Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 226: Chương 226





Nhân Nhĩ Ba tùy tiện vung tay một cái cung nữ liền hiểu ý dâng lên tỳ bà, mang bộ dáng thập phần đắc ý bước lên vũ đài, không quên đẩy Phó Tuyệt Ca một cái thị uy.

Phó Tuyệt Ca lảo đảo lùi hai bước, mắt vẫn dán chặt tỳ bà trên tay Nhân Nhĩ Ba, hai chân mày tức thì nhíu chặt muốn dính vào nhau.
Với tài nghệ của mình Nhân Nhĩ Ba không có nửa điểm lo sợ, ôm tỳ bà bước vào vị trí trung tâm, thẳng tay cởi bỏ y phục đang mặc.

Bốn phía lập tức vỡ òa, tước quý trắng trợn nhìn chằm chằm da thịt trắng tuyết ẩn hiện sau tấm vải lụa, quân quý thì xấu hổ che mắt không dám nhìn.

Không biết xấu hổ!!
Đông Phương Tầm Tuyết tức thì chau mày, chuyển mắt nhìn sang hướng khác, vô sỉ!
Nhân Nhĩ Ba hiện tại chỉ có một lớp vải lụa quấn trước ngực và váy lụa mỏng xẻ tà bên dưới, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, vừa bước lên đài liền có thể lập tức thay đổi y phục biểu diễn.
Phó Tuyệt Ca chân mày nhíu càng chặt, quả nhiên, nàng đoán không sai mà.
Trước ánh mắt mê mẩn của những con người dưới đài, Nhân Nhĩ Ba hưng phấn biểu diễn vũ khúc, eo nhỏ treo đầy phụ sức bằng bạc lắc lư, thỏa mãn nhìn tước quý bên dưới vì cơ thể nàng mà thèm thuồng nuốt nước bọt.

Nhân Nhĩ Ba rất xinh đẹp, hình thể cân đối chỗ cần no đủ thì no đủ, cần thon gọn thì thon gọn, cả người tỏa ra ánh hào quang chói lọi như vầng thái dương.

Vẻ đẹp của nàng đủ sức làm lu mờ thiên nhiên vạn vật, một cái liếc mắt một cái nhếch môi dễ dàng câu đi hồn phách toàn bộ người dưới đài.
Phó Tuyệt Ca nhìn một lúc thì xoay người bước ra sau bình phong, lập tức bị sư phụ bắt lấy cánh tay: "Ngươi để nàng sỉ nhục như vậy sao? Ngươi là đồ đệ duy nhất của vi sư, ngươi ít nhiều cũng phải thể hiện để đám người Tạng đó biết vũ đạo Đại Minh chúng ta không thua kém vũ đạo của người Tạng bọn họ!"
"Sư phụ đừng nóng, ta trước kiểm tra một chút rồi sẽ quay lại sau."
Nói xong liền tháo tay sư phụ ra xoay người chạy về Ngự Vũ Phòng.
Lâm Mạn bất khả tư nghị, nha đầu này đối với ca vũ chấp niệm rất sâu, sao lại dễ dàng tha thứ cho sứ giả Tây Tạng chế giễu như vậy?
Phó Tuyệt Ca xông vào Ngự Vũ Phòng, lúc này trong phòng chỉ có vài vũ sư, nàng gật đầu chào một cái rồi chạy đi tìm đồ.

Lục tung phòng chứa đồ mới tìm được thứ cần tìm, Phó Tuyệt Ca thỏa mãn nhếch môi, nàng đoán không sai, nữ nhân đó quả nhiên đang lừa gạt mọi người.
Bên ngoài Ngự Hoa Viên, trên đài biểu diễn Nhân Nhĩ Ba đã đến đoạn cuối, nhẹ nhàng tung người lên không rồi đáp xuống đài bằng mũi bàn chân, dáng dấp mềm mại thướt tha, nhìn không rõ sẽ nghĩ nàng thật sự vừa bay lên.


Hai chân duỗi thẳng từ từ hạ thấp trọng tâm ngồi hẳn xuống đài, động tác tay linh hoạt như xà, uyển chuyển chuyển động cơ thể, toàn bộ người dưới khán đài không dám thở mạnh chờ xem những gì tiếp theo.

Nhân Nhĩ Ba thực hiện động tác rất nhẹ nhàng linh hoạt, cơ thể giống như không có xương, muốn ngoặc tay muốn duỗi chân muốn uốn cánh tay đều vô cùng dễ dàng.
Tiếng nhạc kết thúc, Nhân Nhĩ Ba thỏa mãn nhếch môi cười, hai má phiếm hồng ướt đẫm mồ hôi do biểu diễn cũng là một loại phong tình.

Lập tức khán đài vỡ tung tiếng reo hò xen lẫn tiếng vỗ tay tán thưởng, quả nhiên ca vũ Đại Minh không thể sánh bằng với ca vũ của người Tạng.
Sắc mặt hoàng đế có chút khó coi, liếc nhìn qua Thường thị, ý bảo đây là chuyện tốt ngươi làm ra?
Thường thị mím chặt môi, nàng không nghĩ Tây Tạng xa xôi lại có một vũ khúc tinh diệu như thế.
"Thế nào? Chạy rồi? Không ngờ thiên triều như Đại Minh lại sợ vũ khúc của Tây Tạng nhỏ bé xa xôi này." Nhân Nhĩ Ba đắc ý cười lớn, trong mắt giấu không được tia trào phúng: "Có ai ở đây dám khiêu chiến với vũ khúc vừa rồi của người Tạng bọn ta không?"
"Cô nương đừng đắc ý vội, Đại Minh bọn ta vẫn chưa nói thua mà."
Nhân Nhĩ Ba nhìn theo tiếng người nói vừa vặn nhìn thấy bộ trang phục Phó Tuyệt Ca mặc trên người, trong mắt giấu không được tia khiếp sợ: "N-Ngươi..."
"Đại Minh ta vũ khúc nào cũng biết, vũ khúc nào cũng tinh, chút vũ đạo này căn bản không thể so sánh với những gì vũ cơ trong cung bọn ta được chỉ dạy."
"Ha, nực cười, ngươi đừng nghĩ một bộ y phục có thể dọa sợ được ta!" Nhân Nhĩ Ba nuốt một ngụm nước bọt, cười cười hai tiếng che giấu nội tâm sợ hãi: "Nếu ngươi nói vũ cơ Đại Minh các ngươi vũ đạo nào cũng tinh thông vậy thì ngươi biểu diễn thử xem, ta không tin ngươi biểu diễn hay hơn ta, đẹp hơn ta."
Phó Tuyệt Ca thản nhiên nở nụ cười: "Được thôi, nhưng biểu diễn giống ngươi thì nhàm chán lắm, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là vũ đạo."
Uyển chuyển bước đến vị trí trung tâm vũ đài, tay ôm tỳ bà, eo thắt chuỗi trân châu, bàn chân trần nhỏ nhắn không mang giày thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn váy lụa mỏng.

So sánh hình thể đến dung mạo không điểm nào Phó Tuyệt Ca thua kém Nhân Nhĩ Ba, nếu không phải nàng đáp ứng bát gia không lộ diện trước đám đông thì khán giả vây xem bên dưới sớm đã thần hồn điên đảo.
Gió thổi dải lụa khẽ lay động, tiếng trống vừa vang cánh tay thon gầy chậm rãi nâng lên, hai vai uyển chuyển ngả về phía sau.

Khuôn ngực tròn, vòng eo nhỏ, làn da trắng tuyết triệt để phô diễn.

Vẻ đẹp của một vũ cơ nằm ở hình thể lúc thực hiện vũ đạo, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể phán đoán được kỹ thuật của vũ cơ cao thấp thế nào.
Nhân Nhĩ Ba đầy mặt lo sợ, nàng nhận ra Phó Tuyệt Ca không phải vũ cơ tầm thường, động tác này, biểu cảm này, thậm chí là cách ăn mặc đều không sai biệt.
Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn Nhân Nhĩ Ba, khoé môi nhếch lên, uyển chuyển vặn eo nhỏ thay đổi động tác.


Một màn kinh diễm vừa rồi của Nhân Nhĩ Ba bỗng chốc hoá thành trò cười, dù là thần thái hay là kỹ thuật nàng đều thua xa Phó Tuyệt Ca.

Chân nhân bất lộ tướng, không ai nghĩ Ngự Vũ Phòng lại có một vũ cơ tài hoa đến vậy.
Đông Phương Tầm Tuyết chuyên chú quan sát tiểu ngốc biểu diễn, bàn tay vô thức siết chặt chén trà đến trắng bệch.

Đám người phàm phu tục tử kia có tài đức gì mà được chiêm ngưỡng dáng vẻ xinh đẹp này của nương tử?
Ngay cả Đông Phương Tầm Liên cũng lờ mờ nhận ra cô nương trên đài là Phó Tuyệt Ca.

Từng nhìn thấy nàng khiêu vũ nhưng không nghĩ nàng khi khiêu vũ lại đẹp đẽ diễm mỹ đến thế, hận không thể đem nàng nhốt vào lồng son chỉ bản thân được phép chiêm ngưỡng.
Chỉ một điệu vũ Phó Tuyệt Ca đã hoàn toàn đánh bại kiêu ngạo trong mắt Nhân Nhĩ Ba, làm sụp đổ niềm tin của sứ giả Tây Tạng, ánh mắt bọn họ nhìn nàng lại tăng thêm hai phần chán ghét.

Phó Tuyệt Ca đối với ca vũ chấp niệm rất sâu, đừng nói Nhân Nhĩ Ba dù là đệ nhất vũ cơ nàng vẫn có thể dễ dàng đánh bại.
Nhạc dừng, Phó Tuyệt Ca thu lại mảnh lụa, hai má phiếm hồng ẩm ướt mồ hôi, quét mắt nhìn Nhân Nhĩ Ba sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh.
"N-Ngươi sao có thể...!đây rõ ràng..."
"Đây rõ ràng là đôn hoàng phi thiên, là vũ khúc đặc trưng của Đôn Hoàng, chỉ có nữ tử Đôn Hoàng mới biết đúng không?"
Nhân Nhĩ Ba khiếp sợ bưng chặt miệng: "Làm sao có thể? Ngươi đã biết?"
"Sứ giả Tây Tạng, à không, phải nói ngươi là sứ giả Đôn Hoàng mới đúng." Phó Tuyệt Ca bước một bước Nhân Nhĩ Ba lại lùi một bước, tình huống đổi thành nàng áp đảo đối phương: "Ngươi lấy danh là người Tạng lại biểu diễn Đôn Hoàng phi thiên, ngươi cho Đại Minh bọn ta là kẻ ngốc hay sao? Tuy nói Tây Tạng và Đôn Hoàng ở rất gần nhau nhưng vũ đạo Tây Tạng không phải như thế.

Hay là nói Tây Tạng muốn làm khó Đại Minh bọn ta nên đã chọn một nữ tử Đôn Hoàng lên biểu diễn?"
"Quá quắc!"
Nhận thấy cơ hội lật ngược thế cờ, hoàng đế tức thì đập bàn quát to: "Một nho nhỏ cô nương cũng dám ở trước mặt trẫm trộm long tráo phụng? Nói! Là Tây Tạng dùng một nữ tử Đôn Hoàng lừa gạt Đại Minh hay là Đôn Hoàng qua mặt Tây Tạng lừa gạt Đại Minh!?"
Sứ giả Tây Tạng nhất tề bước ra khỏi chỗ ngồi: "Hoàng thượng minh giám, bọn ta chỉ là nóng lòng muốn thắng thiên triều nên mới tìm một nữ tử Đôn Hoàng lên tỷ thí vũ nghệ.

Bọn ta thật sự không có ác ý, thỉnh Hoàng thượng rộng lượng bỏ qua cho!"

"Các ngươi một lòng cầu thắng trẫm có thể hiểu nhưng việc trộm long tráo phụng này trẫm không thể không truy cứu." Hoàng đế ngừng lại một chút, ý vị quan sát Nhân Nhĩ Ba, tiểu mỹ nhân nồng đậm khí tức hoang dã này rất hợp ý hắn: "Người đâu, đem vũ nữ này giam lỏng ở biệt cung, đợi trẫm tra xét rõ ràng sẽ xử lý sau."
Nhân Nhĩ Ba mặt nhỏ biến trắng, hoảng hốt nhìn sứ giả Tây Tạng, đáp lại nàng chỉ còn ánh mắt né tránh cùng cái lắc đầu bất lực.
"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng!!!"
Thứ chờ đợi Nhân Nhĩ Ba chỉ sợ còn khốc liệt hơn màn tranh đấu vừa rồi.
Tranh thủ lúc hoàng đế tâm tình đều đặt trên người Nhân Nhĩ Ba, Phó Tuyệt Ca hướng hoàng đế và Hoàng hậu hành lễ rồi lui xuống.

Sư phụ ở phía dưới tiếp ứng đem phi phong trùm kín nàng từ đầu đến chân, sau đó cho hai ba vũ cơ đưa nàng về Ngự Vũ Phòng thay đổi y phục.
Lúc hoàng đế nhớ đến trên đài còn một người nữa thì vũ cơ kia đã chạy mất, thái giám cũng không biết nàng đi đâu, nhận lệnh hoàng đế gọi thêm vài người nữa đi tìm.

May mắn Phó Tuyệt Ca đã thay xong y phục cung nữ, đổi kiểu tóc khác, tháo xuống khăn che mặt từ lối cửa sau Ngự Vũ Phòng quay về Ngự Hoa Viên xem tỷ thí.
Cố ý chen vào đám đông cung nữ đang đứng ở phía tây, vị trí này dễ dàng quan sát trận đấu đang diễn ra.
Phó Tuyệt Ca từng dùng qua cung tiễn, nhưng loại cung tiễn mà sứ giả Mông Cổ sử dụng nàng lại chưa thấy qua bao giờ.

Bên bát gia thì sử dụng loại cung tiễn bình thường, trước khi thi đấu bát gia phải liên tục căn chỉnh dây cung cho phù hợp với bản thân.
Quy tắc thi đấu rất đơn giản, bắn ba phát ai điểm cao nhất sẽ thắng.
Sứ giả Mông Cổ bắn trước cả ba phát đều xuyên thủng hồng tâm, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên áp đảo khí thế của Đại Minh.
Hoàng đế lúc này không quản mỹ nhân mỹ nữ nào nữa, mông hơi nhổm lên, căng thẳng dõi mắt nhìn theo nhất cử nhất động của bát hoàng tước.

Mất đích công chúa và đất phong vẫn không bằng mất mặt vạn nhất để thua Mông Cổ hắn còn mặt mũi nào để gặp người?
Đông Phương Tầm Tuyết bắn mũi tên đầu liền trúng hồng tâm, nhưng đến mũi tên thứ hai thì bắt đầu có chút say sẩm, tay kéo cung không ngừng run rẩy.

Mãi một lúc mũi tên thứ hai mới được bắn ra, mũi tên suýt chút trượt ra khỏi hồng tâm.
Mọi người sợ hãi nuốt khan một ngụm nước bọt, xong rồi! Xong rồi! Bát gia sắp thua sứ giả Mông Cổ rồi!!!
Sứ giả Mông Cổ đắc ý ngửa đầu cười lớn: "Tiểu bạch kiểm, không được thì từ bỏ, bản vương không cười ngươi đâu."
Phó Tuyệt Ca căng thẳng mím môi, nghĩ đến gì đó vội bước về phía tây, vị trí này bị bảng rơm che khuất nên không ai muốn đứng xem.

Nhưng nhất cử nhất động của nàng đều bị bát gia nhìn thấu, đối phương đủ thông minh để hiểu việc nàng làm có ý nghĩa gì.

Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Đông Phương Tầm Tuyết nâng cung lên, nheo mắt di chuyển mũi tên theo bước chân của Phó Tuyệt Ca.


Nàng không thể tập trung vào hồng tâm nhưng có thể quan sát rất rõ Phó Tuyệt Ca dựa vào tin tức tố.

Chỉ cần tiểu ngốc đứng ngay vị trí hồng tâm thì mũi tên thứ ba này nàng nhất định bắn trúng.
Tỉ mỉ xác định vị trí rồi từ từ bước về phía trước, khi cơ thể hoàn toàn khuất sau bảng rơm bát gia lập tức buông tay, mũi tên xé gió lao vun vút cắm vào hồng tâm.
Lúc mới vào trận bát gia đã để lộ tinh thần uể oải, một chút ý chí chiến đấu cũng không có, bá quan văn võ đều cho rằng sứ giả Mông Cổ lần này thắng chắc rồi.

Vạn vạn không ngờ bát gia vậy mà có thể lội ngược dòng, ba mũi tên đều bắn trúng hồng tâm, tuy không tính là thắng nhưng ít nhất vẫn giữ được mặt mũi.
Tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ, một hồi trống vang lên, điểm số hai bên cân bằng, trận tỷ thí này bất phân thắng bại.
Sắc mặt sứ giả Mông Cổ đặc biệt không vui, nheo nheo mắt nhìn vừa vặn phát hiện Phó Tuyệt Ca từ phía sau bảng rơm bước ra.

Không hỏi cũng biết cung nữ này đứng ở đó làm gì, sứ giả Mông Cổ lập tức nâng cánh tay lên cao ngăn cản tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
"Bát gia gian lận!" Sứ giả Mông Cổ thẳng tắp chỉ tay vào Phó Tuyệt Ca gằn giọng: "Là nhà ngươi cố ý di chuyển để bát gia có thể bắn trúng hồng tâm đúng không?"
Phó Tuyệt Ca bị vạch trần cũng không hề sợ hãi, bình tĩnh bước đến trước mặt sứ giả Mông Cổ hành lễ: "Nô tỳ Khang Ninh Công Phó thị Phó Tuyệt Ca tham kiến sứ giả đại nhân, sứ giả đại nhân an khang."
"Úc? Quân quý? Bản vương mặc kệ ngươi có phải quân quý hay không, gian lận chính là gian lận! Mũi tên thứ ba không được tính!!"
"Sứ giả đại nhân e là đã hiểu lầm tiểu nữ rồi, tiểu nữ trước đây là cung nữ thiếp thân của bát gia, nghe tin bát gia hồi kinh nên cố ý đến bái phỏng.

Nhưng do nhiều năm không tiến cung nên mới bất cẩn lạc đến nơi này mong sứ giả đại nhân rộng lòng bỏ qua cho."
"Còn dám giảo biện?"
Sứ giả Mông Cổ vung tay muốn đánh người nhưng chưa kịp chạm đến da thịt trắng mềm kia đã bị bát gia cản lại: "Ngài đây là muốn làm gì? Quân quý Đại Minh ta để ngài muốn đánh thì đánh sao?"
"Các ngươi rõ ràng gian lận! Đừng tưởng bản vương không biết cung nữ này giúp ngươi xác định vị trí của hồng tâm!"
"Sứ giả đại nhân nặng lời rồi, tiểu nữ thật sự chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi." Phó Tuyệt Ca dời mắt nhìn qua cung nữ đứng gần các nàng nhất: "Tiểu tỷ tỷ ngươi hầu hạ ở đây từ lúc khai yến người nào đến trước đến sau ngươi đều nắm rõ, có phải ngươi mới nhìn thấy ta xuất hiện?"
Tiểu cung nữ hết nhìn qua Phó Tuyệt Ca lại nhìn đến sứ giả Mông Cổ, thành thật gật đầu một cái: "Phải, cô nương này không phải cung nữ trong cung, nô tỳ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở yến tiệc."
"Không phải cung nữ ngươi lại ăn mặc như cung nữ làm gì?" Sứ giả Mông Cổ nóng nảy quát vào mặt Phó Tuyệt Ca: "Nói! Ngươi có mục đích gì? Có phải muốn hành thích bản vương?"
Phó Tuyệt Ca: "..."
Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay kéo Phó Tuyệt Ca giấu ra sau lưng, diện vô biểu tình đánh gãy lời sứ giả Mông Cổ: "Ở đây có bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy bản vương bắn trúng hồng tâm, dựa vào đâu sứ giả lại nói bản vương gian lận? Hay vì ngươi sợ thua nên mới cố ý khó dễ một quân quý? Bản vương không nghĩ đây là hành vi của một tước quý nên làm đâu."
"Cắn chặt một tiểu quân quý nhu nhược không buông chỉ làm xấu mặt Mông Cổ mà thôi, sứ giả đại nhân, nếu ngươi cảm thấy màn thi đấu vừa rồi không công bằng thì đấu thêm lần nữa."
Một giọng nói quen thuộc xen vào cuộc trò chuyện của ba người, Phó Tuyệt Ca không nhìn cũng biết là ai, đầy mặt ghét bỏ nép sát vào lưng bát gia trốn tránh..