Trản trà trên bàn không biết đã thay bao nhiêu lần, cứ châm rồi lại đổi, Tiểu Tư Phúc bắt đầu hoài nghi bản thân đầu óc không bình thường.
Biết rõ bát gia không có tâm tư thưởng trà nhưng hắn không dám không thay trà mới.
Vạn nhất bát gia muốn uống lại không có trà để uống hắn chẳng phải gánh thêm tội hầu hạ không chu đáo?
Bầu không khí ngột ngạt này có chút khó thở, tỉ mỉ thâm dò bát gia xem đã đến lúc lên tiếng hay chưa.
“Hay là nô tài gọi người mang ít cao điểm đến?”
Không biết lá thư lệnh ái gửi đến bát gia đã đọc bao nhiêu lần, mặt giấy đều bị nàng cầm đến nhăn nheo, một vài chữ nhoè đi lan ra mặt giấy tạo thành vệt đen kì quặc.
Chỉ một phong thư cũng đủ khiến bát gia lúc thì chau mày lúc thì mỉm cười khó hiểu, theo hầu hạ bát gia lâu như vậy hắn vẫn chưa hiểu hết con người của ngài.
“Bát gia.”
Lần thứ sáu gọi đến tên mới nghe bát gia ậm ừ một tiếng, Tiểu Tư Phúc mừng rỡ cúi thấp người xuống liên tục hoa tay múa chân: “Nô tài đi gọi thiện cho ngài nhé? Ngài có đặc biệt muốn ăn gì không? Hay là ăn chân giò hầm cay của Cao Ly? Nô tài mới thấy trù sư chuẩn bị măng mùa đông, hay là ngài cũng nếm thử vài món với măng?”
“Bản vương không đói.”
Đông Phương Tầm Tuyết tỉ mẩn gấp thư đặt vào giữa quyển sách, mỗi lá thư tiểu ngốc gửi đến nàng đều xem như trân bảo mà giữ gìn.
“Vậy nô tài thay trà cho ngài?”
Đợi mãi mới nhận được cái gật đầu của bát gia, Tiểu Tư Phúc lặng lẽ thở hắt ra một hơi, tiếp tục đi phao một bình trà mới.
Trong lúc đun ấm nước mới Tiểu Tư Phúc nhịn không được mở miệng hỏi: “Nô tài lắm chuyện, không biết bát gia định xử lý Kim Nhuỵ Nhuỵ thế nào? Hoàng thượng kim khẩu đã quyết khó mà thay đổi chỉ sợ…”
“Thứ phụ hoàng cần bản vương nhất định sẽ dâng lên cho ngài, nhưng chuyện nạp nữ nhân này vào hậu viện bản vương tuyệt đối không đồng ý.” Đông Phương Tầm Tuyết lấy thêm một lá thư ra xem, phiền muộn mấy ngày qua từng chút được tháo gỡ, lòng nhẹ như có một sợi bông không ngừng vuốt ve: “Kim Nhuỵ Nhuỵ này dù là phụ hoàng tứ hôn bản vương cũng sẽ có cách khiến nàng ta vĩnh viễn không bước chân được vào Thân vương phủ.”
“Ý ngài là…”
Nhận được ánh mắt sắc như dao của bát gia, Tiểu Tư Phúc không rét mà run, hoảng đến độ làm rơi cả bánh trà xuống mặt bàn.
Cuống cuồng đem bánh trà nhặt lên lại, trong lòng hắn nổi lên dự cảm bất an, lẽ nào bát gia muốn dùng cách cũ xử lý Kim Nhuỵ Nhuỵ?
Hơn một năm nay số người chết dưới tay bát gia thật sự quá nhiều rồi, hắn từng đếm nhưng đến nay đã không đếm nổi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy bát gia sẽ biến đổi mất.
“K-Kim thị chung quy cũng chưa hại qua ai hay là…”
“Chuyện của chủ tử từ khi nào ngươi được phép xen miệng vào?”
Tiểu Tư Phúc lập tức quỳ xuống liều mạng dập đầu: “Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết!”
“Cút.”
Tiểu Tư Phúc cuống cuồng bò ra khỏi phòng, không quên đem cửa đóng kín.
Đông Phương Tầm Tuyết mắt cũng chẳng buồn liếc một cái, từ tốn lật giở bức thư tiểu ngốc đã gửi, khoé mắt khoé môi đều tràn ngập tiếu ý.
Dẫu thân không ở Đại Minh nhưng tâm tư vẫn đặt trên người tiểu ngốc, chỉ cần tình cảm đong đầy không sợ ngày dài tháng rộng bào mòn.
Giữa các nàng không có hoài nghi, không có cố kị, chỉ có tình yêu nhiệt thành nhưng đơn thuần như buổi đầu tương kiến.
Tiểu ngốc là của nàng, lương duyên trời định không thể cải biến.
Cô lan sinh u viên,
Chúng thảo cộng vu một.
Tuy chiếu dương xuân huy,
Phục bi cao thu nguyệt.*
Rất nhiều người, rất nhiều phong cảnh, rất nhiều câu chuyện nhưng chung quy chẳng có mấy ai có thể xoa dịu cảm giác tương tư một người.
Đằng đẵng chờ đợi, nhớ mong thấp thỏm, một ngày ngỡ dài như một năm, chớp mắt thanh xuân đã biến thành trò cười của thời gian.
Ngón tay thon gầy nhẹ nhàng vuốt ve từng dòng thơ, ngỡ như chạm đến làn da mềm mại như sương như tuyết.
Tâm tình tiểu ngốc nào phải nàng không hiểu, nhưng dù hiểu cũng không thể lập tức trở về đem thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia ôm vào lòng.
Dẫu tương tư ngàn vạn chỉ đành nuốt ngược vào trong, kiên cường vượt qua gian khổ đợi ngày cùng tâm ái nữ nhân trùng phùng.
Phi sương tảo tích lịch,
Lục diễm khủng hưu tiết.
Nhược vô thanh phong xuy,
Hương khí vị thuỳ phát?*
*(Cô lan sinh u viên – Lý Bạch)
Tâm tình tiểu ngốc toàn bộ đều đặt vào từng dòng thư, kẻ ngốc nhìn vào cũng hiểu càng khiến Đông Phương Tầm Tuyết đau xót khôn nguôi.
“Tiểu Tư Phúc!”
Tiểu Tư Phúc bị gọi đến tên vội vã chạy vào nhận lệnh: “Bát gia có gì phân phó?”
“Ngươi đem toàn bộ tranh bản vương vẽ tiểu ngốc treo hết lên đi.”
Mặc dù không hiểu tại sao bát gia làm như vậy nhưng hắn thân là nô tài không dám không tuân, ngoan ngoãn đến kệ sách lôi ra toàn bộ tranh bát gia vẽ treo lên.
Hầu hạ lâu mới biết bát gia vẽ tranh rất đẹp bất quá lại không thích vẽ, một khi vẽ chỉ vẽ duy nhất Phó tam lệnh ái.
Xong việc thì lặng lẽ lui xuống, trước khi đóng cửa không quên nhìn trộm chủ tử thêm lần nữa.
Nhưng cửa chưa kịp khép thì bát gia đột nhiên lên tiếng: “Đi tìm Mi Cát, bảo nàng chuẩn bị đi Cao Ly một chuyến.”
“Không phải Mi Cát vừa đến sao?” Tiểu Tư Phúc đầu to như cái đấu, hồ đồ hỏi lại lần nữa: “Có việc cần làm bát gia cứ sai nô tài là được, làm phiền Mi Cát chạy tới chạy lui có chút…”
“Việc này phải là Mi Cát mới được.”
Tiểu Tư Phúc không còn lời gì để nói, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lệnh: “Nô tài minh bạch.”
- ----------------------------------
Một đôi thuần hắc mâu phủ kín sương mờ phản chiếu qua lớp gương đồng, ánh mắt mờ mịt đến nỗi một tia sáng cũng không thể xuyên qua.
Mi dài rung rung rũ hờ cố che đi ảm đạm trong đáy mắt nhưng chẳng có ích gì, nàng tựa hồ sinh ra đã phải mang theo rất nhiều bi ai.
Không một ai thấu hiểu tang thương trong đôi mắt này từ đâu mà có, càng không hiểu nàng đã phải từ bỏ bao nhiêu mới đến được ngày hôm nay.
Bần thần nhìn chính bản thân trong gương đồng, mười ngón tay hết siết rồi thả, nàng không muốn tiếp tục trải qua kiếp này một cách ngờ nghệch.
Cửa phòng đúng lúc bị đẩy ra, lão cung nữ chậm chạp thả cước bộ đến bên cạnh Kim Nhuỵ Nhuỵ, đặt bàn tay già nua nhăn nheo lên vai nàng vỗ hai cái: “Chủ tử không phải nói muốn đi gặp bát gia sao? Đến giờ vẫn chưa chuẩn bị xong à?”
“Ta nhập cung mấy ngày đã nghe cung nữ bọn họ nói bát gia trong lòng sớm có ý trung nhân, còn là cao môn quý nữ Công tước phủ, ta thật sự có thể gả cho ngài sao?” Vô thức chạm lên gương mặt hốc hác không có nửa điểm huyết sắc, Kim Nhuỵ Nhuỵ run rẩy thở ra một làn khói mỏng: “Nàng ta là cao môn quý nữ, là lệnh ái Minh Triều, ta chung quy chỉ là một nữ nhi bị ruồng bỏ của vương gia, không có tư cách cùng nàng ta tranh giành…”
“Chủ tử nói đi đâu vậy? Ngài là người được bệ hạ đặc biệt chọn làm thứ phi cho bát gia, người không có tư cách phải là nàng ta mới đúng.” Lão cung nữ cố gắng hạ thấp người, bàn tay trên vai Kim Nhuỵ Nhuỵ ra sức siết chặt: “Ngài không cần lo lắng, nàng ta vốn không ở Cao Ly, nơi này chỉ có ngài và bát gia, lửa gần rơm lâu ngài cũng bén không sợ bát gia không thương ngài.”
“Ta vẫn rất sợ…”
“Có lão nô ở đây tuyệt đối không để ngài chịu uỷ khuất.”
Kim Nhuỵ Nhuỵ cắn khẽ môi dưới, run run chống tay lên bàn trang điểm tìm cách đứng dậy.
Lão cung nữ lập tức đỡ dưới nách xốc người nàng đứng thẳng, cẩn thận vuốt phẳng phần tay áo có hơi nhăn.
“Sâm thang đôn xong chưa?”
“Xong rồi, lão nô lập tực gọi người mang đến cho ngài xem.”
Nói đoạn, lão cung nữ hướng nha đầu đứng ngoài cửa ngoắc tay, nha đầu tay chân nhanh nhẹn bưng khay đựng sâm thang tiến vào.
“Nô tỳ tham kiến thứ phi nương nương.”
Hai mắt Kim Nhuỵ Nhuỵ loé lên một tia sáng, vui vẻ nhìn chằm chằm nha đầu đang quỳ trước mặt: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Thứ phi nương nương?”
Lão cung nữ tinh ý kéo khoé môi cười nói: “Lão nô nói không sai chứ? Cung nhân bọn họ đều đã xem ngài là chủ tử, ngài còn cái gì phải lo lắng?”
“Thu bà nói phải, ta không cần phải lo lắng.”
Kim Nhuỵ Nhuỵ quay về bàn trang điểm lấy ít ngân lượng dúi vào tay nha đầu: “Thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ thứ phi nương nương ban thưởng!!”
“Ngươi có thể lui xuống rồi.”
Nha đầu cẩn thận giao lại khay sâm thang rồi lùi về sau từng bước, đảm bảo khoảng cách đủ xa mới dám xoay lưng rời khỏi phòng.
Thu bà rút trâm bạc trong tay áo đặt vào sâm thang, đợi một lúc lấy ra xem xác định không chuyển màu mới tự tay mang đi.
Viện tử của nàng dùng là do Hoàng thượng đích thân an bài, cách viện tử bát gia không xa, bất quá phong cảnh xung quanh lại có chút đơn điệu.
Hai bên đường chỉ có bụi cỏ phủ trắng tuyết, con đường mòn trải sỏi thẳng tắp, ngay cả một cành hoa cũng không có.
Kim Nhuỵ Nhuỵ hoài nghi nhìn ngó trái phải, nàng cảm giác bài trí ở đây rất kì lạ, tại sao giữa sân lại dựng lên một cái đài bạch ngọc?
Đứng từ góc độ này có thể nhìn thấy cầu thang vừa cong vừa dài dẫn đến đài bạch ngọc, xung quanh đặt rất nhiều chậu cây nhưng chỉ có đất không có hoa, giữa trời tuyết lạnh khung cảnh này không khác gì một bãi hoang phế.
Ai lại đặt chậu đất bỏ đi ở giữa sân bao giờ?
Kim Nhuỵ Nhuỵ thả chậm cước bộ đến trước cầu thang, hơi ngẩng đầu lên nhìn, đứng gần mới phát hiện đài bạch ngọc này được xây dựng rất cao.
Bề mặt bậc thang được chạm khắc hình ảnh hoa cúc phi thường tinh xảo, mỗi bậc mỗi kiểu dáng, trước mắt dường hiện lên một vườn hoa cúc rực rỡ dưới ánh nắng mùa thu.
Thu bà trông thấy cũng không nhịn được cảm khái: “Đài ngọc đẹp như vậy lại chỉ để đặt chậu đất thật phí quá!”
“Bát gia bận rộn không có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này, ta thân là chủ mẫu cũng nên giúp một tay, ngươi gọi người đến dọn mấy chậu hoa này đi đi.”
“Vâng, chủ tử.”
Thu bà nhìn sang bên cạnh phát hiện có ba bốn nha hoàn đang dọn tuyết, lập tức hướng các nàng ngoắc tay.
Nha hoàn bọn họ liền bỏ việc đang làm chạy đến, cung kính hướng Kim Nhuỵ Nhuỵ hành lễ.
“Các ngươi mau dọn bỏ mấy chậu đất này đi.”
“Cái này…”
Nha hoàn khó xử đưa mắt nhìn nhau, những chậu đất này không thể vứt được a!
“Còn nhìn cái gì? Mau đi làm.”
“Nhưng đây là…”
“Thứ phi nương nương nói các ngươi dám không nghe?”
Nha hoàn lập tức ngậm miệng lại, nom nóp lo sợ bước lên đài ngọc dọn những chậu đất đi chỗ khác.
Kim Nhuỵ Nhuỵ hài lòng mỉm cười, hoá ra cảm giác làm chủ mẫu là như thế, tất cả mọi người đều phải nghe theo nàng.
“Các ngươi đang làm gì vậy!?’
Một nha hoàn trông thấy nữ tử đứng dước đài, khiếp đảm quỳ xuống dập đầu: “Mi Cát tỷ tỷ!”
Những nha hoàn còn lại cũng theo đó quỳ xuống: “Mi Cát tỷ tỷ.”
“Ai cho phép các ngươi dời những chậu hoa này đi? Lẽ nào các ngươi không biết bát gia quý những chậu hoa này thế nào!?”
“Nô tỳ minh bạch, chỉ là…” Nha hoàn rụt rè nhìn trộm Kim Nhuỵ Nhuỵ đang đứng cách đó không xa: “Thứ phi nương nương bảo bọn nô tỳ đem những chậu hoa cúc này dời đi, nô tỳ thân phận nhỏ nhoi thật sự không dám cãi lệnh, Mi Cát tỷ tỷ đại nhân đại lượng tha cho bọn ta lần này đi!”
“Thứ phi nương nương? Ở đâu ra thứ phi nương nương? Chân chính chính phi còn đang ở Đại Minh, các ngươi cũng không phải người mới đến chuyện này cũng cần ta đích thân nhắc nhở sao?”
“Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nói bậy nữa.”
Mi Cát khoác tay ngăn nha đầu tiếp tục đập đầu xuống đất, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Kim Nhuỵ Nhuỵ hành lễ: “Nô tỳ Mi Cát tham kiến Kim chủ.”
“Ngươi là ai mà dám ở đây lớn tiếng quát nạt cung nhân vương phủ?”
Tia kiêu ngạo vừa nhen nhóm đã bị Mi Cát thẳng chân giẫm đạp dưới đất, nàng cứ như vậy bị nàng ta vũ nhục trước hạ nhân, ngày tháng sau này lấy mặt mũi gì nhìn người?
“Nô tỳ vô danh tiểu tốt không đáng để Kim chủ quan tâm.” Mi Cát từ trong tay áo rút ra một miếng ngọc bội, khoé mắt cong cong tựa tiếu phi tiếu: “Bát gia có lệnh bảo nô tỳ đưa Kim chủ tham quan vương phủ sẵn tiện nhắc nhở ngài những nơi nên đến và không nên đến.”
“Bên cạnh bát gia chỉ có Tiểu Tư Phúc công công, ngươi không nói rõ bản phi tuyệt đối không nghe theo ngươi!”
“Kim chủ có vẻ hiểu lầm rồi, người được xưng bản phi trong vương phủ chỉ có một người, đáng tiếc người đó đang ở Đại Minh nên ngài không thể gặp được.
Minh Triều trước nay luôn trọng lễ nghĩa phép tắc, chưa qua cửa vẫn không được tính là thiếp thất nương tử.
Ngài nếu không sợ mất mặt thì tuỳ ý nhưng bát gia cũng cần thể diện, vạn nhất khiến bát gia không vui người chịu thiệt chỉ có ngài.” Mi Cát cất lại ngọc bội vào tay áo, khiêm nhường chấp tay nói tiếp: “Nô tỳ thất lễ, nô tỳ là thiếp thân cung nữ của bát gia được lệnh lưu lại Đại Minh chiếu cố cho vương phi, Kim chủ chưa từng thấy nô tỳ cũng là điều dễ hiểu.”
Kim Nhuỵ Nhuỵ một chữ cũng không thốt ra được, hai mắt phiếm hồng nhưng kiên cường không khóc, mười ngón tay vô thức siết chặt lưu lại dấu móng tay đỏ thẫm rướm máu.
Nữ nhân này một câu vương phi hai câu cũng vương phi, rõ ràng muốn sỉ nhục nàng trước mặt hạ nhân.
Nàng thân cô thế cô không nên dựa dẫm, đến cả một cung nữ cũng có thể tuỳ ý chà đạp, nghĩ đến thôi cũng đủ cay xè hai mắt.
“Ngươi nói như vậy không đúng!” Thu bà nhịn không được bước lên trước cùng Mi Cát lý luận: “Tiểu thư nhà ta là do đích thân Hoàng thượng chọn lựa làm thứ phi cho bát gia, hơn nữa ta cũng chưa nghe qua bát gia nghênh giá đích phi, ngươi là cố tình bịa chuyện chia rẽ tình cảm bát gia và tiểu thư nhà ta?”
“Ta thân là cung nữ của bát gia, không giúp ngài mà làm những chuyện dư thừa này để làm gì?” Mi Cát hướng nha hoàn bên cạnh ngoắc tay: “Ngươi nói lời ta là thật hay giả?”
Nha hoàn rụt rè đánh giá sắc mặt tái mét của Kim Nhuỵ Nhuỵ, vẫn là không thể không nói: “Mi Cát tỷ tỷ nói không sai, bát gia tuy chưa nghênh đón đích phi nhưng trong lòng chỉ thương nhớ mỗi Khang Ninh Công Phó tam lệnh ái.”
“Thế nào? Vẫn không phục?”
Mi Cát thong dong bước lên phía trước, hai tay dang rộng bao quát toàn bộ đài bạch ngọc, dáng vẻ kiêu ngạo không khác gì khổng tước xoè đuôi: “Kim chủ sống ở chốn sơn dã chắc chưa từng nhìn thấy thứ này trước đây, nơi này được gọi là đài hoa cúc, tất cả những chậu đất ở đây đều được trồng nhiều giống hoa cúc khác nhau.
Đáng tiếc ngài nhập phủ vào lúc trời đông nên không nhìn thấy được cảnh tượng vạn cúc khai hoa rực rỡ thế nào.
Đích phi nhà ta vốn rất thích hoa cúc, bát gia thân ở Cao Ly không thể thường xuyên bầu bạn với nàng nên mới cho xây dựng một đài hoa cúc thật lớn ở giữa sân để thoả nỗi tương tư.
Mỗi chậu hoa ở đây đều do bát gia đích thân trồng, đến trung thu tiết sẽ đem toàn bộ gửi về vương phủ cho đích phi thưởng lãm, phần tình cảm trong này nô tỳ không nói chắc Kim chủ cũng hiểu.”.