Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 108




Hôn mê liên tục ba ngày ba đêm Phó Tuyệt Ca mới tỉnh lại, đập vào mắt là trần giường chạm khắc hoa lệ, mành lụa lả lơi buông rũ hai bên. Bát gia mệt mỏi tựa người vào giường ngủ quên, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay nàng không rời.

Phó Tuyệt Ca suy nhược không đủ sức cử động tay chân, hai mắt cay xè nhìn bát gia vì nàng mà mất ăn mất ngủ gầy đi không ít. Đều do nàng không thể bảo vệ tốt bản thân, nếu nàng không xuất hiện thì tốt biết mấy, bát gia sẽ không cần vì nàng mà thương tâm. Nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má lạnh lẽo, hơi thở cũng bị đông cứng, ngực phập phồng nặng nề thở ra từng hơi đứt quãng.

Chút cử động nhỏ không ngờ lại đánh thức Đông Phương Tầm Tuyết, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn chồm người đến nhìn nàng.

“Ngươi sao lại khóc? Bị đau ở đâu sao?”

Phó Tuyệt Ca lắc đầu hai cái thay cho câu trả lời, môi nhỏ trắng bệch thoáng mấp máy.

“Không sao, ta đêm qua đọc sách hơi khuya nên ngủ quên mất.” Đông Phương Tầm Tuyết cẩn dực kéo chăn đắp kín hai tay nàng, đáy mắt tràn ngập ôn nhu cưng chiều: “Ngủ mấy ngày mấy đêm chắc đói bụng rồi, ta vừa dặn Mi Cát hâm chút sữa dê, ngươi uống xong thì nghỉ ngơi đi.”

Trong mắt lộ ra tia phức tạp, Phó Tuyệt Ca do dự một lúc lại mở miệng thì thầm nhưng tuyệt không phát ra âm thanh. Đông Phương Tầm Tuyết hiểu được ý nàng, chồm người đến đặt lên đỉnh đầu một nụ hôn an ủi.

“Mặc kệ chúng, ngươi chỉ cần chiếu cố tốt bản thân là được, những chuyện khác ta thay ngươi cán đáng.” Ngón tay lạnh lẽo chạm lên da mặt chậm rãi gạt đi nước mắt: “Để ngươi chịu uỷ khuất trong lòng ta rất khó chịu, nhưng sớm thôi ta sẽ đưa ngươi ra khỏi hang cọp.”

Phó Tuyệt Ca nghi hoặc chau mày, hoàn toàn không hiểu bát gia đang nói gì.

Đông Phương Tầm Tuyết cũng không giải đáp thắc mắc, nhanh chóng đứng dậy lấy lược qua giúp tiểu ngốc chải tóc. Nha đầu này yêu thích cái đẹp, mỗi lần xuất hiện trước mặt nàng đều cố gắng chải chuốt gọn gàng, dĩ nhiên không chấp nhận bộ dáng lượm thượm tóc tai rối loạn bây giờ.

Ngoan ngoãn ngồi yên để bát gia chải tóc, Phó Tuyệt Ca thử cử động ngón tay nhưng không được, lặng lẽ rũ mắt trút tiếng thở dài.

“Không sao đâu, đợi ngươi khoẻ hẳn chúng ta cùng nhau luyện tập, sớm muộn cũng sẽ khỏi thôi. Đến lúc đó ngươi tú thêm cho ta một chiếc khăn tay, chiếc khăn ngươi tặng lần trước đã cũ rồi.”

Phó Tuyệt Ca hiếm hoi nở nụ cười, chậm chạp gật đầu một cái.

Đông Phương Tầm Tuyết tỉ mỉ giúp nàng chải từng lọn tóc, cảm giác lướt qua những sợi tơ mềm nhất tốt nhất, giữa lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hương hoa quỳnh trong trẻo. Nơi yếu đuối nhất trong lòng được đối phương dịu dàng chạm đến, hơi thở mê hoặc quyện vào nhau, hy vọng có thể mãi bình yên như thế.

Bàn tay trượt trên mái tóc choàng đến nắm lấy cổ tay thon gầy, hơi nghiêng người đặt lên băng vải trên gò má một nụ hôn. Phó Tuyệt Ca thoáng sửng sốt, hơi liếc nhìn qua bên cạnh, bát gia vẫn không từ bỏ hôn lên vết thương cách một lớp vải.

“Đừng sợ, trong mắt ta ngươi luôn là quân quý xinh đẹp nhất.”

Hai vai khẽ run lên, Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, hốc mắt chẳng biết từ khi nào đỏ hoen. Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay chạm vào gò má bên cạnh xoay người Phó Tuyệt Ca về phía mình, không chút do dự hôn lên đôi môi khô khốc trắng bệch.

Nước mắt lần nữa rơi xuống chạm vào môi đối phương, hơi ấm quen thuộc đến yên bình, cảm giác tất cả sợ hãi lo lắng đều tan vào hư không. Bát gia vẫn ở đây không chê bai nàng xấu xí cũng chẳng vứt bỏ nàng, chút hy vọng yếu ớt như đốm lửa tàn thoi thóp cháy trong đêm. Nụ hôn dịu dàng ấm áp như cơn gió thu thổi qua mặt hồ không gợn sóng, hoa cúc vàng nở rộ hai bên bờ hồ đung đưa đón nắng mai. Giọt sương trong vắt trượt dài trên cánh hoa, hương thơm đưa mình vào không gian tràn ngập vị ngọt ngào của quả chín trên cây.

Đẹp như vậy, điềm mật như vậy, luyến tiếc đưa tay nắm giữ nhưng chỉ toàn hư không.

Mi Cát không đúng lúc bước vào phòng, có chút xấu hổ hắng giọng ho hai tiếng thu hút sự chú ý: “Bát gia, sữa dê tổ yến xong rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết ngoài mặt tỏ ra không có chuyện gì nhưng vành tai đã đỏ bừng lên hết, máy móc tiếp nhận chén sữa dê tổ yến từ tay Mi Cát.

“Cái kia…” Mi Cát ý vị thâm trường nói một câu không đầu không đuôi: “Bát gia chú ý bảo trọng kim thể.”

Lần này đến được Phó Tuyệt Ca xấu hổ, một phát xoay người giấu mặt vào trong chăn, nàng sau này lấy mặt mũi gì nhìn người a?

“Ngươi lui xuống đi.”

Mi Cát che miệng nhẫn cười, nhanh chóng rời khỏi ngoạ phòng trả lại bầu không khí riêng tư cho hai người.

Xác định Mi Cát đi rồi Phó Tuyệt Ca mới chậm chạp thò đầu ra khỏi chăn, tim vẫn còn đập thình thịch, chỉ nghĩ đến mấy lời đối phương nói cũng đủ ngượng ngùng rồi.

Đông Phương Tầm Tuyết ân cần dìu tiểu ngốc dựa lưng vào gối mềm: “Ngươi vừa tỉnh lại nên ăn nhiều một chút đừng để bản thân đói bụng.”

Yếu ớt lắc đầu hai cái cự tuyệt, bây giờ nàng không muốn ăn uống gì cả.

“Ít nhiều phải uống một chút.” Đông Phương Tầm Tuyết cường ngạnh đưa thìa sữa đến bên miệng nàng thúc giục: “Bản thân không khoẻ còn không biết lo lắng, ngươi lẽ nào muốn ta thức thêm vài đêm?”

Phó Tuyệt Ca đáng thương mím môi, bất đắc dĩ mở miệng uống thìa sữa nóng bát gia đưa tới. Vừa nuốt xuống bụng lập tức quặn lên như bị ai dùng sức đá một cước, mặt nhỏ nháy mắt cắt không còn giọt máu.

“Ưm…”

“Làm sao? Chỗ nào không khoẻ?”

Bàn tay phủ kín băng vải run run áp lên tiểu phúc, hai mắt ẩm ướt ngước nhìn bát gia.

Đông Phương Tầm Tuyết trong lúc khẩn trương quên mất tiểu ngốc là quân quý trực tiếp vén áo ngắn của nàng kiểm tra tiểu phúc. Mấy hôm trước A Bích kể với nàng bụng tiểu ngốc bị cung nữ đá một cước, có lẽ đây là nguyên nhân khiến tiểu ngốc không thể ăn uống.

Phừng một tiếng mặt bánh bao chuyển đỏ, hai tay lóng ngóng tìm cách vén xuống áo lụa ngắn. Nhận ra cũng đã là một lúc lâu sau, Đông Phương Tầm Tuyết che miệng đằng hắng che giấu thất thố, thuận tiện phủi phẳng vị trí áo ngắn bị nàng siết nhăn.

Vệt đỏ lan đến vành tai trắng trẻo, Phó Tuyệt Ca hai tay xoắn xuýt thành cái bánh quẩy, bát gia từ khi nào ‘phóng túng’ như vậy a?

“Cái kia, ta không phải cố ý đâu.” Đông Phương Tầm Tuyết gãi chóp mũi, đầu óc tích cực suy nghĩ tìm lời lẽ giải thích: “Ta nghe ngươi nói đau nên mới khẩn trương kiểm tra, là do ta lỗ mãng, xin lỗi.”

Phó Tuyệt Ca lắc đầu, đem bàn tay mình đặt lên tay bát gia, khoé môi hơi nhấc lên mỉm cười đẹp hơn ánh dương quang ngày xuân.

“Uống thêm một chút nhé?”

Mặc dù biết rõ ăn uống bụng sẽ rất đau nhưng nàng không muốn thấy bát gia lo lắng chỉ đành gật đầu chấp thuận. Hé môi uống một thìa lại một thìa sữa dê, song song với hơi ấm là cơn đau quặn thắt, hai bên thái dương chẳng mấy chốc rịn ướt mồ hôi. Mất gần nửa canh giờ Phó Tuyệt Ca mới uống hết chén sữa dê, suy nhược dựa vào vai bát gia ổn định hơi thở. Đập vào mắt là hai bàn tay quấn kín băng vải, kì thật nàng không quan tâm vết thương có lành hay không, nàng chỉ quan tâm bát gia sẽ vì nàng mà thức trắng bao nhiêu đêm.

“Ta đã tấu xin phụ hoàng cho được phép xuất cung lập phủ, từ bây giờ ngươi không cần sợ Hoàng hậu nương nương tổn hại nữa.”

Phó Tuyệt Ca kinh ngạc ngồi thẳng dậy, bát gia vừa nói xuất cung lập phủ sao?

“Phụ hoàng cũng đã chuẩn tấu, ngươi không cần nghĩ ngợi gì cả, sau khi phủ đệ hoàn thành chúng ta sẽ dọn ra khỏi Trường Xuân Cung. Ngươi tránh được Hoàng hậu nương nương giận cá chém thớt mà ta cũng không cần chạm mặt nàng mỗi ngày. Sau khi dọn đến phủ đệ mới hai chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được hay không?”

Bàn tay đặt trong lòng bàn tay đột nhiên rút trở về, Phó Tuyệt Ca nghiêng đầu nhìn sang một bên, đối với nhiệt tình của bát gia lại không có phản ứng gì. Không phải cự tuyệt cũng không phải đáp ứng, nàng chỉ là không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

Tương lai như vậy dài lấy gì khẳng định có thể đi đến cuối con đường?

“Ngươi vẫn không muốn gả cho ta sao?”

Phó Tuyệt Ca cúi đầu rũ mắt, bất tri bất giác cắn chặt môi dưới đè nén cảm xúc hỗn loạn.

Đông Phương Tầm Tuyết không giận chỉ thở dài một tiếng rồi nói: “Ta biết chuyện Hoàng hậu nương nương làm đã để lại bóng ma trong lòng người, cũng biết ngươi có tâm sự nhưng ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kĩ. Những chuyện ngươi nghĩ, ngươi mong muốn, ta là người rõ hơn bất kì ai, chỉ cần ngươi chịu mở lòng ta sẵn sàng đáp ứng mọi nguyện vọng của ngươi.”

Vô thức siết chặt góc chăn, bát gia không thể hiểu cảm giác của người đã chết một lần cũng không thể hiểu nhìn thấu tương lai đáng sợ đến mức nào. Biết rõ sẽ không có kết quả vẫn đắm chìm trong nhu tình mật ý đến khi tỉnh lại chỉ còn mỗi khoảng trống lạnh lẽo chơi vơi.

“Tiểu ngốc nhìn ta đi.” Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay áp lên má nàng, từng lời từng chữ cẩn trọng thốt ra: “Ta biết ngươi thích ta, đôi mắt ngươi đã nói lên tất cả, ngay cả người ngoài như Mi Cát cũng có thể nhìn thấu huống chi ta với ngươi kề cận sớm tối. Đừng lừa dối bản thân cũng đừng sợ hãi, phong ba bão táp ngoài kia cứ để ta thay ngươi cáng đáng có được không?”

Hàng mi dài rung động, hốc mắt chẳng biết từ lúc nào trở nên cay xè ẩm ướt, đôi đào hoa nhãn dường chỉ còn duy nhất hình ảnh của nàng. Bên tai có tiếng ai đó không ngừng thúc giục nàng dũng cảm tiến lên, mặc kệ tương lai thế nào chỉ cần hiện tại được ở bên cạnh nhau đã đủ rồi. Phó Tuyệt Ca trộm nghĩ, nếu vận mệnh không cho phép nàng là nữ nhân duy nhất của bát gia vậy thì làm một cái thiếp cũng tốt, ngày đêm đều có thể nhìn thấy đối phương.

Làm thiếp nàng không sợ vì nàng biết bát gia trước sau chỉ yêu một mình nàng. Dường như Phó Tuyệt Ca đã phải lấy hết dũng khí cả hai kiếp đem tay mình đặt vào tay bát gia, phó thác tương lai nửa đời sau vào người này.

Trên mặt hiện rõ vẻ vui sướng, Đông Phương Tầm Tuyết gấp gấp đem nàng kéo vào lồng ngực, ở trên đỉnh đầu hôn liền hai cái.

“Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã tin ta.”

Phó Tuyệt Ca run rẩy dùng ngón tay bị thương ghì chặt vai áo bát gia, nước mắt nóng hổi lũ lượt rơi như chuỗi ngọc đứt.

Nguyện quân bình an, khoái lạc.



Khí lạnh mùa đông đột ngột tràn về không ai kịp trở tay, vừa đẩy cửa sổ tuyết đã rơi ngập lối đi. Chậu than trong phòng đặt nhiều hơn ba cái, sàn đan lụa mỏng cũng đổi thành loại lông thú ấm áp, đến cả mành vải cũng là loại dày dặn có khả năng chắn gió tốt. Nước trà nóng hâm trên chậu than phát sinh tiếng tách tách nho nhỏ, hương thơm nồng nàn lan toả khắp phòng.

Một mình ngồi đối diện dĩa đậu hỗn hợp, bàn tay run rẩy giữ chặt đôi đũa gắp từng hạt đậu đỏ cho vào dĩa bên cạnh. Chẳng biết gắp bao lâu dĩa đậu đỏ đã gần đầy, trong dĩa hỗn hợp cũng chỉ còn lại vài hạt.

A Bích hồi hộp quan sát đến khi Phó Tuyệt Ca gắp xong hạt cuối cùng mới mừng rỡ reo to: “Cô nương lợi hại! Ngón tay ngài so với hôm qua đã linh hoạt hơn nhiều rồi.”

“Thật sao?” Phó Tuyệt Ca rút khăn lụa lau mồ hôi đọng trên trán, ý cười yếu ớt nhưng rực rỡ đủ xua tan khí lạnh: “Gắp đậu thêm vài ngày nữa ta sẽ thử tú hoa.”

“Tú hoa có hơi vội hay là ngài thử phao trà đi.” A Bích đưa tay sờ cằm, nghiêm túc nghĩ ngợi: “Phao trà phải dùng dao rọc bánh trà rất nguy hiểm sợ rằng bát gia không đồng ý.”

“Tay ta tuy linh hoạt hơn trước nhưng đúng là chưa thể tú hoa, bất quá phao trà vẫn có thể làm tốt, ngươi không cần lo lắng.”

“Nô tỳ lo lắng cũng chỉ là nói suông, chỉ sợ bát gia biết chuyện sẽ tức giận với ngài.”

Phó Tuyệt Ca lắc đầu cười đáp: “Sẽ không.”

“Cũng đúng, bát gia có tức giận cũng là tức giận với nô tỳ, sao có thể tức giận với cô nương được chứ.” A Bích xoay người xách ấm trà trên bếp rót vào trong chén, khói mỏng ưu nhã bay lên cao: “Cô nương luyện tập cả ngày chắc mệt rồi mau uống chén trà cho ấm đi.”

Phó Tuyệt Ca vui vẻ đưa tay tiếp nhận chén trà, mặc dù lúc cầm đồ ngón tay vẫn hơi run nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Còn nhớ lần đầu luyện tập nàng làm đổ không biết bao nhiêu chén trà, bát gia vì đau lòng mà bắt nàng chuyển sang gắp đậu. Phương pháp gắp đậu này cũng không tồi, vừa không sợ phỏng vừa giúp ngón tay dẻo dai linh hoạt hơn, chỉ hơn hai tháng tình trạng căng cứng khớp tay đã được cải thiện.

Uống được nửa chén đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói của Mi Cát: “Bát gia ngài sao lại không mặc phi phong vậy!?”

Còn chưa kịp phản ứng bát gia đã từ ngoài cửa tiến vào, đầy mặt vui mừng nói: “Phủ đệ sắp xây xong rồi, chúng ta qua đó xem thử nhé?”

Phó Tuyệt Ca nhìn ra ngoài trời tuyết rơi dày đặc có chút ái ngại, hé môi định cự tuyệt thì A Bích đã nhanh hơn đem phi phong phủ kín người nàng.

“Cô nương mau đi thôi, nô tỳ chuẩn bị xong thủ lô cho ngài rồi.”

Phó Tuyệt Ca: “…”

Nàng bắt đầu hoài nghi A Bích là gián điệp của bát gia gửi đến chỗ nàng.

Bất đắc dĩ đứng dậy theo bát gia ra ngoài xe ngựa, Mi Cát vì phải ở lại coi sóc Trường Xuân Cung nên chỉ A Bích đi cùng các nàng. A Bích tay phải vắt hai kiện phi phòng, tay trái vắt chăn bông dày, trong tay áo giấu ba bốn cái thủ lô. Đợi hai vị chủ tử yên vị A Bích bắt đầu loay hoay phủ chăn che kín hai chân, không quên nhét vào cái thủ lô vào trong làm ấm.

Bất quá tấm chăn này cũng chỉ có một mình Phó Tuyệt Ca dùng, bát gia cả ngày ăn mặc phong phanh nhưng chưa từng nghe than lạnh. Mấy lần trộm nghĩ làm tước quý thật tốt, mặc ba lớp áo vẫn đủ sức cưỡi ngựa vượt qua gió tuyết, khác với quân quý nàng dù quấn ba tầng chăn vẫn run cầm cập.

“Nô tỳ nhớ không lầm chỉ mới mấy tháng mà phủ đệ đã xây xong rồi sao?”

“Xong được một nửa, nửa còn lại vẫn chưa hoàn tất.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy bàn tay nàng nhét vào tay áo bản thân, ôn nhi tri kỉ cười nói: “Tiền viện, hậu viện, thư phòng và trù phòng đều ổn thoả cả rồi, nếu ngươi muốn chúng ta có thể lập tức dọn qua đó.”

“Phủ đệ đang xây tương đối bề bộn nếu dọn qua liền sợ sẽ cản trở gia nhân làm việc, hay là chúng ta trước dọn ra ngoại trạch ngài mua nửa năm trước ở tạm?”

Tiểu ngốc không nhắc nàng cũng quên mất ngoại trạch đó: “Hảo, vậy chúng ta chuyển qua ngoại trạch ở tạm, có thể gọi tứ nương tử đến ở cùng chúng ta.”

Phó Tuyệt Ca thụ sủng nhược kinh: “Thật sao? Nô tỳ được đón tứ nương tử cùng ở trong ngoại trạch sao?”

“Có thể, đợi sau khi phủ đệ xây xong chúng ta chuyển qua phủ đệ sống, ngoại trạch kia để cho tứ nương tử coi sóc.”