Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 96: Việc này chung quy phải có người đi làm




Edit: Lạc Yên

Đây là những lời Lăng Sầm nói, nói với anh, nói với mẹ anh, thậm chí, đối với người ít nói như cha anh, người chả mấy khi nói chuyện với Lăng Sầm, cậu cũng có thể đem anh ‘đẩy mạnh tiêu thụ.’ Bộ dáng cậu lúc đó y như bà bán dưa, quảng cáo sản phẩm, nói anh ở đại học Reiss tư thế oai hùng thế này và thế kia, ba người xúm lại vui vẻ thảo luận xem anh lợi hại thế nào. Anh thì có chỗ nào lợi hại chứ. Vậy mà Lăng Sầm đem anh khen lên đến tận trời, cả tháng cũng không có lời nào lặp lại. Ai mà không biết chắc không nghĩ anh chỉ làm giảng viên mà phải là siêu anh hùng bổ trời, cứu vớt cả Liên Bang.

“Nãy em mới nói gì? Đã tìm được địa điểm đặt phòng làm việc sao?” Lục Kiêu quyết đoán quay lại để tài khi nãy trước khi Lăng Sầm bật công tác thả lời khen.

Lăng Sầm vẫn xoa bóp cho anh thêm một lúc mới chuyển ra trước mặt, dựa vào anh, đỉnh đầu đụng cằm, bật màn hình thực tế ảo cho anh xem ảnh chụp.

“Đây là ở khu CBD, tầng 400, diện tích cũng đủ nhưng…”

Cậu dự tính sau này sẽ chuyển công việc chính về Đế Tinh, phòng làm việc đặt tại Đế Tinh, sau này cũng dễ nộp thuế, lại còn được hưởng miễn giảm của gia đình quân nhân. Vấn đề duy nhất là giá cả thuê chỗ này quá cao, tuy cậu có thể trả nỗi nhưng giờ phòng làm việc chỉ có cậu và Hailey, hai người cũng chả mấy khi đến văn phòng, thuê phòng chỗ này quá lãng phí.

Lăng Sầm không cần nói xong Lục Kiêu cũng hiểu cậu đang cân nhắc điều gì.

“Còn có chỗ này, Hailey rất thích, vẫn luôn khen lấy khen để.” Là một biệt thự nhỏ ở ngoại ô Đế Tinh, nằm trong hẻm sâu yên tĩnh, có hoa hoa cỏ cỏ bao quanh, khá là thơ mộng…

Lăng Sầm lần lượt giới thiệu các địa điểm cho thể chọn cho Lục Kiêu, mỗi nơi đều có chỗ chưa quá vừa ý. Tuy chỉ là đặt văn phòng nhưng đây là bước đầu tiên sau khi cậu tách khỏi Hòa Thịnh, vẫn rất có ý nghĩa không muốn qua loa.

“Đều không tốt.” Lục Kiêu nói thẳng, ánh mắt Hailey không tồi nhưng có lẽ cô quá phụ thuộc vào hạn mức Lăng Sầm đưa ra, mỗi chỗ đều không khiến anh hài lòng.

“Vậy phải làm sao đây anh?” Lăng Sầm cũng không vội vã, lười nhác nằm trong lòng Lục Kiêu, ngửa đầu nhìn anh đầy ỷ lại.

Lục Kiêu nhìn vào ánh mắt trông đợi của Lăng Sầm, màu đen sâu thẳm như có ma lực khiến người ta muốn sa vào. Từ góc độ này của anh nhìn xuống, cổ cậu ngẩng ra tạo thành một đường cong duyên dáng, tinh xảo nhưng không yếu ớt, lại đủ dụ hoặc.

Lục Kiêu dịu dàng giải thích: “Em không cần để tâm tới giá cả, em cứ đưa ra yêu cầu, sau đó để quản gia trong nhà đưa ra những địa điểm thích hợp, nếu trong các sản nghiệp trong nhà có cái thích hợp, em cứ tùy ý trưng dụng. Là ở Đế Tinh đúng không?” Lục Kiêu xác nhận lần nữa trước khi phát lệnh đi.

“Như vậy thật tốt quá, chồng là tuyệt nhất.” Lăng Sầm lập tức đồng ý, nhào lên ôm chầm lấy anh. “Cảm ơn chồng yêu nhiều!” Lăng Sầm cũng không coi trọng sỉ diện, từ chối sử dụng quyền hạn của người yêu. Có chồng vừa giỏi vừa giàu, có ngu mới từ chối.

Lục Kiêu bị Lăng Sầm bất ngờ lao lên, hơi mất trọng tâm, vội ôm Lăng Sầm duy trì cân bằng mới không ngã ra sau, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Dù tinh thần lực anh có cao đến đâu thì thân thể vẫn bất tiện, có gì cũng khó mà ngăn hai người ngã lăn ra. “Em thành thật chút coi.” Lục Kiêu thở dài, trầm giọng nhắc nhở. Cũng không phải lần đầu tiên Lăng Sầm lao vào người anh thế này nhưng không hiểu sao lần này anh lại có chút khẩn trương.

“Em biết rồi, biết rồi, ihihi.” Lăng Sầm không để ý, có lệ trả lời. Trở người, khóa ngồi lên người Lục Kiêu, hơi dùng lực, đẩy anh nằm xuống, bản thân cũng cúi người, đè thấp nửa người trên, thân mật hôn lên môi anh.

“Lão cán bộ của em, không được nhúc nhích…” Lăng Sầm ôn nhu dặn dò, nằm dài trên người anh, khẽ khép hai mắt, thả tinh thần lực ra, bao phủ hai người, từng xúc tu tinh thần thuần thục tiến vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu. Mỗi lần cậu trở về nhà đều giúp Lục Kiêu khai thông tinh thần lực. Cần cù bao lâu nay cũng xóa đi 8/10 khu vực xám mờ, tinh quang sáng rõ trở lại. Xúc tu tinh thần tiến sâu vào một vùng Lăng Sầm chưa đến bao giờ. “A!!!” Lăng Sầm hô lên một tiếng, cổ họng phát ra âm thanh kìm nén bén nhọn. Xúc tu tinh thần hơi run rẩy có xu thế muốn rút lui.

Lục Kiêu hơi ngẩn ra, ý thức được Lăng Sầm đã tiến vào lĩnh vực ‘hư vô’. Hai người đã khai thông được quá nhiều vùng, anh đối với Lăng Sầm không có chút cảnh giác nào, tất cả các khu vực trong tinh thần đều mở ra. Vùng ‘hư vô’ là nơi chứa những ký ức u ám, đáng sợ, không thể nào quên. Lăng Sầm nằm trong ngực anh, mồ hôi đổ đầm đìa làm quần áo ngủ dán sát người, hơi thở dồn dập phập phồng. Ký ức Lăng Sầm vừa tiếp xúc chính là cảnh Lục Kiêu đối đầu với nữ hoàng trùng tộc. Quái vật khổng lồ, dữ tợn, to lớn khủng khiếp lao thẳng đến trước mặt cậu, chất nhầy nhụa phun ra, những chân bén nhọn đâm thẳng đến, Lăng Sầm cảm giác như người được mùi tanh tưởi, thối rửa. Lục Kiêu định ngăn cản Lăng Sầm, đẩy tinh thần lực của Lăng Sầm ra. Lăng Sầm lại tự ổn định, trốn tránh sự cự tuyệt của Lục Kiêu, xúc tu lại lần nữa chậm rãi xâm nhập vùng ‘hư vô’. Nếu là một Omega với tinh thần lực thấp, gan nhỏ, sợ hãi và ám ảnh như vừa rồi có khả năng gây ra tổn thương tinh thần, nếu nghiêm trọng, tổn thương có thể 5 – 10 năm cũng không khỏi được.

Tinh thần lực của Lăng Sầm ôn hòa chải vuốt, không quan tâm đến những ảo ảnh đáng sợ, dù gì cũng chỉ là ký ức, không thể gây tổn thương thực tế. Cuối cùng, khói mù đen tối cũng xua tan phần nào, bầu trời lại tỏa ra quang mang lóng lánh. Lăng Sầm chậm rãi rút tinh thần trở về.

Lục Kiêu thoải mái thở ra một tiếng. Nâng tay lau đi mồ hôi đầy trán Lăng Sầm, nhỏ giọng hỏi: “Em có sao không?” Là anh bất cẩn, để Lăng Sầm phải tiếp xúc với những ký ức đáng sợ.

Lăng Sầm khẽ lắc đầu: “Em không sao.” Cậu cắn môi dưới đắn đo, dò hỏi: “Đó chính là… Nữ hoàng hả anh?” So với những trùng tộc trong video Lục Kiêu từng cho cậu coi lớn hơn rất nhiều.

Lục Kiêu hơi trầm mặc, đáp: “Đúng vậy.”

“Đó… là lần… lần anh…” Lăng Sầm nghẹn ngào không nói được hết câu, trong lòng khổ sở không thôi. Đó là lần cuối cùng Lục Kiêu chinh chiến, để rồi từ sau đó trở về Đế Tinh, mang theo một thân thương tích, hai chân vĩnh viễn không thể phục hồi. Nhận hết cố ý hay vô tình trào phúng của mọi người, nhận lấy một cuộc hôn nhân đầy chê cười, đau khổ trong suốt 3 năm, cuối cùng vì một người không yêu mình mà mất đi tính mạng.

“Ừm.” Lục Kiêu bình tĩnh vỗ về sống lưng đang không ngừng run rẩy của Lăng Sầm, trấn an cảm xúc của cậu.

Đều là chuyện quá khứ, anh đã buông tha, giờ anh có thể hướng dẫn bồi dưỡng thế hệ quân nhân tiếp theo, đây là một công việc có ý nghĩa, anh đã vượt qua chướng ngại tâm lý, bước ra xã hội. Người yêu đang nằm trong ngực, dịu dàng yêu anh. Nhân sinh được đến vậy, anh đã cảm thấy đủ đầy.

Nước mắt Lăng Sầm như vỡ đê. Cậu từng nghe về chuyện trước đây Lục Kiêu trải qua, nhưng khi thực sự đối diện nữ hoàng trùng tộc cậu mới biết nó đáng sợ thế nào, tình cảnh lúc đó hung hiểm nhường nào. Lăng Sầm cảm nhận được Lục Kiêu anh dũng, thẳng tiến không lùi, bất chấp hy sinh thân mình, đổi lấy hòa bình, cuộc sống yên ổn cho nhân dân Liên Bang. Nhưng sinh hoạt sau đó của anh thì sao? Nếu không có chuyện này xảy ra, anh sẽ cưới được một Omega môn đăng hộ đối, giỏi giang xinh đẹp, không cần lấy về một người như cậu, để rồi ngay cả tính mạng cũng không còn. Không đáng, thực sự không đáng.

Lục Kiêu luống cuống dỗ dành Lăng Sầm nhưng càng dỗ Lăng Sầm càng khóc thảm thiết. Lăng Sầm nhớ lại những gì mình đã đối xử với Lục Kiêu kiếp trước, hình dung tâm trạng anh trong 3 năm sau kết hôn, hối hận và đau lòng dày xéo trái tim cậu, Lăng Sầm khóc như hôm mới trọng sinh trở về, càng được dỗ dành càng cảm thấy không đáng cho Lục Kiêu. Lục Kiêu không hiểu nguyên do, không biết làm sao chỉ có thể ôm Lăng Sầm càng thêm chặt, chờ cậu tự bình tĩnh lại.

Đến khi Lăng Sầm hòa hoãn lại, giọng mũi khàn khàn thổn thức hỏi: “Anh có sợ không?”

“Lúc đó không nghĩ được gì, sau này nhớ lại cũng sợ.” Anh không phải thần, đương nhiên cũng sợ hãi, đêm khuya từ mộng hồi tỉnh lại, lại càng sợ hãi hơn.

“…Vậy sao anh còn muốn làm điều đó.” Lăng Sầm thút thít hỏi, cậu cứ nghĩ đáp án ngược lại.

“Việc này, chung quy cũng phải có người đi làm.” Lục Kiêu nghĩ nghĩ đưa ra một đáp án cũ rích.

Trận chiến này nếu không kết thúc, kéo càng lâu càng ảnh hưởng rộng, có khả năng làm suy sụp nền kinh tế Liên Bang, chiến tranh với trùng tộc là một cuộc chiến tiêu hao, không thể nào dùng chiến nuôi chiến, đứng ở vị trí người lãnh đạo, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, anh cũng chuẩn bị tâm lý hy sinh, có chiến tranh nào mà không có mất mát, cái gì cũng có cái giá của nó.

Lăng Sầm không biết nói gì thêm. Lục gia cho anh một cuộc sống đủ đầy, điều kiện thăng tiến thuận lợi cũng giáo dục anh thành một quân nhân thực sự, ý chí trong xương cốt các thế hệ Lục gia đều được truyền lại.

“Em sẽ đối xử với anh thật tốt.” Lăng Sầm mắt còn đỏ hoe hoe, lấp lánh ánh nước chăm chú nhìn Lục Kiêu, nghiêm túc đảm bảo. Cậu không phải là một Omega tốt, nhưng sẽ đem những gì tốt nhất của mình trao hết cho Lục Kiêu, sẽ đền bù cho anh, sẽ cố gắng để anh có được sự tôn trọng mà anh xứng đáng nhận được.

“…Ta cảm thấy đây nên là lời ta nên nói với em chứ?” Lục Kiêu buồn cười đáp, anh là một Alpha mà luôn được Omega của mình đối xử như trân bảo.

Lăng Sầm nghe Lục Kiêu nói vậy cũng bật cười, mặt mèo tèm nhem vừa khóc vừa cười, dịu dàng nói: “Được, là anh nói với em… Thật ra, hai chúng ta ai nói cũng như nhau.” Lục Kiêu không nói nhưng anh đã sớm làm được.

“Em nghỉ ngơi một chút đi.” Lục Kiêu mỉm cười dặn dò. Anh thật sự vô cùng thoải mái khi được bạn đời giúp khai thông tinh thần lực. Cảm giác như bánh răng rỉ sét nhiều năm được cọ rửa sạch vết bẩn, chuyển động trơn tru.

“Dạ.” Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp, nhắm mắt thư giãn. Khi nãy chấn động của khoảng ‘hư vô’ cũng phần nào ảnh hưởng đến tinh thần lực của cậu, khi nãy lại dao động cảm xúc quá mạnh khiến cậu cũng cảm thấy hơi choáng váng. Nhưng được kết hợp thân mật bằng tinh thần lực với người mình yêu, Lăng Sầm cũng thoải mái kỳ diệu. Giờ được nằm trọn nghỉ ngơi trong vòng tay anh, được tin tức tố mạnh mẽ của anh bao trùm, Lăng Sầm nhanh chóng hồi phục.

Khí lực vừa khôi phục, Lăng Sầm đã phun tào ngay: “Chồng ơi, có đôi khi em thấy anh giống như một cung điện hoành tráng mà em vĩnh viễn cũng không thể dọn dẹp xong…”

“Là sao hả em?” Lục Kiêu thấy lời này không có ý tốt. Nhưng Lăng Sầm ở bên anh xưa giờ chưa bao giờ tiết kiệm lời khen. So với bất kỳ nhân vật chính nào trong các bộ phim tình cảm ba xu, anh còn được nghe lời ân ái của bạn đời nhiều gấp 10 lần. Giờ theo thói quen không nhận ra được Lăng Sầm đang xài xể mình.

Lăng Sầm lập tức làu bàu giải thích: “Anh không biết lĩnh vực tinh thần của anh lớn đến mức nào sao? Em ở trong đó chỉ như một chú kiến vậy, vĩnh viễn cũng không thể nào đi hết mọi nơi, dọn dẹp cũng không bao giờ xong…”

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: Bạn đời của tôi là một siêu anh hùng.

Lục lão đại: …Chẳng phải mỗi người khi gặp chuyện như vậy đều sẽ làm như vậy sao?