Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 220: Chương 220





Chuyển từ kinh thành đến ngoại ô đối với Phó Tuyệt Ca mà nói cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Nhờ ân sủng của bát gia mới được nhiều năm sống trong sung túc nhưng Phó Tuyệt Ca chưa từng quên năm tháng khổ sở ở Tứ vương phủ.

Bát gia chỉ là nhất thời gặp nạn, đợi phong ba qua đi các nàng sẽ lại được đoàn tụ vơi nhau.

Nơi đây ngoại trừ hẻo lánh, thiếu thốn thì cũng không đến mức không thể sống nổi, qua vài ngày mọi người dần dần quen với nhịp sống ở ngoại ô.
Trời chưa sáng mọi người đã bị tiếng gà gáy đánh thức, theo sau đó là tiếng gõ cửa thùm thụp vồn vã.

Lý Y Cách đang ở hậu viện bổ củi nghe tiếng động liền chạy ra xem thử, vừa vặn nhìn thấy một người đội mũ trùm kín mặt đứng quay lưng về phía hắn.
"Các hạ đây là..."
Người đội mũ trùm lập tức quay đầu, gương mặt thanh tú, mặt phượng hẹp dài nhìn không ra cảm xúc.
"Tôn vương điện hạ?"
Lý Y Cách ném bỏ cái rìu trong tay vội vã quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Tôn vương điện hạ!"
"Đứng dậy đi." Nhị hoàng tước tháo mũ trùm đầu xuống, cũng không có ý muốn vào nhà mà chỉ đứng bên ngoài nói chuyện với Lý Y Cách: "Thế nào rồi? Ba tháng nay không nghe tin tức của các ngươi, ở đây có bị ai làm phiền không? Lão tứ có phát hiện không?"
"Khởi bẩm nhị gia, mọi chuyện đều tốt, vẫn chưa có ai phát hiện tung tích của nương nương."
"Không lâu nữa bản vương và lão lục sẽ được huỷ bỏ cấm túc, chuyện của lão bát điều tra được không ít, sớm thì nửa năm muộn thì một hai năm sẽ có kết quả.

Lão bát ở biên cương cũng đã tìm được cơ hội gửi tin, ta nghĩ người nóng lòng nhất chính là Phó thị nên đã mang thư đến đây." Nói đoạn nhị gia lấy trong ngực áo một lá thư đưa cho Lý Y Cách: "Thẩm Ngạn Hoan và Mặc Thành trà trộn thành công vào quân doanh, bọn họ vẫn tốt, ngươi nói lại với Phó thị để nàng yên tâm."
"Mạt tướng nhất định báo lại tin tốt cho nương nương."
Liếc nhìn sắc trời lần nữa, Tôn vương kéo cao mũ trùm đầu hướng Lý Y Cách dặn dò lần cuối: "Nhất định phải bảo vệ tốt cho Phó thị dù là ai cũng không được phép đưa nàng đi."
"Mạt tướng tuân mệnh!!"
Không nán lại quá lâu, nhị hoàng tước thân thủ mau lẹ nhanh chóng rời khỏi ngoại trạch, nếu không nhìn thấy lớp bùn đất xáo trộn dưới chân sẽ không ai tin ban nãy vừa có người xuất hiện.
Trầm mặc cúi đầu nhìn phong thư trong tay, từ khi bát gia chịu lưu đày nương nương luôn không có tinh thần, ngày đêm phiền não chán chường.

Lá thư này đến rất đúng lúc, hắn không suy nghĩ liền mang thư giao cho nương nương hy vọng có thể khiến nàng vơi bớt nỗi buồn.
Trùng hợp A Bích bưng chậu nước từ trong phòng bước ra, thấy Lý Y Cách liền nhiệt tình vẫy tay gọi: "Lý phó tướng đang tìm A Xán tỷ tỷ sao?"
"A Bích cô nương đừng trêu chọc ta nữa kẻo A Xán nghe thấy lại không chịu gặp ta."
A Bích che miệng khúc khích cười, ôm chậu nước nhanh nhảu bước xuống bậc thang: "A Xán tỷ tỷ là cô nương dĩ nhiên phải e thẹn rồi, bất quá ngươi là nam tử không chủ động làm sao có được mỹ nhân?"
Lý Y Cách ngượng ngùng gãi gãi sau đầu: "A Bích cô nương nói như vậy ta hổ thẹn không bằng."

"Được rồi, không chọc ngươi nữa, ngươi đến tìm nương nương có chuyện gì?"
"À, Tôn vương vừa mang thư của bát gia ta nghĩ..."
Không đợi Lý Y Cách nói hết câu A Bích đã chụp lấy lá thư trong tay hắn chạy như bay vào phòng: "Nương nương có thư! Thư của bát gia a nương nương!!!"
Ngồi trong phòng Phó Tuyệt Ca nghe câu được câu mất, mang một bụng nghi hoặc xen lẫn kỳ vọng bước ra.

A Bích ở đối diện lao về phía nàng nhanh hơn cả tên bắn, trong tay vung vẩy phong thư được gấp làm đôi.
"Thư của bát gia a nương nương!!"
"Thật sao?"
Phó Tuyệt Ca nhanh tay nhận lá thư từ chỗ A Bích, lóng ngóng xé bỏ phong bì bên ngoài vứt xuống sàn.

Lá thư này xem sơ qua không giống là gửi cho nàng nhưng bút tích chính xác là của bát gia.

Bên trên đơn giản báo bình an, đề cập quân vụ, bàn bạc đối sách, ngoài ra không có câu nào viết dành riêng cho nàng.
"Đ-Đây không phải gửi cho ta sao?"
"Thư này bát gia gửi cho Tôn vương điện hạ, nhị gia sợ ngài sốt ruột nên mới đưa thư cho ngài xem trước."
Đáy mắt giấu không được tia thất vọng, Phó Tuyệt Ca gấp thư nhét vào tay Lý Y Cách: "Ngài ở biên cương xa xôi chỉ nhớ mỗi mình nhị gia, ta trong lòng nàng tính là cái gì chứ? Uổng công ta lo lắng một phen, tước quý đúng là không có ai tốt."
A Xán ở sau bình phong chuẩn bị y phục nghe mấy lời oán trách của lệnh ái liền bật cười khanh khách: "Lệnh ái ghen với cả nhị gia sao? Ở quân doanh muốn gửi một lá thư còn khó hơn ăn một bữa no, bát gia dĩ nhiên phải đặt đại sự lên trên hết, lẽ nào lệnh ái muốn bát gia giống như lúc ở Cao Ly gửi tình thư ba trăm chữ cho ngài?"
A Bích và Lý Y Cách không hẹn đồng thời cúi đầu nén tiếng cười.
Phó Tuyệt Ca đầy mặt xấu hổ trừng mắt: "Nói hưu nói vượn! Ta mới không nhớ nàng, nàng muốn gửi gì thì gửi, ta sau này không quản đến nữa."
"Đây là chuyện tốt a nương nương, bát gia bình an ở quân doanh sẽ sớm ngày nghĩ cách rửa sạch hàm oan rồi đưa chúng ta hồi kinh, chúng ta cũng không cần phải sợ hãi trốn chạy tứ gia nữa!"
"Phải, bình an là tốt, bình an là tốt rồi."
Vừa mới mắng người xong giờ lại vì người ta mà lo lắng, tâm tình của quân quý căn bản không ai có thể hiểu được.

Phó Tuyệt Ca nhẩm tính thời gian một lần nữa: "Bát gia lưu đày cũng được nửa năm hơn rồi đi?"
"Là nửa năm mười bảy ngày, bây giờ cũng đã sắp vào đông rồi."
"Không sao, sắp vào đông rồi..." Phó Tuyệt Ca nhận lấy thủ lô từ tay A Bích chậm rì rì ôm vào lòng, khoé mắt đào hoa ẩn chứa một tia lệ quang: "Ta cũng nên giúp bát lang một tay mới được."
"Nương nương có cao kiến gì sao?"
"Lúc bát gia còn ở trong kinh ta từng nghe ngài nói thuỷ nạn chỉ là bước đầu mà thôi, phía nam mấy năm gần đây luôn xảy ra loạn dân, bọn họ đều là vì mất mùa đói kém không đủ cơm gạo ăn mà nổi dậy khởi nghĩa.

Bát gia vốn tính đợi xử lý xong thuỷ nạn sẽ xử lý đến nạn dân, không ngờ lại rơi vào bẫy của tứ nhân tra nên việc này đã bị gác lại.


Mùa xuân lúa gạo dồi dào, mùa hạ mùa thu vẫn có thể trồng trọt nhưng riêng mùa đông thì khác.

Một khi tuyết rơi thì dù là đất phì nhiêu vẫn không lên nổi hạt gạo, ta nghĩ ít nhất cũng phải năm đến sáu châu đói kém."
Lý Y Cách đầy mặt hứng thú tiếp lời: "Quan lại tham ô hối lộ, nịnh thần tặc tử tràn lan, quan quân say sưa hưởng lạc không màn dân chúng, nhiêu đây lý do đã đủ để dân chúng đứng lên khởi nghĩa.

Đến lúc đó triều đình chống đỡ không nổi, tứ gia cũng không thể xử lý được nạn dân, Hoàng thượng nhất định sẽ gọi bát gia về kinh!"
"Nhưng đây chỉ là kế sách tạm hoãn mà thôi, xong việc Hoàng thượng vẫn đẩy bát gia trở lại biên cương, lợi ích hầu như đều rơi vào người tứ gia."
"Vậy phải làm sao a nương nương?"
"Nếu là cách tạm hoãn cũng không phải không tốt, ít nhất bát gia vẫn có thể hồi kinh liên lạc với trung thần lương tướng từng theo nàng trước đây.

Bọn họ từng là người của bát gia dĩ nhiên sẽ bị tứ gia kiên kị dò xét, nửa năm nay sống cũng không thoải mái hơn chúng ta, nếu thấy bát gia có cơ hội trở về bọn họ sẽ càng tận lực." Phó Tuyệt Ca vuốt ve mặt ngoài của thủ lô, đôi môi trắng bệch mấp máy: "Chỉ cần bát gia trở về cục diện trong triều sẽ lập tức thay đổi."
A Bích hưng phấn khoa tay múa chân: "Nương nương nói không sai, chỉ cần bát gia trở về quần thần nhất định sẽ kiên dè, tứ gia cũng không dám hống hách như bây giờ nữa."
"Quan trọng nhất là phải xử lý được chuyện nạn dân, nếu bát gia xử lý không ổn thoả tứ gia lại có cơ hội cắn thêm một phát, đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự trở thành cá nằm trên thớt."
Ngồi trầm mặc rất lâu Phó Tuyệt Ca mới nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, hướng Lý Y Cách ngoắc ngoắc tay, hắn liền hiểu ý bước đến khom lưng kề tai lại gần.
Nghe nương nương nói xong, Lý Y Cách chắc nịch gật đầu.

Không đợi nàng lên tiếng hắn đã xoay người rời đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Từ sau bình phong bước ra nhìn bóng lưng xa dần của Lý phó tướng, A Xán hiếu kì hỏi dò lệnh ái: "Lệnh ái cùng phó tướng nói chuyện gì vậy?"
Trời gần vào đông bắt đầu chuyển lạnh, đặt chân dưới sàn nhà một lúc đã cóng không chịu được, Phó Tuyệt Ca đổi tư thế rút hai chân đặt lên tháp tiện tay kéo chăn che phủ nửa người dưới.
"Bàn chuyện hôn sự."
Phừng một tiếng mặt A Xán đỏ bừng như quả gấc, thẹn thùng mang y phục bẩn của lệnh ái lao thẳng ra ngoài cửa.
"..." Phó Tuyệt Ca phụt một tiếng rõ to, cười đến chảy cả nước mắt: "A Bích ngươi xem, ngươi xem, ta mới nói đến hôn sự nàng đã xấu hổ thành như vậy rồi!?"
"Hắc, A Xán tỷ tỷ nóng lòng như vậy rồi nương nương ngài phải sớm bàn chuyện hôn sự cho nàng!"
"Đắc ý cái gì? Hôn sự của ngươi, A Phỉ và A Lệ ta đều muốn quản, các ngươi không ai không được xuất giá."
"A, nương nương~" A Bích bĩu bĩu môi bất mãn: "Nô tỳ còn muốn hầu hạ nương nương, hầu hạ bát gia, hầu hạ tiểu thế tử nữa nha!"
"Ngươi phải gả đi sinh con, sau này mới có người chăm sóc ngươi chứ.

Đừng có học theo A Xán, ta sớm nhìn thấu các ngươi rồi, miệng nói không muốn gả chỉ sợ ta giữ thêm mấy năm đã sốt ruột tự tìm phu gia rồi!" Kì thật Phó Tuyệt Ca sớm đã nghĩ đến chuyện hôn sự cho các thiếp thân nha hoàn: "Nếu không muốn gả cho quân gia khô khan thô lỗ thì ta tìm cho các ngươi mấy nhà đọc sách.


Muốn phú quý thì khó nhưng mỗi ngày không cần phải lo lắng cơm ăn áo mặc, phu quân hiểu lễ thứ sẽ đối đãi các ngươi tử tế khách sáo."
"Nô tỳ còn nghĩ ngài chỉ nhớ mỗi mình bát gia không ngờ ngài còn nhớ đến chúng nô tỳ nữa."
Mặt Phó Tuyệt Ca nổi lên ba đường hắc tuyến: "Ngươi muốn ăn đòn?"
A Bích hắc hắc xua tay cười lấy lòng: "Nô tỳ không dám! Nô tỳ cáo lui!!"
"Đi đi đi! Gọi A Phỉ A Lệ vào hầu hạ, ngươi đi đun nước nóng."
"Vâng."
A Bích đi không bao lâu thì A Phỉ và A Lệ cũng đến, cung kính hướng Phó Tuyệt Ca hành lễ rồi lần lượt đặt khay thức ăn xuống bàn.

Buổi sáng Phó Tuyệt Ca chỉ ăn đạm bạc, chút cháo loãng với rau hầm và trà nóng, nếu A Xán rảnh rỗi sẽ làm cho nàng nãi tô.

Một mình xử lý hết tảo thiện, nhân lúc trời còn chưa quá lạnh Phó Tuyệt Ca ra vườn xem mấy chậu hoa cúc của mình sẵn tiện đào ít khoai lên vùi tro ăn dần.
Một tay cầm mai nhỏ, một tay cầm rổ trúc, lò dò từng bước tìm kiếm dây khoai lang.

Theo sau là hai thủ vệ, một người cầm chậu nước một người cầm xẻng lớn, bọn họ sớm đã quen với việc nương nương đào khoai nên lúc bị gọi đi cũng không bất ngờ.
"Cẩn thận dưới chân, bùn trơn lắm đấy."
Phó Tuyệt Ca miệng nhắc người ta nhưng chân lại đạp vào vũng bùn, đầy mặt xấu hổ nhúc nhích chân hai cái lôi ra một đống bùn nhão.
Thủ vệ: "..."
"Nương nương dùng giày của thuộc hạ đi."
Nói xong thủ vệ bên trái liền cởi giày ra đưa cho Phó Tuyệt Ca còn hắn thì cúi xuống nhặt chiếc giày kẹt trong đống bùn của nàng.
"Xấu hổ quá, lại làm phiền các ngươi rồi." Phó Tuyệt Ca nhét thử chân vào mới phát hiện giày của thủ vệ quá lớn căn bản là không thể bước đi được.
Phó Tuyệt Ca: "..."
Thủ vệ bên phải lập tức chạy vào tìm A Xán, lát sau A Xán cùng hắn trở ra, trên tay cầm theo một đôi giày vải mới.
"Lệnh ái ngài làm bẩn ba đôi giày rồi đó! Còn làm bẩn nữa nô tỳ không giặt cho ngài đâu!!"
"..." Phó Tuyệt Ca có thể nhận ra hai thủ vệ đang cười trộm, thẹn quá hoá giận trừng to mắt: "Các ngươi đào khoai, A Xán tưới nước! Làm không xong việc thì đừng ăn cơm!!"
========================
"Hắt xì!!"
Thẩm Ngạn Hoan ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn bát gia không ngừng chùi chùi hai cánh mũi, nàng không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bát gia hắt hơi.
"Bát gia cảm mạo sao? Hay là thuộc hạ giúp ngài gọi quân y đến kiểm tra?"
"Không sao, có hơi ngứa mũi thôi." Đông Phương Tầm Tuyết phủi sạch tuyết bám trên quân phục, tiện tay nhặt lại cái xẻng trên đất: "Đào xong rồi, về dùng thiện thôi."
Thẩm Ngạn Hoan không phản đối, một phát vắt xẻng qua vai cùng bát gia trở về quân doanh nghỉ ngơi.
Đúng lúc sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, Thẩm Ngạn Hoan lập tức đứng chắn phía trước bát gia, nheo nheo mắt nhìn bóng đen không ngừng lao băng băng trong cơn mưa tuyết.

Hình ảnh càng lúc càng rõ, người cũng càng lúc càng gần, một phát đáp thẳng ngay trước mặt hai người.
Là lục hoàng tước.

"Hoàng huynh ngươi vẫn chưa hết hạn cấm túc mà?"
"Có chuyện gấp báo với ngươi, không còn nhiều thời gian nữa đâu."
Đông Phương Tầm Tuyết khoác tay ra lệnh Thẩm Ngạn Hoan chờ ở ngoài, còn nàng thì dẫn lục hoàng huynh vào sâu trong rừng nói chuyện.

Lục hoàng tước một đường vội vã cưỡi ngựa, y phục mặc không đủ ấm, trên người cũng không mang đủ lương khô nước uống, lạnh đến độ mặt mũi khô cứng thành tượng sáp.
Thấy hắn sắp biến thành tuyết nhân Đông Phương Tầm Tuyết liền cởi áo khoác của mình choàng cho hắn: "Muốn nói chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy?"
"Cho ngươi một tin tốt, hồi kinh nhất định phải hảo hảo khen thưởng Phó thị."
"Tuyệt Ca? Tiểu ngốc làm sao?"
"Nàng không sao, vẫn tốt vẫn khoẻ, hiện đang lánh tạm ở ngoại trạch của ta.

Mà thôi chuyện này bàn sau, quan trọng là chuyện ta sắp nói đây."
Lục hoàng tước nhìn xung quanh lần nữa xác định an toàn mới chịu mở miệng: "Phó thị nhờ bọn ta nội ứng ngoại hợp đưa nạn dân vào thành làm loạn, muốn khởi nghĩa thì khởi nghĩa, muốn đánh nhau thì đánh nhau, đem chuyện này nháo lớn đến mức không thể không xử lý.

Lão tứ mấy năm nay chỉ biết hưởng lạc, câu kết tham quan nhất định không biết cách giải quyết chuyện này, lúc đó ta cùng nhị hoàng tỷ khởi tấu xin phụ hoàng đưa ngươi vào kinh.

Ngươi một bên xử lý nạn dân một bên liên lạc với trung thần lương tướng trước kia từng theo chúng ta, đợi thời cơ chín muồi thì lật đổ tứ hoàng tỷ."
Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh xoa hai tay vào nhau cho bớt lạnh, chóp mũi biến hồng, mỗi lần hé môi đều thở ra một làn khói bạc: "Là tiểu ngốc bảo các ngươi làm như vậy sao?"
"Phải, nàng nói mùa đông khó trồng trọt, quan lại tham ô bá tánh không đủ cơm gạo để ăn nhất định sẽ làm loạn.

Chuyện này ta nghĩ ngươi có thể xử lý được, chỉ là một đám nạn dân đói cơm khát nước cho chút bạc đuổi đi là ổn thôi."
"Nói như ngươi tứ hoàng tỷ sớm đã giải quyết được rồi còn cần ta vào kinh sao?"
"Cũng đúng..." Lục hoàng tước sốt ruột vỗ tay bốp bốp vào nhau: "Thật là, chuyện này khơi thì dễ giải quyết mới khó, ngươi xem có thể giải quyết hay không? Nếu không được chúng ta nghĩ cách khác, dù sao tứ hoàng tỷ vây cánh vẫn còn yếu tạm thời chưa gây ra được phong ba bão táp gì."
"Có thể."
Không nghĩ bát hoàng muội sảng khoái như vậy, lục hoàng tước có chút nghi hoặc: "Ngươi đừng quên nạn dân khởi nghĩa rất khó giải quyết, nếu dễ thì tứ hoàng tỷ đã giải quyết rồi chúng ta căn bản không có phần."
"Tứ hoàng tỷ sẽ không giải quyết được đâu." Đông Phương Tầm Tuyết tựa tiếu phi tiếu: "Chỉ có ta mới giải quyết được chuyện này."
Nhìn thấy nàng kiên định như vậy lục hoàng tước cũng không còn lời gì để nói, vị hoàng muội này của hắn chính là thông minh kiệt suất không ai sánh bằng.

Vốn dĩ trong số tất cả huynh đệ tỷ muội hắn là được phụ hoàng sủng ái nhất nhưng người được chọn làm Thái tử lại là bát hoàng muội.

Hắn lúc đầu luôn cảm thấy không phục, cảm thấy phụ hoàng đối đãi bất công, nhưng nghĩ kĩ lại hắn ngoại trừ được sủng ái ra thì chẳng có tài cán gì.

Một mình bát hoàng muội vẫn có thể xử lý tốt chuyện trong triều, giao vào tay hắn chỉ sợ nửa ngày đã đầu hàng.
Làm người đôi khi phải biết được vị trí của bản thân..