầu nháy mắt hiện ra ý tưởng mang vài phần bạo ngược này, nhưng cơ hồ đồng thời suy nghĩ này cũng nhanh chóng bị áp chế đi.

Người này… là A Cảnh. em ấy là A Cảnh. Là A Cảnh hắn muốn ôm trọn trong vòng tay… hắn sao có thể tổn thương em ấy được?

“Vì sao không thể là anh?” Tả Dĩ Uyên cũng nằm trên giường, vươn tay ôm chặt eo Sở Cảnh, thanh âm khẽ thì thầm: “Vì sao không thể là người của anh?”

“Sau hôm nay, hết thảy đều sẽ bị quên lãng, phải không?”

“Chỉ có thể là… huynh đệ, phải không?”

“A Cảnh…”

Tiếng nỉ non bên người càng ngày càng nhẹ, cuối cùng toàn bộ gian phòng một lần nữa trở về yên tĩnh.

Thẳng tới khi xác định Tả Dĩ Uyên đã ngủ say, Sở Cảnh mới lại mở to mắt. Nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp, nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, không tiếng động mà mắng một câu: ngu ngốc.

Ngu ngốc, anh không nói rõ, sao em có thể trực tiếp nói cho anh biết được, em sống lại chính là vì đến cuốn lấy anh, cùng anh ở bên nhau đấy.

Ngu ngốc, em đã hy sinh lớn như vậy để phối hợp với anh, sao anh lại không thể xuất ra loại quyết đoán ngày thường sát phạt người ta mà làm với em? Cơ hội tốt như vậy mà anh cũng có thể lãng phí được? anh có biết là em phải mất bao công phu mới tự thuyết phục mình phối hợp với anh đi bước này không hả?

Thật là đồ ngốc mà!

Dù dưới đáy lòng mắng người ta như vậy, nhưng khóe miệng bất giác lại câu lên, còn có… em đương nhiên là của anh rồi… từ thật lâu trước kia đã là vậy rồi.