Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 94




Gió thu vào đêm không quá lạnh lẽo, đặt một chậu than lô ở góc giường đã đủ sưởi ấm toàn bộ ngoạ phòng. Phó Tuyệt Ca thay đổi y phục thoải mái, tóc tuỳ hứng xoã tung trên vai, tỉ mẩn bưng chén nước ấm đến bên thư án. Thời gian gần đây bát gia chỉ ở trong Di Tình Thư Sử đọc sách luyện chữ đối với chuyện xảy ra bên ngoài không buồn bận tâm. Đây cũng xem như chuyện tốt, tránh được thị phi đấu đá lòng tự nhiên thanh thản hơn nhiều.

“Bát gia uống nước đi.”

Phó Tuyệt Ca vén tóc ngồi xuống bên cạnh bát gia, nhỏ giọng thì thầm: “Mấy ngày nữa tứ gia đại hôn ngài lại phải đi một chuyến đến Tứ vương phủ rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết choàng người nắm lấy bàn tay nàng nhẹ nhàng mân mê: “Phụ hoàng muốn tứ hoàng tỷ thú cô nương Kim thị làm chính phi biến nàng trở thành trò cười khắp thiên hạ nhất định trong lòng rất không thoải mái. Chi bằng ngươi lưu lại Di Tình Thư Sử tránh nàng đột nhiên kích động tấn công ngươi, cũng tránh đám thiếp thất kia thổi gió bên tai Đại nương tử.”

“Nô tỳ vốn không muốn đi, bát gia đã nói thế thì còn gì bằng.” Phó Tuyệt Ca giống như con mèo nhỏ e lệ dựa vào vai bát gia cọ dụi: “Lần này dự hôn lễ tứ gia ngài không nên uống quá nhiều rượu, xảy ra chuyện gì lập tức hồi cung rồi tính tiếp.”

“Ngươi càng lúc càng gà mẹ rồi, chút chuyện nhỏ nhặt này ngày nào cũng nhắc nhở.”

“Còn không phải vì lo lắng cho ngài sao?” Phó Tuyệt Ca phụng phịu đẩy vai bát gia nhẹ như phủi bụi: “Ngài đã không muốn thì nô tỳ không quản nữa, từ nay về sau ngài tự lo cho mình đi.”

“Hảo, hảo, ta sai rồi có được không?”

Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng đem nàng ôm vào lòng, tì cằm trên đỉnh đầu thỏ thẻ: “Sáng nay ta nghe nhị hoàng tỷ nói tứ hoàng tỷ từng thỉnh cầu phụ hoàng thú ngươi làm chính phi, trong lòng ta lúc đó rất hoảng hốt cũng may phụ hoàng đã cự tuyệt nàng.”

“Hoàng thượng từng nói phạt nô tỳ cả đời làm nô không được phép xuất cung tất nhiên sẽ không chấp nhận lời đề nghị này của tứ gia.” Phó Tuyệt Ca ảm đạm trút tiếng thở dài, ngước mắt nhìn dung nhan thanh tú trước mặt: “Có khi nào Hoàng thượng cũng sẽ không chấp nhận để nô tỳ gả cho ngài?”

“Cùng lắm ta không làm hoàng tước nữa đưa ngươi đến chốn sơn lâm ẩn cư cả đời. Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ngày ngày sống trong cung cấm mưu toan đấu đá ta cảm thấy rất ngột ngạt, có thể cùng ngươi rời khỏi nơi này sống cuộc sống của hai người thì tốt biết mấy.” Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng vuốt ve từng sợi tóc mềm, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào như mật: “Chỉ hai chúng ta, ngươi ở nhà tú hoa nấu ăn, nuôi dưỡng hài tử. Còn ta sẽ vào rừng săn thú đốn củi, có thể nuôi thêm vài con gà con vịt, mỗi ngày hưởng thụ hoa thơm gió mát bốn mùa.”

Viễn cảnh bày ra trước mặt thật sự quá đẹp đẽ khiến Phó Tuyệt Ca không nỡ thoát ra, rúc vào lồng ngực phảng phất hương trầm, duy ở bên cạnh nữ nhân này mới cảm thấy an toàn.

“Ngài đi đâu nô tỳ đi theo đó.”

Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng mỉm cười, ngón tay thon dài điểm trên chóp mũi nàng: “Nha đầu ngốc.”

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán, Phó Tuyệt Ca mãn nguyện nhắm mắt, bát gia ở đây nàng không phải lo lắng chuyện gì cả. Tin tưởng vào đối phương, vào tương lai tươi đẹp trước mắt, năm tháng tĩnh lặng không cầu được mất đúng sai.

“Trời đã khuya rồi ta đưa ngươi về phòng.”

“Chỉ vài bước chân nô tỳ lẽ nào đi không được?” Phó Tuyệt Ca cố hít một hơi thật sâu hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể bát gia: “Nô tỳ tự mình đi được rồi, ngài nghỉ ngơi sớm đi.”

Rụt rè học theo bát gia đặt một nụ hôn trên trán rồi xoay người rời khỏi phòng, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.

Một mình quay về phòng, ngoài sân gió thổi tương đối lớn Phó Tuyệt Ca phải đi sát vào tường để tránh nhiễm lạnh. Đem cửa đẩy mạnh ra, than lô được chuẩn bị sẵn huân ấm toàn bộ căn phòng tuy nhiên có chút ngộp ngạt. Phó Tuyệt Ca nhanh chóng leo lên giường quấn chăn che kín thân thể, từng bị nhốt trong phòng củi nhiều ngày nàng tương đối sợ bóng tối nên khi ngủ thường để đèn cháy xuyên đêm. Đôi khi ngoài trời trăng sáng vẫn sẽ thổi tắt đèn, nhưng đêm nay gió lớn mây mù giăng đầy trời, đành phải tốn thêm ít dầu lửa duy trì ánh sáng.

Đem y phục tháo thêm một kiện tuỳ tiện ném xuống sàn, xoay lưng về phía cửa tìm tư thế thoải mái nhưng chưa ngủ vội, nàng còn đợi bát gia đến làm chuyện ‘xấu xa’ nha.

Không ngoài dự đoán, qua hai khắc thời gian cửa phòng lại được đẩy ra, bát gia dường như đã quen với việc nàng không thổi tắt đèn trước khi ngủ nên không có phản ứng gì. Bình tĩnh di chuyển vào phòng khom lưng nhặt kiện y phục Phó Tuyệt Ca vừa ném treo lên giá.

Đông Phương Tầm Tuyết từ từ ngồi xuống mép giường chồm người đến kiểm tra xem tiểu ngốc đã ngủ chưa. Như mọi ngày sau khi kiểm tra xong liền cúi xuống đặt lên đôi môi mềm mại một nụ hôn, bàn tay không an phận luồn ra sau tuyến thể ve vuốt. Hương thơm quân quý ngọt ngào lan toả khắp phòng, hương hoa lan giữa đêm ngào ngạt tưởng chừng rơi vào giữa hoa hải mang mang.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đột ngột khiến Phó Tuyệt Ca không kịp thích ứng, thân thể thoáng run rẩy cuộn tròn giấu vào trong chăn né tránh đụng chạm ‘khiếm nhã’ từ người bên trên.

Đông Phương Tầm Tuyết xoay người áp lên cơ thể tiểu ngốc, hơi thở trở nên dồn dập, hai bên thái dương rịn ướt mồ hôi. Thường xuyên tiếp xúc với tin tức tố quân quý sẽ thúc đẩy quá trình vỡ lòng nhưng đã hơn hai năm mà vẫn chưa có tiến triển gì. Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt khẩn trương, nhỡ chẳng may tiểu ngốc qua tuổi cập kê mà nàng vẫn không chịu vỡ lòng sẽ làm lỡ mất chuyện tốt.

Khó chịu cựa quậy cơ thể khiến một bên vai áo lệch xuống, da thịt trắng trẻo như sương như tuyết ẩn hiện ra trước mắt. Nén nhịn nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay chậm rãi vuốt ve da thịt mát lạnh, quẩn quanh chóp mũi là tin tức tố ngọt đến chết người.

Phó Tuyệt Ca không dám mở mắt nhìn, ngượng ngùng giấu mặt vào gối đầu, đối với chuyện xấu bát gia làm nàng thậm chí không có nửa ý nghĩ phản kháng. Tước quý đến tuổi luôn hiếu kì về những vấn đề này, thời kì trước vỡ lòng lại càng nhạy cảm, nếu bát gia thật sự yêu cầu nàng cũng sẽ phụng bồi.

“Tiểu ngốc…” Đông Phương Tầm Tuyết vùi đầu vào hõm cổ nàng thì thầm vài tiếng: “Ta thích ngươi, thật sự rất thích ngươi, có thể đợi ta vài năm nữa được không?”

Hơi hé mắt ra nhìn, bát gia hoá ra cũng có dáng vẻ trẻ con này, lén mím môi ngăn tiếng cười phát ra ngoài.

Lưu luyến hương thơm ngọt ngào trên cơ thể tiểu ngốc, nhẹ nhàng chuyển đổi tư thế nằm xuống bên cạnh thuận tiện đem nàng kéo vào lòng ôm ấp. Mỗi tối Đông Phương Tầm Tuyết đều ngủ lại qua đêm đến sáng hôm sau thì vội vã quay về.

Ngoài cửa gió vi vu trên cành cao, hương lan phảng phất khắp phòng.

=========================

Buổi chiều nha hoàn thiếp thân bên cạnh Đại nương tử đến Di Tình Thư Sử nhắn Phó Tuyệt Ca sáng sớm mai đến Bạch Hư Cư dùng trà. Đúng lúc ngày mai tứ gia đại hôn, nàng cũng không có gì làm liền đáp ứng đi một chuyến.

Bạch Hư Cư vốn chuyên về trà đạo, là phường trà nổi tiếng nhất kinh thành. Bất kể là ai mỗi khi vào kinh đều sẽ ghé đến đây nếm thử các vị trà ngon của tiệm, không chỉ có trà mà cao điểm và hạt khô của Bạch Hư Cư cũng thuộc hàng nhất đẳng.

Hôm nay Bạch Hư Cư vẫn như mọi ngày đông đúc náo nhiệt, Phó Tuyệt Ca bước xuống xe ngựa đặt vào tay phu xa một ít bạc vụn rồi bước vào tiệm.

Tiểu nhị trông thấy nàng liền niềm nở chạy ra đón: “Cô nương đi một mình sao? Ngài muốn dùng trà hay là cao điểm?”

“Ta đến tìm nhị vương phi.”

“Hoá ra là vậy, để tiểu nhân đưa ngài lên lầu gặp vương phi.”

Tiểu nhị vắt khăn lên vai rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường, không quên nhắc nhở nàng bước qua bậc cửa. Cầu thang nối thẳng một đường đến dãy hành lang phía tây, bên dưới đặt hòn giả sơn cao hơn bảy trượng, nước trong hồ róc rách chảy thành đường cong uốn lượn đẹp mắt. Tiếng đàn du dương xen lẫn tiếng hát của danh kĩ phát ra từ trong các nhã gian, không ngờ Bạch Hư Cư còn kinh doanh loại hình hát xướng này.

Hai người lên hành lang lầu ba thì dừng lại, so với lầu một nơi đây yên tĩnh hơn rất nhiều, nhìn ra ngoài chỉ có những tấm lụa hồng phất phơ bay lượn.

Tiểu nhị kính cẩn đứng trước cửa thông báo cho người bên trong: “Khởi bẩm vương phi nương nương, Phó cô nương đến rồi.”

“Vào đi.”

Dùng sức đem cửa đẩy sang một bên, tiểu nhị hướng nàng làm động tác mời: “Cô nương thỉnh.”

Phó Tuyệt Ca hướng tiểu nhị gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn, nhanh chóng bước vào nhã gian gặp mặt vương phi. Vừa bước vào tiểu nhị bên ngoài đã đóng cửa lại, âm thanh phát ra trong không gian yên tĩnh đặc biệt vang.

“Nô tỳ bái kiến vương phi nương nương.”

“Không cần đa lễ, mau đến đây ngồi.” Đại nương tử chỉ tay vào chỗ trống đối diện đồng thời phân phó nha hoàn: “Ngươi dặn tiểu nhị mang trà lên đi.”

“Tuân mệnh.”

Phó Tuyệt Ca vén váy từ tốn ngồi xuống nệm vải, đưa mắt nhìn một lượt nhã gian, cách bài trí tương đối hài hoà nhưng phòng thì không được rộng lắm. Cách các nàng tầm mười bước chân đặt một bức bình phong lớn, phía sau là đài hát xướng của danh kĩ.

“Không biết vương phi gọi nô tỳ ra đây là có việc gì?”

“Đã xuất cung rồi không cần gọi vương phi, cứ gọi ta Ngưng tỷ tỷ đi.”

“Cái này…”

Đại nương tử nhịn bộ dáng xoắn xuýt của nàng không khỏi buồn cười: “Chúng ta sau này sẽ là người một nhà không cần phải khách sáo.”

Ba từ ‘người một nhà’ xuất phát trong miệng nhị vương phi khiến Phó Tuyệt Ca không khỏi cảm thấy gượng gạo, xấu hổ cúi đầu lấy khăn lụa giả vờ lau mồ hôi.

“Hôm nay quan gia dự hôn yến của tứ gia, ta một mình trong phủ cảm thấy nhàm chán nên mới tìm ngươi nói chuyện.” Đại nương tử giống như than thở nói: “Tiểu nha đầu nhà ta nhất định kiếp trước không được ngủ nên kiếp này cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ hết buổi sáng đến hết buổi tối, chưa từng nghe khóc nháo qua. Ta đi hỏi Thái y hắn nói hài tử tảo sản đều ham ngủ như vậy, hại ta không nói chuyện chơi đùa với nàng được.”

“Nô tỳ nghe bát gia nói tiểu công tử mặc dù tham ngủ nhưng ăn uống rất tốt, chưa từng chê bai sữa của nhũ nương.”

“Đây đúng là chuyện tốt nhưng nha đầu ít khóc khiến người làm nương thân như ta rất sốt ruột, sợ là nàng không thể nói chuyện …”

“Sẽ không.” Phó Tuyệt Ca suy nghĩ tìm lời an ủi Nhị đại nương tử: “Nô tỳ còn nhớ lúc tiểu công tử xuất thế dù tiếng khóc có hơi yếu nhưng vẫn nghe rất rõ ràng, đợi qua một hai năm khi tiểu công tử biết nói nhất định sẽ nói đến khi ngài đau đầu mới thôi.”

Tâm tình khẩn trương vẫn chưa thể hoà hoãn trở lại, Đại nương tử áp tay lên ngực thở dài: “Mong được như lời ngươi nói, tuy nhị lang chưa từng chê bai tiểu công tử nhưng ta biết nàng hy vọng tiểu công tử có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác. Ta trước nay chưa từng sợ khổ, chỉ sợ không làm tốt bổn phận của thê tử sinh cho quan gia hài tử lanh lợi kiện khang.”

“Đại nương tử đừng lo nghĩ quá nhiều, tiểu công tử cát nhân thiên tướng nhất định sẽ bình an trưởng thành, so với những đứa trẻ khác còn thông minh lanh lợi hơn nhiều.” Phó Tuyệt Ca vốn dĩ là người ngoài cuộc, những lời nàng nói bất kể ai cũng có thể nói được nhưng quan trọng phải dỗ dành Đại nương tử yên tâm: “Hay là như vậy, khi nào ngài có thời gian nô tỳ bồi ngài đến Tam Thanh Quan một chuyến cầu phúc cho tiểu công tử được không?”

Nhị đại nương tử trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Như vậy cũng được, ta nghĩ mười lăm tháng này rất thích hợp đi Tam Thanh Quan.”

“Nô tỳ sẽ giúp ngài chuẩn bị, đến lúc đó mang theo tiểu công tử đến chỗ Tam Thanh chân nhân nhận phúc khí.”

Hai người ước định xong thời gian, Đại nương tử ra lệnh cho đoàn xướng kĩ tiến vào biểu diễn, bức bình phong cũng được dời qua một bên. Tiểu nhị bưng một khay lớn cao điểm đặt lên bàn, ấm trà thì đặt lên bếp làm nóng liên tục, mùi hương thanh mát lan toả khắp nhã gian.

Giờ tỵ hai khắc Đại nương tử mới chịu cho Phó Tuyệt Ca hồi cung, còn tặng nàng ít hương nan đuổi muỗi vào những ngày mưa. Phó Tuyệt Ca lên xe ngựa quay về hoàng cung, dọc đường đi không ghé qua hàng quán nào. Phần vì lo bát gia hồi cung không thấy nàng, phần vì nàng phải đến Ngự Vũ Phòng luyện tập với sư phụ.

Xe ngựa lắc lư di chuyển, rất lâu sau mới dừng trước cổng, Phó Tuyệt Ca đưa lệnh bài cho thị vệ rồi đi bộ về Trường Xuân Cung. Bầu trời trên đầu có chút âm u dường như sắp mưa, đắn đo hồi lâu quyết định không đi Ngự Vũ Phòng nữa.

Dù sao ngày mai vẫn có thể luyện tập, không nhất thiết phải hành hạ bản thân làm gì.

Đường về Trường Xuân Cung không tính là xa, giữa đường gặp không ít cung nữ tay bưng những khay lễ vật phủ kín vải đỏ. Không biết là vị nương nương nào được ban thưởng, nhưng hậu hĩnh như vậy chỉ có thể là Kim Chiêu dung hoặc Ngọc quý nhân.

Phó Tuyệt Ca tự giác tránh sang một bên, đợi đoàn cung nữ mang lễ vật đi xa mới bắt đầu đi tiếp. Trùng hợp nhìn thấy cửu hoàng tước xăm xăm chạy về phía này, Phó Tuyệt Ca kinh hoàng bạt vía tìm chỗ trốn, hy vọng cửu hoàng tước không phát hiện ra nàng. May mắn lão thiên gia phù hộ quả nhiên cửu hoàng tước không phát hiện, lưu loát đi vụt qua chỗ nàng đang ẩn nấp.

Lén lút bước một chân chồm người xem thử, đúng lúc nhìn thấy cửu hoàng tước túm lấy một cung nữ gần đó vung tay vả vào mặt nàng thật mạnh. Tiểu cung nữ vô thố ngã xuống đất, bên má trái sưng to, khoé môi chảy xuống tia máu đỏ sẫm.

Phó Tuyệt Ca hoảng hốt bưng miệng, cửu gia đánh cung nữ này làm gì?

Đông Phương Tầm Lạc tiếp tục lôi mạnh cung nữ đứng dậy, giáng thêm một cái tát nữa, hai mắt long lên sòng sọc: “Không ngờ tiện nhân nhà ngươi có ngày dám phản bội Chiêu dung nương nương, ta hôm nay phải thay nương nương dạy dỗ lại ngươi!”

“Nô tỳ không dám! Cửu gia tha mạng! A!”

Tiểu cung nữ tiếp tục bị đánh gục xuống đất, gương mặt sưng to như đầu heo, thê thiết khóc không thành tiếng: “Chuyện này không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ chỉ nói nhìn thấy Thu Cúc cho hồng hoa vào chén canh của Ngọc quý nhân không ngờ lại liên luỵ đến Chiêu dung nương nương.”

“Người còn dám xảo biện?”

Với sức lực tước quý cửu gia dễ dàng đem tiểu cung nữ đánh đến kêu cha gọi mẹ, nếu không phải thị vệ kịp xuất hiện nàng sớm đã chết trong vũng máu. Chuyện này vốn liên quan đến hoàng tước và ái thiếp bên cạnh Hoàng thượng nên thị vệ cũng không dám làm lớn chuyện, đem cung nữ kia lôi ra ngoài rồi giải tán đám người đang vây xem.

Phó Tuyệt Ca đợi khi mọi chuyện yên ắng mới bước ra, kiếp trước Kim Chiêu dung chưa từng gấp gáp như vậy, chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện rồi?