Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu không phải là người trong giới giải trí nên anh căn bản không hiểu được ý nghĩa của việc công ty Danas phong sát sẽ nghiêm trọng thế nào. Lăng Sầm cũng không muốn giải thích rõ với anh, cậu không muốn anh phiền lòng vì chuyện của mình. Sáng mai cậu sẽ tự mình đối mặt với bão tố nổi lên của giới truyền thông. Còn hiện tại cậu chỉ muốn hưởng thụ quãng thời gian ấm áp khi được gối đầu lên chân chồng mình, an an tĩnh tĩnh thân thân mật mật, không muốn lãng phí một phút giây nào bên anh.
Lục Kiêu không biết tâm tư của Lăng Sầm, chỉ nghĩ cậu hiểu rõ ý mình nên mới bình thản, không lo lắng nữa thì thở một hơi nhẹ nhõm. Thậm chí trong lòng còn nổi lên chút đắc ý, là một Alpha, anh cũng đã giúp giải quyết rắc rối cho Omega nhà mình.
Lăng Sầm trở mình nằm nghiêng để tay Lục Kiêu có thể dễ dàng vuốt ve. Áo ngủ được khoác lỏng lẻo theo chuyển động này hơi trượt xuống, xương bướm theo đó cũng ẩn ẩn hiện hiện. Tầm mắt Lục Kiêu quét qua, trong lòng không khỏi nổi lên tâm tư khác, nhưng anh cố kiềm lại, tâm trạng Lăng Sầm không tốt, anh cũng không nỡ làm chuyện gì đó và này nọ. Chỉ là từ động tác vuốt ve thuần túy để giúp trấn an kích thích tố lại từ từ chuyển thành trêu chọc. Đầu ngón tay anh từ tuyến thể dời ra đầu vai tuyết trắng, rồi lại chuyển qua xương bướm, dần trượt sâu xuống lưng, đảo quanh. Da thịt tinh tế lần lượt lướt qua đầu ngón tay, tựa như tơ lụa quý giá nhất, mềm mịn đàn hồi, tràn ngập hơi thở thanh xuân khiến người khác không ngừng say mê. Lục Kiêu trước giờ chưa từng nghĩ tới… có người chỉ lộ ra một bờ vai cũng có thể khiến người khác u mê, lại càng không nghĩ đến người u mê đó lại là mình…
Lăng Sầm đang khép hờ mắt hưởng thụ vuốt ve của chồng mình, thấy động tác của anh dần thay đổi cậu cũng không có ý kiến gì, vẫn ngoan ngoan nằm yên tùy ý anh chơi đùa, chu du trên khắp lưng mình. Thậm chí còn hơi nằm sấp lại để anh càng thuận tiện khám phá những vùng đất lạ hơn.
Một lát sau, tựa như đã thỏa mãn, Lục Kiêu khôi phục đứng đắn, trở về lại vuốt ve tuyến thể.
Đột nhiên Lăng Sầm nổi lên một ý tưởng:
“Lục Kiêu, em đi xăm hình được không anh?” Hơi chần chừ, cậu nói tiếp ý tưởng của mình, “Loại hình xăm vĩnh viễn.” Loại kỹ thuật cao mà sau khi làm xong sẽ không có cách nào xóa bỏ.
“Em định xăm hoa văn gì?” Lục Kiêu hơi nhíu mày, trên người Lăng Sầm chưa từng xuất hiện bất cứ hình xăm gì, anh cũng chưa từng biết Lăng Sầm có hứng thú với việc xăm mình. Hơn nữa, trong mắt anh, da thịt toàn thân Lăng Sầm trắng trẻo oánh nhuận, khi nằm trần trụi trên giường như một tuyệt tác điêu khắc hoàn mỹ, lúc động tình lại phủ thêm chút sắc ửng hồng đẹp không sao tả xiết. Không biết vì cái gì Lăng Sầm lại muốn thêm một hình xăm để phá vỡ đi sự toàn mỹ này.
Lăng Sầm xoay người lại, ngửa mặt nhìn Lục Kiêu. Từ góc độ này chồng cậu càng thêm cao lớn, vĩ ngạn. Lăng Sầm vươn một tay tháo xuống mặt nạ bạc trên mặt Lục Kiêu. Từ dưới lên trên khẽ mơn trớn từng mảng lớn vết sẹo trên mặt anh. Dùng ánh mắt say đắm yêu thương chăm chú nhìn Lục Kiêu, khẽ khàng nói:
“Em muốn xăm tên anh, lên phía sau vai, được không anh?” Lục Kiêu tựa như rất thích chỗ này, đã nhiều lần cậu thấy Lục Kiêu đều vuốt ve xương bả vai của cậu.
Lăng Sầm cũng đã chán ngán tình cảnh bị người ngoài theo đuổi, người giống như Kane vậy, rồi sẽ còn xuất hiện rất nhiều. Cho dù Lục Kiêu là chồng cậu, cũng có tình cảm với cậu, nhưng ngày dài tháng rộng, nếu cứ hết người này đến người khác chen vào, thì tình cảm này cũng sẽ tiêu hao dần dần cho đến hết. Lăng Sầm muốn cho Lục Kiêu sự yên tâm. Hơn nữa, nếu có một cái gì đó ràng buộc giữa hai người, một dấu ấn của riêng hai người, Lăng Sầm nghĩ đến cũng thấy lãng mạn quá chừng.
Nghe đến đây Lục Kiêu cũng nhận ra, ý tưởng bất chợt này của Lăng Sầm chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện của Kane, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh có cảm giác vị trí của hai người trong mối quan hệ có chút không đúng, là một Alpha anh hết lòng tin tưởng Omega của mình, Lăng Sầm thì lại luôn lo sợ bất an, luôn tìm cách để trấn an anh. Mỗi lần Lăng Sầm xuất hiện ý niệm muốn tổn thương bản thân mình anh đều bực bội trong lòng. Anh cảm thấy Lăng Sầm không biết tự yêu thương bản thân mình. Nếu xăm mình là việc Lăng Sầm thực sự yêu thích, anh tất nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng đây rõ ràng không phải…
Lục Kiêu vô cùng bất đắc dĩ, anh cúi đầu nhìn Lăng Sầm, khẽ béo béo má cậu, hơi cau mày yêu chiều mà nói:
“Thật không biết trong đầu em nghĩ cái gì nữa… Anh không muốn em đi xăm mình.”
Lục Kiêu cũng rất hạnh phúc khi được Omega của mình yêu thương, trân trọng, coi như trân bảo mà đặt ở đầu quả tim. Nhưng Lăng Sầm cứ hết lần này đến lần khác thoái nhượng anh, tựa như không có điểm mấu chốt, thậm chí không tiếc tổn thương bản thân mình lại làm Lục Kiêu đau lòng. Đặt tay lên ngực tự hỏi, Lăng Sầm muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn dung mạo có dung mạo, khuyết điểm duy nhất là Lăng gia, nhưng Lục Kiêu không để ý điều này, chính Lăng Sầm cũng không để ý. Cậu không làm gì có lỗi với anh, anh cũng đã không đối xử lạnh nhạt với cậu, anh không hiểu vì sao lúc nào Lăng Sầm cũng cẩn thận mà lấy lòng anh.
Lăng Sầm đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa, cậu cũng có chút xấu hổ, cảm thấy như chồng đang chê cậu có suy nghĩ ngu ngốc… Chắc anh đã nhận ra lý do vì sao cậu đưa ra loại ý tưởng này.
Lục Kiêu không phải là người nói nhiều… Anh rất kiên nhẫn, cũng sẽ cho người khác rất nhiều cơ hội, lại không mở miệng nhắc nhở, chỉ im lặng chờ đợi, chờ khi các cơ hội đó hết đi, chờ khi dẫm lên giới hạn cuối cùng của anh thì anh sẽ quay đầu lại, dứt khoác rời đi. Lăng Sầm sợ nhất là tính cách này của Lục Kiêu, kiếp trước cậu đã thấu tỏ. Kiếp này, Lục Kiêu là lễ vật quý giá nhất Lăng Sầm đạt được, cậu vẫn luôn có cảm giác mình như một tên đạo tặc trộm lấy được một vật quý không thuộc về mình… nên vẫn luôn sợ hãi một ngày lại mất đi.
Lục Kiêu cúi đầu hôn Lăng Sầm, cậu khép hờ hai mắt, khẽ ngẩng cầm để anh hôn được càng sâu. Từ góc độ của Lục Kiêu, Lăng Sầm ngửa đầu, như khát cầu được cùng anh thân mật. Anh dịu dàng ôm chặt lấy cậu, hôn càng sâu hơn. Hạnh phúc như sợi tơ quấn quanh hai người.
“Em đừng suy nghĩ lung tung, cũng không cần đi xăm hình, biết không?” Sau khi kết thúc nụ hôn, Lục Kiêu trầm giọng nói.
Lăng Sầm cùng vươn hai tay ôm cổ anh, nhỏ nhẹ đáp ứng, nghĩ tới nghĩ lui lại bật cười:
“Tướng mạo em như vậy… mà anh vẫn có thể yên tâm.”
Lục Kiêu như bừng tỉnh. Khuôn mặt Lăng Sầm quá mức sắc sảo, xác thật không giống một Omega chung tình, khó trách cậu luôn khẩn trương, lo sợ anh hoài nghi cậu. Nhưng nếu lấy tướng mạo để đại diện cho cả một con người không khỏi quá nông cạn, Lục Kiêu tất nhiên không phải người nông cạn, anh chân thành nói: “Em sẽ không.”
Từng hành động của Lăng Sầm, tình cảm cậu dành cho anh, tích lũy qua từng ngày đã khiến anh có loại tự tin này, anh tin con người cậu, tin tình cảm của cậu, không cần phải dựa vào ký hiệu như hình xăm…
“Vâng, em chắc chắn sẽ không.” Lăng Sầm chậm rãi lặp lại.
Cũng đã đến giờ ăn tối, nhưng Lăng Sầm không muốn ra ngoài dùng bữa. Chuyện của Kane vẫn còn nghẹn trong ngực chưa tan đây. Mà chắc đến giờ cũng đủ để tin truyền ra rồi, giới truyền thông chắc đã chực sẵn đợi cậu xuất hiện… Lỡ đến lúc đó mà chụp trúng Lục Kiêu, thể nào anh cũng bị những kẻ nông cạn kia buông lời ác ý. Cứ nhớ lại những lời bàn tán khắc nghiệt về anh trên Tinh Võng, Lăng Sầm lại muốn chửi người…
Lăng Sầm gọi phục vụ khách sạn mang bữa tối lên, hai người dùng bữa tại phòng, ăn xong chỉ cần đặt ra ngoài cửa, tự động sẽ có người thu dọn.
Ngày mai Lục Kiêu sẽ trở về Đế Tinh trước, anh cần chuẩn bị cho buổi thuyết trình tại đại học Reiss. Lăng Sầm rất không muốn xa anh nhưng không tiện giữ anh lại. Lục Kiêu cũng có việc riêng của mình. Cậu rất kiêu ngạo vì sự ưu tú của chồng mình nên cậu nguyện ý ủng hộ Lục Kiêu. Lăng Sầm nhịn không được lại khẽ cười.
“Em cười cái gì đó?” Lục Kiêu tựa trên giường khép hờ hai mắt để Lăng Sầm mát xa hai chân cho anh, nghe tiếng hiếu kỳ hỏi, không phải là Lăng Sầm không nỡ xa anh sao?… Anh cũng không nỡ xa cậu nên đã âm thầm thay đổi lịch trình, ở thêm một đêm với cậu.
“Cười em hiện tại là như một người hiền huệ, biết chăm sóc chồng mình nha!!” Lăng Sầm vừa cười vừa đáp, động tác trên tay cũng không ngừng. Lục Kiêu hai ngày nay ở khách sạn cùng cậu nên không có luyện tập phục hồi chức năng. Cẳng chân của Lục Kiêu không giống người thường, không có dụng cụ hỗ trợ luyện tập thì cơ bắp không thể hoạt động. Nên Lăng Sầm liền giúp anh mát xa, cậu không biết có tác dụng nào không nhưng vẫn muốn vì anh làm. Lục Kiêu cũng không có từ chối.
Lục Kiêu nghe cậu nói cũng phì cười, rõ ràng là mèo khen mèo dài đuôi.
Không khí giữa hai người vô cùng tự nhiên, Lục Kiêu nhìn đôi tay Lăng Sầm đang mát xa hai chân của mình, suy nghĩ lại trôi về những lời Holland nói với anh. Hai người là anh em, Holland lại là số ít người có thể coi như ‘chuyên gia tư vấn tình cảm’ trong quân đội bọn họ. Chuyện về dấu hiệu lâm thời, cùng với việc Lăng Sầm tự động đề cập đến thuốc điều chỉnh chất ức chế anh cũng đều nói với Holland.
Lúc đó, Holland cũng đã trầm mặc suy nghĩ thật lâu, sau đó mới dùng đầu cuối cá nhân thiết lập một không gian tĩnh âm bảo mật, rồi thành khẩn nói. Holland tự nhận lần đầu trong đời muốn làm một kẻ tiểu nhân, Holland nói anh có thể lựa chọn làm bộ như cái gì cũng không biết, tùy ý công ty Danas hủy hoại sự nghiệp của Lăng Sầm, Lăng Sầm cũng không biết nhà họ có năng lực giúp cậu chặn việc này, đến lúc cậu không còn còn đường nào khác, chỉ có thể an phận trở về nhà, thì người cậu ghi hận cũng là công ty Danas chứ không liên quan gì đến Lục Kiêu. Giới giải trí hỗn tạp, cũng rất nhiều mê hoặc, nhân tâm con người lại là thứ dễ thay đổi. Lăng Sầm hiện tại yêu Lục Kiêu, nhưng cũng không đại biểu khi gặp được nhiều người hơn hoặc gặp được một người có địa vị cao hơn tình yêu của cậu sẽ không thay đổi. Cho nên, đây là một cơ hội trời ban, có thể danh chính ngôn thuận để Lăng Sầm trở về.
Lục Kiêu vừa nghe đã quyết đoán cự tuyệt, chuyện như vậy anh không bao giờ làm ra được.
Holland lại đề nghị lấy cho anh một liều thuốc điều chỉnh, dù gì cũng là đề xuất của Lăng Sầm, sau đó người tình ta nguyện, cứ đánh dấu triệt để, Lăng Sầm cũng không thể nào khởi tố chồng mình.
Lục Kiêu nếu muốn thuốc điều chỉnh thì tự anh cũng có cách lấy được. Anh cũng đã từng rất động tâm suy xét về loại thuốc này nhưng cái anh cân nhắc là vấn đề tin tức tố hỗn loạn ảnh hưởng đến Lăng Sầm của thuốc ức chế và dấu hiệu tạm thời. Hiện tại tuy có đôi chút ảnh hưởng tiêu cực nhưng còn xa mới cần đến sử dụng thuốc điều chỉnh. Lục Kiêu lại cự tuyệt đề nghị của Holland thêm lần nữa.
Holland cũng bất đắc dĩ mà nói uổng công anh một lần muốn làm kẻ tiểu nhân, mà không ai chịu nghe theo anh làm người xấu, để anh xấu có một mình. Nhưng cuối cùng, Holland vẫn là khuyên anh thêm một câu. Có đôi khi cũng cần hành động ‘đê tiện’ đúng lúc để có thể giữ được hạnh phúc, đặc biệt trong vấn đề tình cảm, bởi vì một khi mất đi sẽ rất khó có thể lấy lại. Tình cảm có thể thay đổi trong một tích tắc, nếu có thể tận dụng tình yêu của Lăng Sầm lúc này, trói chặt cậu bên anh, mới là chuyện tốt nhất.
Lục Kiêu hiểu rõ ý của Holland. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, quan điểm sống cũng tương tự, đều là người thẳng thắn, đề xuất các thủ đoạn xấu xa này là Holland vì tình trạng của anh mà suy xét… Anh cũng không tin, nếu Holland có Omega sẽ đối xử với Omega của mình như vậy. Sợ rằng đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lục Kiêu đoán cũng không sai, quả nhiên là anh em cây khế. Holland tự đưa chủ ý vì lo nghĩ cho Lục Kiêu chứ trong lòng cũng âm thầm phỉ nhổ chính mình. Tình huống anh em mình Holland nhìn rõ trong mắt, lựa chọn một Omega gia thế ngang hàng thì khó, chứ nếu đem ra ngoài xã hội thì vẫn có khối người chịu gả. Nhưng vì mục đích gì thì không ai biết được. Vậy mà lại xuất hiện một Lăng Sầm nguyện ý yêu Lục Kiêu, vậy thì dù có làm người xấu anh cũng muốn giúp Lục Kiêu giữ được Lăng Sầm. Thậm chí nếu về sau chuyện này lộ ra, Lăng Sầm biết là do anh khuyên nhủ Lục Kiêu thì dù Lăng Sầm có phẫn hận, anh cũng cam tâm tình nguyện đứng ra nhận hết trách nhiệm, để không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Nhưng kết quả thì sao, cái gì Lục Kiêu cũng từ chối. Đúng là làm người xấu cũng không dễ mà.
Đến tận khi kết thúc cuộc nói chuyện, Holland vẫn ngồi thừ ra suy nghĩ cho anh em của mình, chính trực thực sự sẽ đem lại kết quả tốt sao?
“Được rồi, nghỉ ngơi đi em.” Lục Kiêu hoàn hồn, thấy Lăng Sầm đã xoa bóp cho anh cũng khá lâu rồi thì yêu cầu cậu ngừng tay.
“Dạ.” Lăng Sầm đi rửa tay rồi tung tăng sà vào lòng Lục Kiêu.
“Em thật yêu anh quá đi!” Lăng Sầm cọ cọ mà hôn lên má Lục Kiêu một cái chóc. Thật uổng cho cậu ngày thường miệng mồm cũng xem như lanh lợi, nhưng giờ yêu quá, cũng không biết nói gì hơn, nhìn thấy chồng mình là u mê mụ đầu rồi.
Lục Kiêu cũng vòng tay ôm eo cậu, mặt có chút nóng lên, may mà toàn sẹo chứ không chắc cũng đã đỏ lên rồi, anh hắng giọng rồi nghiêm túc nói:
“Anh cũng…”
Lăng Sầm bật cười, chưa thấy ai nói lời yêu mà nghiêm túc đến mức này, cứ như đang báo cáo công vụ vậy. Cậu cảm thấy mình cũng là người vụng về, nhưng so với chồng mình cậu vẫn mạnh hơn nhiều nha.
Lục Kiêu nhìn nụ cười vui vẻ của Lăng Sầm, trong tim cũng thấy hạnh phúc.
Ngày mai, anh phải trở về Đế Tinh, có một số việc cũng cần Lăng Sầm cho ý kiến:
“Lăng Sầm, phụ thân của em hiện tại đã đến Đế Tinh, hắn đem theo cả mẹ kế của em, cùng…mấy người… anh, em của em, đã tìm đến nhưng mẹ chúng ta đã từ chối vài lần.” Quan hệ của nhà họ Lăng thật sự hỗn loạn, Lục Kiêu cũng phải đắn đo không biết nên gọi mấy người con riêng là gì.
Mối quan hệ cha con của Lăng Sầm, Lục Kiêu cũng không biết phải xen vào thế nào, vẫn là nên nói cho Lăng Sầm biết để cậu có cách xử lý.
“Em không có phụ thân, càng không có quan hệ gì mà mẹ kế với anh, em.” Giọng Lăng Sầm lạnh hẳn xuống.
Một lát sau lại e dè: “Em không phải tỏ thái độ với anh… Chồng à, em chỉ là không quá thích mấy người nhà đó.” Bọn họ mới là người một nhà, liên quan gì đến cậu đâu.
“Ừ” Lục Kiêu siết lấy vòng eo của Lăng Sầm, dò hỏi:
“Vì sao em lại hận bọn họ như vậy?”
Lăng Sầm không phải người hẹp hòi… Nếu chỉ vì khi còn bé bị một ít ngược đãi mà lại làm cho gia tộc rơi vào cảnh tán gia bại sản thì có chút kỳ quái, không giống tính cách của Lăng Sầm chút nào.
Mẫu thân của anh đã từng nói, nếu anh càng ra sức sửa trị Lăng gia, Lăng Sầm sẽ càng vui vẻ, sẽ đối với anh càng nhu thuận. Lục Kiêu hỏi nguyên do nhưng mẫu thân cũng không nói. Anh đã tiện thể cho người tra xét chung với sự tình mỏ quặng của Lăng gia, nhưng dường như có người đã cố ý che dấu một số chuyện liên quan đến Lăng Sầm, anh cũng không miệt mài tìm hiểu, dù gì quá khứ cũng là chuyện đã qua, người sống với anh là Lăng Sầm của hiện tại, chấp nhất mà thăm dò toàn bộ cuộc sống trước đây của cậu, nghĩ cũng có hơi kỳ quái.
“Ý ta là, ta có từng tra xét qua chuyện xảy ra trước đây của bọn họ, nhưng…” Không tra được cái gì…. Lục Kiêu còn chưa nói xong thì Lăng Sầm nằm trong lòng anh đã cứng đờ cả người.
“Em sao vậy?” Lục Kiêu vội hỏi.
Lăng Sầm tránh khỏi vòng tay của Lục Kiêu, xoay người quỳ lên, đối mặt với Lục Kiêu không ngừng giải thích:
“Em không phải cố ý… Em thật sự không phải cố ý, khi đó, em không có cách nào khác, cũng không làm gì khác được.” Nói dối rồi cũng sẽ có ngày bị vạch trần, có những chuyện cậu không bao giờ muốn nhắc đến, nhưng không có nghĩa là không nhắc đến thì sẽ bị thời gian vùi lấp. Chuyện đã từng xảy ra thì đến một lúc nào đó cũng sẽ bị lật lên.
Lăng Sầm cảm thấy cả người lạnh băng, run rẩy không ngừng, huyết sắc trên mặt cũng nhanh chóng rút đi.
“Là ta nói gì sai sao? Em không muốn nhắc lại chuyện này thì chúng ta không nói nữa, được không?” Lục Kiêu kinh hãi, lập tức nhổm người dậy kéo cánh tay của Lăng Sầm, muốn cậu nằm lại vào lòng mình nhưng cả người Lăng Sầm vẫn cương cứng tại chỗ run lẩy bẩy mà xin lỗi anh.
Lục Kiêu bấc đắc dĩ giải thích: “Ta cũng chưa tra được cái gì, em không muốn nói ta sẽ không bao giờ hỏi nữa, chúng ta về sau không cần nhắc đến nhà bọn họ nữa, được không em?”
Xem ra thật sự có một số việc Lăng Sầm không muốn anh biết, đã vậy anh sẽ không biết, lòng hiếu kỳ của anh không nặng như vậy, điều làm Lăng Sầm khó chịu anh sẽ không làm, anh sẽ không bao giờ tìm hiểu chuyện này nữa.
Cái gì cũng chưa tra ra? Lăng Sầm hoảng loạn mà nghĩ, lý trí dần dần trở lại, ép sự sợ hãi xuống khiến Lăng Sầm bình tĩnh hơn. Cậu chớp chớp mắt nhìn anh, thấy anh cũng đang dịu dàng quan tâm nhìn mình thì yên lặng mà chui lại vào vòng tay anh, cầm một tay anh gác lại lên eo của mình, muốn anh ôm chặt.
“Anh không cần đi tra, em sẽ nói cho anh biết tất cả.” Lăng Sầm chậm rãi nói, cậu không muốn giấu chồng mình điều gì hết… cho dù là chuyện cũ khó lòng chịu nổi…. Nếu không nói ra, cậu sẽ mỗi ngày đều lo lắng không biết khi nào Lục Kiêu sẽ phát hiện, chi bằng mượn cơ hội này nói hết mọi chuyện.
“Ta thật sự không cố ý, em không cần phải nói.” Lục Kiêu hối hận rồi, anh có cảm giác chuyện này có lẽ là một chuyện khiến Lăng Sầm rất khổ sở, là một vết sẹo trong lòng Lăng Sầm, vậy mà giờ cậu lại muốn lật vết sẹo này lên để nói cho anh biết. Mỗi người đều có bí mật, cho dù bọn họ là vợ chồng vẫn có quyền giữ bí mật của riêng mình.
Lăng Sầm nhắm nghiền hai mắt, úp mặt vào ngực anh, thì thầm:
“Bây giờ em muốn nói cho anh biết.”
Hồi tưởng lại, chuyện cũ dần hiện lên trong tâm trí Lăng Sầm.
“Sau khi mẹ em vừa qua đời, Lý Đình được rước vào cửa Lăng gia, cha em ngay từ đầu đã không thích em, nên dung túng cho con của họ khi dễ em, bất cứ khi nào ông ta không vui cũng sẽ đánh đập em.” Lăng Sầm chậm rãi kể lại chuyện lúc trước.
Kể cả khi bọn chúng làm sai điều gì, tất cả đều là Lăng Sầm gánh chịu hậu quả. Như khi Lăng Tư Nghiệp làm vỡ bình hoa quý, vẫn có thể đứng một bên vỗ tay tươi cười, nói với cậu rằng hãy chuẩn bị tinh thần đi, khi cha về chúng sẽ nói với ông, và ông nhất định sẽ đánh Lăng Sầm.
Lúc ấy thế nào? Lăng Sầm nho nhỏ sẽ vô cùng sợ hãi, hoảng loạn không biết nên trốn đến nơi nào, không còn mẹ, nơi đây đã không còn là nhà của cậu… Cuối cùng dựa vào thân thể nhỏ gầy, Lăng Sầm nho nhỏ chui vào trốn trong ngăn tủ nhà bếp.
Đến khi Lăng Bình về nhà, Lăng Tư Nghiệp liền chạy ra vu khống mách tội, Lý Đình sẽ giả mù sa mưa vờ vĩnh khuyên can, nửa là dụ dỗ Lăng Sầm đi ra, nửa là chỉ điểm cho Lăng Bình. Sau đó, Lăng Bình tìm được Lăng Sầm nho nhỏ trong tủ bếp, gã sẽ dồn cậu vào góc mà đánh, mà đá. Một người đàn ông tráng niên ra sức đánh đập thì một đứa bé sẽ chỉ có thể chịu cảnh xanh tím đầy người. Lăng Sầm nho nhỏ rất đau, rất sợ, muốn gọi mẹ mình cứu mình. Nhưng cậu chỉ có thể co tròn người lại cắn răng khóc, không kêu lên tiếng nào vì cậu hiểu rõ, mẹ mình đã chết rồi, sẽ không trở về được nữa. Cậu không muốn người mẹ đã khuất của mình ra đi không an lòng. Cậu chỉ có thể ước mong, mong mình lớn nhanh lên, để có thể vĩnh viễn rời xa nơi này.
“Ông ta cũng thường xuyên đánh em, không vui cũng đánh, nửa đêm say xỉn về nhà cũng đánh, những khi đó ông ta nhìn giống một kẻ điên vậy.” Lăng Sầm trào phúng nói. Một Alpha vô năng, thêm một Lý Đình ở bên xúi giục, chỉ biết phát tiết lên người một đứa nhỏ…
Lục Kiêu đau lòng khôn cùng, không biết nên làm thế nào để an ủi cậu, chỉ có thể ôm cậu chặt hơn, vuốt ve lưng của cậu vì anh biết Lăng Sầm thích động tác này.
Quả nhiên Lăng Sầm rất hưởng thụ, mắt khẽ chớp chớp, hàng mi dài cũng rung động theo. Hòa hoãn một chút cậu nói tiếp:
“Nếu chỉ có như vậy, em cũng không đến mức hận cả nhà bọn họ.”
“Khi em 15 tuổi, sinh ý trong nhà lần đầu tiên thua lỗ rất nặng… Khi đó em đã không còn nhỏ nữa, diện mạo… cũng đã thay đổi.” Thiếu niên ngây ngô, nhưng lại có một dung mạo diễm lệ… Sự mỹ diễm đầy non nớt ấy có lực hấp dẫn mãnh liệt, nếu ở nhà khác chắc chắn phải bị giấu đi để bảo hộ, nhưng Lăng Sầm làm gì có người nhà, bên cạnh cậu chỉ có một đám sài lang.
Lăng Sầm dường như sợ rằng bản thân sẽ hối hận khi nói ra những chuyện này nên vội nói nhanh hơn: “Lăng Bình vì muốn cứu vớt gia nghiệp, cần một lượng lớn tiền đầu tư nên muốn kết giao với thương nhân giàu nhất ở hành tinh bên cạnh, một gia tộc kinh doanh vận tải phi thuyền, và em đã được đưa ra để trao đổi”
Khi đó Lăng Sầm không phải không muốn liên hệ hiệp hội bảo hộ Omega để xin giúp đỡ. Nhưng ở Tố Nguyệt Tinh, Lăng gia là gia tộc lớn nhất, Lăng Sầm cũng không phải không có kiến thức nên hiểu được, ở một nơi man hoang như nơi này, pháp quy không so được với tiền tài. Cậu cũng không lựa chọn chạy trốn, trốn đi đâu được, một Omega thì trốn đi chỉ có thể đưa mình vào hoàn cảnh càng bất lợi hơn mà thôi. Nếu lúc đó cậu ở Đế Tinh có thể mọi chuyện sẽ khác đi chăng, nhưng trên đời làm gì có nếu… Lăng Sầm khẽ thở dài.
Lục Kiêu nghe mà ngỡ ngàng… Cha của Lăng Sầm làm sao có thể đối với em ấy như vậy, bọn họ không phải là phụ tử thân sinh hay sao?
Lăng Sầm nhìn ánh mắt của Lục Kiêu liền hiểu anh đang thắc mắc điều gì, liền cười khổ mà giải thích:
“Ông ta đúng là cha ruột của em đó, nhưng lại là một kẻ vô năng… Hơn nữa với ông ta, ông ta sinh em ra, Lăng gia nuôi em lớn, thì em hy sinh bản thân đổi lại lợi ích cho Lăng gia là một điều hiển nhiên.”
“Em bị đưa cho gia chủ của gia tộc Manly, khi gặp em ông ấy cũng rất vừa lòng nên đã đồng ý hợp tác với Lăng gia. Nhưng, em vẫn rất sạch sẽ…” Lăng Sầm nhìn vào mắt Lục Kiêu, cường điệu mà nhấn mạnh, lo lắng Lục Kiêu sẽ để ý.
“Không có việc gì.” Lục Kiêu cũng không biết nói gì hơn. Lăng Sầm thật sự không có gì đáng trách trong chuyện này, cậu lúc ấy chỉ là một thiếu niên…
Lăng Sầm nghĩ Lục Kiêu không tin, chỉ có thế cười khổ tiếp tục giải thích:
“Đây là sự thật, bởi vì em là một kẻ, không cần được dạy cũng biết nên lấy lòng mua vui cho Alpha thế nào….” Đúng, đây mới là bản chất của cậu. Cậu đã từng muốn giấu Lục Kiêu những việc này, cậu chỉ là một kẻ hạ tiện, chỉ biết nói lời sáo rỗng dụ cho Alpha vui vẻ mà thôi.
“Gia chủ Manly là một lão nhân, vẫn ngồi trên vị trí gia chủ nhưng ông thật đã già lắm rồi, đã không có khả năng trong việc đó nữa… Nên em mới có thể tránh thoát…, nhưng mỗi ngày em vẫn phải kề cận bên cạnh ông ta, dỗ ngon dỗ ngọt ông ta, nói yêu ông ta thật lòng, chỉ muốn lưu lại phục vụ cho một mình ông ta.” Lăng Sầm nói ra những lời này mà trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Những lời này là chính miệng cậu từng nói ra, bây giờ lại cũng chính miệng cậu kể lại cho chồng mình, mỗi lời nói ra như một sự sỉ nhục đâm vào cơ thể cậu, từng nhát từng nhát máu chảy đầm đìa.
Lăng Sầm khô khốc mà tự giễu: “Em ngay từ khi đó đã là một diễn viên thật giỏi rồi, không phải sao?”
Manly gia chủ là một lão già khú, khuôn mặt đã nhăn nhúm như trái táo tàu, trên người cũng có mùi vị đặc trưng của người già, mà với Lăng Sầm đó chính là hơi thở hủ bại của cái chết đến gần. Đối diện với một Alpha như vậy, vậy mà cậu vẫn có thể ngày ngày nhìn ông bằng một ánh mắt thâm tình, quyến luyến, nói ra những lời yêu thương nồng cháy, suốt ba tháng liền.
Lăng Sầm cũng không biết được suy nghĩ của Manly gia chủ, có lẽ ông xem cậu như một trò đùa xinh đẹp, vui mắt vui tai, hoặc có thể ông luyến tiếc thanh xuân nên chỉ cần nghe được lời tâng bốc từ một Omega xinh đẹp đã đủ thỏa mãn cái tôi Alpha. Ông không chiếm bất cứ tiện nghi gì trên người cậu, chỉ yêu cầu cậu luôn kề cận bên cạnh mình, thường ngồi chung trong phòng, thỉnh thoảng hỏi han, chuyện trò, nghe cậu nói lời âu yếm, hoặc thổi phồng…
Tim Lục Kiêu lúc này cũng như đao cắt, anh hối hạn vạn phần khi đã khơi ra những chuyện này, nhẹ nhàng trấn an:
“Chúng ta không nói những chuyện này nữa, được không?”
“Không, em phải nói cho xong… Thực tế thì em không có lừa gạt được ông ấy, có lẽ ông ấy đều biết tất cả những lời em nói ra đều là dối trá nhưng cũng không vạch trần, 3 tháng sau ông ấy chết vì suy kiệt, ông ấy đã già quá rồi… Ông ấy cho em một khoảng tinh tệ, không nhiều nhưng cũng đủ cho em sinh sống một khoảng thời gian.”
Lăng Sầm lúc đó còn chưa đến 16 tuổi, tất nhiên không thể nào qua mắt được một thương nhân cả đời ngụp lặn trong thương trường. Có lẽ ông cũng thương xót Lăng Sầm.
“Sau chuyện đó, em không quay trở về Lăng gia, dựa vào khoảng tiền đó mà tự sinh sống một khoảng thời gian, sau đó được Hòa Thịnh tìm thấy… Chuyện kế tiếp thì có lẽ anh đều đã biết rồi.”
Bởi vì trải qua những chuyện này, đối với Lăng Sầm, tiền là quan trọng nhất, tình cảm thì là cái mẹ gì chứ, chỉ có tiền mới giúp cậu sống tốt, chỉ có tiền mới không phản bội cậu, tiền so với bất cứ tình thân nào đều đáng giá hơn nhiều.
Cậu cũng không biết cảm xúc của mình đối với gia chủ Manly như thế nào. Nếu không có gia chủ Manly cậu cũng không phải trải qua một hồi giao dịch sắc tiền, không phải lạnh tâm với người thân còn sót lại của mình. Nhưng nếu không có gia chủ Manly, cậu sẽ không có khoảng tiền kia, cũng không thể thuận lời rời khỏi Lăng gia để có ngày hôm nay. Gia tộc Manly sau khi vị gia chủ ấy mất đi, con cái đều không ra hồn gì nên hiện tại đã chia năm xẻ bảy, hoàn toàn suy tàn.
Cho nên so với vị cha ruột ‘đáng kính’ của Lăng Sầm, người chỉ coi cậu như một tên ‘điếm’ có thể bán đi để thu lại lợi ích, thì khách chơi như vị gia chủ nọ đã nhân từ lắm rồi.
“Lục Kiêu, em vẫn còn trong sạch, vẫn chưa bị Alpha chạm qua, thật sự.” Lăng Sầm ấp úng lặp lại, cậu bây giờ đã không còn quan tâm đến chuyện những người thân đó coi cậu là cái gì. Cậu chỉ là lo lắng Lục Kiêu sẽ bất mãn, quá khó để một Alpha có thể chấp nhận chuyện này.
Lục Kiêu ôm Lăng Sầm càng chặt hơn, trầm giọng nói:
“Ta biết.”
Tinh thần lực của anh vô cùng mạnh mẽ, đủ để anh nhận biết Lăng Sầm là một người thuần khiết ngay từ lần đầu gặp gỡ. Lại nói, anh yêu là con người của Lăng Sầm, không phải chỉ là một thân xác…
Lục Kiêu thật sự hối hận đã hỏi Lăng Sầm những việc này, đã khiến cậu một lần nữa rạch vết sẹo của bản thân ra cho anh xem. Đồng thời anh cũng hiểu được, người che dấu những việc này chắc chắn là mẫu thân của mình. Nếu anh không hỏi, Lăng Sầm sẽ vĩnh viễn không cần phải nhớ lại những việc này. Vì mẫu thân có đủ thủ đoạn để không bất cứ ai có thể tra ra chút dấu vết nào.
Lục Kiêu cúi đầu hôn lên môi Lăng Sầm, ôn nhu mà nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, sau này có ta bên em.”
“Dạ.” Lăng Sầm chăm chú nhìn nét dịu dàng trong mắt anh, sau đó khép hờ mắt lại, mê say cùng anh hôn môi…
Lạc Yên: Quà tết thiếu nhi nhé, nhưng quà này không được ngọt, có hơi chút chua cay, nên thêm một bài hát ấm áp để bù đắp nhé.
Từng ngày qua, thể xác của chúng ta có thể già đi, nhưng linh hồn thì hãy chỉ như một đứa trẻ, chỉ trưởng thành thêm.