"Hức, đừng mà, cầu ngài hức...!ưm...!đừng a!"
"Bát lang ngài chậm, ưm chậm chút! Ta sắp không được rồi! Bát lang! Bát lang!!!"
Hét một tiếng thất thanh rồi ngã lại xuống giường, toàn thân như bị rút hết sức lực đến cả hô hấp cũng khó khăn.
Phó Tuyệt Ca suy nhược nằm bất động hổn hển thở d.ốc, nhưng người bên trên vẫn chưa chịu dừng lại, toàn thân phấn khởi ra sức công thành chiếm đất.
Đêm nay nàng cao trào bao nhiêu lần cũng không nhớ nổi nữa, bát gia thì như uống phải bốn năm liều xuân dược cực mạnh làm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Nếu còn làm nữa chỉ sợ trưởng tử chưa kịp sinh nàng đã quy thiên rồi!
"Đừng mà, cầu ngài bát lang...!ta sắp...!sắp chết rồi."
Đông Phương Tầm Tuyết phấn khích kéo nàng vào một nụ hôn, hạ thân càng đẩy nhanh luận động đem thứ to lớn nóng rực kia chôn sâu trong cơ thể nàng.
Phó Tuyệt Ca không còn hơi sức để khóc, giãy dụa thế nào cũng không thoát đành để mặc thân thể cho sóng tình lần nữa cuốn trôi.
Cũng may bát lang còn có lương tâm, thấy Phó Tuyệt Ca mệt sắp chết liền từ bỏ không làm nữa, tìm một tư thế thoải mái đem nàng ôm vào lòng tiến nhập mộng đẹp.
Chuyện đến nông nổi này không thể không nói, nếu còn cắn răng chịu đựng chỉ sợ một lúc nào đó nàng thật sự bị dày vò chết trên giường.
Bát gia ham thích giường đệ chi hoan cũng là chuyện thường tình, nhưng vấn đề ở chỗ ngài thân thể khiếm khuyết, dương khí suy kiệt, nào chịu được xuân dược liều lượng cao như vậy.
Nhỡ chẳng may trong lúc kích tì.nh đột nhiên phát bệnh, nàng còn chưa gả đi đã phải làm quá phụ, oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết a!
Mặc dù biết nói chuyện này ra sẽ đả kích lòng tự tôn của bát gia nhưng nàng nhất định phải nói.
Âm thầm hạ quyết tâm quay đầu nhìn quan lang mắt thì vẫn nhắm nhưng tay thì đang mò loạn trên ngực nàng.
"Thuốc có ba phần độc không thể uống quá nhiều!"
"Hửm?" Đông Phương Tầm Tuyết khó hiểu mở mắt nhìn tiểu ngốc phình to hai má bánh bao: "Nàng đang nói thuốc gì? Là thuốc ta đang uống sao?"
"Phải, là thuốc ngài đang uống!" Phó Tuyệt Ca nói một hồi lại tự mình xấu hổ, đem bàn tay đặt trên ngực dứt khoát tháo xuống: "Ta biết tước quý coi trọng thể diện như mạng sống, chuyện này nói thẳng ra đúng là có chút khó nghe nhưng không phải không thể giải quyết.
Cùng lắm chúng ta đi tìm đại phu khám thử biết đâu chừng còn có thể điều trị, lạm dụng đơn dược vừa hại thân thể vừa không giải quyết được nguồn căn của bệnh a.".
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Không nghiêm trọng như vậy đi? Ta chỉ uống có mấy thang thuốc trừ độc bổ huyết cũng không có lạm dụng, sao lại đến mức hại thân thể rồi tổn hại thể diện?"
"Ngài không cần giấu ta, chuyện này ta sớm đã đoán ra được rồi."
Vì lo nghĩ cho tương lai của nàng mà bát lang không tiếc thân mình sử dụng xuân dược cực mạnh kíc.h thích hứng thú, Phó Tuyệt Ca tâm vừa đau đớn vừa chua xót, khóe mắt bắt đầu ứa ra hai hạt châu lấp lánh.
Đang yên đang lành tiểu ngốc lại khóc dọa cho Đông Phương Tầm Tuyết bay mất nửa cái mạng, tay chân lóng ngóng vỗ về xoa dịu nàng: "Ta thật sự không có giấu nàng chuyện gì hết, rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy?"
"Bát lang ngài đừng nói nữa, ta hiểu, tất cả ta đều hiểu!" Phó Tuyệt Ca nắm lấy hai tay bát lang kiên định hứa hẹn: "Dù ngài phương diện đó không có khả năng ta vẫn sẽ không rời bỏ ngài, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà lạm dụng xuân dược tổn hại đến nguyên khí.
Cùng lắm chúng ta lặng lẽ đi tìm một lang trung để khám, từ từ điều dưỡng rồi cũng sẽ có kết quả."
Lờ mờ đoán ra được tiểu ngốc đang huyên thuyên cái gì, Đông Phương Tầm Tuyết nháy mắt mặt đen như nhọ nồi, khóe môi kịch liệt co rút một trận.
"Nàng nói ta phương diện đó không có khả năng là ý gì?"
Phó Tuyệt Ca vẫn chưa biết bản thân vừa gây ra họa, thút tha thút thít lấy tay áo chà lau khóe mắt: "Ngài dùng xuân dược kí.ch thích thân thể nảy sinh hứng thú để có thể cùng ta hành phòng, chuyện này ta đều biết hết rồi, bát lang không cần giấu ta nữa."
"..." Đông Phương Tầm Tuyết hít một hơi sâu đến nỗi đau buốt lồng ngực, nương tử của nàng lại nghi ngờ nàng không làm được?!
"Là kẻ nào nói với nàng chuyện này? Đặt điều vu khống hoàng tước tội này cũng không nhỏ đâu!"
"Còn cần kẻ khác nói sao? Ta tự mình nhìn cũng có thể nhìn nhất thanh nhị sở."
"Nàng sao có thể nghĩ ta không được chứ? Ta chỗ nào cũng tốt, nếu nàng không tin chúng ta lại làm thêm lần nữa, làm đến khi nào nàng mang thai thì thôi!"
Phó Tuyệt Ca hoảng thần khiếp vía lùi về phía tường, hai tay giơ lên che chắn trước ngực: "Ngài đừng đến đây! Ngài đến ta liền hét lên!!"
"Không được, ta không làm nàng sẽ không tin."
Đông Phương Tầm Tuyết một phát túm lấy tấm chăn đang che kín người Phó Tuyệt Ca ném xuống đất, chỉ cần ngửi được tin tức tố, ngắm được da thịt oánh ngọc phủ kín hôn ngân đã đủ khiến dục hỏa côn uy vũ ngẩng cao đầu.
Thâm tâm Phó Tuyệt Ca khiếp sợ không ngớt, bát gia long mã tinh thần không có điểm nào giống người dương khí suy kiệt, có khi nào là nàng thật sự hiểu lầm rồi không?"
"Khoan đã, khoan đã! Quan lang khoan đã!!"
Phó Tuyệt Ca dùng hai tay bò trên giường đem bản thân quấn kĩ trong rèm, âm thầm nuốt khan một ngụm nước bọt: "Ngài nghe ta giải thích một chút có được không? Chúng ta phu thê thời gian còn dài, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà..."
"Chuyện nhỏ? Nàng đã nghi ngờ ta thân thể có vấn đề còn là chuyện nhỏ sao?" Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt thích dọa tiểu ngốc sợ đến hồn bay phách lạc, mặt bánh bao nhỏ nhắn sắp biến thành màn thầu không nhân rồi: "Đến, chúng ta làm thêm một lần nữa, ta không tin không thể làm cho nàng tỉnh ngộ!"
"A!!!"
Phó Tuyệt Ca một bên thảm thiết la hét một bên tuyệt vọng vung chân đá bay cánh tay của bát gia: "Ngài thân thể không có vấn đề tại sao trước đây ta hạ bao nhiêu là dược vào rượu thịt mà ngài vẫn không thèm động ta? Nhất định là ngài nói dối! Ngài đang lén ta tự mình tìm xuân dược!!"
"Nàng hạ dược ta? Chuyện này là lúc nào đây?"
"Vừa cập kê xong ta liền hạ dược vào rượu của ngài, làm được một nửa ngài đã bỏ chạy rồi, không phải không được thì là cái gì chứ?" Phó Tuyệt Ca nhân lúc bát lang không chú ý liền nhảy xuống giường, đem tấm chăn dưới sàn quấn người kín kẽ: "Bát lang phải cho ta một lời giải thích thoả đáng!"
"Lúc đó, nàng...!nàng thật sự!"
Đông Phương Tầm Tuyết nghẹn nói không nên lời, ngàn tính vạn tính cũng không tính ra nương tử nghi ngờ nàng phương diện đó có vấn đề mà âm thầm hạ dược!!!?
"T-Ta chỉ là cảm thấy ngài không được nên mới lặng lẽ tìm mấy phương thuốc tốt giúp ngài chữa trị, nói không chừng là nhờ thuốc của ta khiến ngài hồi phục tinh thần, sinh long hoạt hổ a!"
"Nàng đến đây."
Phó Tuyệt Ca khiếp sợ rụt đầu vào trong chăn, ngồi xổm trên sàn nhà trân trối nhìn bát lang.
"Đến đây." Đông Phương Tầm Tuyết kiên nhẫn hướng nàng dỗ ngọt: "Không mắng nàng, ngoan, đến đây."
Cảm thấy bát gia cũng không hung hăng đến nỗi đánh người, Phó Tuyệt Ca lấy hết dũng khí ôm chăn đến trước mặt nàng.
Nào ngờ còn cách ba bốn bước mới đến giường đã bị bát gia túm lấy ném xuống giường, chăn cũng bị vứt xuống sàn nhà.
"A! Bát lang ngài đừng!!"
"Nàng còn dám nói? Lúc đó ta vì giữ lời hứa mà nhất quyết không viên phòng tránh tổn hại đến thanh danh của nàng.
Vậy mà nàng lại hạ dược vào rượu thịt hại ta cả đêm không ngủ được, tối nào cũng phải ngâm mình trong nước lạnh.
Hỏi thử xem có nương tử nhà ai đối xử với phu quân tàn nhẫn như vậy không? Hôm nay ta phải hảo hảo dạy dỗ lại nàng, để xem nàng có còn nghĩ ta không được hay không!!"
Không để Phó Tuyệt Ca kịp kêu một tiếng Đông Phương Tầm Tuyết đã mãnh liệt hôn xuống, tuyến thể ngựa quen đường cũ tiến vào địa phương tiêu hồn thực cốt bắt đầu một màn công thành chiếm đất.
Cứu mạng a!!!
- ---------------------------
"Chủ tử nương nương đừng tức giận nữa, ngài cả buổi sáng không nói chuyện với bát gia rồi, bây giờ đến dùng thiện cùng chia gian vậy thì không tốt đâu." A Xán hết nhìn bên kia bình phong lại nhìn lệnh ái dùng đũa chọc nát con cá trên dĩa, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Lệnh ái tức giận thì tức giận nhưng không được bỏ bữa, ngài thân thể không dưỡng hảo sao mang thai được đây?"
"Mang thai? Ta mới không muốn mang thai!" Phó Tuyệt Ca cố ý nói lớn cho bát gia ở bên kia bình phong nghe thấy: "Có người dựa vào thân phận hoàng tước đàn áp khuê môn quý nữ, ta muốn báo quan! Nhất định phải kiện người đó không còn chỗ đứng trong triều!!"
Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong liền lớn tiếng cười vang cả phòng: "Nương tử đúng là có tinh thần, hôm qua còn đòi sống đòi chết hôm nay đã muốn kiện vi phu lên quan rồi."
"Ai là nương tử của ngài? Người ta mới không thèm gả cho ngài!"
"Là người trong phủ của ta, ngủ trên giường của ta, đắp chung chăn với ta, vậy không phải nương tử thì là gì đây?"
"Là ngài đang nằm mộng!"
Đông Phương Tầm Tuyết đưa dĩa tôm đã l.ột s.ạch cho Mi Cát mang qua bên kia bình phong, nửa đùa nửa thật tiếp tục trêu chọc tiểu ngốc: "Phải, phải, là ta đang nằm mộng, còn là uyên ương mộng a!"
Phó Tuyệt Ca sắp tức điên lên lại bị bát gia năm lần bảy lượt trêu chọc đến mức không phản bác lại nổi một câu, mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng bừng: "Ngài vô sỉ!"
Mi Cát còn tưởng Phó Tuyệt Ca muốn đánh người rồi may mà chỉ vỗ bàn mấy cái cho đỡ tức, nhanh chóng đem dĩa tôm bát gia vừa lộ.t s.ạch đặt xuống.
Nhìn thấy dĩa tôm nháy mắt lửa giận tiêu tan hơn phân nửa, Phó Tuyện Ca vờ như không để ý đến, tùy tiện gấp mấy miếng thịt cho vào dĩa.
Vẫn là A Xán tâm tư tinh tế chủ động gắp hai con tôm vào dĩa của lệnh ái còn giúp bát gia nói đỡ vài lời.
"Tôm ngon nhất là lúc còn sống rửa sạch cho vào bát, sau đó đổ nước sôi vào làm chín trực tiếp.
Thịt tôm sẽ vừa giòn vừa ngọt càng ăn càng thích, lệnh ái nếm thử xem món tôm này trù sư làm có vừa ý ngài không?"
Phó Tuyệt Ca từ tốn gắp một miếng thịt tôm cho vào miệng nếm thử, vị đạo tươi mát giòn ngọt, vị trù sư mới đến này thủ nghệ thật sự không tồi.
Mới ăn mấy con mà dĩa tôm đã vơi đi phân nửa, Phó Tuyệt Ca nuối tiếc từ từ thả chậm tộc độ cẩn thận thưởng thức hương vị.
A Bích ở ngoài nói chuyện với thủ vệ một lúc thì đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một tấm thiếp hồng, mười phần hết chín là vương phủ nào đó lại có hỉ sự.
"Bát gia, tứ vương phủ gửi thiếp đến, Đinh tiểu nương vừa qua cửa sinh được song bào long phượng nên mời ngài và chủ tử nương nương đến dự mãn nguyệt tửu*." (Tiệc rượu đầy tháng)
"Song bào long phượng ta chưa từng thấy qua lần nào." Phó Tuyệt Ca không nhớ nổi tứ nhân tra kiếp trước có một cặp song bào long phượng hay không: "Vị Đinh tiểu nương này là ai? Sao ta chưa từng nghe nhắc đến?"
"Chuyện này..." A Bích cũng không biết phải mở lời thế nào: "Đinh tiểu nương này xuất thân thanh lưu môn hộ, thứ nữ của một viên quan ngũ phẩm, từ nhỏ đến lớn đều chịu môn cấm nên cũng không có bao nhiêu người biết đến nàng."
"Nếu là quan ngũ phẩm chẳng phải không có tước vị sao? Tứ gia sao lại chọn một cô nương xuất thân thấp như vậy làm thiếp chứ?"
"Đinh tiểu nương có đôi mắt rất giống ngài, cười lên hai mắt lấp lánh..."
Miếng tôm rõ ràng ngon ngọt lại bắt đầu nhạt nhẽo vô vị, tứ nhân tra cũng nhàn rảnh rỗi thật, chọn một người làm thiếp cũng phải tìm giống nàng.
Kinh thành không ít lần đồn đãi chuyện giữa nàng và tứ nhân tra nhưng rất nhanh đều bị bát lang dập tắt.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một Đinh tiểu nương, Phó Tuyệt Ca bắt đầu nghi ngờ người của Thanh Thân vương phủ tung tin thất thiệt, làm sao trên đời này có nhiều người giống người vậy chứ?
"Song bào long phượng đúng là hiếm có, ta cũng nên đi một chuyến chúc mừng tứ hoàng tỷ." Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói tiếp: "Đây là vị tiểu nương thứ mấy rồi?"
"Hình như là thứ mười hai."
"Trong phủ nàng còn những thị thiếp thông phòng vẫn chưa được nạp đúng không?"
"Vâng." A Bích tỉ mỉ nhớ lại những gì nghe được từ nha hoàn trong Tứ vương phủ: "Vẫn còn bảy vị thị thiếp chưa qua cửa, nghe nói là do không hoài được thai nên mới bị lạnh nhạt."
"Tổng cổng là có mười chín người, vậy mà vẫn chưa thú nguyên phối chính thê, tứ gia đang tính làm trò cười cho cả Tử Cấm Thành sao?"
Đông Phương Tầm Tuyết lại đưa một dĩa thịt cá đã lấy hết xương cho Mi Cát đem qua bên kia: "Chẳng qua là tục huyền, tứ hoàng tỷ không thú đích nương tử cũng không ai dám nói gì."
"Bát lang thật sự muốn đi sao?"
"Ta mấy lần cự tuyệt không đi rồi, lần này Đinh tiểu nương sinh được song bào long phượng, ta còn không đi thì khó mà nhìn mặt nhau trên triều.
Sẵn tiện ta giới thiệu nàng với huynh đệ tỷ muội, để bọn họ biết nàng là người của Triết Thân vương phủ tránh sau này có kẻ tà tâm bất chính tìm cách phá hoại."
Phó Tuyệt Ca nhịn không được đứng dậy qua bên kia bình phong xem thử, bát gia cũng đoán ra được nàng sẽ đến liền kéo ghế trống lại gần một chút.
"Bát lang hay là đừng nói chuyện chúng ta ra ngoài, vạn nhất Hoàng hậu nương nương nghe được sẽ..."
"Nương nương cũng không phải không biết, cùng lắm chúng ta lập tức thành thân mặc kệ nương nương đồng ý hay không đồng ý, đợi đến khi hài tử sinh ra rồi ngài nhất định sẽ nhượng bộ."
Chuyện giữa nàng và bát gia có nhiều người biết cũng không phải không tốt, đến lúc đó có thể dùng việc này để tạo sức ép lên Hoàng hậu nương nương bắt ngài ấy đồng ý hôn sự.
Phó Tuyệt Ca tính toán lợi thiệt trong chuyện này, cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo bát lang dự yến ở Thanh Thân vương phủ..