Trước khi trở về Đông Phương Tầm Tuyết đã phân phó người huân ấm Diên Hồng Điện, đem tất cả chăn ấm và phi phong đặt sẵn trên bàn chỉ cần Phó Tuyệt Ca cần là có để dùng ngay. Mi Cát cầm ô đứng đợi ngoài cửa, trông thấy bát gia liền chạy đến nghiêng dù về phía nàng. Đông Phương Tầm Tuyết kéo tay Phó Tuyệt Ca chạy nhanh vào Diên Hồng Điện sưởi ấm, không khí lạnh lẽo của ngày đông đều bị bỏ lại phía sau.
“Bát gia mau cởi y phục dính tuyết kẻo nhiễm phong hàn.”
Phó Tuyệt Ca giúp bát gia cởi phi phong ra trước, phần y phục còn lại do ngại ngùng nên bát gia ra sau bình phong tự thay đổi. Đem phi phong bám đầy tuyết giao cho cung nữ giặt sạch, nhìn xung quanh phát hiện trên bàn bày rất nhiều dĩa thức ăn phong phú, hẳn Mi Cát biết rõ bát gia ở chỗ Hoàng hậu nương nương không ăn được gì nên bảo ngự trù chuẩn bị.
Canh và thức ăn lỏng đều được đun nóng trên than lô, cung nữ ra vào bưng thêm hai chậu than để xung quanh bàn ăn làm nóng. Phó Tuyệt Ca múc ít cháo vào trong chén, thời tiết lạnh lẽo phía trù phòng chuẩn bị đều là những món ăn có tính nhiệt nhằm làm ấm cơ thể. Bình thường Phó Tuyệt Ca rất sợ trời trở lạnh vì phải thường xuyên dùng thức ăn cay nóng, vài ba hôm là mặt lại lên rất nhiều mụn đỏ. Nhưng nếu không dùng thức ăn cay nóng thì không chịu được cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, mỗi lần lên mụn bát gia đều phải mời thái y đến kê đơn hạ nhiệt cho nàng.
“Ngươi xem hôm nay là ngày mấy rồi?”
Mi Cát nhẩm tính một lượt rồi nhỏ giọng hồi đáp: “Hai ngày nữa là mãn nguyệt.”
“Cũng sắp đến sinh thần tam thạc quân, ngươi xem thời gian gửi lễ vật qua đó đừng để chậm trễ.”
“Tuân mệnh.”
Bưng chén cháo đặt xuống bàn, Phó Tuyệt Ca ân cần chỉnh sửa vai áo hơi nhăn của bát gia: “Ban nãy chỉ lo nói chuyện ngài cũng chưa ăn được bao nhiêu mau uống chút cháσ ɭóŧ dạ đi.”
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.”
Cung nữ kính cẩn hành lễ rồi lần lượt rời khỏi Diên Hồng Điện.
“Lại đây ngồi.” Đông Phương Tầm Tuyết bưng trản trà uống một ngụm làm mát cổ họng: “Chuyện của nhị tỷ ngươi ta sẽ tìm cách thu xếp, thời gian này cũng hạn chế gặp mặt nàng. Đợi thêm vài năm nữa mọi chuyện ổn định ta liền hướng Hoàng hậu nương nương xin tứ hôn, đều xuất thân Công tước phủ nhất định Hoàng hậu nương nương không làm khó ngươi.”
“Nhị tỷ tỷ thiên sinh mệnh cách phượng, xuất thế bốn góc trời ửng đỏ đây không phải ai cũng có thể may mắn được như nàng. Hẳn Hoàng hậu nương nương cũng vì chuyện này mà chọn trúng nhị tỷ tỷ, nếu không phải mệnh cách hoàng hậu khó lòng qua được cửa ải của nương nương.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý nhưng chuyện này chỉ tin được ba phần, có ai chứng minh tất cả những người xuất thế bốn góc trời ửng đỏ đều mệnh cách hoàng hậu? Ta thiết nghĩ Hoàng hậu nương nương sẽ có chừng mực, lựa chọn thê tử là cho ta không phải cho nàng, nhất định nương nương sẽ đồng ý.”
“Nhỡ như nương nương không đồng ý thì phải làm sao?” Phó Tuyệt Ca ăn cũng không thấy vị, đem thìa đặt lại vào chén canh: “Nô tỳ cảm thấy hay là đừng nói đến tránh Hoàng hậu nương nương phật ý trút giận lên ngài.”
“Không nói đến là ý tứ gì? Ngươi muốn chúng ta cả đời đều như bây giờ?”
“Như bây giờ có gì không tốt?”
Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong liền nộ khí công tâm vỗ mạnh tay xuống bàn: “Bây giờ chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận có cái gì tốt? Ta cảm thấy ngươi tính khí rất kì quái, cô nương bình thường đều muốn phong quang lẫm lẫm gả đi, nhất định phải có tam thư lục lễ danh phận đích thê. Còn ngươi cái gì cũng không cần, đến cả chuyện nói ra ngoài cũng không muốn. Mấy hôm nay ta đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, chỉ có thể là do ngươi không thích ta nên mới muốn kéo dài thời gian, càng vì sợ ta nên không dám cự tuyệt.”
“Nô tỳ không thích ngài sẽ nằm cùng giường đắp cùng chăn với ngài suốt ba năm nay sao? Nô tỳ sợ ngài sẽ chủ động ôm ngài hôn ngài còn đòi hỏi ngài đáp lại sao?”
“Vậy ngươi nói tại sao lại không muốn ta nói với Hoàng hậu nương nương?”
“Nô tỳ cũng chỉ vì nghĩ cho ngài mà thôi!” Phó Tuyệt Ca rời khỏi chỗ ngồi vòng đến bên cạnh bát gia, nhẹ nhàng ôm lấy hai vai nhỏ gầy: “Từ nhỏ ngài đã không được Hoàng hậu nương nương thương yêu, ba ngày năm ngày lại bị đánh đến thừa sống thiếu chết. Nô tỳ lấy đâu ra dũng khí để ngài phật ý Hoàng hậu nương nương, nhỡ như ngài xảy ra chuyện gì nô tỳ sẽ ân hận cả cuộc đời.”
“Ngươi lo lắng ta đều hiểu, nhưng ta không muốn ngươi chọn cuộc sống như vậy.” Đông Phương Tầm Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Tuyệt Ca, ngón cái ve vuốt mu bàn tay trắng mịn: “Ngươi nói một người thông minh lanh lợi như ngươi lại tự bó buộc mình là vì lo sợ hay không tin tưởng bản thân? Những lời ta nói với ngươi đều là thật lòng thật ý, chỉ cần ngươi gật đầu chấp nhận ta nhất định không bạc đãi ngươi.”
“Bát gia, nô tỳ sợ...”
“Không sao, có ta ở đây thay ngươi cáng đáng mọi chuyện.”
Phó Tuyệt Ca siết chặt bàn tay, từ từ áp người vào lòng bát gia: “Nô tỳ thuận theo ngài không hy vọng danh phận chỉ cầu an ổn cùng ngài trải qua ngày tháng vui vẻ, những gì nô tỳ cần chỉ có nhiêu đó.”
“Danh phận tất nhiên phải có, ngươi đừng sợ hãi, sớm muộn chuyện của chúng ta cũng sẽ thành.”
Đào hoa nhãn linh lung trong suốt chứa đựng cả một bầu trời tinh tú lấp lánh, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở phả ra một làn khói mỏng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt gò má nàng, giống như ôn tuyền cuộn chảy làm tan cả băng tuyết.
“Vài ngày nữa là sinh thần tam thạc quân, ta tính toán đưa ngươi cùng qua đó dự yến.”
“Sinh thần tam chủ mỗi năm đều làm long trọng náo nhiệt nhưng lần nào bát gia cũng bị các vị quan nhân chuốc say hay là đừng đi?”
Nghĩ đến việc phải đối đầu với hoàng huynh hoàng tỷ chuốc rượu Đông Phương Tầm Tuyết đau đầu không thôi. Từ hai năm trước đã bị bọn họ bắt ép uống thử rượu, nàng uống được rồi thì ra sức chuốc say đến nỗi suýt chút không về được Diên Hồng Điện. Cũng nhờ như vậy mấy năm nay nàng mới có thể uống được rượu, không còn giống như trước một mình dùng trà thay rượu.
“Tam thạc quân là muội muội của ta sao có thể không đi? Chỉ uống vài ba chén nếu say ngươi gọi nội giám đưa ta về.”
“Còn về cái gì? Các vị quan nhân làm sao để nô tỳ đưa ngài đi, nhớ năm ngoái bát gia say mềm vẫn kiên quyết chặn cửa, nếu không phải các vị chủ tử giải vây chúng ta đều không về được Diên Hồng Điện.”
Nghĩ đến thảm cảnh năm ngoái Phó Tuyệt Ca không khỏi hoảng sợ, nàng vẫn còn nhớ rất rõ một đám quan nhân say rượu ra sức lôi kéo nàng và bát gia không buông. Một mặt lo lắng bát gia cơ thể không khoẻ một mặt lo quan nhân bọn họ say không kiểm soát được mà làm chuyện không nên.
“Lần này ta sẽ chừng mực, cố gắng không uống quá nhiều.”
“Tam chủ tứ chủ sẽ buông tha cho ngài sao? Với cả lục gia thất gia nhất định không để ngài an toàn bước qua cửa nếu không uống rượu.”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, chuyển thân nắm lấy bàn tay tiểu ngốc: “Ngươi quả nhiên bị doạ sợ rồi, mấy hôm trước ta có nhắc nhở hoàng huynh hoàng tỷ giữ chừng mực không để xảy ra chuyện như năm ngoái nữa.”
Phó Tuyệt Ca yên tĩnh nghĩ ngợi một lúc, nói thế nào thì sinh thần tam thạc quân bát gia cũng phải có mặt, nếu không đi nhất định sẽ bị người khác đàm tiếu. Các vị hoàng tước đã đáp ứng giữ chừng mực không làm gì quá phận thì nàng đành chấp nhận đi cùng bát gia đến sinh thần tam thạc quân.
“Vậy thì tốt, bát gia trước khi đi uống ít thuốc bảo vệ dạ dày.” Cẩn thận gắp vào chén bát gia một con tôm đã được lột sạch vỏ: “Nô tỳ dặn dò hạ nhân chuẩn bị sẵn canh giải rượu khi bát gia cần liền có để dùng.”
“Tuỳ ý ngươi.”
Với tay gắp một miếng thịt cua vo viên uy cho Phó Tuyệt Ca: “Nếm thử đi, trù sư mới đến làm món thịt cua này rất ngon.”
Phó Tuyệt Ca hoan hỉ há miệng ăn một ngụm, quả nhiên thơm ngọt mềm mịn, cảm giác được thịt cua dần dần tan trong miệng.
“Chuyện của tứ gia và Thuận Dương tỷ tỷ vẫn chưa được quyết định, bát gia không sợ tứ gia kiên quyết không nạp thiếp thất sao?”
“Tứ hoàng tỷ mấy năm nay gặp gỡ không ít lệnh ái công tử còn chủ động tặng lễ vật tận phủ, sớm muộn nàng cũng sẽ nạp bọn họ vào phủ củng cố địa vị. Bản thân tứ hoàng tỷ không có mẫu tộc chống lưng, đơn thân độc mã xử lý mọi chuyện trong Nguyên Hòa Điện, đợi đến khi xuất phủ nhất định hậu viện của nàng là đông đảo nhất.”
Chuyện xấu của tứ nhân tra Phó Tuyệt Ca nghe được không ít, hơn nữa tính cách nữ nhân này nàng không hiểu thì còn ai hiểu. Tứ nhân tra hận không thể mở rộng hậu viện nhét thêm vài lệnh ái công tử xuất thân cao môn hiển hách làm chỗ dựa, cho nên năm đó bát gia đưa đến bao nhiêu người tứ nhân tra đều lưu lại trong phủ. Hẳn tứ nhân tra sớm biết được tình ý của bát gia nên mới giữ vị trí đại nương tử hữu danh vô thực của nàng.
“Bát gia sẽ như vậy chứ?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu lên, nghi hoặc chau mày: “Như vậy?”
“Hậu viện đông đảo, nhi nữ song toàn.”
“Ngươi không thích như vậy?”
Nguyên lai bát gia cũng có ý định nạp thiếp…
Phó Tuyệt Ca gượng gạo nở nụ cười: “Không có gì, nô tỳ chỉ hỏi đùa thôi.”
Đông Phương Tầm Tuyết không phải đồ ngốc mà nhìn không ra Phó Tuyệt Ca đang thất vọng, chầm chậm đặt lại đũa xuống bàn: “Ngươi không muốn ta nạp thiếp đúng không?”
“Nô tỳ không dám.” Giả vờ bình tĩnh gắp thức ăn vào chén bát gia: “Ngài là hoàng tước lập thê nạp thiếp là chuyện hiển nhiên, hậu viện vắng vẻ gia trạch bất an. Vạn nhất không có công tử tiếp nối hương hoả của ngài nô tỳ gánh không nổi tội danh vô sỉ thất đức hãm hại phu gia.”
“Xem dáng vẻ của ngươi chẳng có câu nào là thật.”
“Nô tỳ nói đều là thật tâm.”
“Không cần nói nữa, chuyện này ta hiểu rõ.” Đông Phương Tầm Tuyết cầm chén trà lên uống một ngụm, vân đạm phong khinh mở miệng: “Trước đây Hoàng hậu nương nương quen biết phụ hoàng trước cả tiên Hoàng hậu, thậm chí phụ hoàng còn đến cầu thân với ngoại tổ ngoại mẫu trước. Đáng tiếc tiên Hoàng hậu gia thế năm đó hiển hách cao quý hơn nương nương, chớp mắt vị trí đích thê bị đoạt mất, nương nương không còn cách nào ngoài đau khổ chấp nhận làm quý thiếp của phụ hoàng. Không bao lâu sau phải nhìn phụ hoàng nạp vô số mỹ nhân cao môn làm thị thiếp củng cố địa vị, Hoàng hậu nương nương ngày ngày đều dùng nước mắt để rửa mặt. Ta biết ngươi cũng vậy, cũng giống Hoàng hậu nương nương chỉ muốn tâm tư quan gia duy nhất nằm ở chỗ mình.”
Phó Tuyệt Ca mím mím môi, giọng nói yếu ớt phiêu đãng: “Dù cho Hoàng hậu nương nương có cưỡng cầu thế nào Hoàng thượng cũng không thể chỉ thú duy nhất một mình nàng…”
“Ngươi cũng chịu nói lời thật lòng rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay vuốt ve gò má nàng, đáy mắt phảng phất ôn nhu chân thành: “Ta biết ngươi không muốn ta nạp thiếp vậy thì ta không nạp thiếp nữa, chỉ cần một mình ngươi có được không?”
“Nhưng ngài là hoàng tước…”
“Hoàng tước thì làm sao? Chỉ cần ta không muốn Hoàng hậu nương nương cũng không thể kề dao vào cổ bắt ta nạp thiếp.”
Phó Tuyệt Ca khẩn trương ngồi thẳng dậy, dùng sức siết chặt bàn tay bát gia: “Hay là thôi đi, nhỡ chẳng may nô tỳ cả đời này chỉ sinh được lệnh ái vậy thì hương hoả của ngài đoạn rồi.”
“Lệnh ái thì lệnh ái, có cái gì không tốt? Ta cũng không có ý định trở thành Thái tử, chúng ta một nhà khoái khoái lạc lạc sống trong vương phủ thì còn gì bằng.”
Viễn cảnh thật sự quá tươi đẹp, nội tâm Phó Tuyệt Ca nhuyễn thành nước, mắt rưng rưng lệ quan sát gương mặt thanh tú của bát gia. Kiếp trước nàng phải sống chung với một đám thị thiếp chuyên quyền lộng hành, không ngày nào ăn được no ngủ được ngon, một lòng một dạ chờ đợi quan gia nhàn rỗi đến thăm.
“Bát gia…”
“Ngươi xem ngươi, ta chỉ không nạp thiếp ngươi đã cảm động thành như vậy rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết rút khăn lụa giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt: “Ngươi làm bằng nước sao? Nói vài câu là có thể khóc rồi.”
“Bát gia còn trêu đùa nô tỳ!”
“Hảo, hảo, ta sai rồi, mau mau dùng thiện đi thức ăn đều nguội cả rồi.”
…
Bưng ấm nước rót vào trong trản, ánh đèn trên bàn loe loét cháy. Mi Cát đem từng mành vải tháo xuống cẩn thận phủi phẳng, sau đó bưng trản đèn trên bàn vào trong ngoạ phòng. Mùa đông tràn về tất cả cửa sổ đều được cung nữ dán kín tránh gió lùa vào trong khiến bát gia nhiễm phong hàn, cả than lô đặt đối diện giường ngủ cũng được dùng lồng sắt che chắn kĩ lưỡng.
Đông Phương Tầm Tuyết cởi ngoại bào giao cho Mi Cát, mắt vẫn dán chặt vào gương đồng lớn: “Ngươi đã gửi lễ vật đến chỗ tam hoàng muội chưa?”
“Nô tỳ đã gửi, cung nữ bên cạnh tam chủ đích thân nhận lấy.”
“Vậy thì tốt.”
“Đúng rồi, sáng nay nô tỳ đến chỗ tam chủ có nhìn thấy tứ gia ở đó cùng tam chủ nói chuyện.”
“Tứ hoàng tỷ vốn thân thiết với tam hoàng muội cùng nàng nói chuyện có gì đặc biệt?”
Mi Cát cẩn thận nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng nói: “Nô tỳ đứng từ xa không nghe rõ nhưng loáng thoáng nghe được tam chủ nói sẽ giúp tứ gia làm chút hỉ sự. Mấy ngày nay người của Nguyên Hòa Điện không ít lần gửi lễ vật cho Phó thị, nô tỳ nghĩ có thể hỉ sự mà tam chủ nói chính là…”
Động tác tay thoáng khựng lại, Đông Phương Tầm Tuyết tức thì quay phắt nhìn nàng: “Ý ngươi tứ hoàng tỷ muốn tam hoàng muội tìm cách tiếp cận tiểu ngốc?”
“Rất có thể, bát gia, chuyện Diên Hồng Điện chúng ta phía Nguyên Hòa Điện đều biết thanh thanh sở sở. Cung nữ bên đó đều nói tứ gia lạnh nhạt Thuận Dương thị là vì Phó thị của Diên Hồng Điện, nếu tam chủ đứng ra nói giúp sợ là…”
“Tứ hoàng tỷ quả nhiên vẫn chưa tử tâm còn lôi kéo tam hoàng muội làm chuyện xấu cho nàng.” Mười ngón tay vô thức siết thành đấm, ánh mắt thông qua gương đồng tối xầm: “Đi nghe ngóng phía Nguyên Hòa Điện có tin tức gì liền báo cho ta.”
“Vâng, bát gia.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đông Phương Tầm Tuyết dùng ánh mắt ra hiệu Mi Cát lui xuống, bản thân cũng quay trở về giường ngồi. Người đến không ai khác ngoài Phó Tuyệt Ca, ban nãy tìm trong phòng không thấy khăn lụa đâu sực nhớ bỏ quên ở Ích Phương Trai phải quay về tìm.
“Ngươi mang nước cho bát gia dùng đi.”
Phó Tuyệt Ca nhìn chén nước trên bàn, cũng không cho ý kiến gì, nhanh nhẹn bưng chén nước ấm vào ngoạ phòng. Diên Hồng Điện lúc này chỉ có hai trản đèn một ngoài nội sảnh một trong ngoạ phòng, dọc đường đi tối om phải lần mò từ từ mới vào đến nơi.
“Bát gia uống nước đi.”
“Mi Cát đi rồi?”
“Vừa đi.”
Dứt câu đèn bên ngoài cũng được Mi Cát thổi tắt, trản đèn duy nhất le lói cháy trong đêm dài yên tĩnh.
Lúc này trong lòng Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt hỗn loạn, không biết tứ hoàng tỷ đã nói lung tung gì với tam hoàng muội nhưng xem ra không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhỡ như tứ hoàng tỷ bịa đặt vu khống nói không chừng tam hoàng muội nổi tiếng bốc đồng ngang ngược sẽ thực sự làm khó tiểu ngốc.