Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 75




Đông Phương Tầm Liên giận dữ vùng dậy đánh Đông Phương Tầm Tuyết một cái, động tác linh hoạt nhanh gọn nhưng vẫn chậm một bước. Đông Phương Tầm Tuyết không tránh, điêu luyện phá giải chiêu thức chuyển thành công kích. Hai người đánh nhau không ai dám xông vào can ngăn, chiến đấu tin tức tố nồng đậm nghẹt thở, di chuyển nhanh đến nỗi không phân biệt được ai với ai.

Từ thế chủ động chuyển thành bị động, Đông Phương Tầm Liên liên tục bị dồn về sau. Nội tâm một trận khủng hoảng, nha đầu tinh ranh này võ công từ bao giờ lợi hại đến vậy?

Đông Phương Tầm Tuyết sải chân đá một cước mạnh mẽ, tứ hoàng tỷ liền bị nàng hạ gục ôm ngực nôn mấy ngụm máu.

“Lão tứ!?”

Nhìn tứ nhân tra giãy dụa nôn ra máu, Phó Tuyệt Ca sợ hãi đem bát gia kéo lùi vài bước: “Ngài đánh người rồi, đánh chết người rồi!!”

“Không có đánh chết, đừng sợ.”

“Các ngươi đúng thật là!” Đại hoàng tước trong lòng hoảng không kém, lớn tiếng quát vào đám đông: “Đứng nhìn cái gì mau gọi lang trung đến đây, còn các ngươi đến phụ ta đưa lão tứ vào phòng!”

Vài vị hoàng tước nhanh chóng cùng đại hoàng tước dìu đỡ Đông Phương Tầm Liên vào phòng nghỉ ngơi chờ lang trung đến trị thương. Bên ngoài lưu lại nhị hoàng tước và lục hoàng tước, hai người đành đưa Đông Phương Tầm Tuyết sang một phòng khác nói chuyện.

Bát gia đi rồi Phó Tuyệt Ca đặc biệt hoảng loạn muốn đuổi theo thì bị tam thạc quân kéo trở về: “Đi theo ta.”

Phó Tuyệt Ca vô thố đuổi theo tốc độ bước chân của tam thạc quân, đi một vòng thẳng tới tây sương, trên đường tới đây không hề phát hiện tung tích của bát gia và tứ nhân tra.

“Ngồi đi.”

Cẩn thận đánh giá quan cảnh xung quanh một lúc mới từ từ ngồi xuống ghế, trực tiếp đối mặt với tam thạc quân nổi danh ngang ngược nhất Đại Minh.

“Sợ cái gì? Ta cũng không có ăn thịt ngươi, đem ngươi vào đây cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.” Tam thạc quân lấy một quả quýt tung lên không trung rồi bắt trở về, vui vẻ bóc vỏ ném đầy bàn: “Ngươi bản lĩnh cũng thật lớn dám ném đồ tứ hoàng tỷ tặng cho ngươi, để Thuận Dương Nhạc nghe được không tức chết mới là lạ.”

“Nô tỳ có nỗi khổ riêng thật sự không hề ác ý.”

“Nỗi khổ? Ngươi mà cũng có nỗi khổ sao? Bản thạc quân thấy trong cung này không còn ai thể diện lớn hơn ngươi, được hai vị hoàng tước cùng nhìn trúng còn dám cự tuyệt cầu thân của tứ hoàng tỷ.”

Phó Tuyệt Ca sớm biết nàng có nói gì người khác cũng sẽ không tin, chỉ trách kiếp này nàng hành động sơ suất khiến tứ nhân tra hướng nàng nảy sinh hứng thú. Buồn cười nhất chính là kiếp trước nàng có nỗ lực bao nhiêu, hy sinh nhiều thế nào cũng không khiến tứ nhân tra hồi tâm chuyển ý.

“Tam chủ nói những lời này trong lòng nô tỳ hổ thẹn không thôi.”

“Ngươi không thích tứ hoàng tỷ nên đem chiếc thoa nàng tặng vứt đi ta cũng có thể hiểu được nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến bát hoàng tỷ?”

“Nô tỳ…”

Phó Tuyệt Ca cắn chặt môi dưới do dự không muốn nói, với tính khí của tam thạc quân không đem mọi chuyện nháo lớn mới là lạ.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi không cần hỏi bản thạc quân cũng biết.” Tam thạc quân đưa tay tiếp nhận chén trà từ chỗ cung nữ, khoan khoái nhấp một ngụm giải toả cơn khát: “Trong lúc mọi người dùng tiệc bản thạc quân mấy lần nhìn thấy ngươi dùng ánh mắt nồng đậm tình ý mà quan sát bát hoàng tỷ. Nếu không phải mọi người còn đang ngồi ở đây ngươi sớm đã nhảy vào lòng nàng rồi.”

Phừng một tiếng mặt bánh bao đỏ bừng như quả cà chua, luống cuống cúi đầu nhìn xuống mũi giày che giấu xấu hổ.

“Tam thạc quân nói gì nô tỳ không hiểu.”

“Đừng giả ngốc với ta, ta sớm nhìn ra trong lòng ngươi có quỷ. Lần đó ta hỏi ngươi có ý trung nhân hay chưa ngươi ngập ngừng rất lâu mới trả lời, thậm chí lúc trả lời hai mắt còn đỏ lên. Ta đoán chắc người ngươi thích là tứ hoàng tỷ hoặc bát hoàng tỷ, nếu là tứ hoàng tỷ khả năng cao ngươi bị người của Thuận Dương phủ chèn ép mới chọn từ bỏ không gả vào Nguyên Hòa Điện. Còn nếu là bát hoàng tỷ chỉ có một khả năng, chính là ngươi bị bát hoàng tỷ cự tuyệt nên lúc đó mới xúc động đến hồng hai mắt.”

Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên nhìn, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp: “Tam thạc quân đã biết sao không vạch trần nô tỳ?”

“Khi đó ta chỉ nghĩ phải giúp tứ hoàng tỷ làm sao thuyết phục được ngươi nên không quản ngươi và bát hoàng tỷ có mờ ám gì. Nhưng hôm nay ta phát hiện trong lòng bát hoàng tỷ cũng có ngươi, ánh mắt nàng nhìn ngươi không khác gì cách ngươi nhìn nàng. Hai người lưỡng tình tương duyệt lại bị tứ hoàng tỷ năm lần bảy lượt tìm cách phá hoại dẫn đến bát hoàng tỷ không thể kiềm chế mà động thủ đánh người.” Tam thạc quân đem chén trà đặt xuống bàn, hướng cung nữ nhắc nhở: “Mang trà cho Phó thị.”

“Nô tỳ vẫn không hiểu, nếu tam chủ muốn tác hợp nô tỳ và tứ gia sao còn đưa nô tỳ đến đây làm gì?”

Tam thạc quân ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Có lẽ bát hoàng tỷ nói rất đúng, ta nên quan tâm bản thân và mẫu phi trước khi quan tâm đến người khác. Tứ hoàng tỷ thú ngươi hay Thuận Dương thị đều không khác biệt, nếu nàng có được ngươi rồi cũng sẽ thú thêm người khác, người được lợi duy nhất chính là nàng. Còn ta lại đắc tội với bát hoàng tỷ và Thuận Dương Công, đây hoàn toàn không phải lựa chọn thông minh. Hiện tại đích tử chỉ có hai người là tứ hoàng tỷ và bát hoàng tỷ, chọn ngồi một trong hai con thuyền chao đảo khó mà giữ vững lòng.”

“Ngài muốn đứng bên ngoài quan sát?” Phó Tuyệt Ca cảm khái một trận, sau chuyện vừa rồi tam thạc quân có vẻ chín chắn hơi rất nhiều: “Nô tỳ hiện tại là nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn giữ hai vị hoàng tước, ngài đưa nô tỳ qua một nơi khác là giúp hai người hoà hoãn trở lại.”

“Cũng thông minh đấy.”

Cung nữ bưng nước trà đến Phó Tuyệt Ca thuận tay nhận lấy, không quên gật đầu cảm kích: “Nhưng tình hình của nô tỳ không hề khả quan như ngài nghĩ, một khi hoà khí hai bên bị tổn hại nô tỳ sẽ trở thành con chốt thí. Hoàng thượng tuyệt đối không để một cung nữ thấp kém khiến hoàng tước phải đấu đá tranh giành, ngài e là nhìn nhầm người rồi.”

“Bản thạc quân chỉ nhìn vào phần tình cảm mà tứ hoàng tỷ và bát hoàng tỷ dành cho ngươi, một khi chuyện đó thật sự xảy ra hai người nhất định sẽ liều mạng bảo hộ ngươi an toàn.” Tam thạc quân thổi lá trà trong trản, hương thơm thanh thuần xộc thẳng vào mũi đặc biệt thoải mái: “Dù cho ai thượng vị đi chăng nữa đều sẽ cho ngươi danh phận, ta không thể đặt cược một trong hai chỉ có thể đặt cược lên ngươi.”

Mưu tính của tam thạc quân thật sự không thua kém bất kì hoàng tước nào, Phó Tuyệt Ca không khỏi khiếp sợ, có cảm giác bản thân chỉ là con cờ nằm trên bàn tuỳ thời bọn họ thao thúng.

“Tam chủ nói như vậy e là đã đánh giá cao nô tỳ rồi.”

“Đúng là đánh giá cao ngươi nhưng bản thạc quân tin ngươi có bản lĩnh nắm chặt hai vị hoàng tước. Tứ hoàng tỷ ngày đêm tâm tâm niệm niệm lại không có được, bát hoàng tỷ vừa nảy sinh tình cảm đơn thuần đầu tiên. Chỉ cần ngươi cho bọn họ một chút hy vọng bọn họ sẽ càng yêu ngươi, đây cũng coi như điểm mạnh của ngươi.”

Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, không chút do dự đánh gãy lời tam thạc quân: “Tam chủ thật sự hiểu lầm nô tỳ rồi, từ trước đến nay nô tỳ chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của hai vị hoàng tước mưu lợi cho mình. Trong lòng nô tỳ chỉ có một mình bát gia, mặc kệ ngài có là đích hoàng nữ hay là thứ dân nô tỳ vẫn thích ngài.”

“Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi.”

“Phải, nô tỳ thật sự thích bát gia nhưng vì xuất thân thấp kém nên mới không dám thừa nhận. Thời gian trước bát gia hướng nô tỳ bày tỏ tâm ý, nô tỳ mới biết tình cảm của bát gia, nô tỳ đối với bát gia là thật tâm thật ý.”

Tam thạc quân uống cạn chén trà trong tay, ăn thêm một miếng quýt đã được lột sạch rồi mới chịu mở miệng nói: “Thời gian còn dài ngươi gấp gáp làm gì, đợi đến khi tất cả hoàng tước đều trưởng thành ngươi sẽ biết cuộc chiến tranh vị ác liệt đến mức nào.”

Tim Phó Tuyệt Ca dường như ngừng đập một nhịp, kinh hãi mở to hai mắt, trong lòng nàng hiểu rõ cuộc chiến tranh vị cuối cùng chính là một mất một còn. Bát gia vì giải thoát nàng mà ngay trong đêm bao vây toàn bộ Tứ vương phủ, kết quả cứu được nàng lại bỏ mạng dưới màn tuyết rơi trắng xoá, ngay cả tứ nhân tra cũng bị A Xán gϊếŧ chết.

Đêm tuyết hôm đó một màu máu tanh, chín vị hoàng tước chỉ còn hai người là cửu hoàng tước bị lưu đày ở Tây Tạng và thất hoàng tước thần trí bất minh. Đại hoàng tước và tam hoàng tước đều bị tứ nhân tra hãm hại tử trận, nhị hoàng tước trúng độc qua đời, lục hoàng tước vốn được Hoàng thượng sủng ái cũng không thoát khỏi mưu tính trên đường cứu tế bị ám sát.

Bọn họ tất cả đều chết dưới long ỷ uy nghiêm…

“Ngươi tiếp tục suy nghĩ đi, thời gian còn dài không gấp phải chọn thuyền để trèo lên.” Tam thạc quân nhìn sắc trời đã không còn sớm liền đưa tay cho cung nữ dìu đứng dậy: “Đừng quên Công tước phủ vẫn còn một nhị lệnh ái thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, có thể chọn đúng người kiếp này ngươi không cần phải sống dưới cái bóng của nàng.”

Phó Tuyệt Ca yên lặng không trả lời, vô thức siết chặt trản trà đến trắng bệch. Kì thật nàng không hy vọng kiếp này bát gia tham gia tranh vị, quá nhiều máu đổ xuống, nàng sợ phải đối diện với cỗ thân xác lạnh lẽo giữa đêm tuyết mù mịt không thấy lối về. Bát gia là niềm hy vọng nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại để nàng bám víu, nếu ngay cả chút ánh sáng này cũng tan biến nàng biết phải sống thế nào?

Chẳng biết ngồi ngây người bao lâu mãi đến khi Mi Cát đẩy cửa bước vào Phó Tuyệt Ca mới hoàn hồn.

“Nhìn cái gì?” Mi Cát buồn bực liếc mắt nhìn ra ngoài sân: “Bát gia tìm ngươi từ nãy đến giờ, mau lên.”

Phó Tuyệt Ca rụt rè đi ra ngoài với Mi Cát, vốn định xin lỗi chuyện chiếc xước nhưng Mi Cát đi quá nhanh nàng đành phải chờ thời cơ khác. Hai người ra đến cửa nhìn thấy nhị hoàng tước cùng bát gia nói chuyện gì đấy trông rất vui vẻ, bầu không khí tự nhiên giảm bớt hai phần căng thẳng.

“Yên tâm, yên tâm, ta ngày mai cho người mang thứ đó đến Trường Xuân Cung bảo đảm ngươi xem xong sẽ biết phải làm gì.”

Thoáng thấy Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ đặt nắm tay dưới môi ho khẽ hai tiếng: “Vậy chuyện này phiền nhị hoàng tỷ.”

“Giữa chúng ta cần gì khách sáo như vậy?” Nhị hoàng tước vỗ mạnh lên vai nàng hai cái: “Chuyện của lão tứ cũng không cần lo lắng nữa, suy cho cùng là lão tứ động thủ đánh ngươi trước, kiện lên đến phụ hoàng người bị mắng chính là nàng.”

“Ta minh bạch, thời gian không còn sớm ta hồi cung đây, phần tử sâm kia ngươi đem về cho nhị hoàng tẩu dùng nhất định nhanh chóng khang phục.”

Nhị hoàng tước vui vẻ nhận lấy số tử sâm trong tay tiểu nội giám, nàng đã tìm tử sâm quý hiếm này rất lâu nhưng tìm không được, mãi mới biết Thường phủ từng mua được một hộp tử sâm từ tay thương nhân Tây Vực. Bệnh tình của Đại nương tử nhất định phải có tử sâm phục dưỡng mới mau chóng khang phục, nhị hoàng tước đành chạy đi tìm bát hoàng muội hỏi xin một cây tử sâm quý giá từ chỗ Thường gia. Bát gia dựa vào thân phận ngoại điệt của mình xin được tử sâm từ tay lão thái thái nhưng chỉ xin được một nửa.

Phó Tuyệt Ca từng thấy qua tử sâm một lần, là lúc Phó Yên Ca gả cho bát gia không lâu đột nhiên đổ bệnh. Sau đó Thường Quý phi đem tử sâm từ mẫu tộc nấu thành sâm thang bồi bổ cho nàng ta. Phó Yên Ca mang nửa cây tử sâm còn lại khoác lác với nàng, lúc đó trong lòng nàng vừa ghen tỵ vừa oán hận tự hỏi bản thân tại sao rơi vào bước đường này.

“Tiểu ngốc mau lên.”

Giật mình nhìn bát gia đứng trước mã xa đưa tay về phía nàng, Phó Tuyệt Ca tăng nhanh bước chân nắm lấy tay bát gia đạp lên thang gỗ bước vào trong xe.

Mi Cát cùng vào hầu hạ, một mực yên lặng ngồi phao trà không nói không rằng hại Phó Tuyệt Ca căng thẳng đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Suy cho cùng chuyện này do nàng mà ra, nếu không phải nàng tự ý đem ngân xước tặng cho Mi Cát thì mọi chuyện không ra nông nổi này.

Phát hiện tiểu ngốc ngồi bên cạnh xoắn xuýt không yên, Đông Phương Tầm Tuyết còn nghĩ nàng bị chuyện ban nãy doạ sợ: “Yên tâm, chỗ tứ hoàng tỷ ta đã thu xếp ổn thoả. Cùng là tỷ muội sống chung trong Trường Xuân Cung bọn ta sẽ không trở mặt với nhau.”

“N-Nô tỳ đang sợ chuyện chiếc xước, là nô tỳ không nghe lời ngài đem nó vứt đi.” Phó Tuyệt Ca đè thấp giọng nói cho một mình bát gia nghe thấy: “Mi Cát hình như rất tức giận, nô tỳ không dám đến xin lỗi nàng.”

“Tứ hoàng tỷ có chút nặng lời với Mi Cát nên nàng không vui, ngươi lúc này đừng nói chuyện với nàng thì hơn.”

Phó Tuyệt Ca đáng thương mím chặt môi: “Bát gia cũng đừng tức giận…”

Bát gia đột nhiên thay đổi thái độ nhướn mày chất vấn nàng: “Ngươi biết chuyện này sẽ khiến ta tức giận nhưng vẫn làm, có phải dạo này ta quá dung túng ngươi?”

“Không có a, nô tỳ không hề có ý nghĩ đó!”

“Ta muốn nghe ngươi giải thích.”

“Chuyện đó, chỉ là…” Trộm liếc nhìn bóng lưng giả vờ bận rộn của Mi Cát, Phó Tuyệt Ca ũ rũ gục đầu nhìn sàn xe: “Nô tỳ thật sự không muốn giữ chiếc xước đó nhưng Mi Cát nói chiếc xước  rất đẹp có chút tiếc nên nô tỳ đem nó cho nàng. Lúc đó nô tỳ chỉ nghĩ đồ vật tốt vứt đi rất đáng tiếc hoàn toàn không có bất kì ý nghĩ khác với tứ gia.”

Đông Phương Tầm Tuyết không biết nên vui hay nên buồn, nắm lấy gò má Phó Tuyệt Ca ra sức nhéo: “Chiếc xước tứ hoàng tỷ tặng ngươi lại bị ngươi đem tặng cho nữ nhân khác cài lên búi tóc, nếu là ta cũng sẽ tức giận như vậy. Cô nương mình thích không đáp lại còn giẫm đạp lên tình cảm mình, tiểu ngốc, ngươi thật sự rất tàn nhẫn.”

“Nô tỳ tàn nhẫn?”

Trong lòng Phó Tuyệt Ca rét lạnh, nói như vậy lẽ nào bát gia chán ghét không muốn gặp nàng nữa?

“Nếu một lúc nào đó ngươi đối xử với ta giống như đối xử với tứ hoàng tỷ ta thật sự không chịu đựng nổi, lạnh lùng của ngươi là dao sắt cứa nát tâm phế ta…” Đông Phương Tầm Tuyết càng nghĩ càng sợ hãi, vô thức dùng sức siết chặt bàn tay tiểu ngốc: “Ta sợ ngươi chán ghét ta, sợ ngươi không quan tâm ta nữa, lúc đó ta phải làm thế nào đây?”

“Sẽ không! Nô tỳ không bao giờ chán ghét ngài, bát gia, ngài đừng nói như vậy.”

“Thật sự?”

Phó Tuyệt Ca choàng người qua ôm lấy gương mặt bát gia rụt rè đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng, hai mắt đào hoa trong suốt không gợn sóng: “Nô tỳ đối xử tứ gia tàn nhẫn vì trong lòng nô tỳ không có ngài ấy nhưng bát gia thì khác, nô tỳ không thể không quan tâm ngài, chẳng phải ngài nói sẽ thú nô tỳ sao?”

Đông Phương Tầm Tuyết bối rối đỡ thắt lưng nhỏ nhắn của tiểu ngốc, tựa hồ vừa được uy một thìa mật ngọt đến mức tâm can tan chảy. Tình cảm tiểu ngốc nàng luôn đoán già đoán non, thật sự không biết tiểu ngốc có thích nàng nhiều như nàng thích đối phương hay không. Nhưng nàng biết rõ phần ôn nhu ngọt ngào, chu đáo tỉ mỉ kia chỉ dành riêng cho nàng chưa từng có ai hưởng thụ qua. Tiểu ngốc thiên chân vô tà đối với nàng lại dày công chủ động, mỗi ngày đều tranh thủ chuẩn bị thiện đến lễ tết thì may y phục mới.

Trong mắt Phó Tuyệt Ca thì bát gia là thiên là địa, mọi thứ vây quanh bát gia đều được nàng ghi nhớ kĩ.