Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 134




Đào hoa đến mùa nở rộ, tiết đạp thanh, nắng xuân rực rỡ trên đỉnh đồi. Đôi hỉ tước quấn quít hót vang, gió thổi hiu hiu luồn qua làn tóc dài thổi hương thảo dược xông thẳng vào não bộ.

Phó Tuyệt Ca rảo bước đi dạo trong hoa viên, ngơ ngác nhìn nha hoàn bận rộn quét dọn trang hoàng nhà cửa, đèn lồng đỏ dán chữ hỉ đã được treo lên.

Không phải nàng đang ở Phó phủ sao? Giữa tiết trời đông sao hoa đào lại nở?

Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng xé giấy xoẹt xoẹt, quay đầu nhìn lại vừa vặn phát hiện bát gia hung hăng nắm lấy góc chữ hỉ xé mạnh xuống.

Mi Cát từ trong sảnh chính lao ra ngăn cản bát gia tiếp tục xé: "Bát gia ngài đừng xé giấy nữa, đây đã là lần thứ ba rồi, Quý phi nương nương mà biết nhất định sẽ trách tội ngài!"

"Thành thân cái gì? Bản vương không muốn thành thân!" Bát gia hai mắt đỏ hoen ướt nước, oán hận chỉ tay ra ngoài cửa: "Nương nương muốn thành thân thì tự mình đi thú Phó Yên Ca, ta không muốn thành thân, ai cũng không ép được ta!"


"Nhưng mà..."

Bát gia vung tay gạt đổ đèn lồng vừa treo, dây lụa đỏ cũng chịu chung số phận bị ném xuống đất.

Phó Tuyệt Ca lặng người hồi lâu, có lẽ nàng lại thông qua giấc mộng nhìn thấy kiếp trước của bát gia. Chấp niệm phải sâu đến mức nào mới khiến bát gia không thể từ bỏ?

"Bát gia đừng mà!!" Mi Cát có làm cách nào vẫn không thể ngăn được bát gia tiếp tục đập phá đồ đạc: "Phó tam lệnh ái đã gả đi bao nhiêu năm rồi, ngài tại sao vẫn chưa chịu quên nàng? Phải làm thế nào ngài mới chịu chấp nhận sự thật này chứ?"

"Tuyệt Ca một mình chịu khổ trong phủ tứ hoàng tỷ ngươi bảo ta làm sao có thể chấp nhận? Ta cùng nàng lớn lên, thanh mai trúc mã, tình cảm của ta ngươi cũng hiểu, bây giờ ngươi nói những lời này có ích gì chứ!?"

"Nhưng Phó tam lệnh ái đã xuất giá rồi, ngài không thể bất chấp tất cả yêu nàng giống như trước đây nữa!" Mi Cát kéo mạnh đèn lồng trong tay bát gia ngăn cản nàng tiếp tục đập vỡ: "Thiên hạ này còn rất nhiều rất nhiều cô nương tốt, ngài không thể treo cổ chết trên một cành cây*!"


(Ý chỉ không cần thiết chấp nhất mãi một chuyện gì đó)

"Nếu có thể treo cổ chết thì tốt rồi..." Bát gia suy sụp thả người dựa lưng vào trụ đồng, thê lương cười dài một tiếng: "Nàng căn bản không yêu ta, nàng chưa từng nhìn đến ta, trong mắt nàng chỉ có tứ hoàng tỷ. Từ đầu ta đã biết nhưng vẫn không cam tâm, vì cái gì nàng lại chọn một kẻ cặn bã như tứ hoàng tỷ chứ?"

"Bát gia đừng hồ đồ nữa, ngài vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, đừng vì một nữ nhân mà biến bản thân thành kẻ không có tiền đồ như vậy."

"Bản vương không thể, bản vương kiếp này không phải Tuyệt Ca tuyệt đối không thú!"

Phó Tuyệt Ca đưa tay muốn chạm vào vai bát gia nhưng không thể, nước mắt bất tri bất giác lăn dài trên hõm má xanh xao. Hoá ra nữ nhân này từng vì nàng mà điên cuồng đến vậy, bất chấp tất cả đổi lấy một đoạn tình cảm hoang đường của tuổi trẻ. Rốt cuộc kiếp trước nàng đã làm gì khiến bát gia cảm động đến mức từ bỏ mọi thứ tốt đẹp đã có?


"Thánh chỉ đến!"

Từ công công bên cạnh thánh thượng lưu loát tiến vào Triết vương phủ, cao giọng giở thánh chỉ ra đọc: "Triết vương tiếp chỉ!"

Bát gia suy nhược chống đỡ thân thể quỳ xuống nghe chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Triết vương văn võ song toàn, lập nhiều đại công nay phong Triết thân vương, ban hôn cùng Khang Ninh Công Phó thị Phó nhị lệnh ái Phó Yên Ca. Khâm thử."

Thánh chỉ cuối cùng cũng đến rồi.

Phó Tuyệt Ca nhìn bát gia từng chút sụp đổ, trong lòng như bị vạn tiễn xuyên tâm. Chưa từng nghĩ tiểu hoàng tước năm đó đứng ngoài đình nhìn nàng khiêu vũ lại đem lòng mến mộ, lặng lẽ hy sinh không mong chờ hồi đáp, hy vọng có thể mang đến những điều tốt đẹp cho nàng. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu bản thân tại sao không phát hiện tình cảm của bát gia sớm hơn, nếu thế đã không cần dày vò đến mức ta sống ngươi chết.
"Triết thân vương điện hạ chắc đã hiểu thánh ý rồi." Từ công công cuộn thánh chỉ đưa đến trước mặt bát gia, ôn tồn mở miệng giảng giải thị phi: "Ngài nếu dám kháng chỉ, Hoàng thượng và Quý phi nương nương đều không vui, hai ngài không vui thì Phó Tuyệt Ca cũng khó lòng sống tốt. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, người cũng đã xuất giá, bát gia hà tất cố chấp khiến đôi bên cùng khó xử?"

Bát gia trầm mặc ngã ngồi trên mặt đất dơ bẩn, gương mặt thanh tú rút sạch không còn một giọt máu, tất cả ánh sáng rực rỡ trong đáy mắt đồng loạt tan biến.

Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay liều mình chạy về phía bát gia nhưng mọi thứ đột nhiên tối xầm, cảm giác lạnh lẽo áp trên gò má đem nàng lay tỉnh. Mơ hồ nhìn xung quanh một lượt, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của nương thân, đầu giường còn có A Xán cầm chén thuốc nghi ngút khói.
"A nương..."

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi." Lưu thị vắt khô khăn lụa tiếp tục chà lau gương mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng: "Đang yên đang lành sao lại ngã bệnh rồi? Có phải buổi sáng ra ngoài không mặc đủ ấm?"

Phó Tuyệt Ca cảm thấy cổ họng có chút nóng rát, suy nhược lắc đầu hai cái: "Vẫn tốt, chỉ hơi chóng mặt."

"Sốt lợi hại như vậy còn mạnh miệng? Cũng may A Xán kịp thời phát hiện gọi lang trung đến xem bệnh, bằng không ngươi làm gì còn tinh thần nói chuyện phiếm?"

"Nhi nữ thật sự không sao mà, có lẽ do thời tiết trở lạnh nên mới cảm nhiễm phong hàn."

"Không nói ngươi nữa, bao nhiêu lần nói cũng không nghe." Lưu thị đưa lại khăn cho A Xán, tiếp nhận chén thuốc vừa sắc nóng hổi khuấy hai cái: "Uống xong thuốc rồi ngủ đi, cả ngày hôm nay chắc đã mệt mỏi rồi phải không?"
"Nương thân biết chuyện rồi sao?"

"Chuyện ngươi làm giấu không được lão bà này đâu, đừng quên A Xán bên cạnh ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm, ngươi hôm nay ăn bao nhiêu chén cơm ta đều biết rất rõ."

Phó Tuyệt Xa ngoan ngoãn hé miệng uống một ngụm thuốc, đắng đến mặt nhỏ nhăn như mặt khỉ: "Khụ, người bên cạnh nhi nữ đều bị nương thân mua chuộc cả rồi."

"Ngươi bị bát gia giám sát thì không chê bai, bị nương thân như ta giám sát lại oán trách?" Lưu thị nắm lấy chóp mũi Phó Tuyệt Ca nhoé mạnh một cái: "Nhi nữ lớn rồi dạy không nghe nữa!"

"A, nương, ta biết sai rồi!!"

A Xán nhìn mẫu tử hai người tranh cãi nhịn không được phì cười: "Lệnh ái thích bát gia như vậy tất nhiên sẽ không chê bát gia phiền a."

Phó Tuyệt Ca xấu hổ trừng mắt: "Ăn nói lung tung!"

"Đến cả A Xán còn nhìn ra chẳng lẽ ngươi nghĩ nương thân mù mà không biết?" Lưu thị múc thêm một thìa thuốc uy tới: "Chuyện của Phó Như Ca ta biết từ lâu nhưng không có cách nào giúp nàng, nha đầu này thật sự rất đáng thương. Ngũ nương tứ mất sớm để lại một mình nàng không ai chiếu cố, đại nương tử lại thường xuyên ức hiếp nàng, bây giờ còn bị bán cho lão đầu tám mươi tuổi nếu là ta thà chết còn thống khoái hơn. Ngươi hôm nay làm như vậy rất tốt nhưng nhớ đừng làm gì quá đáng, ít nhiều cũng phải giữ mặt mũi cho đại nhân và Đại nương tử."
"Nhi nữ minh bạch, hy vọng sau chuyện này bọn họ không tiếp tục làm loạn, ngày nào cũng có chuyện để giải quyết không bệnh cũng thành bệnh."

"Cô nương bệnh không được đâu!"

A Phỉ từ ngoài cửa vội vã bước vào, trên tay cầm một phong thư: "Bát gia vừa đến Cao Ly liền sai người tức tốc gửi thư về cho cô nương, ngài mau xem bát gia nói gì bên trong đi."

Phó Tuyệt Ca mừng rỡ đưa tay để A Xán dìu ngồi dậy: "Thật sao? Gửi đến lúc nào thế?"

"Vừa mới gửi đến nô tỳ liền mang cho cô nương xem."

Tiếp nhận lá thư từ tay A Phỉ, Phó Tuyệt Ca khẩn trương xé bỏ phong bì, bộ dạng lóng ngóng của nàng chọc A Xán cười không thấy hai mắt. Không ngờ lệnh ái thông minh lanh lợi nhà các nàng cũng có lúc vì một tước quý mà mất đi phong thái.

Thư gồm hai bức, một bức thông báo việc bát gia đã đến Cao Ly, thời tiết thật sự quá lạnh nhưng sợ mặc cũ phi phong nàng làm nên mặc thêm hai cái phủ bên ngoài. Bức còn lại kẹp hai túi vải nhỏ chừng nửa gang tay, một cái muốn Phó Tuyệt Ca gửi món đồ bên người đến Cao Ly nhằm vơi bớt tưởng niệm. Cái còn lại nhờ nàng lấy một nắm đất bỏ vào, lần trước xuất hành vội vã bát gia quên bén mất chuyện này, người đi xa nếu không mang đất cố hương sẽ không an tâm.
Phó Tuyệt Ca nghĩ tới nghĩ lui quyết định rút chiếc thoa trên búi tóc đặt vào túi vải. Ban đầu nàng nghĩ muốn gửi khăn tay nhưng khăn nàng đã dùng bẩn giặt lại thì không kịp, chỉ đành gửi món đồ này đi trước.

"Ngươi ra hậu viện lấy một nắm đất cho vào túi vải này đi."

Mắt thấy Phó Tuyệt Ca muốn xuống giường Lưu thị vội ngăn cản: "Trời đã khuya ngày mai viết thư hồi âm cũng được."

"Phải a cô nương, ngài mệt mỏi cả ngày rồi nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai vẫn còn nhiều thời gian mà."

Nương thân và A Phỉ liên tục ngăn cản Phó Tuyệt Ca không còn các nào khác đành lên giường nghỉ ngơi, suy nghĩ nên hồi âm bát gia thế nào mới tốt.

Trước khi đi A Phỉ không quên thổi tắt đèn rồi đóng kín cửa lại, xung quanh lập tức chìm vào an tĩnh.

Buổi trưa ngủ hơi nhiều nên bây giờ có chút khó ngủ, trằn trọc qua lại vẫn không thể chợp mắt chút nào. Phó Tuyệt Ca xoay người nhìn xuyên qua màn đêm, rốt cuộc những giấc mộng mà nàng thấy có thật sự là kiếp trước của bát gia hay do nàng suy nghĩ quá nhiều mà tự tưởng tượng ra. Lúc này chỉ muốn chạy đi Ngọc Thanh Quan hỏi sư phụ trong quan thực hư chuyện nhìn thấy quá khứ, nếu là thật nàng còn biết cách để đối phó.
Chống tay tìm tư thế đứng dậy, Phó Tuyệt Ca vén tóc ra sau, thả bộ đi đến trước cửa sổ dùng sức đẩy mạnh ra. Một cơn gió lạnh mạnh mẽ xông vào phòng, hai tay hai chân đều cóng đến không thể cử động. Phó Tuyệt Ca xoa tay vào nhau rồi áp lên má, làm liên tục mấy lần mãi đến khi cơ thể quen với luồng gió lạnh lẽo.

"Không biết bát gia bây giờ đang làm gì?

Chồm người ra ngoài cửa sổ, đưa tay đón lấy cánh hoa là đà rơi: "Hoa nở rồi, nhanh thật."

May mắn bát gia lẫn A Xán đều không ở đây bằng không thấy nàng bệnh nặng còn ra ngoài đón gió nhất định sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Bát gia ở cách nàng xa như vậy muốn gặp cũng gặp không được, sắp tới còn có thêm một kiếp nạn, trong lòng nàng lúc này nóng như lửa đốt. Đương rối ren đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Phó Tuyệt Ca trộm nhìn ra ngoài cửa, A Phỉ và A Lệ đều đang canh cửa hoàn toàn không để ý đến nàng ở trong phòng làm gì.
Từng bước rón rén đi về phía rương bảo vật, lấy ra bên trong một món đồ nhét vội vào túi vải bát gia gửi đến, xong việc thoải mái quay về giường nghỉ ngơi.

...

"Bát gia có thư từ Phó phủ!"

Đông Phương Tầm Tuyết nhét sách lên kệ vội vã quay về thư án, hướng tiểu thái giám ngoắc tay: "Mang đến đây."

Tiểu thái giám nhanh nhẹn giao phong thư cho nàng, còn có hai túi vải nặng trĩu. Đông Phương Tầm Tuyết mở thư ra xem, bên trong đơn giản thuật lại tình hình trong phủ cũng nói thêm tiểu ngốc không tiện ở lại ngoại trạch nên đành quay về Phó gia. Chút tình ý gửi gắm đều được Đông Phương Tầm Tuyết nhìn ra, vui vẻ kẹp phong thư vào trong sách.

"Rốt cuộc cô nương gửi gì cho ngài mà nặng như vậy?"

"Nắm đất ở quê nhà thôi." Đông Phương Tầm Tuyết đặt túi vải nặng trĩu đất qua một bên, cầm lấy túi vải còn lại mở ra xem: "Người đưa thư còn nói gì không?"
"Hắn nói cô nương gửi ngài một cành đào nhưng đường sá xa xôi hoa đều đã tàn rồi."

"Cắm cành khô vào bình đi, ta nghĩ nụ hoa vẫn có thể nở tiếp."

"Tuân mệnh."

Đông Phương Tầm Tuyết loay hoay cả buổi mới tháo được nút kết, hiếu kì không biết tiểu ngốc gửi món đồ gì cho nàng. Thuận tay lấy ra chiếc kim thoa tiểu ngốc thường dùng, phát hiện bên trong còn một món đồ giống như khăn tay được cuộn tròn lại.

Đem đổ cuộn vải ra bàn, Đông Phương Tầm Tuyết lấy kéo cắt bỏ sợi dây, mảnh vải lập tức bung ra bày trước mặt nàng. Tiểu thái giám còn chưa kịp nhìn kĩ thì bát gia đã hoảng loạn giấu vào trong tay áo, gương mặt thanh tú đỏ bừng như phát sốt.

"Cô nương gửi gì cho ngài thế?"

"K-Không có gì, ngươi ra ngoài trước đi."

Tiểu thái giám mờ mịt lui xuống, hình như hắn vừa thấy cái gì đó màu đỏ thêu hoa, lẽ nào là khăn tay?
Đợi thái giám đi rồi Đông Phương Tầm Tuyết mới lấy món đồ trong tay áo ra xem, mặt hết đỏ rồi trắng, nha đầu ngốc này cư nhiên dám gửi cho nàng cái yếm?!

Trên đường đi chắc hẳn tên đưa thư không dám tuỳ tiện mở ra xem, Đông Phương Tầm Tuyết tranh thủ lúc không người vuốt ve cái yếm, cảm giác giống như được sờ lên da thịt mềm mại của tiểu ngốc.

Gương mặt nháy mắt đỏ bừng lên, xấu hổ vùi mặt vào cái yếm, tiểu ngốc nhà nàng thật sự rất thơm nha.

Tiểu thái giám lấp ló ngoài cửa, hai mắt sáng rực như sao đêm, hoá ra món đồ Phó cô nương gửi thần kì đến mức khiến bát gia thần hồn điên đảo nha!