Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 7




Khi đầu bông chạm vào miệng vết thương Phó Tuyệt Ca lập tức rụt cổ, đau đến vô pháp hít khí. Lưu thị lập tức giảm nhẹ động tác tay, thổi mấy hơi vào miệng vết thương.

“Không sao, không sao, sắp xong rồi.”

Phó Tuyệt Ca nhìn ra tia lo lắng trong đáy mắt nương thân: “Ta không có đau, chỉ hơi nhột thôi.”

“Bây giờ còn mạnh miệng làm gì?” Lưu thị đặt lại bông vải xuống khay, cầm lên que trúc quét một lớp dược cao cẩn dực thoa lên: “Đã dặn ngươi đừng xung đột với đại nhân vậy mà ngươi không thèm để lời nương vào tai.”

A Xán bưng khay thuốc bên cạnh lập tức phản bác: “Đại nhân muốn lệnh ái quỳ xuống khấu đầu tạ lỗi nhưng rõ ràng là nhị lệnh ái làm sai!”

“Nhị lệnh ái thiên sinh mệnh cách hoàng hậu, cả Khang Ninh Công tước phủ này đều phải dựa vào nàng, chúng ta gặp nàng nên tránh mặt thì hơn kẻo rước thêm phiền toái.”

“Biết đâu lão đầu kia nói dối, có khi lệnh ái của chúng ta mới mang mệnh cách hoàng hậu.”

“Đừng nói linh tinh!” Lưu thị không vui đánh gãy lời A Xán: “Để Đại nương tử nghe thấy sẽ cắt lưỡi ngươi.”

A Xán ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chìa khay thuốc ra để Lưu thị lấy thêm dược cao.

Trong lòng Phó Tuyệt Ca tĩnh lặng như mặt hồ thu, nàng nếu có được mệnh cách hoàng hậu thì tốt rồi. Đằng này đến cả làm vương phi cũng làm không được còn chết trước khi tân đế đăng cơ, mệnh cách hoàng hậu gì đó cũng chỉ là ảo mộng.

“Còn đau không?”

Tiếng nói của nương thân kéo nàng trở về thực tại, Phó Tuyệt Ca lắc đầu cười: “Ta không có đau.”

Lưu thị trút một tiếng thở dài, đặt lại que trúc lên khay rồi nói: “A Xán ngươi đi xem có thiện chưa.”

A Xán đặt khay thuốc lên bàn rồi xoay người rời khỏi phòng, không quên đóng cửa cẩn thận.

“Tuyệt Ca sau này đừng cãi lời đại nhân, nhị tỷ ngươi được sủng không phải ngày đầu nên hạn chế tranh chấp với nàng.”

“Ta chỉ không muốn bị đánh oan uổng mà thôi.” Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay của nương thân siết chặt: “Nương thân tin ta, sớm thôi, ta nhất định giúp ngươi vượt qua khốn cảnh.”

“Ngươi nói lung tung gì thế?”

“Chỉ cần nương thân tin ta là được rồi, những chuyện khác ta từ từ nói cho ngươi biết.” Ngập ngừng vài phân thời gian rồi nói tiếp: “Ngày tháng chúng ta khuất nhục chịu đựng chà đạp của Đại nương tử không còn lâu nữa đâu, rồi có ngày mẫu tử ta có thể đường hoàng ngẩng cao đầu làm người.”

“Hôm nay ngươi cứ nói mấy lời kì quái, có phải bị đánh trúng đầu rồi không?”

Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, chống tay xuống giường leo xuống: “Ta đi quỳ từ đường đây, nương thân cứ ăn cơm trước đừng đợi ta.”

Ngây người nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của nhi nữ, đột nhiên Lưu thị nảy sinh ảo giác Phó Tuyệt Ca không phải là tam nha đầu trước đây. Giọng điệu tác phong tựa hồ biến thành một người khác, cảm giác xa lạ không tồn tại nhưng biến hóa quá lớn khiến hai người nảy sinh khoảng cách.

Vội lắc đầu cho suy nghĩ kì quặc bay đi mất, Phó Tuyệt Ca tất nhiên là nhi nữ của nàng, sự thật vĩnh viễn không thay đổi được.

A Xán đẩy cửa tiến vào thấy tứ nương tử trầm ngâm nhìn giường ngủ trống trải liền minh bạch, cẩn dực đặt lại khay thức ăn lên bàn.

“Tam lệnh ái đi quỳ từ đường rồi, tứ nương tử chi bằng dùng thiện trước.”

“Không cần, ta đợi Tuyệt Ca về cùng ăn.”

Lưu thị đưa mắt nhìn một khay thức ăn toàn rau với rau, bát canh thịt lạnh lẽo ngập ngụa dầu mỡ. Thử vớt trong bát canh xem có gì ăn được hay không, quả nhiên chỉ có nước canh lỏng bỏng váng mỡ và ít hành lá. Đặt lại muôi canh xuống khay, Lưu thị nén tiếng thở dài trong lòng, mặc kệ, ít nhất còn có cái cho vào bụng để sống tiếp.

“Ngươi mang màn thầu qua cho nha đầu lót dạ.”

A Xán cầm chén màn thầu chay bưng qua từ đường, giờ này hẳn tam lệnh ái đã đói bụng rồi. Trên đường đi có không ít nha hoàn bưng thiện cho chủ tử các phòng, quả nhiên khác xa khay thức ăn của tứ phòng, không thịt cũng là cá đủ màu sắc hương vị. Lại nhìn chén mẻ đựng màn thầu chay mà chua xót, tam lệnh ái đúng là số khổ, cao lương mỹ vị không nói đến nửa miếng thịt chẳng có mà ngửi.

Tăng nhanh cước bộ đi về phía từ đường, may mắn xung quanh không hề có nha hoàn canh gác, vội vã bước vào trong rồi khép cửa lại.

“Tam lệnh ái ăn màn thầu lót dạ đi.”

Phó Tuyệt Ca nhìn chén màn thầu chay trong tay A Xán, tiện tay lấy một cái rồi đẩy về phía nàng: “Ngươi mang về cho nương thân đi, cái còn lại của ngươi, đi cẩn thận kẻo bị người khác phát hiện.”

“Ăn một cái đủ no hay không? Hay lệnh ái lấy thêm một cái đi.”

“Ta ăn một cái là đủ rồi, ngươi mang đi nhanh kẻo đại nương tử phát hiện.”

A Xán cũng không dám dây dưa quá lâu, vội vã đứng dậy rời khỏi từ đường, không quên ngoái đầu nhìn lại lần nữa.

Từ đường quay trở về yên tĩnh, Phó Tuyệt Ca hạ người xuống ngồi trên đệm vải, ngước mắt nhìn bài vị tổ tiên Phó gia. Phúc tích ba kiếp, đời đời con cháu hưởng thụ không hết vinh sủng, hào quang rực rỡ không gì sánh bằng. Nhưng có ai nhìn thấu tối tăm trong Công tước phủ này, có ai nhìn thấy máu và xác người ngả xuống?

Phó Tuyệt Ca đứng dậy, tay bám trên mặt bàn đựng đầy lễ vật, hạ thấp giọng lẩm bẩm: “Phó gia có nữ tử thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, tổ mộ bốc khói xanh, tất cả đều là điềm báo hỉ. Lão thiên gia cũng thật biết cách trêu đùa, mệnh này của ta từ đầu đã bị xem là cỏ rác ven đường, liều mạng giành giật từng hơi thở. Đến tận lúc chết cũng vùi thân trong gió tuyết lạnh thấu xương, có phải là vì ta không phải là người của Phó gia?”

Thả tay ra khỏi mặt bàn bóng loáng, Phó Tuyệt Ca lững thững đi xung quanh từ đường, nặng nề buông một tiếng cười nhạo: “Năm tháng ta sống ở Phó phủ có ngày nào không bị phạt quỳ từ đường, ít thì hai canh nhiều thì tám canh, hai đầu gối của ta chai sần đầy vết thương. Nhưng các ngươi có ai để mắt đến hay không? Có ai thật sự thương xót đến ta hay không? Tại sao là ta mà không phải ai khác trong Phó phủ này!?”

Quay ngoắc lại nhìn bàn tế, hai mắt đỏ hoen long lên sòng sọc: “Lần này Phó Tuyệt Ca ta trở về nhất định sẽ khiến Phó phủ chó gà không yên, Phó Hoằng hay thậm chí là Đại nương tử đều sống không được yên!”

Hương khói lượn lờ bay lên cao rồi tan biến vô thanh vô thức.

“Phó Tuyệt Ca ta có thể sống lại một lần nữa sẽ không buông tha cho bất kì ai, các ngươi đều phải ghi nhớ, đều ghi nhớ hết cho ta!!”

Gió lạnh lùng thổi qua khung cửa sổ phát sinh tiếng kẽo kẹt, Phó Tuyệt Ca suy sụp ngã ngồi xuống sàn nhà, cố sức há miệng hít từng ngụm không khí. Cứu được nương thân là bước đầu tiên, đoạn đường tiếp theo phải kiên cường tiến về phía trước tuyệt không được phép sợ hãi lùi bước.

Một tia nắng đột ngột xuyên qua khung cửa thẳng đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, vô thức đưa tay ra phía trước, cảm giác ấm áp mơn man trên da thịt. Nắng thu nhuộm vàng ngoài sân, tiếng quét lá vàng xàn xạt, tiếng bước chân tất tốt trên sỏi.

Hy vọng còn được ngắm nắng vàng ấm áp của mùa thu năm sau.

================

Sáng sớm nha hoàn thiếp thân bên cạnh bát gia chuyển tin, nói ngày mai bát gia sẽ đến Khang Ninh Công tước phủ lệnh mọi người nghênh đón. Phó Tuyệt Ca nghe tin liền chạy đi tìm bộ y phục miễn cưỡng đẹp nhất mặc lên người, ban đêm lăn qua lăn lại không thể ngủ được.

Lưu thị dọn dẹp xong quay lại thì thấy nha đầu vẫn còn đang trằn trọc, nhịn không được phì cười: “Bát gia đến ngươi vui vậy sao?”

“Tất nhiên, bát gia tốt như vậy, ta rất thích ngài ấy!”

“Ta biết bát gia rất tốt còn chu đáo chuẩn bị cao dược cho ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng phải chú ý một chút. Thân là lệnh ái thiên kim đừng quá tùy tiện như vậy, mấy lần ta thấy ngươi quấn lấy bát gia, chuyện này là không hợp phép tắc.”

Phó Tuyệt Ca nghe một tai bỏ một tai, tiếp tục lăn qua lăn lại trên giường: “Bát gia có bắt hồ điệp cho ta nữa không? Không biết hồ điệp lần này sẽ là màu gì nữa, ta chưa từng thấy hồ điệp tử sắc nha.”

Lưu thị dở khóc dở cười, vỗ vỗ mông nha đầu hai cái: “Đừng nháo nữa, mau đi ngủ ngày mai tiếp giá.”

“Nương thân.” Phó Tuyệt Ca ôm hai má nóng bừng của mình, lí nhí mở miệng: “Sau này nhi nữ gả cho bát gia có được hay không?”

Ý cười trên mặt Lưu thị biến mất, biến thành nghiêm nghị khiển trách: “Không được nói lung tung, mau đi ngủ đi.”

“Ta nói gì sai sao?”

“Nha đầu ngươi lúc rất hiểu chuyện lúc lại như đồ ngốc, bát gia là ai kia chứ, là hoàng tước duy nhất của Thường Quý phi. Trưởng thành rồi hoặc liên hôn với công chúa ngoại bang, còn không cũng lấy thiên kim đích nữ, làm gì đến lượt ngươi gả cho ngài. Họa chăng chỉ là một thị thiếp, năm thì mười họa mới gặp mặt quan gia một lần, đừng mơ tưởng viễn vông nữa.”

“Nhưng nhỡ bát gia thật sự thích ta, chỉ muốn lấy ta làm đích thê thì sao?”

“Đừng nói linh tinh.”

Lưu thị kéo chăn đắp kín người Phó Tuyệt Ca giục: “Mau ngủ đi.”

Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, cũng không nói gì nữa mà nhắm mắt ngủ, hy vọng ngày mai sẽ đến thật nhanh để gặp lại bát gia.

Trên mặt Lưu thị lộ ra tia chán nản, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Phó Tuyệt Ca, nhi nữ của nàng đúng là ngốc nghếch. Dù cho quyền quý nhân bọn họ có thật lòng đi chăng nữa cũng sẽ không lập thứ nữ làm đích thê, dù có lập đi nữa sau này nhập phủ khó mà ngẩng đầu nhìn người khác.

“Nha đầu ngốc.”

Một đêm cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

Đầu giờ thìn A Xán đẩy cửa vào phòng đánh thức tam lệnh ái rửa mặt chải đầu, giữa giờ thìn bát gia sẽ đến phủ nên phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Phó Tuyệt Ca ngồi ngây ngắn trên ghế để A Xán chải tóc, mắt nhìn gương không buồn chớp, hoài nghi dáng vẻ trẻ con này của nàng không thật sự khiến bát gia cảm động. Đại mỹ nhân xuân phong phơi phới mới thu thập được tâm tư tước quý, còn mặt bánh bao không thấy đường nét nào như nàng chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

“Lệnh ái xong rồi.”

Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, quay sang nhìn Lưu thị đang thu dọn chăn màn: “Nương thân ta có đẹp không?”

Lưu thị đưa mắt nhìn một cái rồi lại cúi đầu thu dọn chăn màn: “Hành xử mực thước, không được quá phận như lần trước.”

Mắt đảo trái đảo phải, Phó Tuyệt Ca giả điếc để A Xán dắt ra khỏi phòng. Nương thân hy vọng nàng gả vào một gia đình bình dân làm Đại nương tử chứ chưa từng mơ mộng tiến nhập vương phủ làm vương phi. Bất quá Phó Tuyệt Ca đã hạ quyết tâm phải gả cho bát gia dù có làm thiếp cũng cam lòng.

Ra đến tiền sảnh thoáng thấy bóng lưng Đông Phương Tầm Tuyết, bên cạnh còn có một người mặc váy hoa đang bám sát muốn dính hẳn lên người nàng. Khóe môi kịch liệt rút trừu, quả nhiên Phó Yên Ca không từ bỏ cơ hội nào để câu dẫn bát gia. Vui vẻ buổi sáng chớp mắt biến mất, Phó Tuyệt Ca tăng nhanh cước bộ đi vào trong tiền sảnh, phát hiện lão phụ thân đang cười cười nói nói lôi kéo bát gia thân thiết.

“Bát gia, đại nhân, nhị tỷ tảo an.”

Phó Yên Ca liếc mắt nhìn, hừ hừ hai tiếng, tiếp tục kéo tay bát gia làm nũng: “Bát gia chúng ta đi chơi đi, ở trong vườn ta có rất nhiều thố thố.”

Căn bản không có tước quý nào thích chơi thố thố cả, bất quá Đông Phương Tầm Tuyết lại không tiện cự tuyệt lời mời của Phó Yên Ca đành gật đầu đáp ứng. Phó Yên Ca mừng suýt hét toáng lên, lập tức kéo tay bát gia chạy về phòng, hận không thể nhốt luôn bát gia ở trong phủ không cho hồi cung.

Phó Tuyệt Ca đứng yên một chỗ quan sát, phát hiện trên mặt lão phụ thân treo nụ cười thỏa mãn, xem ra hắn cũng vừa mắt bát gia. Thế lực trong triều vốn là cán cân cân bằng giữa Hoàng hậu và Thường Quý phi cũng chính là tứ gia và bát gia, gia đình nào có quân quý nhỏ tuổi đều hy vọng gả vào phủ đệ hai vị hoàng tước này. Lão Phó Công tước tất nhiên cũng mong nhi nữ vẻ vang trở thành Hoàng hậu, mang vinh quang vô lượng về cho Phó gia, không tiếc công lôi kéo bát gia về phía nhị nhi nữ.

Bản thân Phó Tuyệt Ca minh bạch, dù trời có sập xuống lão công tước cũng không nghĩ đến chung thân đại sự của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể tự mình đi tìm kiếm.

A Xán có chút khẩn trương nói với Phó Tuyệt Ca: “Lệnh ái, bây giờ làm sao?”

“Hồi phòng.”

Phó Tuyệt Ca không buồn nhìn theo đã xoay người bỏ đi, A Xán vội vã đuổi theo phía sau, đầu to như cái đấu, rốt cuộc tam lệnh ái đang suy tính cái gì đây?

Kì thật Phó Tuyệt Ca ở kiếp này không kì vọng quá nhiều như trước kia, nếu được thì tốt, không thì cũng chẳng sao. Trải qua tất cả bi thương một đời người, nếm qua dư vị chua xót, nàng càng hy vọng bát gia có thể chân chính tìm được hạnh phúc. Người như bát gia không nên dính líu đến nàng mà thêm phiền phức, ngược lại thành thân với Phó Yên Ca cũng là một chuyện tốt.

Kiếp trước kiếp sau nàng vẫn là sàm sanh* liên lụy người khác cùng chịu khổ. (Sàm sanh: Sao chổi)

Chủ nô hai người thong dong đi dạo trong vườn, mùa thu hoa cúc nở vàng rực, đi đến đâu cũng thấy sắc vàng diễm mỹ phô diễn trước bao nhiêu hoa thảo. Phó Tuyệt Ca ngồi xổm xuống trước mặt một chậu cúc, vươn tay ngắt lấy một cành đưa cho A Xán.

“Mang ít hoa cúc đến trù phòng nấu một bình trà cho nương thân có thể trị mất ngủ.”

“Lệnh ái hiếu thảo như vậy tứ nương tử nhất định rất vui mừng.” A Xán cũng ngồi xổm xuống hái hoa cúc: “Bình thường không thấy lệnh ái quan tâm hoa cỏ, không ngờ ngài cũng am hiểu thảo dược như vậy.”

Vốn định mở miệng nói trước đây khi còn là tứ vương phi nàng thường xuyên mất ngủ nên phải uống trà hoa cúc, nhưng sực nhớ hiện tại nàng mới bốn tuổi nói mấy lời này chỉ sợ dọa chết A Xán.

“Ta nghe hạ nhân nói nên ghi nhớ.”

Đem mấy cành hoa cúc nhét vào tay A Xán: “Hoa cúc mùa thu nở nhiều nhưng chúng ta chỉ lấy nhiêu đây thôi kẻo đại nương tử phát hiện.”

“Hảo, ta lập tức đi phao một bình trà hoa cúc cho tứ nương tử.”

Phó Tuyệt Ca cũng đứng dậy đi theo A Xán đến trù phòng, trùng hợp thế nào hai người bát gia ngoạn thỏ ở vườn phía đông cũng xuất hiện ở đây. Ban đầu mục đích của Phó Yên Ca là đi ngoạn thố thố, nhưng thố thố không nghe lời bỏ chạy tán loạn nên đành phải ra vườn ngắm hoa cúc nở.

Hai bên chạm mặt liền thấy lửa giận trong mắt Phó Yên Ca, nhưng ngại bát gia còn ở đây nên không dám manh động.

“Tiểu ngốc ngươi hái nhiều hoa cúc như vậy làm gì?”

Phó Yên Ca không cần hỏi cũng tự mình trả lời: “Tam muội không được phép hái thược dược bạch liên thì cứ nói với nhị tỷ, không cần thiết hái nhiều hoa cúc để chưng trong phòng như vậy chứ.”