Chúc lệ trượt dài trên giá ngọc, bên ngoài đã điểm canh ba, giữa đêm ánh đèn vẫn rực rỡ đến thê lương.
Không biết đây là đêm thứ bao nhiêu bản thân ngồi nhìn ánh nến chờ thời gian lặng lẽ vụt trôi.
Đáng sợ nhất không phải chờ đợi mà là không biết phải chờ đến bao giờ.
Hỉ Thước bước vào thay đèn lần thứ hai trong đêm, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương kiên trì chờ đợi trong lòng tránh không khỏi có chút thương tiếc.
“Đêm khuya sương lạnh, nương nương mau chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai các vị chủ tử sẽ còn đến thỉnh an.”
“Hoàng thượng vẫn không chịu gặp bản cung.” Hoàng hậu nương nương chấm ngón tay vào nước trà vẽ vời lung tung trên mặt bàn: “Đã nửa năm rồi Hoàng thượng vẫn tức giận bản cung, ngươi nói bản cung phải làm thế nào mới khiến ngài vừa lòng?”
“Hoàng thượng bận rộn công vụ không có thời gian nên mới…”
“Không cần nói lời này dỗ dành bản cung, tự bản cung có thể biết ngài mỗi đêm vẫn cùng nữ nhân khác quấn quít một chỗ.”
Hỉ Thước đau lòng mở miệng: “Nương nương đừng chờ nữa, bảo trọng phụng thể vẫn hơn.”
Vết nước dưới ánh đèn lấp lánh tia sáng hiện lên bốn chữ Đông Phương Phi Dật, là tên huý của đương kim Hoàng thượng.
Ánh mắt Hoàng hậu đồng thời loé lên, chậm chạp đưa tay để Hỉ Thước dìu đứng dậy.
“Dọn dẹp đi, dù sao cũng không ai ăn.”
“Tuân mệnh.”
Chân chưa kịp bước ngoài cửa đã nghe thấy tiếng thông truyền, Hoàng hậu nương nương thụ sủng nhược kinh rút khỏi tay Hỉ Thước bước ra ngoài cửa nghênh đón.
Hoàng hậu nương nương tuy tâm cao khí ngạo nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, tâm tư tình cảm cả đời này đều dành hết cho nam nhân mà mình yêu thương.
“Hoàng thượng vạn an.”
Hoàng hậu nương nương vui mừng ôm chầm lấy đương kim thánh thượng reo to: “Ngài cuối cùng cũng chịu đến gặp thần thiếp rồi!”
Hoàng đế lại không mấy vui vẻ, khoác tay ngăn cản cái ôm của Hoàng hậu, một mình quay về nhuyễn tháp ngồi xuống.
Hoàng hậu nương nương không vì vậy mà mất hứng, vội chỉnh trang đầu tóc rồi phân phó hạ nhân hâm nóng lại vãn thiện.
“Hoàng thượng nửa đêm đến Dực Khôn Cung có phải muốn lật thẻ bài của thần thiếp không?” Hoàng hậu nương nương hai tay bưng trản trà đưa tới trước mặt hoàng đế, đôi mắt đào hoa lấp lánh tia sáng: “Hoàng thượng đến đột ngột thần thiếp không kịp chuẩn bị, mong Hoàng thượng lượng thứ.”
“Trẫm không phải lật thẻ bài mà là có chuyện riêng muốn nói với Hoàng hậu.”
Ý cười trên mặt Hoàng hậu nương nương tan đi phân nửa, miễn cưỡng đặt trản trà lên bàn: “Không biết Hoàng thượng muốn nói chuyện gì với thần thiếp?”
“Hôm nay lúc trẫm cùng bá quan văn võ bàn luận quốc sự thì người của An Viễn Hầu kéo đến đánh trống cáo trạng nàng, nói nàng đánh chết lệnh ái của họ, tại sao nàng phải làm như vậy?”
“Hoàng Tĩnh Vân dĩ hạ phạm thượng, thần thiếp chỉ đánh ả mấy bản ai mà ngờ ả lại lăn ra chết, chuyện này sao có thẻ trách thần thiếp?”
“Còn không trách nàng?” Hoàng đế nộ khí xung thiên lớn tiếng quát thẳng vào mặt nàng: “An Viễn Hầu là trọng thần tam triều nhiều năm cống hiến cho triều đình, ngày thường qua lại không ít bá quan văn võ.
Nàng lại ngang nhiên đánh chết lệnh ái của họ, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào hả? Nói trẫm dung túng nàng ngang ngược bá đạo xem thường trọng thần, lạm sát bách tính!”
“Thần thiếp chẳng qua dạy dỗ một lệnh ái, dù sao thiên hạ này Hoàng thượng mới là người làm chủ, đám người cổ hủ kia nói vài ba ngày cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
“Đám người cổ hủ? Không có bọn họ sẽ có thiên hạ ngày hôm nay sao? Trẫm hối hận rồi, tại sao lúc đó trẫm lại chọn nàng làm Hoàng hậu? Nàng phẩm đức không có, tính khí ngang ngược, thường xuyên lộng quyền chèn ép hậu cung, không sớm thì muộn hậu cung của trẫm cũng sẽ bị nàng làm cho loạn cào cào!”
“Hoàng thượng lẽ nào muốn phế bỏ thần thiếp?” Hoàng hậu nương nương kinh hãi quỳ xuống túm lấy ống chân hoàng đế thê thiết kêu gào: “Ngài dám phế thần thiếp? Bát gia là Thân vương, ngài phế thần thiếp khác nào phế bỏ bát gia!? Ngài đừng quên thần thiếp còn Thường gia chống lưng, một khi thần thiếp ngã xuống hoàng vị này ngài ngồi cũng không vững đâu!”
“Tiện nhân!”
Hoàng đế trong lúc kích động một phát tát ngã Hoàng hậu xuống đất: “Giỏi cho ngươi Thường Ý Mẫn, ngang nhiên dám đe doạ trẫm, xem ra mấy năm qua trẫm đã quá nhân nhượng mới khiến ngươi ngang ngược bá đạo như thế!”
“Thần thiếp ngang ngược bá đạo hay do ngài sủng thiếp diệt thê?” Hoàng hậu nương nương ôm chặt gò má bỏng rát, nửa giễu cợt nửa oán trách chất vấn: “Mấy chục năm qua thần thiếp hết lòng đối đãi Hoàng thượng, còn Hoàng thượng thì sao? Ngài nghi ngờ thần thiếp, lạnh nhạt thần thiếp, đến cả một nha hoàn rửa chân còn được sủng ái hơn cả Hoàng hậu như thần thiếp! Hoàng thượng có bao giờ nghĩ đến mặt mũi của thần thiếp, của bát gia và của Thường gia hay chưa? Ở Dực Khôn Cung này thần thiếp ngày ngày đều sống không khác gì chốn ngục tù, quanh đi quẩn lại nhìn đám cung nữ còn nhiều hơn là nhìn Hoàng thượng ngài.”
“Trẫm vì nghĩ đến bát gia mới giữ lại ngươi, bằng không trước đó trẫm đã phế ngươi rồi!”
“Phế thần thiếp? Ngài còn có mặt mũi nói phế thần thiếp?”
Hoàng hậu nương nương kích động nhào đến túm lấy hai vai hoàng đế bắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm lệ của nàng: “Từ khi thần thiếp vào tiềm để hầu hạ, Hoàng thượng đã bao giờ thật tâm thật ý đối đãi thần thiếp? Vì ngài, thần thiếp và Thường gia liều mạng giành lấy từng chút công trạng, bảo vệ ngài phò tá ngài thượng vị.
Nhưng ngài luôn nghi kị Thường gia, ngài nghĩ thần thiếp không biết trong trầm hương ngài đưa tới luôn chứa xạ hương sao?”
Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng khó coi, lạnh nhạt vung tay gạt ngã Hoàng hậu: “Ăn nói hoang đường!”
“Thần thiếp hầu hạ năm năm bảy năm vẫn không có thai, thần thiếp cho rằng bản thân mệnh bạc không thể giúp ngài khai chi tán diệp không đêm nào là không tự trách.
Nhưng vẫn không đau lòng bằng phát hiện trầm hương ngài cho người mang đến tất cả đều có xạ hương!”
Hoàng hậu nương nương bị đẩy ngã vô thố nửa nằm nửa ngồi trên sàn, ngực phập phồng thở từng nhịp đứt quãng: “Thần thiếp phải uống rất nhiều thuốc, châm rất nhiều lần mới có được bát gia nhưng rồi thì sao? Bát gia của thần thiếp tảo sản yểu mệnh, ngài mang một đứa trẻ khác đến chỗ thần thiếp, nói đây mới là bát gia mà thần thiếp sinh ra.
Ngài nghĩ thần thiếp là đồ ngốc sao?! Đứa trẻ đó rõ ràng nhi nữ của tiện nhân rửa chân kia!”
“Thế thì đã sao? Bản thân ngươi sinh không được hài tử lẽ nào muốn người khác cũng giống ngươi sinh không được hài tử?” Hoàng đế ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng hậu, vung tay nhấc cằm nàng lên một đoạn, lạnh lẽo phun ra từng chữ sắc như dao: “Nếu không phải Ngu thị sinh khó mà chết thì nỗ lực mấy năm qua của bát gia cũng chưa đến lượt ngươi hưởng.
Trẫm lúc đó đem bát gia cho ngươi là vì nể tình ngươi nhiều năm hầu hạ, nếu ngươi vẫn cắn chặt không buông thì đừng trách trẫm đem chuyện này nói với bát gia.
Đừng quên Ngu thị vì sao thai lớn khó sinh, một khi bát gia biết được chân tướng thì chỗ dựa cuối cùng của ngươi cũng biến mất.”
Hoàng hậu cắn chặt môi dưới bật máu, nghẹn ngào mấp máy môi: “Ngài giết bát gia của ta… ngài giết tất cả hài tử của ta!”
“Hoàng hậu điên rồi.”
Lời từ miệng hoàng đế thốt ra so với hồng mao còn nhẹ hơn, từ tốn đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Thường Ý Mẫn khổ sở chật vật: “Hoàng hậu hành vi điên cuồng, dĩ hạ phạm thượng, cấm túc Dực Khôn Cung.”
“Ngài không được phế ta!” Hoàng hậu nương nương hoảng hốt dùng đầu gối di chuyển đến bên cạnh hoàng đế, tay nắm chân níu ngăn cản bước chân của đấng chí tôn: “Bát gia là do ta một tay nuôi lớn, là đích tử mà ngài kiêu ngạo nhất, ta xảy ra mệnh hệ gì bát gia sẽ không trơ mắt làm ngơ!!”
“Ngươi còn nghĩ đến bát gia thì ngoan ngoãn ở yên trong Dực Khôn Cung, trẫm sẽ niệm chút tình cũ không tính toán lên Thường gia.”
Dứt câu liền xoay người bỏ đi, đối với hoàng đế giống như trút được tất cả gánh nặng, phần tình cảm nhiều năm qua âu cũng chỉ là hoang tưởng từ một phía.
“Hoàng thượng!!!!”
- ----------------------------
“Sao? Hoàng thượng muốn phế hậu?”
“Phải!” Mi Cát nhìn ngó xung quanh rồi đè thấp giọng nói vào tai Phó Tuyệt Ca: “Đêm qua Hoàng thượng đến tìm Hoàng hậu nương nương nói chuyện, chưa bao lâu thì cãi nhau, nghe cung nữ nói là do Hoàng hậu nương nương oán trách Hoàng thượng sủng thiếp diệt thê.
Sau đó Hoàng thượng hạ chỉ nói chủ tử nương nương hành vi điên cuồng, giam giữ trong Dực Khôn Cung, mọi người đều nói Hoàng thượng lần này thật sự muốn phế hậu rồi.”
“Không thể nào, Hoàng thượng sủng ái bát gia sẽ không vì sai lầm của Hoàng hậu nương nương mà phế hậu ảnh hưởng đến tiền đồ của ngài.” Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một lâu rồi hỏi thêm: “Bát gia biết tin rồi chứ?”
“Trong cung loan truyền tin tức quá nhanh, ta nghĩ bát gia ở Cao Ly cũng đã biết chuyện rồi.”
“Ngươi lập tức đi nghe ngóng tin tức, không được để bát gia hồi kinh, nếu ngài kiên quyết hồi kinh phải đến báo cho ta biết!”
Mi Cát khẩn trương đứng dậy: “Hảo, ta lập tức đi, ngươi nhớ phải bảo trọng.”
“Đi đường cẩn thận!”
Đợi Mi Cát đi rồi A Xán mới dám bước vào, bưng trản nến ở nhuyễn tháp đặt lên bàn.
Ban nãy lệnh ái nằm trên tháp đọc sách nên nàng mới cố ý thắp thêm nhiều nến đặt xung quanh, bây giờ lại đổi qua trà án nên nến cũng phải dời đi.
“Mi Cát tỷ tỷ nửa đêm gấp gáp chạy đến báo tin có phải trong cung xảy ra chuyện không?”
“Trung cung xảy ra chuyện, Hoàng thượng muốn phế hậu.”
“Phế…”
Phát hiện tông giọng bản thân có chút cao, A Xán vội bưng chặt miệng nhìn ngó xung quanh: “Thật sự? Vậy bát gia phải làm sao đây?”
“Vẫn chưa xác định được Hoàng thượng thật sự muốn phế hậu hay chỉ đe doạ Hoàng hậu nương nương, dù sao việc đánh chết lệnh ái của trọng thần tam triều khó mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua như trước.
Tính khí Hoàng hậu nương nương ngươi cũng đã biết, hẳn lại cứng đối cứng với Hoàng thượng nên mới đem sự tình nháo đến mức này, ta sợ bát gia trở về không thể thay đổi được gì còn khiến bản thân dính bãi nước bẩn.”
“Ngài muốn ngăn cản bát gia hồi kinh sao?”
“Trước mắt chỉ có thể làm như thế, nếu Hoàng thượng đã kiên quyết muốn phế hậu bát gia trở về cũng không có ý nghĩa gì.” Trầm mặc chốc lát Phó Tuyệt Ca lập tức đứng dậy đi về phía thư án ngồi xuống, một bên lôi giấy bút một bên phân phó A Xán: “Ngươi mài mực, ta phải viết một lá thư cho bát gia.”
“Sáng mai viết không được sao? Bây giờ đã khuya rồi muốn gửi thư cũng khó.”
“Không được, phải viết càng sớm càng tốt, tốt nhất là đến trước khi tin tức phế hậu truyền đến tai bát gia.”
Tuỳ tiện chọn mảnh giấy hoa bản thân thường dùng viết thư cho bát gia, dùng chấn chỉ vuốt ngang mặt giấy rồi đặt ngay ngắn hai đầu.
A Xán lấy một ít dầu vào nghiên, cách cầm thỏi mực khi mài phi thường chuẩn mực, nhất cử nhất động không khác cung nữ được đào tạo bài bản trong cung.
Quét đầu bút qua lớp mực đen tuyền, tỉ mỉ suy nghĩ nên viết những gì, với tính khí của bát gia nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Hoàng hậu nương nương bị phế.
Những gì nàng nói là muốn bát gia suy nghĩ thấu đáo, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
Để có được địa vị ngày hôm nay bát gia hao tổn không biết bao nhiêu tâm sức đâu thể để Hoàng hậu nương nương một cước đạp đổ toàn bộ.
Đem tất cả tâm tư tình cảm đặt vào từng câu từng chữ, hy vọng bát gia có thể hiểu được suy nghĩ của nàng mà cẩn thận hơn khi hành động.
Nàng cũng không tha thiết cầu xin bát gia đừng hồi kinh, Hoàng hậu nương nương độc ác hơn nữa vẫn là thân mẫu của ngài, nhi nữ muốn bảo vệ thân mẫu vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Viết xong Phó Tuyệt Ca kê bút lên miếng gác, nhấc giấy hoa thổi thổi mấy hơi cho khô mực rồi mới gấp lại nhét vào phong thư.
A Xán đưa tay tiếp nhận, cảnh giác nhìn quanh xác định không ai lai vãng mới hỏi khẽ: “Thư này đưa đến đâu thì tiện?”
“Đưa đến tận tay Mi Cát, nhớ kĩ, phải là tận tay Mi Cát có biết không?”
“Nô tỳ minh bạch.”
Chậm chạp khom lưng lùi vài bước rồi mới xoay người rời đi, chẳng mấy chốc thân ảnh A Xán liền bị màn đêm nuốt chửng.
Một đêm này Phó Tuyệt Ca hoàn toàn không ngủ được, nóng lòng chờ đợi tin tức từ A Xán, mãi đến gần sáng đối phương mới trở về báo tin.
Đêm qua Mi Cát trở về từ Công tước phủ liền chạy vào cung nghe ngóng tin tức, A Xán cũng phải đợi đến canh tư Mi Cát hồi phủ chính tay giao thư cho nàng rồi mới an tâm ra về.
“Lệnh ái đừng lo lắng quá, bát gia nhận được thư nhất định sẽ hiểu tâm ý của ngài.
Mấy năm qua ngài và bát gia nhất thể đồng tâm, bát gia có không nghe ai nói cũng sẽ nghe lời ngài nói.”
“Đây không phải chuyện ta lo lắng mà ta sợ bát gia sẽ đau lòng.” Phó Tuyệt Ca suy nhược ngồi xuống giường, một đêm không ngủ đầu óc có chút váng vất: “Hoàng hậu nương nương thường ngày đối xử với bát gia tệ bạc nhưng vẫn là thân mẫu của nàng, vạn nhất Hoàng hậu nương nương có mệnh hệ gì ngươi đau lòng nhất chính là bát gia.
Tuy ngài không nói nhưng ta biết ngài vẫn hy vọng Hoàng hậu nương nương hồi tâm chuyển ý, chỉ cần Hoàng hậu nương nương còn cần ngài thì ngài sẽ không bỏ rơi nương nương.”
“Lệnh ái vì bát gia hao tâm khổ tứ không ít, chi bằng hảo hảo nghỉ ngơi chuyện còn lại bát gia ngài tự khắc có thể giải quyết.”
“Ta vẫn còn tốt, ngươi đi gọi xe ngựa, ta muốn đến vương phủ một chuyến.”
“Sắc mặt lệnh ái kém như vậy rồi không ngủ làm sao chịu nổi?”
“Không sao đâu, đi xong trở về ta lập tức nghe lời ngươi lên giường ngủ.”
A Xán không còn biện pháp khác đành nhanh chóng rời đi an bài xe ngựa, rất nhanh liền quay về dìu nàng ra lối cửa sau tránh tai mắt.
Trùng hợp bắt gặp nhị nương tử đứng ngay bên cạnh cửa sau, tựa hồ cố ý đứng chờ từ đầu chứ không phải ngẫu nhiên đi ngang qua.
“Sao rồi? Trung cung sụp đổ, bát gia không còn chỗ dựa nên mất hết uy phong phải quay về vương phủ kiếm chút cơm cháo sao?” Nhị nương tử đung đưa eo nhỏ đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, cao cao tại thượng cười giễu: “Nửa năm qua ngươi ở Khang Ninh phủ hô mưa gọi gió, thấy chết không cứu, đắc tội không biết bao nhiêu người.
Úc, quên mất, nghe nói là ngươi giúp An Viễn Hầu gửi bái thiếp, rốt cuộc lệnh ái Hoàng thị bị đánh chết, An Viễn Hầu Đại nương tử hận không thể lột da lóc xương ngươi cho hả giận.
Bây giờ quay về vương phủ, bát gia cũng không dựa được nữa để xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu.”
Phó Tuyệt Ca đợi nhị nương tử lải nhải hết câu mới lên tiếng giễu cợt: “Nhị nương tử nhiều năm tranh giành sủng ái ở Khang Ninh phủ này mà tầm nhìn vẫn còn hạn hẹp quá.
Đại nương tử không được đại nhân sủng ái nhưng có nhị tỷ mệnh cách phượng hoàng mà bảo trụ được địa vị của nàng trong phủ.
Còn ngươi từ khi nhập phủ đã được đại nhân yêu thương trân trọng, bất quá đến cuối cùng vẫn là tiểu nương tử.
Ngươi nghĩ bản thân mình là ai? Không chỗ dựa, không gia thế, nhi tử nhi nữ đều không có tiền đồ, là ta đổ trước hay ngươi đổ trước vẫn chưa đoán chắc đâu.”.