Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 78: Lục ca ca, trói em lại đi




Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu cũng không quản Lăng Bình nghĩ gì, sự việc gia chủ Manly anh không nói, chẳng qua là ném chuột sợ vỡ bình, sợ liên lụy Lăng Sầm. Nhưng Lăng Bình làm cũng không phải chỉ có mỗi việc này, anh muốn lấy được nhược điểm dễ như trở bàn tay.

“Mời bọn họ ra ngoài đi, Lý phu nhân ở lại một chút.” Lục Kiêu trầm giọng phân phó.

Một nhà Lăng gia bị cưỡng chế mời ra ngoài, kể cả Lăng Tư Nghiệp đang nằm trên đất cũng bị hai Alpha nhanh chóng nâng ra. Lý Đình bị một cảnh vệ Alpha ấn ngồi trên ghế trước mặt Lục Kiêu. Ả sợ tới mức cả người run lẩy bẩy. Hôm nay, Lục Kiêu giúp ả nhận ra một đạo lý, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều là vô nghĩa. Tất cả những gì ả am hiểu đều là trò cười trước mặt Lục Kiêu. Lý Đình có cảm giác, nếu nàng hôm nay chết tại chỗ này, cũng sẽ không có ai dám nói ra nửa câu.

“Bà…” Lục Kiêu hơi nhíu mày, vừa mở miệng, Lý Đình đã sợ hãi hét toáng lên, đứng bật dậy muốn bỏ chạy, lại bị cảnh vệ Alpha đứng một bên giữ vai đè ngồi xuống.

“Tôi không làm gì… Tôi thật sự không làm gì cả, đều là Lăng Bình làm, tất cả là Lăng Bình làm!!!” Ả chỉ là ở sau lưng thổi chút gió. Phong thủy luân chuyển, giờ Lăng Sầm lại thổi gió bên tai Lục Kiêu, để đạp lên đầu ả.

“Im miệng! Ta hỏi cái gì, bà trả lời cái đó.” Ta không hỏi bà không cần mở miệng. Lục Kiêu mày nhăn càng sâu, giọng càng trầm.

Lý Đình gật đầu như giã tỏi ớt.

“Trang sức hồi môn của mẹ Lăng Sầm đâu?”

Lý Đình ngạc nhiên, sao lại hỏi về mấy cái này. Đã lâu như vậy, ai mà nhớ chứ. Lý Đình im lặng không đáp, trong lòng lẳng lặng suy tính xem có thể lợi dụng chuyện này thế nào. Còn có, nếu ả nói rõ ra, có khi nào Lục Kiêu thu thập đủ chứng cứ lại nói là ả trộm rồi tống ả vào tù hay không? Nháy mắt trong đầu ả chuyển qua hàng đống suy nghĩ.

Lục Kiêu thấy vậy cũng lười để ý, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ hỏi một lần, bà không muốn nói có thể đi rồi.”

Một câu nói nhẹ nhàng lại càng làm Lý Đình sợ hơn, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, hơi gió từ điều hòa thổi ra càng làm ả lạnh đến thấu xương. Khớp hàm cũng vì thế mà đánh lộc cộc.

“Tôi… Tôi đều bán hết rồi.” Lý Đình không dám chần chờ nữa, ban đầu con muốn một chút tiền trà đá thấm giọng, mua ổ bánh mì ăn sáng, giờ thì thành thật nói hết.

“Bán bằng đường nào?” Lục Kiêu hơi gật đầu, hỏi tiếp.

“Là hội đấu giá tư nhân, còn có tiệc tối và… cả hội đấu giá từ thiện.”

Trang sức của Lam Quân Y đã từng đeo, ả đấu giá từ thiện mua danh chuộc tiếng, chưa từng đeo, ả lén bán thu tinh tệ làm của riêng. Một cái cũng không chừa, tránh lưu dấu vết để phòng ngừa Lăng Sầm đòi lại.

“Ảnh chụp?” Lục Kiêu bảo ả truyền hết ảnh chụp sang đầu cuối cá nhân của anh. Dù là bán đấu giá nặc danh ở phòng đấu gia tư nhân hay công khai đấu giá từ thiện, theo pháp luật liên bang thông tin cũng sẽ được lưu lại trong vòng 10 năm, phòng hờ trường hợp phát hiện khuyết điểm, phát sinh kiện cáo, cũng có đủ bằng chứng để xử lý.

Lý Đình hiểu rõ Lục Kiêu đang nói cái gì, nhưng nếu giao ra tất cả thì đây chính là chứng cứ chính xác, chỉ cần Lăng Sầm cầm đi khởi tố, ả sẽ không còn đường nào chối cãi.

Lục Kiêu thấy ả không động đậy cũng không cưỡng ép: “Bà có thể đi rồi.” Lý Đình không đưa, vậy anh cho người điều tra, cũng đã biết hướng đi, không có gì khó.

“Tôi đưa… Tôi không có nói không đưa mà.” Lý Đình hoảng loạn nói, ả thật sự sợ Lục Kiêu, một người tàn phế, đeo mặt nạ, đôi mắt lại nhìn ả như nhìn một xác chết, mang lại cảm giác lạnh nhạt quỷ dị, không có người nhà ở bên, một mình đối diện anh ả cảm thấy sự âm trầm càng khủng bố hơn. Chuyện này, ả có muốn không đưa cũng không được, Lục gia tra là ra ngay, hỏi ả chẳng qua là bớt chút thời gian, bớt chút việc mà thôi. Chi bằng, ả liều mạng thu chút lợi ích.

“Chính là… ngài có thể giúp tôi một tí hay không?”

“Cho bà ta một chi phiếu 50 vạn tinh tệ.” Lục Kiêu quay sang phân phó một cảnh vệ. Một lát sau, cảnh vệ cầm chi phiếu đưa cho Lục Kiêu, anh đặt lên bàn, dùng một ngón tay khẽ gõ lên chi phiếu.

Chỉ 50 vạn, Lý Đình có chút thất vọng, trước đây, khi ở biệt thự của Lục gia ở Tinh Đạo số 3, có khi một ngày cả nhà nàng xài hết cả 50 vạn tinh tệ, cũng không thấy Lục gia nói gì. Lý Đình muốn tiếp tục nâng giá nhưng nhìn Lục Kiêu lại không dám đòi thêm. Ả đem hình ảnh giám định trang sức, cùng thông tin giá cả sau khi đấu giá, chuyển hết cho Lục Kiêu. Lục Kiêu kiểm tra lại một lần, xác nhận không có sai sót, đem chi phiếu đẩy đến trước mặt Lý Đình.

“Cảm ơn, cảm ơn ngài.” Lý Đình cầm chi phiếu, kích động cảm ơn, 50 vạn này giờ chính là tiền sống của ả và các con.

Lục Kiêu cũng không trả lời, chỉ phẩy tay để cảnh vệ dẫn Lý Đình rời đi. Lục Kiêu nhìn theo bóng dáng của Lý Đình, sau mặt nạ khẽ cười một tiếng. Hiện tại, trừ bỏ một số trường hợp đặc thù, không ai sử dụng chi phiếu, nhấn một nhấn trên đầu cuối cá nhân là tiền đã được chuyển đi, trừ người nhận không ai biết. Còn chi phiếu 50 vạn này, chắc cũng đủ để những người Lăng gia chia năm xẻ bảy. Lục Kiêu không chơi đùa nhân tính, vì anh không thích, chứ không phải anh không biết. Người sinh ra trong gia tộc lớn như Lục Kiêu, có loại thủ đoạn nào mà chưa từng thấy qua, anh lại càng không phải người ngu ngốc, bản tính của con người khi bị ép vào đường cùng hầu hết chỉ còn lại ti tiện. Lăng gia thì cũng thường thôi, thật sự không lên nổi mặt bàn, nhưng nếu đã muốn đùa một ít thủ đoạn, vậy anh cũng không ngại chơi cùng họ một chút.

Quản gia khi nãy ra đưa chi phiếu đứng một bên tỏ vẻ ông già rồi, mắt không thấy rõ chuyện gì xảy ra, tai cũng không nghe rõ ai cười nhạo người khác, lại càng nghễnh ngãng không hiểu hố người là sao. Lục Kiêu cũng quay sang phân phó quản gia hai câu, ông cũng bình tĩnh đáp lại rồi nhanh chóng rời đi. Phòng khách to đầy người giờ lại trống vắng, lạnh lẽo, nghĩ đến những gì Lăng Sầm đã phải chịu, lòng anh cũng nặng nề. Anh ngồi trầm ngâm một lúc mới dịch người sang xe lăn, di chuyển về phòng. Đến phòng, anh liền thay đổi tâm trạng và biểu cảm trên mặt, rút đi tất cả lạnh nhạt, xa cách, khinh miệt, đến bên giường ngủ, thấy Lăng Sầm đang nằm quay lưng về phía cửa thì dịu dàng hỏi:

“Em vẫn không vui hả?”

“Không có.” Lăng Sầm đứng lên, ôm lấy Lục Kiêu, gác cằm lên vai anh, nhỏ giọng càu nhàu: “Chỉ là thấy phiền, bọn họ quá đáng ghét.”

“Ừ, vậy từ đây về sau không cần thấy bọn họ nữa.” Lục Kiêu vỗ vỗ lưng cậu đảm bảo.

Sợ hãi cùng lảng tránh khác biệt với hờ hững không quan tâm, Lăng Sầm có thể ngụy trang bản thân thành một người kiêu ngạo, không sợ hãi nhưng như vậy vết thương cũ sẽ không khép miệng. Chỉ có dùng dao khoét hết thịt thối bỏ đi, vết thương mới có thể lành hoàn toàn, sẽ thật sự hết đau chứ không cần giả vờ không đau nữa.

“Chồng ơi…” Lăng Sầm nhỏ giọng gọi.

“Ơi, sao em?”

“Bọn họ nói chuyện Manly, anh không tức giận sao?” Đây thật sự là khuyết điểm của cậu, Lăng Sầm vẫn luôn sợ Lục Kiêu sẽ vì chuyện này mà chán ghét chính mình.

Lục Kiêu nắm lấy hai vai Lăng Sầm, kéo cậu ra một khoảng nhìn vào mắt cậu nghiêm túc nói:

“Đây không phải là chuyện em muốn, em cũng không tự nguyện làm, hơn nữa khi đó em cũng không có quyền quyết định và thậm chí có chống cự cũng sẽ không có tác dụng gì, cho nên, dù có thật sự xảy ra thì ta cũng sẽ không trách em.”

“Lăng Sầm, chuyện Morris, ta cũng chưa cùng em nói…”

Nghe đến Morris Lăng Sầm liền cúi đầu, một nửa là nghĩ đến chuyện này trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, nửa còn lại là hổ thẹn, hổ thẹn chuyện kiếp trước, hổ thẹn cả về dáng vẻ luôn lôi kéo thị phi của bản thân. Dù cậu không làm gì thì từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị người khác nói sau lưng là một người phóng đãng.

Lục Kiêu nhìn thấy Lăng Sầm ủ rũ cúi đầu tự trách, nhịn không được cau chặt mày: “Ngẩng đầu lên, không được rụt vai.”

Rõ ràng Lăng Sầm là người bị hại, người khác làm trái pháp luật, cưỡng bách cậu, còn hành hung cậu, vậy mà trước mặt anh, cậu lại như một người làm sai, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn anh. Lục Kiêu bất đắc dĩ khuyên nhủ:

“Mặc kệ là Manly, hay là Morris, đều là họ làm sai, họ gieo gió nên sẽ gặt bão, em là người bị hại, tại sao em lại muốn đeo gánh nặng tâm lý lên lưng mình?”

Lăng Sầm vẫn luôn cẩn thận giữ gìn tình cảm của hai người bọn họ, một khi đụng đến sự tình giống vậy, Lăng Sầm đều tận lực cố gắng, lại luôn e sợ anh tức giận. Anh cảm thấy Lăng Sầm có vấn đề về logic. Người bị hại, lại là người sai? Anh đã chú ý vấn đề này, nhưng vẫn chưa có dịp thích hợp để nói chuyện với Lăng Sầm.

Lăng Sầm nghe Lục Kiêu nói cũng sửng sốt, cậu hình như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Từ nhỏ đến lớn, vì diện mạo của cậu, nếu bị quấy rối mọi người đều sẽ nói là do cậu, nói mãi đến cậu cũng cảm thấy điều đó là đương nhiên, tạo thành một lối mòn suy nghĩ, nên cậu chưa bao giờ nghĩ khác đi, đã tạo thành một phản xạ có điều kiện. Khi gặp được Lục Kiêu, người cậu chân chính đặt trong tim, mọi chuyện với cậu càng trở nên nặng nề, luôn sợ Lục Kiêu giống như tất cả mọi người trách cậu.

“Em sai rồi…” Lăng Sầm dứt khoác nhận sai, Lục Kiêu tựa như đánh thức cậu.

“Ừ.” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm ngoan vậy thì rất vừa lòng, luồn tay vào mái tóc mềm mại xõa tung của cậu, kéo cậu ôm lại vào lòng.

Lăng Sầm nghĩ đến những kẻ được gọi là người nhà của mình, chán nản nói: “Chồng ơi… sau này em chỉ có mình anh là người nhà.” Như đột nhiên nghĩ đến cái gì lại bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên là còn có ba mẹ của chúng ta nữa.”

Lục Kiêu buồn cười nhìn Lăng Sầm, hơi cong khóe mắt, anh hiểu ý Lăng Sầm.

Lăng Sầm yên tâm rúc vào người anh, cọ cọ một hồi lại kéo tay Lục Kiêu, vén áo của mình lên đặt tay anh lên bụng nhỏ, nói: “Khoảng thời gian này chúng ta đã rất nỗ lực, anh nghĩ chúng ta có chưa? Em thật hy vọng ở nhà lâu thêm một thời gian nữa. Hay giờ mình cố gắng thêm chút nữa?”

“Em đừng gấp như vậy.” Lục Kiêu than nhẹ một tiếng.

Dưới tay anh là da thịt ấm áp, mềm mại của Lăng Sầm, theo hô hấp mà phập phồng lên xuống, mang theo nhàn nhạt mùi hương tin tức tố, làm anh cũng có chút chờ mong. Nhưng tỷ lệ sinh dục của Liên Bang thật sự không cao, anh cũng không quá hy vọng mình là người phá lệ may mắn, loại chuyện này, vẫn cứ là tùy duyên đi thôi…

Lăng Sầm từ trong lòng ngực Lục Kiêu chui ra, hai tay vòng ra sau cổ Lục Kiêu, nhìn sâu vào mắt anh, thâm tình, dịu dàng: “Em muốn có một đứa con, chảy dòng máu của hai đứa mình.” Chỉ cần nghĩ đến thôi cậu đã thấy hạnh phúc vô cùng.

Lục Kiêu cũng hơi mấp máy môi, anh cũng nghĩ vậy nhưng bản tính khiến anh không biết phải nói ra miệng thế nào. Lăng Sầm cũng hiểu anh, khẽ cười: “Anh thấy người của Lăng gia rồi đó, nên cũng có thể hiểu vì sao em lại chán ghét họ đến vậy.”

“Đừng nghĩ về những người đó.” Lục Kiêu lập tức an ủi. “Về sau, có ta bên em.”

“Em biết.” Lăng Sầm đáp. “Anh biết không? Trước kia em nghĩ em sẽ tìm một Alpha thật cường tráng, tốt nhất là giống như kiện tướng thể thao, người đó sẽ bảo hộ em, giúp em chống lại người Lăng gia.”

Lục Kiêu bất đắc dĩ nói: “Ta không thể nào có dáng người như vậy được.” Nửa người dưới của anh đã bị liệt, dù có huấn luyện thế nào thì cũng không thể trở thành một người cường tráng như Lăng Sầm mong muốn được.

Lăng Sầm mỉm cười: “Em đã nói là trước kia mà. Chứ giờ gả cho anh rồi, em chỉ thấy anh là tốt nhất, so với tất cả kiện tướng hay nhà vô địch đều mạnh hơn nhiều. Dù bất cứ ai muốn hãm hại em anh đều không tin tưởng, thậm chí còn không cần em giải thích.” Lăng Sầm chưa bao giờ thấy một Alpha nào giống như Lục Kiêu, hầu hết mọi người đều sẽ bị người xung quanh ảnh hưởng, khi có quá nhiều lời đồn đại thì tình cảm dù nhiều đến đâu cũng sẽ dần rạn nứt.

“Em là Omega của ta, bọn họ chỉ là người dưng, em cũng đều đã nói với ta mọi chuyện, tại sao ta lại phải nghe lời người ngoài mà không tin em?” Lục Kiêu ngạc nhiên hỏi, thật sự anh không hiểu vì sao lại phải nghe người khác nói này nói kia mà không tín nhiệm người cùng chăn gối với mình.

Lăng Sầm cũng không biết phải giải thích như thế nào với Lục Kiêu, cậu chỉ thấy thói đời nó vậy, có lẽ các Alpha khác trọng mặt mũi hơn người yêu, không biết nói gì Lăng Sầm liền ôm lấy Lục Kiêu lẩm bẩm: “Anh thật là tốt quá!”

Lục Kiêu bị Lăng Sầm lấy lòng vui vẻ cười. Lăng Sầm thấy vậy cũng cười theo, tay liền tháo mặt nạ của anh xuống, khóa ngồi lên đùi của anh, trao cho anh một nụ hôn say đắm. Hôn môi xong lại theo thói quen, dịu dàng hôn lên những vết sẹo trên mặt anh, hôn hôn rồi lại từ tốn lui về bên giường, nhẹ nhàng ngả người ra giường, chớp mắt nhìn Lục Kiêu đầy câu dẫn. Hô hấp Lục Kiêu dồn dập, tì giường muốn dịch người lên lại bị Lăng Sầm dùng chân cản lại, giọng mị hoặc nói:

“Anh tới ngăn tủ của mình đi, ngăn nhỏ phía trong, bên trong đó có còng tay.”

“…..” Lục Kiêu thật sự không biết vì sao trong ngăn tủ áo quần của bọn họ lại có còng tay. Cái đồ chơi này sao lại tự chạy vào ngăn tủ được, anh đã không còn làm ở quân bộ, hơn nữa chức vụ của anh cũng không có sử dụng còng tay.

Lăng Sầm thấy bộ mặt đầy dấu chấm hỏi của Lục Kiêu, nhoẻn miệng cười nói: “Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, một tủ quần áo kia anh cũng không nhìn kỹ đúng không?”

Anh nhìn kỹ làm gì, anh vừa thấy đã kêu người vứt hết ngay.

Lăng Sầm khẽ cười: “Vậy là tại anh không nhìn kỹ thôi, trong đó còn nhiều thứ khác chứ không phải chỉ có áo quần đâu… Đi, lấy lại đây cho em đi, chồng à, đem em trói lại được không?… Lục ca ca, em muốn được anh khóa lại… rồi làm…”

Lăng Sầm thật sự muốn làm một điều gì đó khác bình thường, muốn chứng minh bản thân thuộc về Lục Kiêu, muốn làm chính mình an tâm.

Lăng Sầm rên rỉ dụ dỗ làm khí huyết trong người Lục Kiêu bốc lên ngùn ngụt, làm gì có Alpha nào chịu nổi sự dụ dỗ cấp độ địa ngục như vậy, nhưng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến những trò chơi tình thú này, chỉ cần Lăng Sầm không né tránh anh đã thấy thỏa mãn, mà thật sự thì Lăng Sầm chưa bao giờ né tránh anh. Chưa có một ngày nào mà anh không được phục vụ đến hài lòng. Còng tay!!! Nghĩ tới đã thấy đầy tính cưỡng ép, hay là thôi đi. Tuy là tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu, bản năng Alpha của anh đã gào thét điên cuồng, nhưng mong muốn nâng niu Lăng Sầm của anh còn mạnh hơn, hành động này khác nào nhục nhã Omega của mình, thế là Lục Kiêu ngồi đơ ra ở mép giường, không chịu nhúc nhích.

Lăng Sầm lại nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Đi lấy đi anh, hôm nay anh nói em đi gặp Lăng Bình, anh biết em ghét bọn họ thế nào rồi đó, nhưng em vẫn nghe lời anh. Giờ anh cũng nghe em một lần, được không, Lục ca ca?”

Lục Kiêu bó tay trước bạn đời, thêm bản năng cũng rục rịch không ngừng, cuối cùng thiếu nghị lực di chuyển xe lăn đến bên tủ, lấy ra còng tay, nhẹ nhàng ném lên giường sau đó mới thong thả dịch người lên.

Lăng Sầm vui vẻ giúp anh nâng chân, lại lấy đầu cuối hạ màn cửa, khi cả phòng đều tối xuống, cậu quỳ bên cạnh anh, vừa say đắm nhìn anh, vừa từ tốn cởi bỏ áo quần trên người. Lục Kiêu giữ tay Lăng Sầm, anh muốn tự tay cởi, nhìn thân thể tuyệt vời lộ ra từng chút dưới tay anh. Lăng Sầm như hiểu được ý nghĩ của anh, ngoan ngoãn ngả vào lòng, thì thầm: “Em hôm nay thật mệt mỏi, không có chút sức lực gì, anh giúp em nhé.”

Thế là Lục Kiêu tận tình giúp Lăng Sầm cởi đồ, lại tận tình giúp Lăng Sầm còng tay vào thành giường, sau đó lại tận tình giúp Lăng Sầm nâng eo, mãi tận khi Lăng Sầm không còn chút sức nào mới giúp cậu nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Lục Kiêu ân cần giúp Lăng Sầm tháo còng tay, khẽ xoa cổ tay cậu. Thêm một nụ hôn sâu kết thúc cho việc giúp đỡ tận tình, Lăng Sầm thở hổn hển úp mặt vào vai chồng mình, hơi thở nóng bỏng của cậu lướt qua yết hầu của Lục Kiêu nồng nàng hương hoa hồng của riêng cậu, khiến anh nhịn không được mà vươn tay xoa tuyến thể của Lăng Sầm. Đây là nơi anh đã đánh dấu, để khiến Lăng Sầm chính thức trở thành người của anh, một mình anh. Nơi tư mật như tuyến thể bị vuốt ve khiến cả người Lăng Sầm nổi lên một lớp da gà mỏng, cậu khẽ run rẩy nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên tùy ý Lục Kiêu chơi đùa, lại còn hơi rướn cổ dịu dàng hôn lên từng vết sẹo lên mặt Lục Kiêu. Kiếp trước, cậu rất sợ hãi khi nhìn thấy, còn giờ đây, hôn lên từng vết từng vết lại là một loại tình thú, xúc cảm sần sùi dưới môi có thể khiến cậu động tình không thôi. Từng nụ hôn nhẹ tinh tế phảng phất như thì thầm lời yêu thương. Lục Kiêu cũng khẽ hiếp mắt hưởng thụ.

“Em gái của em…”

“Nó làm sao?” Lăng Sầm cảnh giác hỏi.

“Cũng không có gì.” Lục Kiêu vỗ về tấm lưng trơn mịn của Lăng Sầm, “Nó muốn cùng ta… có lẽ muốn cùng em thượng vị, rồi lợi dụng ta…” Tâm tư của Lăng Dao, anh nhìn qua một cái là rõ ngay. Lục Kiêu khẽ lắc đầu. Lăng Sầm và Lăng Dao dù gì cũng là anh em ruột cùng cha khác mẹ nhưng thật sự khác nhau quá xa, dù anh có mù cũng sẽ chướng mắt người như Lăng Dao.

“Thật tốt!” Lăng Sầm vừa nghe cũng hiểu, hừ, giỏi thật, còn tính cướp chồng của cậu. Lăng Sầm hơi hối hận lúc đó đã nghe lời Lục Kiêu mà lên lầu trước, cậu còn ở đó thì Lăng Dao làm sao dám!!

Lục Kiêu thấy Lăng Sầm ghen tuông tức giận đến thở hổn hển, thế mà cảm thấy vui vẻ đến bật cười.

Lăng Sầm túm lấy Lục Kiêu lắc lắc hỏi: “Anh thích Lăng Dao hả?”

“….” Lục Kiêu ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây, anh đem chuyện này kể với Lăng Sầm khác nào đào một cái hố rồi tự nhảy vào, thêm nụ cười khi nãy khác nào đang kêu lên ‘chôn ta đi’.

“Không có, không thể nào!!” Lục Kiêu vội vàng thanh minh.

“Hừ! Nó đẹp hay em đẹp hơn?”

“Tất nhiên là em đẹp hơn rồi.” Lục Kiêu thành khẩn đáp.

“Ồ, hóa ra anh chỉ coi trọng khuôn mặt này của em!” Lăng Sầm âm hiểm kết luận, cậu đã sớm đoán được Lục Kiêu sẽ sụp bẫy ở đây.

“Không phải, với ta em chỗ nào cũng tốt.” Lục Kiêu gian nan giải thích, bắt đầu liệt kê các điểm tốt của Lăng Sầm. Mãi một lúc sau Lăng Sầm mới hài lòng buông tha cho anh.

Lục Kiêu vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi lại nghe Lăng Sầm nhàn nhạt hỏi:

“Anh thích em, vậy anh có thích Đỗ Nhược không?”

“Ta thích em, chỉ thích một mình em thôi.” Lục Kiêu còn chưa nghe xong câu hỏi đã vội vàng trả lời. Anh đã có kinh nghiệm xương máu, biết nên trả lời thế nào cho chính xác.

Lăng Sầm nhỏ giọng thì thào, như nói với Lục Kiêu, lại như tự nhủ với bản thân: “Lục Kiêu, anh không được thích Đỗ Nhược… Anh đã có em rồi, anh chỉ được thích em thôi…” Đỗ Nhược là kình địch của cậu, kiếp trước cậu thua hoàn toàn trong tay Đỗ Nhược, hầu hết fan của cậu đều chuyển sang thích Đỗ Nhược, nếu hiện tại chuyện đó có lặp lại, cậu cũng sẽ không thèm để ý nữa nhưng Lục Kiêu thì không được, Lục Kiêu chỉ có thể yêu cậu.

“Được, ta chỉ thích mình em.” Lục Kiêu vụng về dỗ dành Lăng Sầm.

Ngày hôm nay, đầu tiên là Lăng Sầm cắt đứt quan hệ với Lăng Bình, lại một trận hoan ái kịch liệt, tâm trạng từ sợ hãi, sang bực bội, rồi lại nhẹ nhõm đến vui sướng, hiện tại đã mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, trong sự dỗ dành của Lục Kiêu và sự an tâm, ấm áp của vòng tay anh, cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lục Kiêu nhìn thụy nhan của Lăng Sầm, khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu. Trong lòng thì có chút hậm hực, khó hiểu, Đỗ Nhược là ai chứ? Là một người không mấy chú ý tới giới giải trí này không phải là đang làm khó anh sao?

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: Cấm anh không được thích Đỗ Nhược!!! (メ` ロ ´)

Lục đại lão: Đỗ Nhược?? Là ai vậy??? (・・ ) ? ……….

Lạc Yên: Chương này dài hơn bình thường ó.