Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 160: Chương 160





Buổi sáng mờ sương gà trống còn chưa gáy Phó Tuyệt Ca đã bị người nào đó dùng sức lay tỉnh, gượng mở mắt nhìn thử, đập vào mắt là gương mặt ngái ngủ của tứ nhân tra.

Trong lòng lộp bộp mấy tiếng, kinh hãi trợn trừng hai mắt, nàng cư nhiên nằm trên giường tứ nhân tra ngủ cả đêm!?
Hoảng hốt ngồi bật dậy kéo chăn che lấp thân thể, Phó Tuyệt Ca khiếp đảm hô hoán ra ngoài: “Người đâu! A Xán! Các ngươi mau đến đây!!”
“Mới sáng sớm ngươi ồn ào không thấy mệt sao?” Đông Phương Tầm Liên đá chăn qua một bên, tuỳ tiện chỉnh sửa quần áo xộc xệch bước xuống giường: “Nhanh chuẩn bị tảo thiện đi, bản vương không muốn ăn cháo.”
Phó Tuyệt Ca cúi đầu nhìn chăn màn hỗn loạn trên giường rồi nhìn bóng lưng bận rộn của Đông Phương Tầm Liên.

Sợ hãi tự vả mặt mấy cái, hai má thật sự rất đau hẳn không phải đang nằm mộng.

N-Nàng trở về quá khứ rồi sao?!
“Không nghe bản vương nói gì à?” Đông Phương Tầm Liên bắt đầu mất kiên nhẫn quát một tiếng: “Hôm qua là ngươi khăng khăng bắt bản vương ngủ lại phòng chính bây giờ lại trở mặt không muốn hầu hạ nữa?”
“Chúng ta thành thân rồi sao? Bao nhiêu năm rồi?”
“Vẫn còn mê ngủ?”
“T-Ta…”
“Phiền phức.”
Ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt, Đông Phương Tầm Liên chỉnh sửa y sam lần nữa rồi cẩn thận bước đến trước gương cầm lược chải tóc: “Chắc cũng năm sáu năm rồi.”
Tâm tình nhất thời chùn xuống, quả nhiên nàng lại lần nữa thông qua mộng cảnh trở về quá khứ.

Bất quá những việc này xác thực đã từng xảy ra, hẳn là có người cố ý muốn dùng phương pháp này để nàng nhắc nhở nàng chuyện gì đó.
“Tứ gia ngài đến đây một chút đi.”
Đông Phương Tầm Liên kinh ngạc ngoái đầu nhìn Phó Tuyệt Ca vẫn ngồi trên giường: “Tứ gia? Ngươi không phải luôn muốn gọi bản vương là quan gia sao?”
“Ngài đến đây cùng ta nói chuyện một chút, không tốn nhiều thời gian đâu.”
Mắt thấy Phó Tuyệt Ca không có gì giống như đang lừa gạt, Đông Phương Tầm Liên bất đắc dĩ đi đến trước mặt nàng, dùng giọng điệu không thể đáng đánh đòn hơn.
“Có chuyện gì?”
Phó Tuyệt Ca hơi kéo khoé môi, không nói lời nào trực tiếp giáng cho Đông Phương Tầm Liên một cái tát đau điếng.

Quả nhiên Đông Phương Tầm Liên chết sững tại chỗ, khoé môi kịch liệt run rẩy, không dám tin Phó Tuyệt Ca dám động thủ đánh người.

“Ngươi làm cái quái gì vậy hả!?”
“Không có gì, chỉ là trả một món nợ cũ thôi.”
Phó Tuyệt Ca duỗi chân trong chăn đạp thẳng vào bụng Đông Phương Tầm Liên, thuận thế xoay người nhảy xuống giường.

Tẩm y bằng lụa mỏng chẳng che đậy được bao nhiêu phân trên cơ thể, da thịt trắng tuyết phủ đầy hồng ngân đỏ sẫm nổi bật dưới lớp vải.

Trong quá khứ tất cả những gì thuộc về nàng đều không chút do dự hai tay dâng lên cho tứ nhân tra bây giờ nghĩ lại bản thân đúng là rất ngu ngốc.
“Ngươi… ai cho phép ngươi!?” Đông Phương Tầm Liên đau đến hoa dung thất sắc, một tay bưng chặt bụng một tay chỉ vào Phó Tuyệt Ca quát tháo: “Người đâu! Bắt Đại nương tử nhốt trong phòng không cho nàng ta ra ngoài nửa bước!!”
“T-Tứ gia, chuyện này…”
Nghe động A Xán cùng vài nha hoàn khác chạy đến, nghe tứ gia phân phó liền sợ đến tái xanh mặt mũi: “Đại nương tử nhất thời hồ đồ mà thôi!”
“Không biết ai cho ngươi cái gan tập kích bản vương! Xem ra bản vương đối ngươi thật sự quá nhân từ rồi!”
Phó Tuyệt Ca nghe xong không giận trái lại còn cười đến rạng rỡ: “Đa tạ tứ gia đối nô gia tốt như vậy, bất quá nô gia mệnh bạc không dám nhận ba chữ Đại nương tử từ ngài.

Nếu ngài cảm thấy nô gia phẩm hạnh không đoan chính cứ trực tiếp gửi hưu thư đến đây, nô gia nhất định ngoan ngoãn ly khai vương phủ.”
“Đại nương tử ngài điên rồi sao!?” A Xán túm chặt cánh tay Phó Tuyệt Ca kéo mạnh về phía sau không cho nàng tiếp tục ăn nói hàm hồ: “Mau mau xin lỗi tứ gia đi, phu thê bất hoà chỉ cần chủ động xin lỗi mọi chuyện đều dễ giải quyết.”
“Ta không muốn sống như vậy nữa, ta muốn hoà ly!” Phó Tuyệt Ca cứng rắn quát thẳng vào mặt Đông Phương Tầm Liên: “Ở Thanh Thân vương phủ này ta chịu đủ rồi, ta không muốn sống phải nhìn sắc mặt người khác nữa.

Nếu ngài chấp nhận hoà ly, những thứ khác ta không đòi hỏi, Phó Tuyệt Ca này gả vào Thân Thân vương phủ tay trắng hoà ly cũng không lấy một đồng tiền!”
“Ngươi muốn hoà ly? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Đông Phương Tầm Liên mỉa mai cười khẩy, chĩa ngón tay vào chóp mũi nàng nhạo báng: “Ngươi sống là người của bản vương, chết cũng là ma của bản vương đừng hòng rời khỏi Thanh Thân vương phủ này.

Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, hoà ly để ngươi có cơ hội gả cho lão bát sao? Ngươi thật sự cho rằng lão bát sẽ chấp nhận thân thể dơ bẩn này của ngươi sao?”
“Chuyện của ta không liên quan đến ngài, hoặc là hoà ly hoặc là ta tự sát.

Quan nhân sủng thiếp diệt thê bức tử đích nương tử, chuyện này đồn ra ngoài tứ gia ngài cũng không còn mặt mũi nữa.”
“Ngươi dám uy hiếp bản vương?”
“Uy hiếp ngài? Không, phải là giải thoát cho ta mới đúng.” Phó Tuyệt Ca từng bước tiến đến trước mặt Đông Phương Tầm Liên, duỗi ngón tay chỉ vào ngực trái nàng: “Năm năm phu thê ngài đối đãi ta như thế nào tự bản thân ngài biết rõ, nếu ta không tự cứu mình thì sớm muộn ta cũng chết dưới tay ngài.


Tầm Liên, lần cuối ta gọi thẳng tên ngài, chúng ta hảo hảo hoà ly từ nay về sau không còn bất kì quan hệ nào nữa.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi…”
“Con giun xéo lắm cũng quằn, ngài dồn ta đến chân tường thì ta đành phải tự mình tìm một lối thoát khác cùng lắm là lưỡng bại câu thương.

Tứ gia, ngài nhớ lấy điều này, không phải một nữ tử thích ngài thì cả đời cũng sẽ thích ngài, chỉ cần gom đủ thất vọng dù là ai đều sẽ từ bỏ.”
Đông Phương Tầm Liên chết lặng trước những lời chỉ trích của nương tử đầu ấp tay gối bao nhiêu năm.

Từ khi nào đối với Phó Tuyệt Ca nàng biến thành gánh nặng đến mức phải dùng trăm phương ngàn kế giũ bỏ?
Rõ ràng trước đây Phó Tuyệt Ca đối nàng vạn phần si mê, răm rắp nghe theo không dám cãi lại nửa chữ, bây giờ lại đứng trước mặt nàng kiên quyết hoà ly.

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì khiến suy nghĩ nữ nhân này thay đổi? Hay thật sự giống như lời Phó Tuyệt Ca nói khi gom đủ thất vọng sẽ chọn cách từ bỏ?
“Bản vương không hoà ly!”
Dứt câu liền quyết tuyệt xoay người rời đi, thuận tay đem cửa đóng mạnh.
Phó Tuyệt Ca từ trong mộng cùng lúc bừng tỉnh, hoang mang nhìn bài trí xung quanh phòng hoá ra đã quay về thực tại.

Giấc mộng này nói dài không dài nhưng ngắn không ngắn, năm năm đằng đẵng rốt cuộc đã có đủ dũng khí đứng trước mặt tứ nhân gia đòi hoà ly.

Nếu năm đó nàng dũng cảm hơn một chút, mạnh mẽ bước ra khỏi bóng tối ảm đạm tiến về phía bát gia thì cả hai đã không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Thần thanh khí sảng bước xuống giường, A Xán đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt, bên cạnh còn có một bộ y phục mới may dành cho mùa thu.

Phó Tuyệt Ca thử ướm y phục mới lên người xoay vài vòng trước gương, cảm thấy hài lòng mới đặt lại xuống bàn đồng thời ngồi xuống rửa mặt súc miệng.
A Xán bưng chậu nước tiến vào trông thấy lệnh ái đã tỉnh liền vui vẻ cười nói: “Hiếm khi lệnh ái dậy sớm mà tinh thần tốt như vậy hay là gặp chuyện vui gì rồi?”
“Cũng có thể xem là chuyện vui.”
Phó Tuyệt Ca đặt tay vào chậu nước ấm mà A Xán vừa bưng tới, đây là nước suối pha với dược hương đặc biệt do Thái y điều chế có tác dụng làm mờ vết nhăn và tăng độ đàn hồi cho da.

Dĩ nhiên công thức chỉ duy nhất bát gia biết, mọi công đoạn từ lựa chọn thảo dược đến điều chế đều tự làm lấy rồi gửi về kinh, cố ý căn dặn Thái y không được tiết lộ ra ngoài.

Loại ân sủng này chỉ sợ không có người thứ hai được hưởng dụng.
“Sáng nay nô tỳ có nấu cháo hoa loãng, nếu ngài nhạt miệng không muốn ăn nô tỳ đi nấu món mặn khác cho ngài.”
“Không sao, cháo hoa cũng được, nhớ dặn hạ nhân để nguội cho ta.”
“Hảo, nô tỳ đi chuẩn bị.”
A Xán đi lùi vài bước rồi mới xoay lưng bước ra cửa, ở bên ngoài phân phó A Phỉ và A Lệ vào hầu hạ chủ tử thay đồ chải tóc.

A Phỉ vốn biết rất nhiều kiểu tóc thịnh hành trong thành, kĩ năng vô cùng tốt đến cả lão ma ma trong cung cũng phải cúi đầu chịu thua.
“Sáng nay có chuyện gì đặc biệt không?”
“Đại nương tử, nhị nương tử đi rồi Khang Ninh Phủ yên bình hơn hẳn, ngoài mấy chuyện gạo đường mắm muối thì chẳng có gì đặc biệt.” A Lệ hạ thấp người xuống giúp cô nương cột lại thắt lưng bằng lụa tơ tằm, ngón tay lướt qua mặt vải mềm mại ngỡ như chạm vào mây: “À, sáng nay đúng là có chút chuyện, là của các vị công tử.

Trước khi thượng triều đại nhân ngỏ ý các vị công tử đã đến tuổi thành gia lập thất nên nhờ tứ nương tử giúp đỡ một tay tìm các vị danh môn khuê tú xứng đáng làm đích nương tử.”
“Bọn họ đúng là nên thành gia lập thất rồi.” Phó Tuyệt Ca khoác tay khước từ A Lệ tiếp tục hầu hạ thay y phục, tự mình nhìn qua gương chỉnh sửa áo gấm: “Tứ nương tử nói thế nào?”
“Tứ nương tử còn phiền lòng chuyện cống phẩm làm gì có tâm trí quản đến hôn sự của các vị công tử.

Mãi đến hôm nay vẫn chưa nghe tin tức gì, chỉ sợ thánh thượng sẽ giáng tội lên Khang Ninh phủ chúng ta.”
“Phải xem đại nhân nói thế nào với Hoàng thượng mới biết được.”
“Lệnh ái không lo lắng chút nào sao?”
“Theo những gì ta biết về đại nhân thì hắn nhất định sẽ đem chuyện này từ lớn hoá nhỏ, từ nhỏ hoá không, toàn bộ tội lỗi đổ hết lên đầu tứ gia.

Con người đại nhân rất sợ phiền phức càng sợ hoạ từ trên đầu rơi xuống, dĩ nhiên sẽ nghe theo ta thuận thuỷ thôi chu đẩy tất cả tội trạng cho người khác.

Chỉ sợ tứ gia sau chuyện này sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác, nói không chừng còn tìm cách lôi hắn xuống vực.”
“C-Chuyện này… đại nhân dù sao cũng là chỗ dựa duy nhất của Khang Ninh Công phủ, vạn nhất xảy ra mệnh hệ gì cô nương ngài cũng khó lòng bảo toàn.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong liền bật cười, tựa hồ chuyện A Phỉ vừa nói nàng hoàn toàn không quan tâm đến: “Sợ cái gì? Tứ gia muốn chính là hai lệnh ái Khang Ninh Công phủ, dù nàng có thật sự lôi lão đại nhân xuống nước cũng sẽ bảo toàn cho ta và Phó Yên Ca bình an vô sự.

Hơn nữa phía sau ta còn có một Triết Thân vương điện hạ, ngài nhất định sẽ không nhìn ta chịu khổ.”
“Cũng đúng, là nô tỳ lo nghĩ nhiều rồi.” A Phỉ cẩn dực đặt lược xuống bàn, nhìn búi tóc bản thân vừa làm một lần nữa mới an tâm lùi hai bước: “Cô nương ngài xem có hợp ý không?”
Phó Tuyệt Ca chưa kịp trả lời ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân tất tốt hối hả, rầm một tiếng rất lớn phát ra, có vẻ như lão Công tước vừa vấp vào bậc cửa té ngã.

Không ngoài dự đoán chưa đầy nửa phân thời gian đã thấy Phó lão đầu vất vả ôm cái đầu gối bị đau của mình lò dò đến trước mặt nàng than vãn: “Nha đầu ngươi hại chết ta rồi! Hại chết ta rồi!!”
“Thế nào? Tứ gia nói gì với ngài à?”
“N-Ngươi… ngươi biết tứ gia sẽ không tha cho ta còn muốn ta đích thân đi gặp Hoàng thượng tố cáo nàng, ngươi rõ ràng là muốn diệt đường sống của ta!”

“Chẳng phải Tuyệt Ca đã nói với ngài rồi sao? Ngài ban đầu nói muốn thoát khỏi chuyện bị điều tra chiếm đoạt cống phẩm chẳng phải ta đã giúp ngài làm rất tốt chuyện này rồi sao? Ngài còn muốn tứ gia cả đời không biết ngoan ngoãn để ngài thao túng mới vừa lòng?”
“Ta không phải ý này nhưng ít nhất ngươi cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ! Ngày tháng còn dài ta phải thường xuyên đụng mặt tứ gia trên điện, ngươi nói ta phải sống thế nào đây?”
“Đó là chuyện của ngài không liên quan gì đến ta.”
Phó Tuyệt Ca đưa tay để A Phỉ dìu đứng dậy, đến cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho Phó lão Công tước: “Chỉ khi Phó gia này xảy ra chuyện ngài mới nhớ đến còn có một nhi nữ này.

Bao nhiêu năm qua ngài và Phó gia đã cho ta được những gì mà khi gặp chuyện ta phải thay tất cả các người gánh vác mọi thứ? Ta và Phó Yên Ca đều là nhi nữ của ngài nhưng ngài đã bao giờ thực sự xem ta là người của Phó gia chưa? Hôm nay ta là lần duy nhất ta nói về chuyện này, ngài hay bất kì ai trong Phó gia sống hay chết ta vốn chẳng để tâm cùng lắm thắp một nén nhang giữ tròn đạo hiếu đã đủ rồi.”
“N-Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
“Ta tuyệt tình? Ta còn ở đây nghĩ cách giúp Phó gia này thoát khỏi trách phạt của thánh thượng đã rất nhân từ rồi vậy mà ngài lại trách ta tuyệt tình? Khang Ninh Công phủ này buồn cười thật, đối xử không tốt với kẻ khác thì được nhưng lại không chấp nhận kẻ khác bất công với mình.

Đại nhân, ngài ngay từ đầu không có tình thì đừng yêu cầu ta có nghĩa, tự mình gây nghiệt còn có thể trách được ai đây.”
Lão Công tước suy nhược đứng như trời trồng, ai nói gì bàn gì hắn đều không thể nghe thấy.

Ngàn tính vạn tính là tính không ra Phó Tuyệt Ca thật sự muốn cùng Khang Ninh phủ trở mặt, vạn nhất tương lai Phó Yên Ca không trở thành Hoàng hậu tiền đồ Phó thị coi như xong.

Đều trách hắn lúc trước hành xử không phân nặng nhẹ, nếu hắn kiêng kị một chút thì đâu đến mức bức Phó Tuyệt Ca trở mặt.

Con đường tươi đẹp từng vạch ra từng chút một sụp đổ ngay trước mắt, hắn không còn khí lực để nói bất cứ điều gì, bộ dáng già nua lập cập từng bước rời khỏi phòng.
Nắng nhẹ buông trên hàng rào quấn quít dải thường xuân biếc xanh, hơi sương lạnh lẽo bám trên cành lá lấp lánh phản quang đẹp mắt.

Gió thổi tung mái tóc dài, tay áo bằng gấm phần phần lay động, hồ điệp thêu trên váy tựa hồ đang tung cánh bay.
“Lệnh ái?”
A Xán ngoái đầu nhìn lão Công tước vừa bước qua bên cạnh, nghi hoặc bước đến trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Công tước đại nhân tìm ngài vì chuyện tứ gia sao?”
“Ân.” Phó Tuyệt Ca thờ ơ đáp lại một tiếng: “Chuẩn bị đi, đến Ngọc Thanh Quan.”
“Hả? Lại đi?”
“Cầu bình an thôi, không biết tại sao nói chuyện với đại nhân xong thì lòng ta nóng như lửa đốt.”
“Vậy nô tỳ đi chuẩn bị mã xa, lệnh ái muốn dùng thiện trên xe chứ?”
“Không cần, đi nhanh rồi về nhanh.”
A Xán lần nữa rời khỏi phòng tìm người chuẩn bị mã xa, bận đến nỗi hai chân không chạm đất.

Tầm khoảng một khắc thời gian sau thì quay lại dìu tam lệnh ái xuất môn, mải mê suy nghĩ không biết bản thân có bỏ sót món đồ gì không.
Phó Tuyệt Ca vừa ngồi xuống nệm liền cất giọng: “A Xán cũng đến tuổi xuất giá rồi.”.