“Cái gì? Phó Tuyệt Ca thật sự nói vậy sao?”
“Còn có thể giả được?”
Phó Ngô Ca ấm ức một hơi quán sạch chén trà, chỉ tay ra ngoài cửa mắng nhiếc: “Phó Tuyệt Ca ba câu hết hai câu đã mắng chửi nhi nữ ngay cả Phó Yên Ca cũng bị mắng, nói cái gì mà chúng ta bạc đãi nàng nên nàng cũng không cần cái nhà này nữa. Lời lẽ thật sự rất khó nghe, nếu không phải nhi nữ bệnh nặng không thể mang thai thì cần phải hạ mình cầu xin nàng sao?”
“Hảo, hảo, nhi nữ ngoan đừng tức giận.” Nhị nương tử vội đưa cho nàng miếng quýt ăn hạ hoả: “Phó Tuyệt Ca được bát gia sủng ái nên đắc thế, dù sau này không làm được đích phi cũng là trắc phi. Chúng ta phải hảo hảo lấy lòng nàng tranh thủ cơ hội vào vương phủ hầu hạ bát gia, đến lúc đó dựa vào tài hoa mỹ mạo của ngươi không sợ không khiến bát gia chú ý.”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Hoàng tước khác sau này cao lắm cũng chỉ là thân vương còn bát gia mới là đương kim thánh thượng, ngươi làm thiếp của ngài sau này mới có tương lai phong phi phong tần!”
“Ta lại nghĩ nương thân ngài mơ mộng hão huyền quá rồi, đến cả Phó Yên Ca là lệnh ái còn bị bát gia khinh miệt xua đuổi, một cùng nghi không thể hoài thai như ta ngài sẽ để mắt đến sao?”
Nhị nương tử thoáng do dự nhưng rồi lại kiên định dỗ dành: “Yên tâm, tước quý đều giống nhau thích mới lạ, sớm muộn cũng cảm thấy Phó Tuyệt Ca nhàm chán vô vị.”
“Đừng nghĩ như thế, Phó Tuyệt Ca có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn cản bát gia nạp thiếp. Vào được vương phủ ngày tháng sau này mới không lo ăn mặc, ca ca của ngươi cũng sẽ được thăng quan tiến chức.”
Phó Ngô Ca muốn nói lại nói không nên lời: “Vạn nhất không được thì sao?”
“Không được cũng phải được!”
“Nhưng mà…”
“Không nói nhiều nữa, ngươi chỉ cần cố gắng lấy lòng Phó Tuyệt Ca, ngày tháng sau này của nhị phòng là vinh hay nhục đều dựa vào ngươi!”
“Đều vì muốn tốt cho ngươi mà ngươi dám nói như thế với nương thân?”
Phó Ngô Ca mỉa mai cười khẩy: “Vì ta hay vì tam ca tứ đệ? Ta không phải đồ ngốc, nương thân ngài thấy dựa không được hai người họ nên mới nhìn đến ta nhiều năm như vậy lẽ nào ta còn không nhìn thấu?”
“Ngươi cái nha đầu!” Nhị nương tử tức giận hất ngã trản trà trên bàn: “Dạy ngươi thì ngươi không nghe! Muốn thế nào mới chịu ngoan ngoãn đi lấy lòng Phó Tuyệt Ca?”
“Ngài muốn thì tự đi mà lấy lòng, ta mới không rảnh đưa mặt ra cho người ta mắng nhiếc.”
“Ngươi! Ngươi dám không nghe lời nương thân!?”
Mắt thấy nhị nương tử muốn đánh người, nha hoàn bên cạnh lập tức ngăn cản: “Nhị nương tử bình tĩnh, tứ cô nương nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện từ từ khuyên nhủ nàng cũng được mà.”
“Nó như vậy còn khuyên nhủ cái gì?” Nhị nương tử giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào mặt Phó Ngô Ca mà mắng: “Giỏi lắm, lớn rồi liền không biết trên dưới trái phải, sau này xem ngươi không có chỗ dựa phải sống làm sao!”
“Ngài nói với ta những lời này làm gì? Người ngài nên nói là tam ca và tứ đệ nha.”
“Phó Ngô Ca ngươi!!!”
“Nhị nương tử ngài bình tĩnh!” Nha hoàn gian nan kéo nhị nương tử ngồi xuống nệm, không quên hướng Phó Ngô Ca nhắc nhở: “Nhị nương tử sức khoẻ không tốt, cô nương sao còn chọc ngài tức giận như vậy?”
“Không tốt? Mắng đến nhiệt tình như vậy nương thân chỗ nào không khoẻ?” Phó Ngô Ca phủi sạch váy lụa đắt tiền đang mặc trên người, nửa như mỉa mai nửa như chế giễu: “Đều là bày trò để phụ thân thương xót, nói hai ba câu là ngất, toàn bộ người trong thiên hạ cộng lại cũng không ngất nhiều như nàng.”
“Ngươi…”
Nhị nương tử thân thể hư nhuyễn ngả ngồi xuống sàn xe, ôm ngực thở hổn hển từng nhịp đứt quãng. Rốt cuộc nàng đã gây ra nghiệt gì mà sinh ra nhi nữ ngỗ ngược như vậy?
“Nhị nương tử!!”
“Nương thân muốn diễn thì diễn cho phụ thân xem, ta mới không muốn xem ngài diễn kịch.”
Phó Ngô Ca vung tay để nha hoàn dìu đứng dậy, lớn tiếng quát ra ngoài: “Dừng xe!”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi qua xe khác ngồi, ở đây nghe ngài lải nhải không bệnh cũng thành bệnh.”
Không nói hai lời Phó Ngô Ca trực tiếp bước xuống xe ngựa, một đường lững thững đi về phía xe ngựa còn trống.
…
Cỏ xanh gió mát, thanh minh người tập trung tảo mộ đặc biệt đông, đa phần đều là nam thanh nữ tú đến chơi tiết đạp thanh. Phó Tuyệt Ca trước khi rời xe ngựa không quên đeo khăn che chắn gương mặt, tay cầm quạt lụa phẩy phẩy mấy cái tạo gió.
Mộ phần Phó gia rộng rãi thoáng đãng, cỏ xanh mọc cao ba tấc, tuy được hạ nhân lau dọn thường xuyên nhưng vẫn không tránh khỏi nắng mưa mục nát. Phó Công tước cùng Đại nương tử dẫn đầu bái tế tổ tiên, sau đó mới đến các vị công tử lệnh ái. Thiếp thất lẫn cùng nghi đều không được đến gần chỉ có thể đứng từ xa quan sát, hôm nay xuất hiện cũng để báo danh mà thôi.
Trong lúc bái tế Phó Tuyệt Ca tháo chiếc nhẫn đang đeo đưa cho A Xán: “Nói với người quản lý ở đây tìm mộ phần của tiểu thiếp kia quét dọn sạch sẽ, đốt cho nàng ít đồ tốt an ủi dưới hoàng tuyền.”
“Lúc trên xe ngựa cô nương yêu cầu nô tỳ đã cho người đi làm rồi, chắc giờ quản lý đang sửa sang mộ phần của nàng.”
“Vậy thì tốt.”
Phó Tuyệt Ca ngừng lại không nói, nha hoàn Thu Sương bên cạnh Đại nương tử đưa cho nàng một nén hương, cẩn dực bái lạy mấy cái rồi cắm vào lư đồng.
Người chơi tiết đạp thanh náo nhiệt không ngớt, bái tế xong Phó Tuyệt Ca cũng không có gì làm xoay người muốn lên xe ngựa hồi phủ. Đúng lúc này chạy đến một nhóm công tử quyền quý, y phục chỉ tơ vàng hào nhoáng tinh xảo, hào hứng ngâm thơ đối chữ trêu ghẹo cô nương.
Phó Ngô Ca lại rất thích mấy trò này, cố ý lôi kéo thêm Phó Nhàn Ca và Phó Nhược Ca, dứt khoát vứt hết lễ tiết ra sau đầu chạy đến bên cạnh đám công tử trò chuyện say sưa.
Tam công tử từ đâu xuất hiện ưu nhã gấp lại quạt giấy, hướng Phó Tuyệt Ca cung kính khom lưng: “Tam tỷ tỷ hảo.”
“Tam công tử đừng khách khí, đại lễ này ta không nhận được.”
“Tam tỷ tỷ sao lại nói như thế?” Tam công tử phát hiện Phó Tuyệt Ca muốn đi liền tìm cách ngăn cản: “Hôm nay trời trong nắng ấm, mọi người đều vui chơi tiết đạp thanh tam tỷ tỷ không định cùng bọn ta đi dạo một vòng sao?”
“Nương thân còn đang trong phủ, ta phải trở về hầu hạ không thể phụng bồi, cáo từ.”
“Chậm đã.”
Tam công tử kiên trì chạy ra trước chặn đường Phó Tuyệt Ca: “Công tước phủ vẫn ở đó Tứ nương tử có thể chạy đi đâu? Chi bằng cùng ta đi một chuyến, có vài người muốn giới thiệu cho tam tỷ tỷ gặp mặt.”
Còn chưa kịp trả lời người tam công tử muốn giới thiệu đã xuất hiện, là ba vị công tử nhìn trang phục có vẻ là từ bá tước trở lên.
“Đây là Trịnh công tử của Khang Hành Bá tước phủ, Lâm công tử của Vĩnh Hoà Hầu tước phủ và Nhiễm công tử của An Ninh Bá tước phủ.”
Phó Tuyệt Ca liếc mắt, không hiểu tam công tử muốn nói cái gì.
“Tất cả đều là nhân trung long phượng, tam tỷ tỷ không muốn cùng bọn họ nói chuyện một lát sao?”
Tam công tử nhiệt tình kéo Phó Tuyệt Ca đến gần đám công tử xa lạ: “Đây là tam tỷ tỷ lệnh ái mà ta nói, không giấu các ngươi, tin tức tố của nàng rất thơm đến nỗi bát gia phải chuẩn bị xe ngựa riêng cho nàng. Hôm nay các ngươi có thể gặp được nàng là phúc đức tích từ ba kiếp trước, hành xử không được lỗ mãng doạ nàng sợ, biết chưa?”
Phó Tuyệt Ca đẩy tay hắn muốn thoát ra lại bị giữ chặt hơn: “Tam tỷ tỷ đừng xấu hổ, công tử ở đây đều muốn biết thêm về ngươi. Bình thường bọn ta gặp gỡ uống rượu giao tình rất tốt, ngươi chọn ngươi nào cũng được. Ngươi lúc nào cũng quanh quẩn trong vương phủ không quen biết nhiều, ta a, vì muốn tốt cho ngươi mới hẹn gặp hảo bằng hữu đến đây, ngươi nhất định phải hảo hảo bồi chuyện với bọn họ.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Còn làm cái gì?” Tam công tử nửa đùa nửa thật trêu ghẹo: “Ngươi là quân quý không gặp gỡ tước quý nhiều một chút há chẳng phải uổng phí tin tức tố ngọt ngào rồi sao? Ta cũng nói thẳng đám bằng hữu của ta kinh qua không biết bao nhiêu nữ nhân, nghe nói ta có tỷ tỷ là quân quý nên muốn gặp ngươi tâm tình. Tam tỷ tỷ chắc không ngại ngùng lắm đâu, dù sao ngươi cũng để bát gia chiếm hết tiện nghi rồi có còn gì nữa đâu mà sợ mất.”
Đám công tử hùa theo cười cợt, dùng ánh mắt dung tục ghê tởm quan sát Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới.
Lửa nóng phút chốc xông thẳng lên đỉnh đầu, Phó Tuyệt Ca giận dữ vung tay tát tam công tử một cái đau điếng, gương mặt hắn lệch hẳn sang bên trái không thể nhúc nhích.
“Đê tiện!” Phó Tuyệt Ca hai mắt đỏ bừng, sống mười hai năm chưa từng có người nào vũ nhục nàng như thế: “Miệng chó không phun được ngà voi, đám hồ bằng cẩu hữu này của ngươi tốt nhất là cút khỏi mắt ta, đừng để ta tức giận đem các ngươi từng người đưa lên công đường vấn tội!”
Tam công tử sờ nắn gò má phải đau buốt, buồn bực quắc mắt: “Ta nói cái gì sai? Ngươi mấy năm qua hầu hạ bát gia có còn gì nữa đâu mà tức giận, cho bằng hữu của ta hưởng chút tiện nghi thì có làm sao?”
Lại một cái tát giáng xuống, tam công tử đau đến mặt mũi méo mó.
Phó Tuyệt Ca hận không thể một chưởng chụp chết hắn: “Ngươi đúng là đê tiện, loại chuyện vô sỉ như vậy cũng dám làm ra, ta mới không có đệ đệ như ngươi!”
Tam công tử muốn ngăn cản thì bị A Xán một phát đẩy ngã, lớn tiếng rống vào mặt hắn: “Ngươi còn dám đến gần lệnh ái? Có phải muốn bị giáo huấn rồi không?”
“Liên quan cái rắm gì đến ngươi? Phó gia này từ khi nào có chỗ cho một nha hoàn nói chuyện?”
Vừa nói tam công tử vừa tìm cách bắt lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca cưỡng ép nàng đến gần đám công tử bại hoại kia. Còn chưa được một phân đầu bị ai đó đạp một cước, tam công tử vô thố ngã bật ra sau ôm lấy cái gáy đầy máu.
Đám công tử khiếp sợ nhìn quanh, vừa vặn phát hiện thủ vệ mặc y phục Cấm Vệ Quân xếp thành hàng bảo vệ Phó tam lệnh ái, chưa cần động thủ hai chân đã nhũn thành bùn.
“Bọn ta không biết gì hết! Thật sự không biết gì hết!!!”
Nói xong liền cong mông bỏ trốn?!
“Nơi này nhiều người đừng nháo lớn, đem hắn xuống dạy dỗ một trận là được rồi.”
Phó Tuyệt Ca vẫn chưa hết hoảng sợ, vung vẩy tay tìm kiếm A Xán: “Đi, mau hồi phủ!”
“Vâng, vâng!”
A Xán luống cuống đỡ tam lệnh ái ra chỗ xe ngựa, không báo một lời trực tiếp quay về Công tước phủ.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh rời đi, từng chút đem đám người tam công tử bỏ xa. Phó Tuyệt Ca một hơi quán sách trản trà, thúc giục A Phỉ tiếp tục rót, ngực phập phồng thở không ra hơi.
“Lệnh ái kinh sợ rồi.” A Xán rút khăn tay giúp nàng chà lau nhiệt hãn, không nói thì thôi nhắc đến lại càng tức giận: “Tam công tử không biết nghĩ cái gì mà dám làm ra loại chuyện vô sỉ như thế, nếu không phải lệnh ái cẩn thận dẫn theo mấy thủ vệ thì đã bị hắn làm nhục rồi!”
“Đừng nói đến nữa, chuyện này cũng không được nói với bát gia.”
“Tại sao?” A Phỉ bất bình đánh gãy lời nàng: “Chẳng nhẽ cứ để bọn họ tác oai tác quái mà không trừng trị? Cơn giận này nô tỳ nuốt không trôi!”
“Để bát gia biết ngài sẽ càng lo lắng, ở Cao Ly xa xôi có nhiều chuyện phải giải quyết, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.” Phó Tuyệt Ca uống một ngụm trà, ảm đạm trút tiếng thở dài: “Có bát gia ở đây Phó Thư Quân có thêm hai lá gan cũng không dám làm ra chuyện này.”
“Nói cũng đúng, ở vương phủ cô nương chưa từng chịu qua uỷ khuất, về Phó phủ hết bị người này lợi dụng lại bị người khác bức bách. Mong sao bát gia sớm sớm trở về, cô nương vừa không phải chịu khổ mà tứ nương tử cũng có nơi an tĩnh dưỡng bệnh.”
Phó Tuyệt Ca vén mành nhìn ra ngoài, xe ngựa đã đi được một đoạn xa, hai bên đường hoa lê nở trắng như tuyết. Tiết trời trong lành thoáng đãng tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn, lúc này chỉ muốn bát gia ở bên cạnh cùng nàng ngắm lê hoa.
Mọi năm có bát gia bầu bạn, năm nay lại một mình cô linh linh đón quá niên, mặc dù nương thân luôn bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
“Ngoài trời gió lớn cô nương đừng hóng gió nữa.” A Phỉ kéo mành vải xuống đồng thời dâng lên một dĩa mứt: “Cô nương đoán xem đây là cái gì?”
Phó Tuyệt Ca hiếu kì ăn thử một miếng, ngạc nhiên hô: “Mứt anh đào?”
“Phải a, mứt anh đào này không tầm thường đâu, là bát gia cố ý từ Cao Ly gửi về nói sợ cô nương uống thuốc đắng nên gửi về cho cô nương dùng. Lần trước cô nương hôn mê nhiều ngày, nô tỳ cũng quên mất đống mứt này, mãi đến hôm nay chuẩn bị đồ ăn dọc đường mới nhớ ra.”
“Ngươi đúng là bất cẩn, vạn nhất mứt anh đào để lâu hỏng thì sao?”
“Hỏng không được, bát gia cho người bảo quản rất tốt, nói có thể dùng đến đầu hạ.”
Phó Tuyệt Ca không quản A Xán và A Phỉ tranh cãi, bóc thêm mấy miếng mứt anh đào cho vào miệng, thích thú đến mức hai mắt đều sáng bừng bừng lên.
“Xem lệnh ái thích như vậy kìa.” A Xán nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Lệnh ái có chỗ nào giống người của Phó gia, phải là người của Đông Phương gia mới đúng.”
“A Xán tỷ tỷ nói không đúng, phải là người của riêng bát gia!”
Hai người ngươi một câu ta một câu chọc Phó Tuyệt Ca xấu hổ đỏ hồng hai má: “Nói linh tinh, ta mới không phải của riêng bát gia.”
“Cô nương xấu hổ cái gì, đến người ngoài như tam công tử còn biết lẽ nào nô tỳ lại nhìn không ra?” A Xán nghịch ngợm nháy mắt: “Sau này phải gọi là bát vương phi rồi!”
“Được rồi, vẫn chưa xuất giá bát vương phi cái gì chứ? Chuyện này không được nói linh tinh ra ngoài.”
A Xán và A Phỉ đưa mắt nhìn nhau, che miệng khúc khích cười: “Nô tỳ tuân mệnh.”