Lão Công tước tuy biết tam nha đầu được bát gia sủng ái nhưng không nghĩ nàng lại được sủng đến mức này, xem ra ngày tháng sắp tới hắn càng phải dụng công lấy lòng tam nhi nữ.
Phó Tuyệt Ca vuốt ve thân hộp, nhịn không được hỏi tiếp: “Bát gia ở Cao Ly thế nào rồi? Ăn uống có tốt không? Thức ăn có hợp khẩu vị không? Bình thường có chịu mặc y phục ấm không?”
“Bát gia vạn sự đều tốt, quan trọng là ngươi, nghe nói lại sinh bệnh rồi?” Mi Cát ngồi xuống bên cạnh quan sát sắc mặt Phó Tuyệt Ca, quả nhiên kém hơn lúc ở ngoại trạch: “Bát gia rất lo lắng cho ngươi, ngài không ở đây ngươi phải chú ý sức khoẻ của bản thân hơn nữa, vạn nhất bát gia trở về thấy ngươi ốm yếu như vậy sẽ thương tâm.”
“Ta không sao, chỉ là chút mao bệnh vài ngày sẽ khỏi thôi.”
“Lần này trở về bát gia căn dặn ta chú ý đến chuyện của Phó phủ, ta còn cho rằng bát gia nghĩ nhiều nhưng xem ra Phó phủ này thật sự có nhiều chuyện phải giải quyết.”
Mi Cát đảo mắt nhìn qua Phó Như Ca, giả vờ bình thản nói tiếp: “Cô nương nhà người khác đến tuổi xuất giá còn chưa dám mở miệng tự chọn phu gia, cô nương Phó gia thì hay rồi, kiên quyết không gả cho tú tài chỉ gả cho Thân vương.
Ngươi xem, thiên hạ này từ khi nào do Phó gia quyết định rồi? Bát gia muốn thú thê nạp thiếp nhất định phải nạp cô nương Phó gia?”
Lão Công tước nghe xong hai chân lập tức bũn rũn, hoảng hồn khiếp vía xua tay giải thích: “Ây u, không phải như cô cô nghĩ đâu! Nha đầu Như Ca này từ nhỏ không có tiểu nương dạy dỗ nên lớn lên mới ngang ngược lỗ m.ãng như vậy.
Phó gia ta trước nay luôn luôn an phận không dám nghĩ đến Thân vương phi gì đó, mong cô cô rộng lượng hải hà tha cho.”
“Ta còn chưa nói xong Công tước đại nhân gấp gáp cái gì?”
Mi Cát kinh qua nhiều chuyện ầm ĩ trong hậu cung, giải quyết một Phó Như Ca đối với nàng dễ như trở bàn tay.
Bất qua vẫn phải giữ chút mặt mũi cho Phó Tuyệt Ca, nhà mẹ xảy ra chuyện xấu hổ sau này nàng gả vào Thân vương phủ cũng không vẻ vang gì.
“Thật là, chút việc nhỏ này Phó gia giải quyết được, ta cam đoan nhất định sẽ dạy dỗ tốt Phó Như Ca!”
“Nếu đại nhân đã nói như vậy ta cũng không lắm chuyện xen vào, nhưng ít nhất phải cho bát gia một câu trả lời thích đáng chứ.” Mi Cát nhìn Phó Như Ca từ trên xuống dưới, ngoại trừ gương mặt rất nhỏ ra cũng không có gì quá xuất chúng: “Đại cô nương đến tuổi gả chồng, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng nàng một mực muốn vào Thân vương phủ làm thiếp còn bức bách Phó Tuyệt Ca, việc này không giống tác phong của cô nương quý phủ, đồn ra ngoài cả bát gia lẫn Công tước đại nhân đều xấu hổ.
Chi bằng cứ làm theo ý của Phó Tuyệt Ca để Phó đại cô nương gả cho Tào tú tài, ít nhiều cũng là đương gia chủ mẫu tốt hơn làm thiếp có phải không?”
Lão công tước dĩ nhiên không dám lắc đầu cự tuyệt, cuống quít đứng dậy chấp tay: “Cô cô dạy phải, Phó Như Ca đã định gả cho Tào tú tài, ai cũng không thay đổi được.”
“Đại nhân!” Phó Như Ca tiếp tục lấy nước mắt ra chèn ép: “Ta chỉ xin làm một cái thiếp không dám tranh cái gì danh phận, tam muội muội thật sự muốn nhìn ta chết mới vừa lòng sao?”
“Úc? Đại cô nương nếu có chủ ý này thì mọi chuyện không khó giải quyết nữa rồi.” Mi Cát nhìn sang A Phỉ đứng ngoài cửa nói: “Mang cho đại cô nương dải lụa trắng, nàng muốn chết đừng ai ngăn cản.”
Mặt Phó Như Ca cắt không còn giọt máu: “T-Ta… ta…”
“Sao rồi? Không muốn chết rồi sao? Rốt cuộc ai cho ngươi cái gan nhìn ngó Thân vương điện hạ vậy? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Trước không phải lệnh ái sau không phải đích nữ, làm một cái nha hoàn rửa chân cũng không xứng!” Mi Cát đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Phó Như Ca mà chỉ trích: “Đừng tưởng ta không biết quỷ kế của ngươi, sau này nếu còn dám làm phiền Phó Tuyệt Ca không cần bát gia ra mặt Mi Cát ta đích thân ra tay thu thập ngươi.”
Phó Như Ca sợ đến co rúm người lại, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng không chút nào giống cô nương cao môn quý phủ.
Phó Tuyệt Ca mấy hôm nay đau đầu vì chuyện này, không ngờ hôm nay Mi Cát xuất hiện nói mấy câu liền giúp nàng xua tan tất cả phiền não: “Hảo liễu, chuyện này cứ quyết vậy đi, Mi Cát đã lâu không gặp chi bằng đến Thư Nhạc Phong cùng ta uống chén trà? A Xán hôm nay chuẩn bị rất nhiều cao điểm, nàng thường nhắc ngươi thích ăn lê hoa cao, biết ngươi đến nàng nhất định rất vui.”
“Hảo, vậy ta làm phiền ngươi rồi.”
Phó Tuyệt Ca vung tay để A Phỉ dìu đứng dậy, đỡ cái đầu đau nhức cùng Mi Cát rời khỏi chính viện.
Đi được vài bước liền lảo đảo muốn ngã cũng may Mi Cát kịp thời ở bên cạnh đỡ lấy bằng không đã ngã xuống đất.
“Ngươi cái nha đầu này, chút chuyện nhỏ trong phủ cũng khiến ngươi bệnh thành như thế!”
“Mi Cát cô cô ngươi không biết đâu.” A Phỉ nhìn tam cô nương yếu ớt thở không ra hơi tránh không khỏi sốt ruột: “Đám người đó không ngày nào chịu tha cho cô nương, hết bắt nàng làm cái này cũng bắt nàng lo cái gì.
Hôm nào cũng nháo đến gà bay chó sủa, hại cô nương thân thể không thể nào hồi phục được.”
“Đại nương tử đâu? Nàng thân đương gia chủ mẫu lại không quản nổi chuyện hậu viện thì bảo nàng giao lại chìa khoá quản gia, cái nhà này không cần đến nàng lo liệu nữa.”
“Chìa khoá quản gia có rơi vào tay cô nương thì cô nương cũng không làm được gì, cô cô ngươi xem, cô nương bệnh thành như vậy còn sức đâu mà quản gia?”
Mi Cát nhìn gương mặt trắng bệch của Phó Tuyệt Ca, trong lòng tính toán một lúc rồi nói: “Chìa khoá quản gia giao cho tứ nương tử đi.”
“Không được!” Phó Tuyệt Ca dùng hết sức ghì chặt tay áo Mi Cát ngăn cản, run rẩy thì thào mấy lời trong cổ họng: “Nương thân sức khoẻ vốn không tốt, mấy hôm nay chân lại đau thêm nếu còn bắt nàng gánh vác việc quản gia sẽ mệt chết mất.”
“Ngươi quên tứ nương tử từng quản lý ngoại trạch sao? Ngoại trạch mới xây nhiều việc nhiều chuyện phải lo nhưng tứ nương tử không hề thấy mệt, ngày thường còn hay dạo hoa viên hái hoa phao trà.
Chuyển về đây không việc gì làm nên mới thường xuyên mệt mỏi, chi bằng để nàng làm chút việc, biết đâu bệnh tình lại chuyển biến tốt.”
“Nhưng Phó phủ nhiều người nhiều việc, vạn nhất suy kiệt thì phải làm sao?”
“Lúc nào tứ nương tử chịu không nổi thì giao lại chìa khoá, đừng lo lắng, nàng ở đây cũng coi như có thể diện sẽ không bị người khác ức hiếp.” Mi Cát để A Phỉ dìu Phó Tuyệt Ca, sẵn giọng nói: “Ta đi tìm Công tước đại nhân bàn chuyện, Đại nương tử quản gia không tốt nên để người khác thay, các ngươi trước quay về Thư Nhạc Phong nghỉ ngơi đi.”
“Hảo.”
Mất nửa nén nhang thời gian mới về đến Thư Nhạc Phong, A Xán thấy tam lệnh ái đi không nổi liền chạy lại dìu nàng ngồi xuống nhuyễn tháp nghỉ ngơi.
A Phỉ hoảng thủ hoảng cước một bên bắt siêu thuốc đặt lên than lô tiếp tục đun, một bên châm trà vào trản đưa tới cho cô nương.
“Ta không uống.” Phó Tuyệt Ca đỡ cái đầu đau nhức dựa vào nhuyễn tháp thở từng hơi nặng nhọc: “Nương thân sao rồi? Hôm nay chân còn đau hay không?”
“Tứ nương tử toàn bộ đều tốt, lúc này ngài nên quan tâm bản thân thì hơn.” A Xán bưng chăn đắp kín người Phó Tuyệt Ca: “Chứng đau đầu lại tái phát rồi sao? Hay là nô tỳ gọi lang trung đến xem cho ngài?”
“Ta chỉ là thiếu ngủ một chút, ngủ xong sẽ không sao nữa.”
“Nhưng…”
Phó Tuyệt Ca chống tay nghiêng người ôm ngực ho sặc sụa, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch như giấy.
A Xán khẩn trương đem nàng đỡ dậy vuốt lưng thuận khí nhưng tam lệnh ái vẫn ho đến lợi hại, hai vai thon gầy kịch liệt run rẩy.
Còn tưởng lệnh ái đơn thuần sặc nước nên ho, đến khi nhìn thấy vệt máu trong khăn lụa mới tá hoả tâm linh.
“Lệnh ái ngài ho ra máu rồi!?”
Đầu óc một trận thiên toàn địa chuyển, bên tai chỉ còn âm thanh léo nhéo không nghe rõ rồi dần biến mất.
…
Trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, gượng chống đỡ cơn đau mở mắt ra nhìn, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của bát gia.
Phó Tuyệt Ca môi khẽ mấp máy muốn nói lại nói không thành lời, khoé mắt rưng rưng nước.
“Tuyệt Ca nàng tỉnh rồi?”
Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy rồi xoay người tiếp nhận chén thuốc từ tay Mi Cát: “Đã nói nàng cẩn thận một chút, khiêu vũ chăm chỉ là tốt nhưng sao lại để bản thân ngã xuống hồ chứ? Cũng may là ta phát hiện sớm, chậm một chút nàng đã đến trước mặt Diêm vương báo danh rồi.”
Phó Tuyệt Ca suy nhược dựa vào vai bát gia thì thầm: “Ta cảm giác có người cố ý muốn đẩy ta xuống hồ.”
“Thật sao?”
“Chỉ là cảm giác thoáng qua nhưng rất rõ ràng.
“Chuyện này ta sẽ thay nàng điều tra.” Đông Phương Tầm Tuyết múc một thìa thuốc thổi nguội rồi đưa tới bên miệng nàng: “Ngoan, uống xong thuốc rồi nghỉ ngơi.”
“Bát gia sẽ đi sao? Ngài không ở bên cạnh ta sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng kinh ngạc, ở trên trán Phó Tuyệt Ca sờ một cái, hoàn toàn không có phát sốt.
Bình thường cô nương ngốc này không thích cùng nàng ở một chỗ, ngày nào cũng quấn quít với tứ hoàng tỷ, hôm nay sao đột nhiên lại muốn nàng ở bên cạnh?
Ngay cả Mi Cát cũng bị doạ sợ, ngây ngốc nhìn Phó Tuyệt Ca hồi lâu, cô nương này ngã xuống hồ liền quên mất mình thích ai rồi sao?
“Sao thế? Bát gia có việc bận phải làm sao?”
“K-Không có, sao có thể?” Đông Phương Tầm Tuyết một bên uy thuốc một bên dịu dàng dỗ dành: “Ta ở đây với nàng, không cần sợ.”
Phó Tuyệt Ca kéo khoé môi nở nụ cười, an tĩnh dựa vào vai bát gia hưởng thụ mùi trầm thoang thoảng trên cơ thể nàng phát ra.
Mi Cát nhìn một lúc rồi nhanh nhẹn rời đi, hiếm khi Phó Tuyệt Ca chịu nghe lời bát gia, nàng dĩ nhiên không thể ở lại làm kì đà cản muỗi rồi.
“Có chỗ nào thấy không khoẻ không?”
“Không có, mọi thứ đều tốt.” Phó Tuyệt Ca ngước mắt lên nhìn, thuận tay vòng qua ôm chặt cánh tay bát gia: “Hôm nay gió lớn, bát gia có nhớ mặc ấm hay không? Ta vừa thấy bên ngoài cúc khai hoa rồi, đợi khoẻ lại ngài cùng ta đi ngắm hoa nhé?”
“Hảo, hảo, đều nghe theo nàng.”
Đông Phương Tầm Tuyết đem nửa chén thuốc đặt xuống ghế, cẩn dực dìu Phó Tuyệt Ca nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Đối với việc cô nương ngốc nghếch này tính cách đại biến nàng vừa mừng vừa lo, mừng vì Phó Tuyệt Ca cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của nàng mà đáp lại.
Nhưng càng lo nha đầu trong người có bệnh, vạn nhất xảy ra mệnh hệ gì nàng có chết cũng hối hận.
“Bát gia hình như có gì muốn nói với ta?” Phó Tuyệt Ca níu tay áo bát gia mãi không chịu buông, đôi đào hoa nhãn lấp lánh ánh sáng: “Cả buổi ngài cứ đứng ngồi không yên có gì không thể trực tiếp nói thẳng sao?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng chỉ là hiếu kì…” Đông Phương Tầm Tuyết ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Mọi ngày nàng đều muốn gặp tứ hoàng tỷ, hôm nay thấy ta lại nhiệt tình như vậy, có phải tứ hoàng tử chọc giận gì nàng rồi không?”
“Liên quan gì đến tứ gia? Chúng ta tình cảm đương tốt, nô tỳ không nhiệt tình với ngài thì nhiệt tình với ai? Bát gia không phải ngã đụng đầu vào đâu rồi chứ?”
“Sao?”
Phó Tuyệt Ca hồ đồ nhìn bát gia một lúc rồi đột nhiên nâng khăn lụa thút thít khóc: “Sao cái gì? Ta nói gì sai à? Hay là ngài không còn thích ta nữa muốn đem ta vứt bỏ rồi?!”
“Không có! Tuyệt đối không có!!” Đông Phương Tầm Tuyết hoảng thủ hoảng cước đem Phó Tuyệt Ca ôm vào lòng, ở trên vai nàng liên tục vỗ đều đặn: “Ta hận không thể đem nàng thú vào phủ sao có thể không thích nàng? Tuyệt Ca ngoan, đừng khóc, là ta sai rồi, ta không nên nói năng bậy bạ khiến nàng thương tâm.”
“Bát gia không bỏ rơi ta chứ?”
“Sẽ không, có chết cũng không.”
Phó Tuyệt Ca an tâm thở phào một hơi, tay nắm chân níu bát gia không muốn buông: “Ta tâm tư chỉ có mỗi ngài, nếu ngài không cần ta vậy ta sống còn có ý nghĩa gì? Dù không thể đường đường chính chính trở thành đích nương tử của ngài thì làm một cái thiếp ta cũng bằng lòng, ngoan ngoãn hầu hạ giúp ngài khai chi tán diệp.”
Đông Phương Tầm Tuyết thụ sủng nhược kinh, hai tay áp trên má nàng cảm nhận nhiệt độ ấm nóng mềm mại từ da thịt trắng trẻo mang đến: “Nàng đã chấp nhận gả cho ta, ta tuyệt đối không để nàng làm thiếp, dù Quý phi nương nương có nói gì ta cũng sẽ dùng tam thư lục lễ nghênh đón nàng vào cửa lớn Triết vương phủ!”
“Ta không cầu cái gì tam thê lục lễ, chỉ cần trong tim bát gia còn có ta là đủ rồi.” Ngón tay nhỏ gầy chạm lên sườn mặt nhẹ nhàng mân mê, đáy mắt toàn bộ đều là nhu tình mật ý: “Hầu hạ ngài, sinh nam dục nữ, làm tròn bổn phận của thê tử.”
Đông Phương Tầm Tuyết mừng rỡ đỡ lấy cái gáy Phó Tuyệt Ca thay đổi tư thế, khom người đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn.
Phó Tuyệt Ca cư nhiên không cự tuyệt còn thuận theo đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng như đang say rượu.
Thuận thế ngã xuống giường, chăn màn đều bị hai người làm cho rối tung rối mù.
Hơi thở nóng rực phả lên chóp mũi, trong ngực như có hàng trăm con hồ điệp bay loạn đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Gian nan nâng tay chống đỡ sức nặng từ người bên trên, Phó Tuyệt Ca lần đầu bị ép chặt như vậy có chút không quen, ngượng ngùng vỗ vỗ cánh tay bát gia mấy cái.
Đông Phương Tầm Tuyết dường như phát hiện bản thân đè Phó Tuyệt Ca quá chặt, miễn cưỡng chống tay sang hai bên nhấc người lên một chút, môi vẫn dán vào nhau kiên quyết không chịu phân khai.
Phó Tuyệt Ca hơi ngửa đầu lên, ngón tay trượt trên đai lưng bát gia kéo mạnh.
Y phục nới lỏng trượt xuống cánh tay để lộ trung y thuần bạch, phần cổ duyên dáng kéo thẳng đến ngực trên, toàn bộ đều bị Phó Tuyệt Ca nhìn thấy.
Đông Phương Tầm Tuyết mạc danh kì diệu, cô nương ngốc này ngày thường ngoan ngoãn e lệ, hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?
“Nàng xác định cho ta?”
Hai má bánh bao phiếm hồng một mảng: “Không cho ngài thì còn cho ai? Bát gia lẽ nào không muốn ta?”
“Sao có thể?”
Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương kéo xả y phục trên người, chẳng mấy chốc chỉ còn lại nội khố, hai mắt tràn ngập dụ.c vọng chuyên chú dán vào mặt Phó Tuyệt Ca.
Tiểu cô nương e lệ nghiêng đầu né tránh, nhưng tay lại đặt trên vai bát gia vừa như cự tuyệt vừa như khích lệ nàng mau tiến tới chiếm đoạt.
Là tước quý đã trải qua vỡ lòng, Đông Phương Tầm Tuyết tự biết phải làm gì, một phát kéo dứt dây lụa trước ngực, áo dài bung mở bại lộ da thịt trắng trẻo như sương như tuyết.
Phó Tuyệt Ca phối hợp nâng tay để bát gia giúp nàng cởi bỏ áo dài, tranh thủ đặt lên má đối phương một nụ hôn.
Hai người chưa kịp làm chuyện xấu ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu la thất thanh của Mi Cát, chốc sau cửa bị đẩy ra, Đông Phương Tầm Liên hùng hổ bước vào tựa hồ muốn vấn tội.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?!”
Phó Tuyệt Ca chưa kịp phản ứng bát gia đã đem nàng quấn thành con nhộng, an tâm chui vào lòng đối phương hưởng thụ cảm giác được che chở.
“Tứ hoàng tỷ đến tìm ta?”
“Ta tìm ngươi làm gì?” Đông Phương Tầm Liên tức tối quát vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Ngươi luôn miệng nói tâm duyệt ta lại lên giường với lão bát, ta thật sự không ngờ ngươi là loại quân quý như vậy! Thật đáng xấu hổ!!”
“Ta liên quan gì đến ngài? Tứ gia ngài không được ngậm máu phun người!” Phó Tuyệt Ca uỷ uỷ khuất khuất kéo tay bát gia giải thích: “Ta không có quan hệ gì với tứ gia cả, thật đó, bát gia ngài phải tin ta! Ta từ trước đến nay chỉ thích một mình ngài, đến cả nương thân cũng nói qua rồi, ngài đừng tin lời tứ gia mà nghi ngờ ta!”
“Nhưng nương thân của nàng chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Sao có thể? Nương thân của ta vẫn còn sống, ta hôm qua còn cùng nàng uống canh nhân sâm, nàng sao có thể chết được?”
Bát gia trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên, hai mắt trũng hoáy sâu thẳm, từ trong lồng ngực chảy ra tia máu đỏ sẫm: “Vậy thì ta chết rồi…”.