“Chuyện chủ tử bảo nô tỳ đi điều tra đã có kết quả rồi.”
Phó Tuyệt Ca dừng việc cắm hoa, đưa mắt nhìn A Phỉ đang đứng trước mặt, thần tình có đôi chút phức tạp.
Mấy năm nay nàng cùng Phó Yên Ca nước sông không phạm nước giếng, cũng không hề muốn đem nàng ta đẩy vào đường cùng.
Nhưng một khi để nàng phát hiện nữ nhân này tâm tư có bất thường thì dù cho Phó Yên Ca chưa kịp ra tay nàng sẽ đích thân động thủ trước.
“Nói đi.”
A Phỉ hướng nha hoàn hầu hạ trong phòng phất tay đuổi đi, đợi trong phòng chỉ còn hai người các nàng mới chịu lên tiếng.
“Sáng nay nha hoàn Thu Cúc của nhị lệnh ái xuất phủ đi mua phấn nước, đến Thuỷ Tiên Trai thì gặp cung nữ Mông Hi, hai người này trước đây từng có quen biết, tình cảm cũng đặc biệt tốt.
Bất thường ở chỗ Mông Hi bốn năm nữa mới đến thời gian xuất cung, căn bản không thể tự ý ra ngoài gặp gỡ người quen như vậy.
Nô tỳ liền nhờ A Bích vào cung điều tra mới biết Mông Hi được Kim thị giúp đỡ xuất cung hai canh giờ, nàng ta ở đằng sau nhận từ Kim thị không ít ngân lượng.”
“Kim thị? Chuyện này có liên quan đến hậu cung?”
“Chuyện này hoàn toàn không dính líu đến hậu cùng mà lại liên quan đến tiền triều, cửu hoàng tước, chủ tử còn nhớ nàng không?”
Phó Tuyệt Ca nhất thời câm lặng, cửu hoàng tử đang yên đang lành sao lại tìm đến Phó Yên Ca? Lẽ nào cũng muốn cùng huynh đệ tỷ muội tranh đoạt hoàng vị?
“Ta vẫn không đoán ra được chuyện này liên quan gì đến cửu hoàng tước.”
“Sự tình thật ra rất đơn giản, vốn do chuyện xấu của vương gia mà toàn gia Kim thị đều bị điều tra triệt để, người chết thì chết người sống thì phải chịu lưu đày.
Cửu hoàng tước và Kim thị ở Tử Cấm Thành không nơi nương tựa chỉ đành tìm kiếm chút thương hại từ bát gia, nhưng tiếc là bát gia tính khí cương trực tuyệt không dung thứ cho kẻ nào có hành vi bất trung.
Đến đường cùng không thể tìm được ai giúp đỡ chỉ đành nhắm đến điểm yếu duy nhất của bát gia, cũng chính là chủ tử ngài.”
“Nói như vậy bọn họ thật sự nhắm vào ta?” Phó Tuyệt Ca nặng nề trút một tiếng thở dài, tâm tình nhất thời chùn xuống: “Ta cùng cửu gia nước sông không phạm nước giếng, thân phận lại bất đồng, nhắm vào một quân quý bọn họ không thấy hổ thẹn sao?”
“Chủ tử đừng nghĩ như vậy, mọi chuyện bọn họ làm đều đã được an bài tỉ mỉ, ngài nghe xong nhất định sẽ giống nô tỳ vô cùng tức giận.”
“Ngươi nói, ta muốn biết bọn họ còn có thể giở ra thủ đoạn gì.”
A Phỉ khom lưng nhấc bình trà rót thêm nước vào trản, làn nước sóng sánh vô tình bắn rơi vài giọt ra khăn trải bàn: “Cửu gia muốn mượn tay Phó nhị lệnh ái bày mưu tính kế bức ngài gả vào Cửu vương phủ làm cửu vương phi để có thể tuỳ thời khống chế bát gia và tứ gia.”
Kéo trên tay trực tiếp rơi xuống sàn phát ra loạt tiếng lanh canh chói tai, Phó Tuyệt Ca kinh hãi trừng lớn hai mắt, không dám tin những gì vừa nghe thấy là sự thật.
Cửu gia ngang nhiên dám cướp người trong tay hoàng tỷ, loại chuyện này nghe thôi đã cảm thấy hoang đường, rốt cuộc kẻ nào cho ả cái gan lớn như vậy?
“Thật?”
“Nô tỳ không dám dối gạt chủ tử nửa lời, do sợ đả thảo kinh xà nên không bắt Mông Hi về phủ thẩm vấn nhưng ả đã khai nhận việc bản thân đã làm rồi.
Cửu gia muốn lợi dụng ngài khống chế bát gia và tứ gia, tuy không thể thượng vị nhưng có thể bảo toàn được Kim thị và Cao Ly, chỗ dựa duy nhất cũng sẽ không mất đi.
Kế hoạch chi tiết Mông Hi cũng không nắm rõ, nhưng nô tỳ đoán bọn họ sớm thôi sẽ có hành động.”
Hai chân mày thoáng nhíu chặt, ngón tay mải mê ve vuốt mặt ngoài trản trà dường như không hề cảm thấy nóng.
Dựa theo những gì A Phỉ điều tra được, nàng nghĩ tám phần kế hoạch sẽ do Phó Yên Ca chủ động sắp xếp, cửu gia chỉ cần đúng lúc xuất hiện hoàn thành bước cuối.
Nếu muốn nàng gả vào Cửu vương phủ duy nhất một cách là trở thành người của cửu gia, gạo đã nấu thành cơm căn bản không còn lựa chọn nào khác ngoài ngoan ngoãn nhắm mắt đưa chân.
“Mấy năm không gặp cửu gia dã tâm lớn không ít nhỉ?” Phó Tuyệt Ca chậm rãi đưa tay để A Phỉ dìu đứng dậy, từng bước tiến về phía cửa sổ, khoan khoái hít một hơi khí lạnh đầu xuân tươi mát: “Nho nhỏ nha đầu năm đó mang dế doạ ta không ngờ lại có ngày lợi dụng ta làm bàn đạp tiến thân cho mình.
Xem ra cửu gia cho rằng chỉ bản thân nàng mới trưởng thành, còn ta vẫn là nho nhỏ cung nữ sợ dế không dám khóc không dám nói để nàng tuỳ ý ức hiếp.”
“Chủ tử dự tính thế nào?”
“Ta lúc ở trong cung có nghe qua danh một vị tiền bối, chốc nữa ta sẽ viết cho hắn một lá thư, ngươi cứ việc mang đến không cần nói hắn cũng tự biết phải làm gì.” Ngừng lại một chút, Phó Tuyệt Ca xoay người nhìn vào phòng, đáy mắt phảng phất tia sát ý nồng đậm: “Tìm A Lệ, bảo nàng tìm một nha hoàn khoảng mười ba mười bốn tuổi có dáng dấp giống ta.”
Mặc dù không biết lệnh ái muốn làm gì nhưng A Phỉ vẫn cung cúc nghe theo, nhanh chóng rời đi làm việc chủ tử sai phái.
Gió xuân vẫn thổi, hương thơm điềm mật.
======================
Hai ba năm trở lại đây sinh thần Phó Yên Ca không còn náo nhiệt như trước, thậm chí có phần quạnh quẽ thê lương, tiệc bày ra chẳng mấy người đến dự chung vui.
Nhưng năm nay Phó Yên Ca lại kiên quyết đem tiệc bày thật linh đình, mời tất cả cao môn phu nhân, khuê tú cô nương trong kinh thành, thậm chí còn gửi thiếp cho nhị gia, lục gia, cửu gia và tam thạc quân.
Phía nhị gia chê phiền không đến dự, lục gia vì giữ thể diện cho Phó thị mà miễn cưỡng đi một chuyến.
Riêng tam thạc quân vì muốn có thêm nhiều thời gian kết thân với Phó Tuyệt Ca nên cũng nhiệt tình đến dự chung vui.
Tiệc sinh thần tổ chức vào buổi sáng nắng đẹp, chim hót hoa thơm, khí trời trong lành, quả nhiên cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng luôn được thiên gia ưu ái.
Nha hoàn lần lượt bưng những chậu hoa mới vào sân bày biện, thức ăn dâng lên được món khai vị, mọi người vui vẻ ngồi chung bàn thưởng hoa nghe khúc phi thường náo nhiệt.
Phó Tuyệt Ca đến muộn nhất, lúc này tiệc sinh thần đã diễn ra được một nửa.
Cố ý diện một bộ y phục màu hồng sẫm tương tự với kiểu y phục của Phó Yên Ca, đầu cài phụ sức tráng lệ, nhấc cử nhấc động đều thể hiện quý khí sủng phi vương phủ.
Muốn để tất cả những người có mặt ở đây biết được nàng không hề thua kém Phó Yên Ca thậm chí là vượt xa nàng ta, dù không phải cô nương mệnh cách phượng hoàng nhưng nàng vẫn có thể trở thành bát vương phi.
Một số mệnh phụ trông thấy Phó Tuyệt Ca liền chạy đến hăm hở lấy lòng.
“Nhiều năm không gặp lệnh ái càng ngày càng xinh đẹp, thảo nào bát gia ở Cao Ly lại ngày nhớ đêm mong không thèm nhìn đến những nữ tử khác.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lệnh ái sắc nước hương trời, tước quý nào nhìn mà không động lòng.
Đến ta đây là quân quý nhìn thấy cũng phải mê mẩn, bát gia sủng ái ngài là chuyện tất nhiên thôi!”
“Lệnh ái đừng xấu hổ, bọn ta nói đều là sự thật, xem xem có cô nương nào trong kinh thành có thể bì với lệnh ái? Nhìn một cái ta đã biết lệnh ái là người có phúc khí, ngực to mông tròn dễ sinh con, nói không chừng gả cho bát gia vài năm đã sinh được hai tử hai nữ rồi!”
“Xem các ngươi nói kìa, lệnh ái còn chưa xuất giá nói gì đến sinh con đẻ cái, không sợ khiến lệnh ái xấu hổ sao?”
Phó Tuyệt Ca mỉm cười yên lặng nghe đám mệnh phụ ngươi một câu ta một câu liến thoắng không ngớt, hoàn toàn đem chủ buổi tiệc Phó Yên Ca ném ra sau đầu.
Kiên nhẫn đợi đến khi bọn họ nói đủ rồi mới lên tiếng: “Tuyệt Ca đạ ta các vị nương tử yêu thương, bất quá hôm nay là sinh thần nhị tỷ, chúng ta đứng ở đây nói chuyện mãi cũng không thích hợp.
Hay là đợi Tuyệt Ca qua chúc thọ tỷ tỷ xong sẽ qua đây bồi chuyện với các vị nương tử?”
“Hảo, lệnh ái cứ tự nhiên, bọn ta đợi ở đây cũng được.”
Phó Tuyệt Ca vui vẻ gật đầu thay lời tạm biệt rồi rời đi, cùng A Lệ và A Phỉ bước đến trước mặt Phó Yên Ca hành lễ.
“Muội muội cung chúc nhị tỷ phúc trạch thâm sâu, nhất thế tuyệt luân, tâm tưởng sự thành.”
Phó Yên Ca dù không vui đến đâu cũng không dám cùng Phó Tuyệt Ca xé rách mặt nạ, cắn răng nhẫn nhục chờ đợi thời cơ thích hợp: “Hảo muội muội không cần khách khí, tỷ muội chúng ta vốn không xa cách như vậy.”
“Nhị tỷ nói đúng, là muội muội thất lễ không kịp đến dự sinh thần tỷ tỷ, chỉ đành lấy vài món quà mọn tặng tỷ tỷ thay lời xin lỗi.”
Dứt câu A Lệ và A Phỉ song song bước lên, chủ động mở nắp hạp ra, bên trong là vô số trang sức tráng lệ tinh xảo.
Phó Yên Ca nhìn đến loá mắt, hơn phân nửa bên trong là vật quý hiếm có trên đời, chỉ sợ đến Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng nhìn thấy nhiều món như vậy.
“N-Ngươi thật sự tặng cho ta?”
“Chỉ là chút thành ý không đáng để nhắc đến, giống như lần trước Đại nương tử tặng nhân sâm muội muội đã đem đôn canh cho mọi người cùng dùng vậy.
Vẫn là Đại nương tử nhân từ hiền huệ, canh sâm quý giá không nỡ uống mà để dành cho các vị công tử, nghe đâu các vị công tử uống xong tinh thần liền tốt lên mấy phần.”
Vết thương sâu trong lòng lần nữa bị Phó Tuyệt Ca dùng sức đâm thủng, Phó Yên Ca hận đến nghiến chặt răng, tiện nhân này còn mặt mũi nhắc đến chuyện sâm thang sao? Nếu không phải tại Phó Tuyệt Ca, Đại nương tử sao có thể bị doạ đến bệnh nặng nằm liệt giường nửa tháng?
“Muội muội đúng là thông tuệ, chút chuyện vặt trong chính phòng cũng không qua nổi mắt ngươi.
Người làm tỷ tỷ như ta thủ đoạn so với ngươi thật sự kém xa.”
Phó Tuyệt Ca nhấc tay phẩy khăn lụa qua chóp mũi, tựa tiếu phi tiếu đáp lời: “Nhị tỷ tỷ nói đùa, muội muội sao dám so sánh với nhị tỷ tỷ, nếu nói thủ đoạn vẫn là thua nhị tỷ tỷ một con đường.
Người khác đều nói nhị tỷ tỷ lương thiện xinh đẹp, đi đến đâu đều để lại hào quang đến đó, thân phận tôn quý khó ai bì kịp.
Muội muội chẳng qua chỉ là dã thảo ven đường không đáng nhắc đến, nhị tỷ tỷ nếu muốn, mạng nhỏ của muội muội cũng khó mà giữ nổi.”
“Nếu trong lòng ngươi cũng nghĩ giống những gì ngươi nói thì tốt, đừng quên, đích nữ Khang Ninh Công phủ vẫn là Phó Yên Ca ta.
Một thứ nữ như ngươi đừng nghĩ trèo lên được giường bát gia là có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng, rồi sẽ có một ngày bản lệnh ái lần lượt đòi lại hết những thứ thuộc về ta.”
“Muội muội rửa mắt chờ mong.”
Phó Tuyệt Ca cười nhạo một tiếng, xoay người bước qua chỗ nhị gia và lục gia, ba người ánh mắt giao nhau liền hiểu ý đối phương.
Phía bên này Đông Phương Tầm Lạc cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó Yên Ca, hai người ngầm ước định trước thời gian thích hợp thực hiện kế hoạch.
“Thức ăn cũng dâng lên đủ rồi, mọi người cùng nhau nhập tiệc đi.”
Phó Yên Ca rảo bước đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, chen vào câu chuyện giữa nàng và các mệnh phụ: “Các vị nương tử đừng khách sáo, cứ xem như đây là nhà của mình.”
“Nhị lệnh ái đã nói như vậy bọn ta cũng không khách sáo nữa.” Tần nương tử hướng về phía các mệnh phụ cười nói: “Nghe nói mấy hôm trước nhị lệnh ái vì yến tiệc hôm nay mà tìm ca nhi hát côn khúc hay nhất Nam Phường đến biểu diện, chúng tay không chỉ có khẩu phúc mà còn có cả nhãn phúc nữa.”
“Nam Phường xướng khúc thì không cần bàn cãi nữa, đã nghe một lần sẽ khó mà quên được.
Chúng ta đừng đứng đây nói, qua kia cùng nhau nghe một khúc đi.”
Các vị mệnh phụ lần lượt di chuyển đến chỗ ngồi, bên này chỉ còn hai người các nàng.
Phó Yên Ca duy trì ý cười, chủ động nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca cười nói: “Muội muội cũng qua đó nghe hát khúc với tỷ tỷ chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Hai người ngoài mặt vui cười nhưng trong lòng sớm đã ngập tràn chán ghét khinh bỉ, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đưa mắt nhìn Nam Phường lần lượt tiến vào đình biểu diễn.
Tiếng nhạc náo nhiệt vang lên, là khúc [Mẫu đơn đình] mà Phó Yên Ca yêu thích nhất.
Trong mẫu đơn đình Lệ Nương ngủ thiếp, trong mộng gặp được Liễu Mộng Mai, hai người vui vẻ tán gẫu, tâm đầu ý hợp.
Dường như chỉ cần thông qua một ánh mắt đã nhận định người trước mặt là người bản thân muốn phó thác cả đời.
Bản thân Phó Yên Ca chọn khúc này là bởi vì nàng hy vọng bát gia có thể giống Liễu Mộng Mai vừa nhìn đã thích nàng, hai người tình cảm thâm sâu, tương tư luyến ái.
Tiếc là Lệ Nương trong mắt bát gia không phải nàng, có cố gắng đến mấy cũng không thể khiến ngài hồi tâm chuyển ý.
Chuyện đã đến nước này, nàng chỉ còn một cách là phá huỷ tình cảm giữa bát gia và Phó Tuyệt Ca mới mong có cơ hội giành lấy ánh mắt của ngài.
Liếc nhìn qua Phó Tuyệt Ca đang nâng khăn che miệng, Phó Yên Ca vừa nhìn đã biết nàng không thích khúc hát này: “Muội muội nếu nhàm chán hay là tỷ tỷ giúp ngươi đổi một khúc khác?”
“Không cần đâu, muội muội gần đây không có hứng nghe côn khúc.”
“Vậy để tỷ tỷ tấu một khúc tỳ bà giúp muội muội trợ hứng.”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp trả lời, Phó Yên Ca đã quay qua Thu Cúc phân phó: “Ngươi đi lấy giúp ta thanh tỳ bà trong phòng đi.”
“Lệnh ái ngài lại quên rồi, tỳ bà của ngài mấy hôm trước bị hỏng đã đem đến mộc phường sửa chữa rồi.”
“Úc, ngươi không nhắc ta cũng quên mất.” Phó Yên Ca ngừng lại một chốc, tiếp tục quay sang Phó Tuyệt Ca cười nói: “Tỷ tỷ nhớ muội muội cũng rất yêu thích tỳ bà, hay là ngươi cho tỷ tỷ mượn tỳ bà của ngươi dùng một lát có được không?”
Phó Tuyệt Ca không những không cự tuyệt còn thẳng thắn gật đầu: “Hảo, A Lệ ngươi dẫn Thu Cúc đến phòng ta tìm tỳ bà đi.”
A Lệ bước lên hai bước, hướng Thu Cúc làm động tác mời rồi dẫn nàng đến Thư Nhạc Phong tìm tỳ bà.
Nhìn theo đến khi bóng lưng hai người biến mất mới lên tiếng tiếp tục câu chuyện: “Hôm nay là sinh thần tỷ tỷ, muội muội có phải nên cùng ta uống một trản rượu?”
“Nhị tỷ quên rồi sao? Muội muội không biết uống rượu, sợ sẽ làm hỏng nhã hứng của tỷ tỷ.”
“Không sao, đây là rượu ngọt phương Bắc, uống vào sẽ không say.”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp từ chối, Phó Yên Ca đã phân phó nha hoàn bên cạnh rót rượu.
Hương rượu ngọt lan toả khắp viện tử, mặt nước nhuộm hồng sóng sánh, theo hương gió ngửi được vị của quả đào được hái lúc chín mọng.
Loại rượu ngọt này chỉ chủ tử trong cung mới được dùng, không biết Phó Yên Ca đã dùng cách gì để có được.
Nhấc trản rượu nóng đưa đến trước mặt Phó Tuyệt Ca ngăn không cho nàng có cơ hội cự tuyệt: “Muội muội nếm thử xem, có phải rượu này thơm ngọt vừa đủ lại không quá nồng?”
Phó Tuyệt Ca tiếp nhận trản rượu, chần chờ ngửi thử một hơi, khoảng cách gần như vậy mới phát hiện rượu này không phải làm từ đào mà là tang thầm*.
(dâu tằm)
“Muội muội không uống là không nể tình nhị tỷ tỷ rồi.” Phó Yên Ca khẩn trương thúc giục, duỗi ngón tay đẩy đáy trản rượu về phía miệng nàng: “Đừng sợ, rượu này rất tốt không hại thân.”
“Nhị tỷ tỷ nói không sai, hôm nay là sinh thần nhị tỷ Tuyệt Ca không uống thì không phải phép, hay là nhị tỷ cùng ta uống trản này đi.”
Phó Yên Ca sửng sốt, trộm liếc qua Thu Cúc, nhận được cái gật đầu của đối phương mới an tâm cười đáp: “Cũng được, nhị tỷ tỷ bồi ngươi uống.”
“Để Tuyệt Ca châm cho nhị tỷ chén này.”
Học theo Phó Yên Ca tiền trảm hậu tấu, Phó Tuyệt Ca đưa tay cầm lấy bình rượu nhưng một bàn tay khác nhanh hơn bắt lấy cổ tay nàng, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là Thu Cúc..