Mặc dù nói nương thân muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị ngọ thiện, nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn không an tâm kiên quyết theo cùng phụ giúp một tay.
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trong phòng một mình buồn chán đành gọi Mi Cát vào hỏi chút chuyện trong phủ.
“Mọi việc đều tốt chứ?”
“Nói tốt thì không tốt nhưng nói xấu thì cũng không xấu, ngoại trừ người của Phó phủ không biết an phận và vị Huệ tiệp dư quỷ kế đa đoan ra thì không còn chuyện gì khác.”
“Huệ tiệp dư nửa năm nay gây ra bao nhiêu chuyện rồi?”
“Mấy tháng đầu Huệ tiệp dư còn an phận nên không gây ra thị phi gì, nhưng từ khi có chỗ đứng, bụng càng ngày càng to liền bắt đầu giễu võ dương oai thị uy với chúng phi tần.
Hai tháng trước Huệ tiệp dư phát hiện trong canh nhân sâm có bỏ hồng hoa, điều tra ra Thục tần sai người làm chuyện này, Hoàng thượng biết chuyện giận dữ không nhẹ đã giáng Thục tần làm đáp ứng.” Mi Cát đậy nắp trản trà bưng đến trước mặt bát gia: “Tháng trước Hoa tiểu đệ ngã xuống hồ chết đuối, cũng không ai biết lý do là gì nhưng nô tỳ đã nhặt được một thứ tốt ở bên hồ.”
Nói xong Mi Cát rút món đồ trong tay áo dâng lên cho bát gia thưởng lãm.
Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc tiếp nhận hương nang, lật trái lật phải cũng không thấy có gì đặc biệt: “Đây là…”
“Mặt ngoài thêu hoa lan, mặt trong thêu ẩn phượng hoàng, trong cung chỉ có Huệ tiệp dư mới có gan sử dụng phượng hoàng mà thôi.”
“Xem ra người làm chủ hậu cung nửa năm nay không phải Hoàng hậu nương nương mà là Huệ tiệp dư.”
“Bát gia nói rất đúng, Hoàng hậu nương nương thất sủng, Huệ tiệp dư lại có long thai ngày nào cũng đến chỗ nương nương huênh hoang đắc ý, nói nhiều lời đại nghịch bất đạo.”
“Hửm?” Đông Phương Tầm Tuyết thổi mặt trên nước trà, nhướn mày hỏi ngược lại: “Huệ tiệp dư đã nói những gì?”
“Nói Hoàng hậu nương nương mẫu tộc lập nhiều chiến công nhưng vẫn bị thất sủng, ngang tàng hống hách khiến Hoàng thượng chán ghét, còn có…”
Nói đến đây Mi Cát đột nhiên ngừng lại không nói nữa.
Đông Phương Tầm Tuyết chờ mãi không nghe Mi Cát nói gì, ngẩng đầu quét mắt nhìn nàng: “Làm gì? Mấy lời phía sau khó nghe vậy à?”
“Huệ tiệp dư không biết nghe lung tung ở đâu nói Hoàng hậu nương nương vô phúc không sinh được con.”
“Cái gì? Không sinh được con? Lẽ nào bản vương không phải thân sinh nhi nữ của Hoàng hậu nương nương?”
“Bát gia chính là thân sinh nhi nữ của Hoàng hậu nương nương, hoàn toàn không sai lầm được, nô tỳ nghĩ Huệ tiệp dư chỉ muốn ly gián tình cảm mẫu tử giữa ngài và nương nương.”
“Huệ tiệp dư này xem ra không giữ lại được nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết thay đổi tư thế ngồi, khuỷu tay gác lên mặt bàn, ngón tay mân mê hương nang treo trên thắt lưng: “Ngươi tìm cách xử lý đứa nhỏ trong bụng ả càng sạch sẽ càng tốt, không nhất thiết phải tự tay giải quyết chuyện này.”
“Nô tỳ minh bạch.”
“Cả chuyện của Hoàng hậu nương nương.”
“Bát gia…” Mi Cát khẩn trương nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng hỏi: “Ngài thật sự nghĩ bản thân không phải là…”
“Không tự nhiên Kim thị lại nói bản vương không phải thân sinh cốt nhục của Hoàng hậu nương nương, nếu phải thì tốt còn không phải bản vương vẫn sẽ không phụ công ân dưỡng dục của Hoàng hậu nương nương.”
“Nô tỳ từng nhìn thấy vài người vì phát hiện bản thân không phải thân sinh nhi tử mà phát rồ nhưng chưa từng thấy ai bình tĩnh như bát gia ngài.”
“Kì thật từ đầu bản vương đã cảm thấy Hoàng hậu nương nương đối đãi bản vương lạnh nhạt hờ hững, sinh tử không màn, nếu là thân nương khó mà giữ được thái độ này.” Đông Phương Tầm Tuyết ngưng trọng hồi lâu, ngón tay hơi co lại cọ vào mặt bàn phát sinh tiếng cách cách nho nhỏ: “Hoàng hậu nương nương không vứt bỏ bản vương thì bản vương cũng sẽ không vứt bỏ nàng, tiền đồ của bản vương chính là tiền đồ của Thường thị.”
“Nô tỳ đã hiểu ý điện hạ, nhất định sẽ điều tra thật kĩ lưỡng chuyện này.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân tất tốt, Mi Cát lập tức ngậm miệng đứng qua một bên, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phó Tuyệt Ca đẩy luân ỷ của nương thân tiến vào phòng, A Xán và A Phỉ cầm khay thức ăn theo sau cách một cánh cửa đã nghe được mùi thức ăn thơm phức.
Đông Phương Tầm Tuyết lập tức đứng dậy cười nói: “Thật xấu hổ, ta hiếm khi đến đây lại làm phiền tứ nương tử chuẩn bị ngọ thiện.”
“Lão thái bà như thần phụ làm được cái gì, đều do tiểu nha đầu này tự mình làm hết ta chỉ đứng bên cạnh bơm hơi cổ vũ thôi.”
“Bát gia ngài xem nương thân nói kìa, nàng không xem ta là nhi nữ nữa rồi!”
“Lại nũng nịu.” Lưu thị vỗ vào bàn tay nàng hai cái khiển trách: “Được bát gia sủng ái là phần phúc của ngươi nhưng không được tuỳ hứng làm càn như vậy!”
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, quả nhiên nương thân không thương nàng nữa, câu trước câu sau đều là bát gia!!!
Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn, duỗi tay bắt lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca: “Tứ nương tử không cần lo lắng, tiểu ngốc cũng không phải lần đầu nũng nịu, ta cảm thấy rất thích, nàng muốn nũng nịu bao nhiêu cũng được.”
“Bát gia! Người ta không có nũng nịu!!”
“Ha hả, không có, không có.”
“Xem xem, nha đầu bị bát gia chiều chuộng đến hư rồi, ăn nói đều không có chừng mực nữa.”
“Nương thân, ta mới là nhi nữ của ngài mà!” Phó Tuyệt Ca bất mãn giẫm chân xuống sàn: “Ngài còn nói như vậy nữa nhi nữ sẽ giận đó!”
“Hảo, không nói thì không nói, xem ngươi lớn vậy rồi mà tính tình vẫn ấu trĩ.” Lưu thị lắc nhẹ cổ tay bảo A Phỉ đẩy đến bàn, sẵn giọng cười nói: “Thức ăn còn nóng ăn ngay mới ngon, bát gia cũng nếm thử xem nha đầu nấu còn vừa miệng không.”
“Thức ăn tiểu ngốc nấu lúc nào bản vương ăn cũng vừa miệng.”
Đông Phương Tầm Tuyết nắm tay tiểu ngốc ấn ngồi xuống ghế, bản thân chuyển đến đối diện ngồi xuống.
“Tứ nương tử thật tốt, thường xuyên được ăn thức ăn tiểu ngốc nấu, bản vương ở Cao Ly trông mỏi mắt cũng không nếm được vị canh gà đích thân tiểu ngốc đôn.”
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng liếc mắt, múc đầy một chén canh gà đặt xuống trước mặt bát gia: “Ngài nói như thể trù sư ở Cao Ly cố tình bỏ đói ngài, nói không chừng thức ăn của họ làm còn ngon hơn nô tỳ làm.”
Tuỳ tiện phất tay hai cái cho lui nha hoàn hầu hạ, Đông Phương Tầm Tuyết cầm thìa khuấy nhẹ chén canh gà, khói toả nghi ngút mang theo hương thơm dược thảo tiềm cùng.
“Trù sư Cao Ly tuy không bỏ đói ta nhưng khó mà nấu được hương vị giống như ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết uống thử một ngụm, quả nhiên thơm ngọt nồng nàn nếu đã từng nếm qua sẽ khó lòng quên được: “Nếu có thể ngày nào cũng được uống canh gà tiểu ngốc đôn thì tốt biết mấy.”
“Muốn như thế ngài phải tranh thủ làm xong mọi chuyện ở Cao Ly rồi quay về a.” Phó Tuyệt Ca gắp thức ăn liên tục vào dĩa của bát gia, nửa như oán trách nửa như than thở: “Ngài hồi kinh nô tỳ và nương thân không cần ở lại Phó phủ nữa, ngày ngày đều hầu hạ bên cạnh đôn kê thang cho ngài.”
“Chuyện ở Cao Ly đã giải quyết được một nửa, loạn đảng đều được thanh trừ.
Thời gian tới phải bận rộn thay người mới đắp vào chỗ trống chấn chỉnh quan lại, có lẽ phải qua năm tới mới về được.”
“Lâu như vậy?”
“Tuyệt Ca đừng nói linh tinh.” Lưu thị không hài lòng khiển trách nàng: “Bát gia phải giải quyết chuyện triều chính đâu phải đến Cao Ly dạo chơi, ngươi thân là quân quý không biết e lệ đã đành còn không thông cảm mà ngược lại oán trách ngài đi lâu.”
Phó Tuyệt Ca cúi đầu gắp mẩu rau nhỏ cho vào miệng nhai, ăn cũng không thấy vị.
“Không sao, tiểu ngốc oán trách mới tốt, nàng oán trách có nghĩa là trong lòng nàng có ta.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ của tiểu ngốc, vui vẻ híp cong mắt cười: “Tiểu ngốc như thế nào ta cũng thích.”
“Bát gia không nên chiều chuộng nàng như vậy.”
Lưu thị nhìn nhi nữ càng ngày càng lấn lướt bát gia tránh không khỏi lo lắng.
Nếu như còn yêu chiều thì không nói, ngược lại bị bát gia chán ghét đến lúc đó tội mới tội cũ chồng chất nhi nữ của nàng không chết cũng khó mà sống yên.
“Tứ nương tử lo lắng là vì không tin tưởng ta, nếu ta đã nói yêu thương tiểu ngốc nhất định sẽ không cô phụ nàng, hy vọng nàng có thể ở trước mặt ta thể hiện những điều chân thật nhất.”
“Tuy là nói như vậy nhưng…”
Nói một nửa Lưu thị đột nhiên im lặng rồi chuyển sang đề tài khác: “Nghe nói trong cung có một vị tần phi đang mang thai sắp sinh.
Người của vương phủ mang lễ vật đến nhưng đều bị cự tuyệt, nói nhất định phải là cung nữ thiếp thân bên cạnh ngài đưa tới mới nhận.
Nhưng Mi Cát cô cô đích thân đưa lễ vật cũng bị cự tuyệt, lẽ nào muốn nha đầu nhà ta đi mới chịu?”
“Mi Cát là chưởng quản cô cô của vương phủ, nàng đi đã là nể mặt Huệ tiệp dư, tiểu ngốc không cần thiết phải đi chuyến này.”
“Vậy có hợp lẽ không? Nghe cô cô nói chuyện với A Phỉ hình như đã réo gọi được ba lần rồi, vạn nhất kinh động đến Hoàng thượng sợ là nha đầu nhà ta sẽ bị trừng phạt.”
Đông Phương Tầm Tuyết gắp một miếng thịt vào dĩa của Phó Tuyệt Ca, trên mặt vẫn duy trì ý cười hoà nhã: “Không cần thiết, Huệ tiệp dư sẽ không còn mang thai nữa đâu.”
Phó Tuyệt Ca sửng sốt, hé miệng muốn nói lại cảm thấy không ổn, đành yên lặng ăn thức ăn bát gia vừa gắp.
Lưu thị nghe vẫn mờ mịt, cho rằng Huệ tiệp dư sắp sinh con nên mới không còn mang thai.
“Thật sự không cần?”
“Không cần, sau này cũng không cần.”
…
“Bát lang vẫn chưa chịu thành thực với Tuyệt nhi sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết hơi nâng hạ sách xuống, nghiêng đầu nhìn Phó Tuyệt Ca đang dựa vào vai mình, trong mắt lộ ra một tia khó xử.
“Đừng nghĩ lung tung kẻo ảnh hưởng sức khoẻ.”
Phó Tuyệt Ca duỗi thẳng thắt lưng một đoạn, với tay ngăn cản tầm mắt của bát gia: “Không cho ngài đọc sách, mau nhìn ta mà trả lời, chuyện của Kim thị ngài thực sự tính toán như thế sao?”
“Kim thị đáng chết nhưng vì phụ hoàng yêu thích ả nên ta mới không động thủ, bây giờ thời thế thay đổi nếu còn nhân nhượng sợ rằng Kim thị không biết an phận cậy thế làm càn.”
“Nhưng hài tử vô tội, bụng của Kim thị cũng đã lớn như vậy rồi nếu bây giờ động thủ sợ là sau này không thể có thai được nữa.”
“Như vậy càng tốt, tránh cho ả si tâm vọng tưởng lấn lướt Hoàng hậu nương nương gây khó dễ cho hậu phi.”
Phó Tuyệt Ca từng vì bị phu quân lạnh nhạt mà không sinh được con, cả đời mỏi mắt trông mong nhưng vẫn hoàn không.
Nhìn thấy người khác sinh con nàng vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ, cũng biết hài nhi đối với thân mẫu có bao nhiêu quý trọng, nàng thật sự không đành lòng để bát gia hạ thủ.
“Bát lang có từng nghĩ sẽ khống chế hài tử của Kim thị, như vậy không cần phải giết nó rồi.”
“Khống chế? Chúng ta có thể khống chế nó cả đời sao? Sau này nó lớn lên biết thân mẫu là Kim thị, nghe những lời gièm pha của ả, nó có thể một lòng đối đãi chúng ta hay sao? Để tránh đêm dài lắm mộng chỉ có duy nhất cách này, nếu ngươi sợ thì ta sẽ không cho Mi Cát nói nửa chữ.”
“Đây không phải vấn đề nói hay không mà là mạng người a bát lang!” Phó Tuyệt Ca khẩn trương nắm lấy cánh tay bát gia lay liên tục mấy cái: “Ngài có nghĩ đến sau này Tuyệt nhi có thai mà bị người khác hãm hại sẽ thế nào không? Hài nhi đối với mẫu thân vô cùng trân quý, nếu hài nhi có chuyện gì mẫu thân cũng không buồn thiết sống nữa.”
“Sẽ không, ta sẽ bảo vệ ngươi, bảo vệ hài nhi của chúng ta.”
“Vạn nhất…”
“Không có vạn nhất nào xảy ra cả.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn lấy hai má Phó Tuyệt Ca ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình, từng lời từng chữ xoáy sâu vào tâm phế: “Tiểu ngốc, hài nhi có hay không ta chưa từng quan tâm, chỉ quan tâm đến an nguy của ngươi.
Ngươi muốn thì sinh, không muốn thì không sinh cũng được, nếu sinh ta nhất định bảo vệ mẫu tử ngươi bình bình an an.
Những người khác dù là một sợi tóc của ngươi đều không thể chạm!”
“Bát lang ngài vẫn không hiểu Tuyệt nhi muốn nói gì sao?”
“Đại nghiệp chỉ còn một bước nữa là thành rồi, ngươi bảo ta phải hiểu thế nào?”
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi không đáp, phải, đại nghiệp sắp thành bát gia sẽ trở thành cửu ngũ dĩ nhiên không cho bất kì kẻ nào có cơ hội cản đường.
Bỗng nhiên nàng nghĩ nếu một lúc nào đó người kẻ đường là nàng, bát gia liệu có tuyệt tình xử lý nàng như xử lý cái thai của Kim thị?
“Là nô tỳ ngu dốt, nói lời khiến bát gia phiền muộn.”
“Xem ngươi lại tức giận rồi.”
“Nô tỳ không có tức giận.”
“Vừa nãy còn gọi ta là bát lang bây giờ lại gọi bát gia, không phải tức giận thì là gì?” Đông Phương Tầm Tuyết dang tay ôm lấy tiểu ngốc vào lòng vỗ về một phen: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, tuy là nói hài tử vô tội nhưng Kim thị vốn đã không thể mang thai, nếu như ả đã có tâm tư này thì tốt nhất nên giải quyết càng sớm càng tốt.”
“Còn không đến nửa tháng…”
“Hảo, hảo, sau khi làm xong chuyện này ta sẽ đích thân đi miếu tự khắp nơi sám hối, cho sư phụ đắc đạo an bài lễ tế siêu thoát có được không?”
Phó Tuyệt Ca vẫn không vui lên được, thấp giọng nói: “Ngài không cần làm chuyện này, nô tỳ sẽ tự mình đến Ngọc Thanh Quan thắp hương cho hài nhi yểu mệnh đó.”
“Ngươi muốn thế nào cũng được, ngoan, đừng tức giận nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết một phát đem nàng ôm vào lòng, ở trên gò má phúng phính cọ dụi mấy cái: “Đã rất lâu mới có dịp gặp nhau tiểu ngốc không đến ôm ta sao?”
Tâm tình nặng nề nhất thời hoà hoãn trở lại, Phó Tuyệt Ca chậm chạp xoay người vòng tay qua cổ bát gia, đem đầu vùi vào hõm cổ nàng hít lấy hít để hương trầm nhàn nhạt..