Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 213: Chương 213





Ồn ào suốt một ngày quả nhiên tìm được nữ công tử nằm ngủ trong khố phòng, người ngốc nhìn vào cũng nhận ra được nữ công tử bị người ta hạ dược ôm vào đây.

Lục Ngưng mặc dù đau lòng muốn chết cũng không dám đem chuyện này truyền ra ngoài, vội vội vàng vàng ôm nhi nữ cùng quan nhân quay về vương phủ.

Phía Chu Mạn Yên nhận được tin từ Phó Tuyệt Ca cũng tự biết trở về đóng cửa bàn đối sách.

Tứ gia đã vung roi đánh trên đầu rồi nếu còn không tìm cách giải quyết chỉ sợ sẽ thật sự đúng như lời tứ gia nói, ngày tháng đắc ý của các nàng không còn bao lâu nữa.
Phó Tuyệt Ca ngồi trên ghế lại như ngồi trên lửa nóng, đặt mông xuống chưa bao lâu lại đứng lên đi lòng vòng quanh phòng.

Trái ngược với nàng, bát gia nửa điểm khẩn trương cũng không có, bình tĩnh lật hết trang sách này đến trang sách khác, nhìn qua thì rất có tâm tình.
"Bát lang ngài mau nói gì đi chứ, ngài im lặng như vậy ta thật sự không đoán ra được ngài đang nghĩ cái gì!"
"Chúng ta không biết kế hoạch của tứ hoàng tỷ, cũng không biết nàng đã thực hiện đến bước vào, nàng nói chúng ta làm sao giải quyết? Tứ hoàng tỷ dám đến trước mặt nàng nói mấy lời nàng hẳn trong lòng đã có tính toán, bây giờ dù chúng ta có làm gì cũng đã trễ rồi, cục diện căn bản không thể thay đổi nữa."
"Vậy chẳng lẽ trơ mắt chờ chết sao?" Phó Tuyệt Ca ba bước biến hai ngồi xuống bên cạnh bát gia, dứt khoát đoạt đi quyển sách trên tay nàng: "Ít nhất ngài cũng phải cho người đi thám thính tình hình, sau đó cùng nhị gia lục gia bàn đối sách.

Ngài cứ ngồi ở đây xem sách thì giúp được gì chứ?"
"Ta đã nói rồi, tứ hoàng tỷ dám ngang nhiên thách thức chúng ta có nghĩa kế hoạch này nàng ta đã nắm chắc chín phần.

Ta đang nghĩ tứ hoàng tỷ nói mấy lời này mục đích là chờ xem chúng ta hoảng loạn, một khi tâm hoảng đầu óc sẽ không minh mẫn nữa mà lộ ra sơ hở cho nàng ta phản kích." Đông Phương Tầm Tuyết choàng tay qua thắt lưng Phó Tuyệt Ca đem nàng kéo vào lòng dỗ dành: "Chuyện này nhìn thì có vẻ phức tạp nhưng chủ yếu là đang đánh vào tâm lý của chúng ta.

Nàng cứ xem như không có chuyện gì, làm những việc nên làm, nói những việc nên nói, như vậy tứ hoàng tỷ không còn cơ hội bắt được điểm yếu của chúng ta."
"Cũng đúng, mấy năm qua tứ gia im hơi lặng tiếng, trong triều cũng không có tiếng nói gì.

Chỉ sau việc Kim Đại nương tử được Hoàng thượng để ý mới có thể ngẩng cao đầu tiếp tục làm vương gia, nghĩ đi nghĩ lại đúng là không thể nào một sớm một chiều áp nổi chúng ta."
"Nàng cũng nhận ra lẽ nào người khác nhận không ra? Chút chuyện nhỏ vốn dĩ không doạ được ai, chỉ là đặt đúng hoàn cảnh nữ công tử mất tích nên mới khiến nàng và tẩu tử thần hồn nát thần tính.


Đợi mấy ngày nữa ta xử lý xong chuyện đê điều, hồi kinh sẽ giúp nàng thu thập tứ hoàng tỷ." Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngả người ra sau, dùng chút sức đã có thể kéo Phó Tuyệt Ca ngồi lên người mình: "Nương tử muốn đi Ngọc Thanh Quan thì cứ đi, sẵn tiện an ủi hai vị tẩu tử.

Bọn họ một người có hỉ một người vừa mất con chỉ sợ so với nàng nháo còn lớn hơn."
"Người ta mới không phải nháo! Người ta là đang lo lắng cho an nguy của ngài!"
"Hảo, nương tử hiền huệ, nương tử ôn nhu."
Đông Phương Tầm Tuyết tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nhỏ giọng thì thầm: "Phong ba qua đi mong rằng thứ chờ đợi tiếp theo sẽ là trời trong nắng ấm."
Phó Tuyệt Ca nghiêng đầu nhìn sườn mặt trắng trẻo tinh xảo của bát gia, trong lòng nổi lên nho nhỏ sợ hãi, nàng luôn cảm giác bát gia sẽ không thể mãi mãi ôm nàng.
"Đáp ứng ta, nhất định phải bình an."
"Hảo."
=====================
Năm ngày sau bát gia, nhị gia và lục gia cùng lên đường đi Giang Tô xử lý đê điều.

Ban đầu nhị gia vốn định lưu lại kinh thành chiếu cố nương tử, nhưng chuyện đê điều cấp bách, hai người bát hoàng muội và lục hoàng đệ chỉ sợ xử lý không hết.

Lục Ngưng vừa bị doạ sợ không lâu nay phải tiễn phu quân đi Giang Tô, lòng hoảng hốt như ngồi trên đống lửa, lúc đưa tiễn cứ bịn rịn không chịu buông tay.

Phó Tuyệt Ca và Chu Mạn Yên không dám quá lưu luyến, cùng quan lang nói mấy câu thì cho hai người rời đi, yên lặng đứng nhìn đoàn người ngựa càng lúc càng xa.
Một mình trong phủ không có gì làm, Phó Tuyệt Ca nhốt mình trong thư phòng đem hết thư tịch ra đọc, đọc chán rồi thì mở sổ sách ra xem.

Quanh đi quẩn lại chỉ có một mình, bát gia rời đi nàng bên giường không ai bầu bạn, nửa đêm dễ dàng bị một cơn gió lùa qua khe cửa đánh thức.

Quân quý sau khi tiêu kí không ngừng được dựa dẫm vào tước quý, nếu phải rời xa thân thể đau đớn khó chịu như kim đâm muối xát.

Phiền muốn chết rồi!!
Đợi qua ba bốn ngày phía Tôn vương phủ gửi lời đến, hẹn nàng ngày mai cùng đi Ngọc Thanh Quan bái chân nhân.


Phó Tuyệt Ca coi như cũng có cái để làm, cả buổi sáng tất bật tự mình chuẩn bị hương đèn giấy đốt, y phục cũng tự chọn lựa nốt.
Còn chưa đến giờ hẹn xe ngựa đã dừng trước Thân vương phủ, Chu Mạn Yên ở trong xe vén mành nhìn ra: "Tuyệt muội muội không cần gấp, là bọn ta đến sớm."
Phó Tuyệt Ca một bên dặn dò hạ nhân kiểm tra đồ mang theo đủ chưa một bên cười đáp Chu Mạn Yên: "Sắp xong rồi, chỉ còn chất đồ lên xe là xong."
Lục Ngưng tò mò theo Chu Mạn Yên nhìn ra, vừa thấy núi đồ Phó Tuyệt Ca chuẩn bị chất lên xe thì dở khóc dở cười: "Chỉ ở lại Ngọc Thanh Quan một đêm, ngươi không cần mang nhiều đồ như vậy chứ?"
"Quan nhân bọn họ đi xa, ta lại không yên tâm nên bỏ chút tiền mua hương dầu giấy bạc, lễ nhiều không ai trách."
"Xem Tuyệt muội muội so với chúng ta còn ra dáng vương phi hơn."
Phó Tuyệt Ca xấu hổ cười hai tiếng, đợi hạ nhân chất hết đồ lên xe ngựa kéo phía sau mới an tâm leo lên xe ngồi.

Sáu thiếp thân cung nữ đi theo hai bên xe, vừa gặp đã thân vui vẻ cười cười nói nói suốt đường đi.
"Người ta nói thai phụ trong người có lửa dù đang giữa đông cũng cảm thấy nóng, nhưng gần đây ta lại cảm thấy rất lạnh, là loại lạnh từ xương cốt lạnh ra ngoài.

Lúc hoài Quân Quân cũng không khó chịu như vậy, thật sự làm ta lo lắng chết đi được."
"Là vương phi ngài gần đây tâm phiền ý muộn nên thân thể không thoải mái, thân thể không thoải mái thì thai nhi cũng khó chịu.

Người ta nói thai phụ tâm tính khác biệt lúc này lúc khác, lần trước mang thai nữ công tử dĩ nhiên cũng không thể giống lần mang thai này." Phó Tuyệt Ca nhìn cái bụng to của Nhị vương phi một hồi liền nảy sinh ảo giác bản thân cũng đang có hỉ: "Nương nương mang thai cũng gần năm tháng, hôm nay bụng có hơi tròn hình như là cô nương."
"Thái y cũng nói mạch đập thai nhi yếu ớt, bảy phần là cô nương." Lục Ngưng sờ sờ bụng chính mình, nhịn không được mỉm cười: "Ta cũng coi như nam nữ song toàn, nhị lang nghe được tin này rất cao hứng."
"Là cô nương nhất định sẽ đáng yêu dịu dàng như nhị tẩu tẩu." Chu Mạn Yên đưa tay sờ thử một cái, trong lòng tưởng niệm hài nhi đã khuất của mình: "Nếu có thể ta cũng muốn sinh một cô nương, nhi nữ là áo bông ấm chu đáo đáng yêu."
"Miệng ngươi ngọt thật đó, muốn sinh phải đợi lục gia trở về đã, không cần gấp từ từ cũng sẽ có."
Nghĩ đến nữ công tử nhà mình Lục Ngưng liền bắt đầu thở dài: "Lần trước Quân Quân doạ ta một trận, về phủ ta không dám để nha đầu ở một mình, lần này đi Ngọc Thanh Quan liền đem vào cung để mẫu phi nương nương chiếu cố.

Mẫu phi nương nương tuy nghiêm khắc nhưng rất thương yêu Quân Quân, chỉ cần Quân Quân gặp nạn mẫu phi có phải nháo đến Thiên Cung cũng nhất định đòi nha đầu về bằng được."
"Vậy nữ công tử lần đó trở về không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì đáng ngại, Thái y nói là trúng phải mê dược, ngủ một giấc tỉnh dậy thì chạy đi khắp nơi phá phách tiếp.


Nhị lang cũng bị doạ sợ, cho thêm bảy tám thủ vệ cao lớn bảo vệ nha đầu, tứ gia lần này đúng là quá đáng rồi!"
Hài tử đối với phụ mẫu chính là sinh mạng, lần này nữ công tử bị bắt mất đủ doạ phu phụ nhị gia bay mất nửa cái mạng có tuyển thêm vài thủ vệ cũng coi như đủ bình tĩnh rồi.
"Ta lại có chút không hiểu rồi, vì cái gì mà bát gia không có hành động a? Roi cũng đã đánh lên đầu chúng ta còn không làm gì bọn họ sẽ nghĩ chúng ta thế nào đây?"
"Mạn muội muội nói không sai, nhị lang cũng không bàn đến chuyện này, lẽ nào quan nhân bọn họ định nhắm mắt làm ngơ cả sao?"
"Bát lang nói tứ gia chỉ đang muốn xem chúng ta hoảng loạn mà để lộ ra sơ hở.

Bọn họ cái gì cũng không có, dĩ nhiên phải tìm cách để chúng ta lộ ra nhược điểm mới dễ công kích." Phó Tuyệt Ca tự tay tháo vỏ quýt, lột s.ạch từng lớp sơ mỏng rồi đưa cho Lục Ngưng và Chu Mạn Yên: "Ta nghĩ quan nhân nói cũng có đạo lý, bọn họ muốn tranh cũng không đủ quân lực tiền lực để tranh với chúng ta.

Chỉ dựa vào tứ gia được Hoàng thượng sủng ái thật sự không đủ đe doạ đến quan nhân.

Bát lang cũng dặn dò chúng ta cứ cư xử như bình thường, nên làm thì làm nên nói thì nói, đừng để người khác bắt được thóp là thoả."
Chu Mạn Yên ăn miếng quýt ngọt như đường vẫn không thấy vị: "Để doạ chúng ta có cần bài binh bố trận lớn vậy không? Còn bắt đi nữ công tử, thật sự là doạ chết khiếp rồi!"
"Bắt đi nữ công tử là nhằm khiến chúng ta sợ hãi mà làm ra chuyện thất thố, nếu đã không sao rồi thì chúng ta cứ nghe theo quan nhân hành xử cận trọng là được."
"Tuyệt muội muội nói không sai, cứ làm việc nên làm nói việc nên nói là thoả." Lục Ngưng ăn chua không được liền đem miếng quýt trả lại cho Phó Tuyệt Ca: "Ta dạo này thích ăn cay hơn, đồ chua ăn vào bụng rất khó chịu."
"Tử chua nữ cay, quả nhiên là cô nương a." Phó Tuyệt Ca không nhận lại quýt còn đẩy về cho nàng: "Không chua, rất ngọt, là bát gia nhờ người từ Ôn Châu mang về kinh thành.

Ngài còn chưa ăn được hai trái đã phải đi Giang Tô cứu thuỷ rồi, ta lại không nỡ ăn hết một mình nên cố ý mang theo cho mọi người ăn dọc đường."
"Vẫn là Tuyệt muội muội có phúc khí, cái người ở nhà ta ngay cả mùa quýt cũng không biết mua quýt huống chi là mua được quýt trái mùa như vậy." Chu Mạn Yên vừa than thở vừa cho múi quýt vào miệng nhau: "Ôn nhu tri kỉ, tri thư đạt lễ, thông minh quả khí, ai, bát gia đúng là quan nhân trong mộng của tất cả cô nương trong kinh thành a."
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng cười, tiếp tục đưa quýt cho Chu Mạn Yên: "Nương nương đừng khen bát lang nữa, nói thế nào bát lang cũng không bằng lục gia biết cùng mỹ nhân ngâm thơ đối ẩm."
"Tẩu tử ngươi xem, Tuyệt muội muội bây giờ đã biết trêu chọc chúng ta rồi!"
"Ta lại thấy Tuyệt muội muội nói không sai, so về am hiểu chuyện phong nhã có ai bằng lục gia?" Lục Ngưng che miệng khúc khích cười: "Tốt hơn cái người ở nhà ta, không nói đê điều thì nói quan lại tham ô, đến cả ngâm thơ thưởng hoa cũng không có nhã hứng."
Ba vị Đại nương tử xem nhau như tri kỉ, chuyện đông chuyện tây đều kể cho nhau nghe, ngay cả tật xấu của quan nhân nhà mình cũng không che giấu.

Càng nói càng hăng say đến độ quên mất bên ngoài còn có cung nữ hầu hạ, mấy lời này thiếp thân cung nữ dĩ nhiên không dám truyền ra ngoài chỉ có thể lén lút che miệng cười trộm.
Gần đến giờ ngọ xe ngựa mới nặng nề dừng lại, Chu Mạn Yên cố ý bảo hạ nhân đừng đánh xe lên chính điện.

Nguyên nhân là vì nàng nghe nói khi bái chân nhân nếu đi hết tất cả bậc thang dẫn đến đại điện thì ước nguyện sẽ thành hiện thực.

Riêng Lục Ngưng đang mang thai không chịu được mệt nhọc nên ngồi xe ngựa đến trước rồi chờ các nàng đi bộ lên sau.
Phó Tuyệt Ca cùng Chu Mạn Yên choàng tay nhau bước từng bước đến điện Tam Thanh, đôi khi sẽ nói vài câu không đầu không đuôi nhưng bầu không khí lại vô cùng hoà hợp.

"Tuyệt muội muội có uống thúc thai dược không?"
"Không có, bát gia không cho ta uống." Phó Tuyệt Ca nghĩ đến chuyện này lại phát sầu: "Ngài nói dược có ba phần độc, uống nhiều đối thân thể không tốt nên trước nay ta chưa từng một chén thúc thai dược."
"Nếu phu thê hoà hợp sớm muộn cũng sẽ có hỉ còn nếu không hoà hợp được chỉ sợ bảy tám năm cũng không có mụn con nào." Chu Mạn Yên nâng quạt che ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt, thấp giọng thì thầm vào tai nàng: "Thúc thai dược chỗ ta rất có hiệu quả, dù cho phu thê không hoà hợp chỉ cần dùng một hai tháng sẽ lập tức có tin vui."
"Ta cảm thấy bát gia nói rất có lý, dù sao hài tử là duyên số không nên cưỡng cầu.

Có thì tốt, không thì cũng chẳng sao, hai người sống với nhau đơn giản hạnh phúc là được."
"Xem ngươi nói chuyện, trưởng tử không phải ngươi sinh chẳng lẽ muốn Phó Yên Ca giúp ngươi sinh?"
"Bát gia muốn là được."
"Ngươi..."
Chu Mạn Yên thật sự không biết nên nói nàng hiểu chuyện hay là ngốc nghếch nữa: "Hảo, coi như ta lắm chuyện, ngươi không uống cũng được."
Phó Tuyệt Ca cười cười vuốt vuốt cánh tay Chu Mạn Yên cầu hoà: "Nương nương đừng tức giận, chúng ta cũng coi như đồng bệnh tương liên, ta sao có thể không hiểu ngài nghĩ gì chứ?"
"Trách ta mệnh bạc không sinh được đích tử cho lục lang, nhưng chỉ cần ta chăm chỉ uống thúc thai dược sớm muộn cũng sinh được đích tử!"
Nói đến hài tử, hai mắt Chu Mạn Yên lấp lánh ánh sáng, tưởng tượng bản thân trên tay đang bồng một tiểu oa oa thất thanh khóc ré đòi sữa.

Chu Mạn Yên muốn sinh hài tử, muốn đến phát điên lên, chỉ cần nghe phương thuốc nào có thể khiến quân quý lập tức mang thai liền sai người mang về.

Miễn sinh được đích tử dù có uống bao nhiêu thuốc, chịu bao nhiêu khổ cũng xứng đáng.
Nói một lúc thì cũng đến được Tam Thanh Điện, Lục Ngưng chờ đến sốt ruột, thấy hai người liền đưa tay để cung nữ dìu đứng dậy.
"Các ngươi đi chậm quá, ta chờ ở đây uống được ba trản trà rồi."
"Đường núi phong cảnh đẹp nên mới nán lại hơi lâu."
Phó Tuyệt Ca và Chu Mạn Yên tả hữu dìu Lục Ngưng vượt qua bậc thang trước điện, nhìn bộ dáng thành tâm thành khẩn của ba người chỉ sợ Tam Thanh chân nhân cũng phải cảm động rơi lệ.

A Bích cùng với cung nữ của hai vị vương phi đi an bài phòng ốc, chỉ để lại A Xán và hai ba cung nữ ở lại hầu hạ.
"Không nghĩ hôm nay Ngọc Thanh Quan vắng vẻ như vậy, ta còn muốn chọn lúc đông đúc mới náo nhiệt!"
"Ngài bụng to như vậy rồi chen chen lấn lấn nhỡ té ngã thì làm sao đây?"
Phó Tuyệt Ca đỡ Lục Ngưng quỳ xuống nệm trước rồi mới tìm một chỗ trống quỳ xuống bái lạy chân nhân.

Ba người thành tâm quỳ rất lâu, thắp hương xong lại tiếp tục quỳ, cung nữ đứng hầu bên cạnh chậm rãi lật giở từng trang kinh phật..