Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 35: Hóng bát quái




Edit: Lạc Yên

Xe huyền phù lao nhanh băng băng trên đường khuya trống trải, Lăng Sầm vẫn luôn chú ý trạng thái của Lục Kiêu.

“Anh cảm thấy thế nào? Có muốn đi chậm lại không anh?” Lăng Sầm có chút lo lắng.

“Không có việc gì.” Lục Kiêu sắc mặt vẫn như thường. Lăng Sầm đã rời nhà cả tháng nên không rõ tình trạng của anh.

Lăng Sầm vẫn cẩn thận quan sát thần sắc của anh, quả thật không có gì bất thường thì chậm rãi thả lỏng mà đáp một tiếng. Thấy tình huống của Lục Kiêu thật sự ổn định, Lăng Sầm mới nhớ đến việc phải trở về Tinh đạo số 2 đóng phim mà cậu đã sớm vứt sau đầu.

“Em thật sự không muốn đi chút nào, em chỉ muốn ở nhà chăm sóc anh phục hồi chức năng.”

Tuy tình huống của Lục Kiêu đã chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn cần có người quan tâm chiếu cố mà cậu mỗi lần có công việc ra khỏi nhà là phải đi liền mấy tháng. Lăng Sầm cầm lấy tay Lục Kiêu mà phàn nàn vài câu.

Lục Kiêu cau mày: “Nếu em yêu thích công việc của mình thì em nên cố gắng làm thật tốt, không nên bỏ dở giữa chừng, cũng không nên phân tâm, như vậy rất không tốt.”

Lăng Sầm nghe anh dạy bảo nghiêm khắc thì ấp úng đáp: “Chính là…em không yên tâm về anh mà.”

“Ta thật sự đã tốt lên rất nhiều, em không cần phải quá lo cho ta.” Lục Kiêu thấy hình như mình có hơi nghiêm khắc, lạnh lùng với cậu quá, đành dịu giọng trấn an.

“Vâng.” Lăng Sầm không có chút nào bất mãn vì giọng điệu của anh, chỉ cầm tay Lục Kiêu, không nói thêm gì nữa.

Nếu quay phim thuận lợi thì phim điện ảnh của cậu còn cần phải một tháng nữa mới quay xong. Tuy có liên hệ video hàng ngày nhưng chung quy vẫn không thể nào bằng được ở bên cạnh chồng mình. Lăng Sầm có chút luyến tiếc hơi ấm từ bàn tay của Lục Kiêu.

“Em lần này trở lại trường quay…không nên lại tùy ý xin nghỉ, không tốt cho công việc của em.” Lục Kiêu nhẹ giọng mà khuyên nhủ cậu.

“Vâng, em biết rồi.” Lăng Sầm mỉm cười đồng ý với anh. Lời thẳng thắn thì không dễ nghe nhưng cậu hiểu là Lục Kiêu thật sự quan tâm mới thẳng thắn, nghiêm khắc với cậu như vậy. Thời gian cậu ở trong giới giải trí này còn lâu hơn so với tưởng tượng của Lục Kiêu, đặc biệt là ba năm cuối của kiếp trước, nên những gì Lục Kiêu nói cậu đều hiểu rõ. Nhưng dù hiểu rõ thì khi được Lục Kiêu quan tâm cậu vẫn rất vui.

Lục Kiêu thấy nụ cười trên môi cậu thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là làm nghề nghiệp gì thì yêu cầu quan trọng nhất là phải chuyên nghiệp. Chỉ khi bạn tôn trọng sự nghiệp của mình thì mới có thể đạt được thành công. Lăng Sầm vẫn còn mà một chàng trai quá trẻ. Cậu gác lại công việc ở đoàn phim bôn ba về tận Đế Tinh để thăm anh, anh thật sự rất hạnh phúc. Nhưng anh vẫn phải nói rõ ràng để Lăng Sầm có thể hiểu được rằng dù sự nghiệp của cậu vẫn đang đi lên, thì thái độ chuyên nghiệp sẽ giúp cậu nhanh chóng đạt thêm thành công, giảm đi những đường vòng, những khúc chiết không cần thiết.

Lăng Sầm đổi đề tài, dịu dàng dặn dò anh: “Khi em không có ở nhà, anh không cần luyện tập quá sức. Mỗi ngày vẫn phải uống canh hầm, thực đơn mới em đã đưa cho dì Trần rồi, dì sẽ hầm cho anh.” Cậu tỉ mỉ, liên miên, dài dòng mà dặn dò từng việc, từng việc.

Nghe tới đây Lục Kiêu đột nhiên nhớ ngay đến sự kiện trên giường lúc trưa, hình tượng ‘nghiêm khắc, đứng đắn’ dạy dỗ ‘vợ’ mình lập tức vỡ rơi đầy đất. Anh xấu hổ, khẽ ho một cái. Anh thật sự không dám tiếp tục uống canh bổ nữa đâu.

Tâm tư Lăng Sầm vốn khá linh mẫn, chưa kể cậu thời thời khắc khắc đều chú ý tới Lục Kiêu, nên anh khẽ nhúc nhích cậu liền có thể đoán ra một phần ý nghĩ của anh. Cậu nhịn không được mà khóe môi khẽ nhếch lên. Cậu vừa khẽ cười vừa nhấn nút nâng tấm ngăn cách âm với ghế trước trong xe huyền phù lên. Sau đó mới quay sang Lục Kiêu, kéo tay anh, ôn nhu mà nói: “Anh chỉ cần uống canh đúng giờ, mọi chuyện còn lại cứ để em lo.”

Mọi chuyện còn lại là chuyện gì chứ? Lục Kiêu mặt đầy khó hiểu mà nhìn Lăng Sầm.

Lăng Sầm cũng có chút đỏ mặt. Dù tính cách cậu cởi mở, nhưng không giống khi chung chăn chung gối, bên ngoài mà nói mấy chuyện này vẫn rất là không được tự nhiên đó nha.

Lăng Sầm chịu đựng xấu hổ, lỡ rồi thì tới luôn, e lệ mà nói: “Khi em cùng anh gọi video, lúc đó chúng ta cũng có thể….”

Lục Kiêu lúc này nghe ra ý tưởng của Lăng Sầm, nháy mặt còn xấu hổ hơn cả cậu, thật sự á khẩu với cậu nên nhất thời trong xe huyền phù mà một khoảng tĩnh lặng.

Lăng Sầm e thẹn cuối đầu một lúc không nghe thấy gì, cậu nghiêng đầu thì thấy Lục Kiêu so với cậu còn đang va đập không ngừng trong không gian ngượng ngùng chưa thoát ra được, chắc còn mắc kẹt hơi bị lâu đó. Lăng Sầm lập tức không xấu hổ nữa mà chỉ thấy buồn cười, quả nhiên là phong cách của chồng cậu.

“Đây là nghĩa vụ của người làm thê tử. Em chính mà một thê tử tốt nha, nên dù không được ở bên cạnh anh, thì em cũng không có trốn tránh trách nhiệm đâu. Nên…anh muốn…gì thì đều có thể…” Nói xong cậu còn quay sang nhìn anh, giảo hoạt mà chớp chớp mắt.

“….” Lục Kiêu thật sự không biết nói gì. Lời lẽ ‘mạnh dạn’ đến thế sao ‘vợ’ anh có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy.

Lăng Sầm thu liễm ý cười, nghiêm túc mà nói: “Chỉ cần anh có thể khỏe lên, bất cứ chuyện gì không ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của anh, em đều có thể cùng anh thực hiện. Với anh, em không ngại gì cả. Chỉ cần là anh.”

Lục Kiêu rũ mi, không nói gì, chỉ dịu dàng vuốt ve mu bàn tay Lăng Sầm.

Đến cảng không gian, xe huyền phù dừng lại. Lục Kiêu muốn xuống xe tiễn Lăng Sầm lên tàu vũ trụ nhưng cậu không cho: “Đế Tinh ban đêm vẫn còn lạnh, anh không cần xuống xe. Em quay phim xong sẽ lập tức trở về cùng anh.”

Lục Kiêu không lay chuyển được Lăng Sầm, chỉ có thể ở bên nhìn cậu mang lên diện mạo giả lập rồi xuống xe. Sau khi bước xuống Lăng Sầm mới nhớ đến một chuyện nên đi vòng sang phía bên Lục Kiêu, gõ nhẹ lên kính xe. Khi anh nhấn cho cửa xe hạ xuống, cậu liền thò người qua, hôn lên mặt anh một cái rồi ôn nhu mà nhắc: “Nhớ rõ là phải ăn canh đó, biết không?”

Lời này như là một ám hiệu của hai người. Lục Kiêu hơi hơi gật đầu, cũng nhẹ giọng nói với cậu: “Đi đường cẩn thận.”

Lăng Sầm lưu luyến mà nhìn Lục Kiêu rồi mới xoay người rời đi. Anh đã ở phía sau ủng hộ cậu theo đuổi sự nghiệp, đây là may mắn của cậu, nên cậu sẽ cố gắng hết mình, không cô phụ tín nhiệm của anh dành cho cậu. Nhất định cậu phải đạt được thành tựu. Lăng Sầm âm thầm đặt ra mục tiêu.

Carl lúc này đang đợi Lăng Sầm trên phi thuyền neo đậu ở cảng vũ trụ.

“Phu nhân.” Thấy Lăng Sầm tiến vào khoang điều khiển, cậu vội đứng lên chào.

“Carl, cám ơn anh, đêm nay còn phiền anh giúp tôi đến Tinh đạo số 2.”

Carl lập tức lắc đầu “Không phiền thưa phu nhân, ngài vào phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta liền đến nơi.”

“Được.” Lăng Sầm gật đầu đáp rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Đây là gian phòng lần trước khi quay về nhà cậu đã ở qua, nhưng tâm tình cậu lúc này khác hẳn lúc đó. Lần này trở về, thân thể Lục Kiêu đang dần hồi phục, hơn nữa cậu có thể cảm giác được rằng anh cũng đã hoàn toàn chấp nhận cậu, hai người đã có thể giống như một đôi phu phu bình thường.

Hành lý của Lăng Sầm cũng giống như lúc đi, chỉ có một vali không gian, cậu bật mở vali, nằm vào giường vũ trụ, kéo chăn đắp lên người, cảm giác như Lục Kiêu vẫn còn nằm cạnh bên. Loại ảo tưởng này khiến Lăng Sầm say mê.

Đèn chỉ thị trong phòng sáng lên báo hiệu phi thuyền đang tiến hành bước nhảy vũ trụ. Cảm giác đau nhói đầu như kim châm lập tức xuất hiện khiến Lăng Sầm không thể ngủ được. Trong bóng đêm yên tĩnh giữa vụ trũ bao la cậu đành tưởng tượng đến cuộc sống của hai người sau này.

Sáng sớm, ở Tinh đạo số 2, Hailey ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ Lăng Sầm ở cảng vũ trụ.

“Anh không cần đưa tôi đi, trợ lý của tôi đang đợi bên ngoài rồi.” Lăng Sầm cự tuyệt hảo ý muốn đưa cậu về tận khách sạn của Carl.

“Vâng, phu nhân.”

“Bây giờ anh quay về Đế Tinh luôn à?” Lăng Sầm cười hỏi.

“Thưa không, tôi còn vài ngày phép nên sẽ ở lại Tinh Đạo số 2 thêm vài ngày.”

“Vậy à, tôi cũng nghe nói ở nơi này có rất nhiều điểm tham quan. Hailey, trợ lý của tôi, có làm một danh sách các địa điểm tuyệt vời mà cô ấy muốn đi. Hay tôi đưa số đầu cuối của Hailey cho anh nha, anh có thể nhờ cô ấy share cho anh một vài nơi thú vị.”

“Cảm ơn ngài.” Carl kinh hỉ mà chấp nhận số liên lạc.

Lăng Sầm hàn huyên thêm vài câu với Carl rồi mới đeo diện mạo giả lập, xách theo vali bước xuống khỏi phi thuyền, đi tìm Hailey.

Hailey đang nhàm chán mà xem tin bát quái thì thấy một bóng người thẳng tắp, dáng dấp tương tự Lăng Sầm tiến đến gần, vội tắt đầu cuối, ngẩng đầu lên.

“Hailey.”

“Lăng ca, anh trở lại rồi.” Nói rồi nàng nhận lấy vali trong tay Lăng Sầm và dẫn cậu đến nơi đậu xe huyền phù.

“Ừ, xong việc rồi nên anh trở lại.” Lăng Sầm cười với cô. “Anh cũng chỉ xin đạo diễn nghỉ có một ngày thôi, nên đúng ngày là phải trở về chứ.”

Hailey nghe vậy thì càng cảm thấy kính trọng sự chuyên nghiệp và đúng giờ của Lăng Sầm. Cô mở cửa cùng cậu ngồi vào xe và hỏi:

“Anh muốn về khách sạn trước hay trực tiếp đến phim trường?”

“Đến phim trường luôn đi, anh có cảnh diễn vào sáng nay mà, phải không?” Lăng Sầm tháo mặt nạ xuống, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, nhưng cảnh đầu quay lúc 9 giờ lận, đạo diễn cố ý sắp xếp để anh có thể có thêm thời gian nghỉ ngơi.”

Lăng Sầm nhìn thời gian trên đầu cuối. Vì sợ cậu không chịu nổi các phản ứng bất lợi khi thực hiện bước nhảy vũ trụ nên các khoảng khác, Carl đều tắt tự động mà tự điều khiển phi thuyền. Xem ra kỹ thuật của Carl cũng rất tốt. Thời gian so với dự tính còn sớm hơn một chút.

“Vẫn là đến phim trường đi, về khách sạn anh cũng không ngủ được.”

Lăng Sầm suy nghĩ rồi đáp. Trên kịch bản còn rất nhiều điểm phân tích của đạo diễn, cậu muốn xem lại thật kỹ trước khi diễn.

“Dạ, vậy mình đến phim trường.”

Để quay các cảnh về đoạn thời gian mang thai của vị vương tử này, Lăng Sầm quả thật là phải chịu khổ nhiều hơn tất cả các bộ phim trước đây của cậu cộng lại. Trước đây cậu chỉ phụ trách ‘đẹp’ thôi, còn lại hậu kỳ lo hết, kỹ thuật diễn gì đó đều là mây bay, dù cậu diễn thế nào thì cũng vẫn được các fan nhan khống yêu thích. Nhưng hiện tại thì khác, Lăng Sầm trân trọng từng cảnh diễn. Dù cực khổ, dù phải quay lại nhiều lần hay bỏ qua hình dáng xinh đẹp cậu cũng muốn tận lực làm tốt.

Dằn vặt cả một ngày, đến buổi chiều khi đạo diễn tuyên bố suất diễn hôm nay hoàn thành thì Hailey cũng muốn khóc ra.

“Lăng ca, chúng ta đâu chỉ có đóng mỗi bộ phim ‘Thiên lý chi ngoại’ này đâu, chúng ta còn bao nhiêu việc khác nữa mà, có thể nào nói đạo diễn giảm bớt yêu cầu không?”

Hailey vừa đưa nước cho Lăng Sầm, cái người vừa vào phòng nghỉ đã nằm vật ra ghế mà nghỉ. Đạo diễn cũng quá cầu toàn, quá dằn vặt người khác rồi, có nhiều lúc cô thấy được rồi mà vẫn phải quay lại, Lăng Sầm mới trở về một ngày đã bị hành ra thế này rồi…

Lăng Sầm nhận lấy nước, vừa uống một ngụm, đã nhịn không được mà quay người cúi đầu nôn khan. Lúc quay phim còn không có cảm giác gì, nhưng quay đi quay lại nhiều lần các cảnh nôn nghén từ giả cũng thành thật, tạo thành phản xạ gây co thắt dạ dày. Vừa uống nước vào lại phản ứng mà muốn nôn ra.

Hailey thấy vậy thì sợ hết hồn, lập tức lấy đi ly nước, liên thanh mà hỏi Lăng Sầm có sao không. Lăng Sầm một bên cố nén cảm giác muốn nôn, một bên vừa phải an ủi cô. Một lúc sau cảm thấy đỡ hơn cậu mới nằm trở lại ghế nghỉ ngơi.

Hailey lúc này mới thở phào một hơi, mà lo sợ vừa thả lỏng thì nước mắt lại như được mở van, lập tức trào ra.

“Không sao, anh không có việc gì, Hailey anh không sao cả.” Lăng Sầm nhìn nước mắt chảy như vỡ đê của cô vội khàn giọng mà dỗ dành.

Hailey thấy Lăng Sầm nôn nóng mà an ủi mình thì mới sửng sốt nhận ra trên mặt mình đầy nước mắt. Vội dùng tay lau đi cũng cố kiềm chế tâm tình lại.

“Lăng ca, như vậy đáng giá sao?” Hailey nhịn không được mà hỏi Lăng Sầm, giọng vẫn còn nghèn nghẹn.

Lăng Sầm phóng ánh mắt nhìn vào khoảng không một lúc mới nghiêng đầu cười với cô mà đáp: “Đáng giá.” Giọng của cậu cả ngày nay vì diễn cảnh nôn nghén mà vẫn còn khàn đặc.

“Được, vậy chúng ta tiếp tục cố gắng.” Hailey nghe vậy thì nhanh chóng khôi phục cảm xúc, kiên định đáp.

Lăng Sầm cười gật đầu rồi mới an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa thiếp đi được một chút thì lại bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Đầu Lăng Sầm đau như búa bổ, không kiên nhẫn mà hỏi.

Hailey đang sắp xếp lịch trình thì ngừng tay, mở của nhìn ra ngoài thăm dò. Sau đó thì mặt đầy hưng phấn mà quay lại báo cáo: “Nhanh nhanh, Lăng ca, có trò hay.”

“Làm sao vậy?” Lăng Sầm xoay nghiêng người hỏi.

“Là Beta, bạn trai thanh mai trúc mã của Corleone, đụng mặt công tử nhà đổng sự trưởng, có cả Corleone nữa. Tình địch gặp nhau, sắp có chiến tranh vùng vịnh.” Tâm bát quái của Hailey bay phần phật trong gió.

Lăng Sầm bị quấy rầy không cách nào ngủ nổi nữa đành ngồi dậy. Cậu cũng tò mò không biết bạn trai của Corleone trông ra sao. Kiếp trước hai người đó vẫn luôn gắn bó keo sơn, từ khi nghèo khổ đến khi phú quý, tình cảm cũng chưa từng thay đổi. Là một đôi thần tiên quyến lữ trong giới giải trí ngày đó.

“Đi, chỉnh ánh sáng trong phòng một chút.” Lăng Sầm chỉ huy.

Hailey lập tức hiểu ý, điều chỉnh ánh sáng để có thể nhìn rõ mọi chuyện diễn ra ngoài phòng, mà người ngoài lại không thể nhìn thấy tình huống trong phòng, như vậy hai người mới có thể yên tâm nhìn qua cửa kính mà coi kịch trực tiếp được.

Lăng Sầm còn chu đáo kéo ghế lại gần cửa, cùng Hailey sóng vai mà ngồi. Mở ra trạng thái ‘nhân sĩ quần chúng ăn dưa chuyên nghiệp’ mắt sáng như sao mà hóng chuyện.

Đại ca Corleone mang một bộ mặt đầy bất đắc dĩ, đứng chính giữa hai người, lại không chút nào che giấu ý tứ bảo hộ người sau lưng. Người trước mắt nhiều lần nhào đến đều bị hắn nhẹ nhàng cản lại.

“Người sau lưng chắc chắn là bạn trai của Corleone.” Hailey kích động xoa xoa tay mà khẳng định. Giá mà giờ có thêm hạt dưa nữa là hoàn mỹ. Hailey tiếc nuối mà nghĩ.

Lăng Sầm gật đầu tán thành. Cậu không phải đi phân tích tình huống giống Hailey mà thật ra thì cậu biết mặt con trai của đổng sự trưởng.

Tiểu kịch trường:

Hailey: Ta là vương giả bát quái…

Lạc Yên: Mọi người cuối tuần vui. Hết cách ly rồi, có thể đi ăn đây đó rồi.