Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 216




Sáng sớm, sương mù còn lãng đãng bao phủ khắp đất trời, ánh mặt trời lại như những thanh kiếm mang sắc vàng ấm, đâm xuyên qua màn sương, xé rách, xua tan.

Miệng vết mổ của Lăng Sầm đã hoàn hoàn khôi phục, được phép xuất viện. Sau khi Lục Kiêu tỉnh lại, chỉ theo dõi ở bệnh viện 2 ngày cũng đã được đánh giá tốt, được phép về nhà tiếp tục dưỡng thương.

“Em không cần giúp ta đẩy xe đâu.” Lục Kiêu nghiêng đầu nói.

“Vết mổ của em đã lành rồi, không phải anh đã tự nhìn, còn tự sờ qua rồi sao?” Lăng Sầm cúi người, kề sát tai Lục Kiêu đáp, “Lại nói, hôm nay là một ngày đẹp trời, chúng ta phải thật nhanh về nhà gặp Hoa Hồng Nhỏ, bé con chắc chắn rất nhớ anh…”

“Dì em cũng đã nhắn tin nói tầm trưa nay dì sẽ ghé thăm chúng ta.” Trong giọng điệu của Lăng Sầm ẩn chứa chờ mong, “Nếu trang bị phụ trợ có thể sử dụng được, anh có thể sử dụng tinh thần lực để tự đi lại, vậy thì em làm gì có cơ hội đẩy xe lăn cho anh nữa.”

“Cũng đúng.” Khoé miệng Lục Kiêu đằng sau mặt nạ cũng không tự chủ nâng lên. Anh cũng thật sự rất mong đợi, không chỉ chuyện được đứng lên lần nữa, còn mong được nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ…

Tuy rằng mỗi lần đều hận không thể nhanh nhanh đóng gói gửi Hoa Hồng Nhỏ đến trường học, nhưng lâu như vậy chưa được gặp bé husky của mình, lại một đường bò về từ sát lằn ranh sống chết, gia đình là điều lớn nhất anh mong đợi, vượt xa cả mong đợi được đứng lên.

Lăng Sầm không biết suy nghĩ của Lục Kiêu, đẩy xe lăn đến bên cạnh xe huyền phù, nỗ lực giúp Lục Kiêu dịch người sang. Trải qua thương nặng, lại nằm một chỗ thời gian dài, cơ bắp của Lục Kiêu lại có dấu hiệu héo rút ít nhiều, còn cần tập luyện phục hồi chức năng để khôi phục lượng cơ bắp.

Tài xế cũng giúp hai người một tay, đến khi Lục Kiêu lên được xe, mới quay sang gọi Lăng Sầm cùng lên.

Lăng Sầm thuần thục xếp gọn xe lăn, tuỳ tiện đặt vào hàng ghế phụ, rồi lên xe ngồi cạnh Lục Kiêu.

“Chồng iu, chút nữa anh gặp Hoa Hồng Nhỏ nhớ ôm bé con một cái nha, không được làm mặt lạnh với con, khi anh không có ở nhà, toàn là con dỗ em…” Husky nhìn đã đủ ngốc, lại còn cố ý làm thêm nhiều hành động ngốc ngốc, thật sự nỗ lực trở thành một ông chúa con nịnh nọt.

“Ta biết rồi.” Lục Kiêu ôm lấy eo Lăng Sầm đáp. Lần này anh đi khỏi, Hoa Hồng Nhỏ đã chăm sóc ba ba bé không tồi, ghi cho bé một điểm, về sau anh nhất định làm một người cha tốt, để Hoa Hồng Nhỏ cảm thụ được tình yêu thương ấm áp của cha.

Lăng Sầm nghiêng đầu tựa vào vai anh, trong lòng chỉ có bình yên.

“Ngao ô!” Hoa Hồng Nhỏ đứng ở lầu hai, nhìn thấy xe huyền phù chạy vào cửa Lục trạch, như đoán được điều gì, trong tiếng hô hoảng sợ trăm lần như một của nhóm người giúp việc, tung mình giang hai cánh thả người từ lầu hai bay xuống, làm một cú đáp hoàn mỹ lên nóc xe huyền phù vừa dừng lại trong sân.

“… Ta thật sự nên đánh nó một trận!” Lục Kiêu cả giận gằn giọng. Anh chưa vào nhà đã nghe tiếng hô hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy từ cửa sổ tít bên trên tầng lầu, Hoa Hồng Nhỏ mập ú nu, lông xù xù phóng ra, lượn một vòng trên không rồi đáp trên đầu bọn họ, lại còn đi qua đi lại, nhảy tới nhảy lui trên nóc xe. Lục Kiêu thật sự bị chọc giận đến choáng váng, tình thương nồng đậm của người cha biến mất không còn một mống, chỉ muốn xuống xe bắt bé Husky không chịu nghe lời, thích làm chuyện nguy hiểm hù người này lại, đánh cho một trận. Đứa nhỏ này không trầm ổn như anh, càng không ôn hoà, thiện lương giống ba bé. Chính là bộ dáng một ‘tiểu bá vương’ vô pháp vô thiên, chắc chắn là do mẹ anh chiều quá mà ra.

Lão tử hôm nay sẽ cho con biết vì sao Hoa Hồng Nhỏ lại hồng…

“Bảo bối, sau con có thể nhảy thẳng từ trên lầu xuống như vậy? Không phải ba đã dặn con muốn xuống lầu phải đi cầu thang cùng với các dì sao?” Lăng Sầm cũng bị doạ nhảy dựng, chưa xuống xe đã liên tục càu nhàu.

Biết Hoa Hồng Nhỏ có thể bay và nhìn bé lao thẳng từ trên cao xuống là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đối với người chỉ có thể đứng trên mặt đất như cậu, nhìn Hoa Hồng Nhỏ bay lượn không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam vì không trung là nơi cậu không thể với tới, cậu luôn lo sợ Hoa Hồng Nhỏ sẽ ngã từ trên cao xuống.

Hoa Hồng Nhỏ thì không hiểu nỗi sợ hãi của hai vị phụ huynh, được gặp lại ba và cha bé rất vui, cửa sổ xe vừa hạ xuống bé đã thò đầu lông xù vào, liếm hai phát lên má Lăng Sầm.

“Bảo bối, đừng nghịch.” Lăng Sầm bị liếm vừa ướt vừa ngứa, bật cười theo bản năng lui về phía sau né tránh, lại ngã vào lồng ngực Lục Kiêu.

Một tay Lục Kiêu đỡ Lăng Sầm, tay còn lại nhanh chóng túm giữ đầu sói của Hoa Hồng Nhỏ.

“Ui ui, anh nhẹ một chút.” Lăng Sầm khi nãy thì né tránh, giờ thấy tay to của Lục Kiêu nắm cổ Hoa Hồng Nhỏ lại đau lòng, kéo kéo góc áo của anh, muốn anh nhẹ tay thôi.

… Lục Kiêu bất đắc dĩ thả lỏng tay hơn, dù ban đầu anh cũng chẳng nắm chặt mấy. Anh có cảm giác vừa về đến nhà anh đã không còn là đầu sói được bạn đời yêu nhất nữa, đã bị đầu husky còn đang ngây ngô cười trước mặt cướp mất vị trí số một.

“Bảo bối, nhớ nhé, lần sau không được làm như vậy nữa.” Lăng Sầm đưa ngón trỏ gõ nhẹ vào chóp mũi đen ướt của Hoa Hồng Nhỏ, cười cười lắc đầu ý bảo Hoa Hồng Nhỏ xuống khỏi nóc xe, sau đó cậu cũng mở cửa xuống xe, giúp Lục Kiêu lấy xe lăn.

Lục Kiêu tỏ ý không cần Lăng Sầm đỡ, hít hơi lấy sức tự mình nhích người sang xe lăn.

Hoa Hồng Nhỏ lộc cộc chạy theo sau hai ba vào nhà, thỉnh thoảng lại ô ô ẳng ẳng kêu hên hai tiếng đầy vui vẻ. Bất mãn trong lòng Lục Kiêu cũng dần tan đi, tình thương của cha tụ lại lần nữa, ngay khi anh đang định nói Lăng Sầm để xe lăn dừng lại để anh bế Hoa Hồng Nhỏ lên đã nghe thanh âm non nớt lại rõ ràng của Hoa Hồng Nhỏ gọi:

“Chá chá!”

Thân hình Lục Kiêu lập tức cứng đờ, Lăng Sầm hiểu ý đẩy xe lăn về phía Hoa Hồng Nhỏ. Bé con lúc này đã chuyển sang hình dạng nhân loại là một bé trai khoảng 1 tuổi hơn, ngồi trên thảm Ba Tư cạnh ghế sô pha, manh manh ngoái đầu nhìn hai người.

“Con nói cái gì…” thanh âm của Lục Kiêu đáp lại đầy ôn hoà, tự anh đẩy xe lăn của mình đến gần bé hơn.

“Cha cha!” Hoa Hồng Nhỏ rất nể mặt ông cha nhà mình, lại vang dội kêu thêm một tiếng, lần này còn phát âm rất chính xác. Lục Kiêu xúc động nói không nên lời, ngừng xe lăn trước mặt bé con, hơi gian nan cúi người bế bé lên, đặt bé ngồi lên đùi mình rồi ôm trọn bé vào lòng. Anh chỉ cảm thấy bé con mềm mại vượt xa tưởng tượng, giống một bánh bao trắng mềm ấm, ôm vào lòng như ôm một đám mây ấm.

“Ha ha, cha cha…” Hoa Hồng Nhỏ thích thú kêu lên một chuỗi dài nửa rõ nửa không ‘cha cha’ liên tục.

“Thật ngoan.” Lục Kiêu lại nghe rất rõ, cúi đầu hôn lên trán bé một cái, cảm giác ấm áp tràn vào tận trong đáy lòng.

Lăng Sầm ngồi lên ghế sô pha bên cạnh, im lặng ngắm nhìn hai cha con. Đây chính là tất cả những gì cậu mong cầu.

Người yêu của cậu là vậy đấy, ngoài lạnh trong nóng, lúc nào cũng cố ý bày ra bộ dáng một người cha nghiêm khắc, nhưng so với những người cha khác anh đều yêu thương bé con của mình hơn. Anh thương Hoa Hồng Nhỏ, lại càng thương Ellen. Lăng Sầm khẽ mỉm cười, một nụ cười rất nhạt nhưng chân thành.

Ý tưởng vào nhà sẽ dạy bảo Hoa Hồng Nhỏ một trận bị Lục Kiêu hoàn toàn vứt ra sau đầu, hiện tại anh đang hận không thể hôn hôn bé con thêm mấy cái, lại có hơi ngại mặt mũi nên còn chần chờ, ho khẽ một tiếng, muốn buông Hoa Hồng Nhỏ ra.

Hoa Hồng Nhỏ nhạy bén phát hiện, mày nhỏ hơi nhăn lại như suy tư, hai cánh tay béo như hai củ sen bám lấy tay Lục Kiêu, đôi mắt linh động đảo quanh, mở miệng gọi: “Ông… táo… bóng…”

“Bá boa, yêu yêu…”

Rốt cuộc Lục Kiêu cũng luyến tiếc, không buông bé ra, nắm lấy ha tay bé vẫy về phía Lăng Sầm, cười nói:

“Bé con đã học được rất nhiều từ, là em vẫn luôn dạy con à?” Xác thật Hoa Hồng Nhỏ đã đến tuổi học nói, nhưng không có ai dạy bé, giúp bé sửa phát âm, nên bé nói chuyện không được rõ cho lắm. Đến cả gọi ‘ba ba’ bé còn nói không đúng chỉ duy gọi ‘cha’ là phát âm rõ ràng.

Lục Kiêu nhìn khoé môi hơi mỉm cười cùng gò má hơi ửng hồng của bạn đời, tình yêu trong mắt anh càng thêm nồng cháy.

“Ừm… bé con nên đi ăn cơm thôi.” Lăng Sầm có hơi xấu hổ, cậu đánh trống lảng bằng cách đứng lên ôm lấy bé con trong tay Lục Kiêu.

Tuy Lục Kiêu ôm bé con vẫn chưa có đã nhưng vẫn buông tay. Ngay lúc bạn nhỏ Lục Nhạc sắp rời khỏi tay cha, bé lại bật chế độ kích động nói luyên thuyên, còn cố moi hết tất cả những từ bé có thể nói và cả chưa thể nói dù đã được nghe qua, cố gắng nói hết vào lúc này.

“Boa boa yêu cha cha…” Bé con vừa nói vừa cười nắc nẻ, vừa vỗ tay đầy hào hứng.

“Con nói bậy… cái gì đó!” Lăng Sầm có hơi hốt hoảng, cậu không có muốn dạy bé con nói mấy lời này, lúc ấy trạng thái tinh thần cậu không được ổn định, cậu quá nhớ Lục Kiêu, quá đau khổ, chỉ muốn nói ra tiếng lòng mình với bé con, một phiên bản thu nhỏ của anh.

Động tác của Lục Kiêu hơi khựng lại, đôi tay đang nâng Hoa Hồng Nhỏ lên cũng hơi cứng đờ. Lời nói của Hoa Hồng Nhỏ không thể truyền đạt lại cảm xúc của Lăng Sầm khi đó, nhưng chỉ cần nghĩ lại những ngày vắng anh, không khó để tưởng tượng ra Lăng Sầm ôm tâm tình gì nói lên những lời này.

“Ta…” Lục Kiêu gian nan muốn nói gì đó nhưng chữ đầu còn chưa nói xong, Hoa Hồng Nhỏ trong ngực lại vỗ tay kêu lớn tiếng: “Manly, Mạn lý…” Sau đó dường như không còn nghĩ ra thêm được từ nào mới mẻ để đem khoe với cha, bé con mỹ mãn im lặng, vui vẻ đạp đạp hai chân nhỏ béo tròn.

Nhưng một chữ cuối cùng này nháy mắt khiến cho thần sắc Lục Kiêu trầm hẳn xuống, Lục Nhạc chỉ học theo nhưng không hiểu lời này có nghĩa gì, Lục Kiêu lại rất rõ ràng.

Bị Hoa Hồng Nhỏ dùng vài ‘Key word’ làm lộ hết yếu đuối trong quãng thời gian không có Lục Kiêu bên cạnh, Lăng Sầm có hơi xấu hổ cười cười: “Đoạn thời gian kia… Em có gặp phải một vài ác mộng, có lẽ khi Hoa Hồng Nhỏ ngủ cùng em trong phòng ngủ của chúng ta tình cờ nghe thấy.”

Lục Kiêu vẫy tay gọi một người giúp việc, đưa Hoa Hồng Nhỏ cho cô để cô mang Hoa Hồng Nhỏ đi ăn trưa. Sau đó anh tự tay đẩy xe lăn đến trước mặt Lăng Sầm, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc có hơi lạnh của cậu, khẽ vuốt v3 các khớp xương cổ tay đã hơi nhô lên của cậu, nhỏ giọng hỏi:

“Em thường xuyên mơ thấy Manly à?”

“Không có thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng thôi.” Lăng Sầm nỗ lực cười cười.

Khi tin tức xấu của Lục Kiêu truyền đến, khi từng ngày từng ngày sau đó chỉ có nỗi tuyệt vọng lớn dần lên, trong mộng không phải là hình ảnh cuối cùng của Lục Kiêu ở đời trước, thì chính là Lăng Bình và Manly. Lăng Bình cũng không sao, chỉ là ghê tởm hơi nhiều chút, còn Manly, thì thật sự khiến cậu cảm thấy như bị bóng đè.

Lăng Sầm nhớ đến những cơn ác mộng đó, tinh thần có hơi hốt hoảng. Khi đó cậu vùi mình trong giường ngủ của cậu và Lục Kiêu, gối lên gối của anh, đắp chăn của hai người nhưng Lục Kiêu đã đi lâu đến mức chẳng còn chút dư hương, anh đã rời xa cậu mất rồi. Cậu đắm chìm trong nỗi bất lực không lối thoát, ở trong những mộng cảnh không lối thoát, tựa như căn phòng và cuộc đời tưởng chừng không lối thoát của cậu khi bị đưa đến bên Manly ngày còn trẻ dại. Trong mộng cậu thật sự trở về thời điểm kia, tuy cuối cùng không phát sinh chuyện gì nhưng cậu vẫn vô cùng sợ hãi và bất lực, ở cái tuổi đó cậu chưa đủ thành thục, chỉ có thể khóc lóc cầu khẩn những người xa lạ đó buông tha cho chính mình. Sợ hãi cùng cực, bất lực vô cùng, tuyệt vọng khôn xiết vì tất cả tương lai tươi đẹp của cậu có thể sẽ dừng lại vào giây phút đó.

Nhớ đến những cơn ác mộng ấy, dù đang giữa trưa Lăng Sầm vẫn thấy hơi ớn lạnh.

Lạc Yên (lảm nhảm vì tình cảm trào dâng, hãy bỏ qua nếu không quan tâm): Nếu ngày bị đưa đến bên Manly, Lăng Sầm khóc lóc tuyệt vọng lần đầu để rồi cuối cùng ông ta không đủ sức làm gì, Lăng Sầm lại dần học được cách lấy lòng người khác, lại được cho tiền thả đi, tình cờ tìm được công việc, trở thành ngôi sao được rất nhiều người yêu mến, rồi lại bị ép gả cho một người vừa tàn phế, vừa huỷ dung, tâm tính nghe nói vừa lạnh lùng, vừa quái gở, vừa tàn bạo, gia thế thì lại còn khủng hơn Manly, vậy thì trên phi thuyền đến Đế Tinh kiếp trước Lăng Sầm lại lần nữa rơi vào sợ hãi và tuyệt vọng đến mức nào? Đau khổ nhất đâu phải là không có được mà là có được rồi lại mất đi, cậu chưa tự do được bao lâu, chưa được nếm quả ngọt của sự yêu thích của người xung quanh bao lâu, lại chuẩn bị nhốt vào một cái lồng son còn to hơn, ngày tháng về sau có thể bị chồng bạo hành, ngày đánh ba trận, tối hiếp ba lần, cho đến cuối đời. Và rồi đêm đầu tiên gặp nhau, âm thác dương sai lại phát sinh quan hệ, bị một người xa lạ và xấu xí cưỡng chế đánh dấu mà không thể phản kháng thì sẽ còn bất lực và tuyệt vọng đến mức nào nữa??? Đôi khi mình thử đặt bản thân vào thân phận Lăng Sầm, mình đã nghĩ có thể truyện này sẽ chỉ có 1 chương thôi, không dài được 241 chương đâu, vì ngay đêm đầu tiên gặp nhau ở kiếp trước, sau khi bị đánh dấu xong chắc chắn không phải Lục Kiêu chết thì mình chết, thậm chí nếu lúc đó điên quá mức lại có năng lực gì đó thì có thể mình sẽ cho cả nhà họ Lục chôn cùng, mình còn gì để mất nữa đâu, cuộc đời này không có mình sống tốt, vậy thì cùng chết. Tất nhiên, đứng ở vị trí khán giả nhìn toàn cục thì mình rất thích cũng rất thương anh công như Lục Kiêu (mình đặc biệt thích nhưng anh công thân tàn chí kiên), nhưng trong cái nhìn một phía của Lăng Sầm thì làm sao có thể thấy hay hiểu được. Rất nhiều bạn đọc là những người mạnh mẽ, chính trực và ngay thẳng, dù hoàn cảnh nghiệt ngã thế nào cũng lựa chọn làm người tốt, cũng giữ vững đạo đức (điều này rất đáng mừng vì xã hội sẽ rất tốt đẹp khi có nhiều người tốt), dù bị ép gả vẫn yêu và tôn trọng chồng, ôn hoà đợi khám phá ra những điểm tốt đẹp và tình yêu của người chồng, sau đó HE, nên có thể chửi bới và miệt thị Lăng Sầm. Mình thì không làm được, dù bây giờ mình đã già hơn, có được nhiều thứ hơn nên cũng sợ hãi mất đi nhiều hơn chứ cái thời còn trẻ trung 18 – 25, chả biết mình liều mạng và cực đoan tới mức độ nào, nên mình chả có tư cách để chê bai cách sống kiếp trước của Lăng Sầm, chỉ thấy thương. Nên vì thương Lục Kiêu, thương cả Lăng Sầm, vì qua cả bộ truyện sẽ thấy được tất cả những yếu đuối, sợ hãi, vẫy vùng trong số phận tầm thường của những con người bất lực, nên mình mới edit bộ truyện này, bộ truyện bị người người chửi vì lôi, và bản thân mình cũng thấy tình tiết hay bối cảnh cũng không có gì đặc sắc (tinh tế mà có nhiều chỗ còn lạc hậu hơn xã hội hiện đại 2023 bây giờ). Cũng không biết đến bao giờ mới edit hoàn nhưng vì thương nên sẽ không bỏ, còn bỏ là hết thương rồi mà chắc không có ngày đó đâu, dù gì cũng thương lâu vậy rồi mà.

Lục Kiêu không cần nghĩ cũng biết được mộng cảnh của Lăng Sầm sẽ như thế nào. Đối với những chuyện trong quá khứ Lăng Sầm chỉ có sự chán ghét, đau khổ và khinh thường chính bản thân. Nếu không phải tại anh rời đi, Lăng Sầm mỗi đêm sẽ có thể an tâm ngủ ngon. Bọn họ cùng nhau tạo thành một gia đình, nên trả giá vì nhau nhưng anh lại không thể mang lại cảm giác an toàn cho Lăng Sầm, ít nhất là trong lúc Lăng Sầm cần anh nhất, anh lại không thể ở bên cậu.

“Em không cần sợ, chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra.” Lục Kiêu nhỏ giọng an ủi.

“Dạ, có anh ở bên em rồi, em không sợ gì cả.” Lăng Sầm nhẹ nhàng đáp lại.

Lục Kiêu không nói gì thêm, chỉ dang rộng hai tay ý bảo Lăng Sầm lại đây.

Lăng Sầm lại bị động tác của Lục Kiêu làm cho cảm động, thậm chí có chút tủi thân, nước mắt đảo quanh trong mắt, cậu cúi người, vùi mình vào vòng tay anh.

Giọng cậu mang theo chút nghẹn ngào, kề sát bên tai anh thủ thỉ:

“Em… em không biết tại sao, lại rất chán ghét ông ta, còn sợ hãi, nhưng không biết tại sao, ông ta cứ hiện lên trong giấc mộng của em, rất chân thật.” Khiến cậu sợ đến mức tỉnh lại sẽ không dám ngủ tiếp.

“Ta biết, đều là ta sai, đừng sợ.” Đáy lòng Lục Kiêu chua xót khôn nguôi, cố gắng an ủi Lăng Sầm, xua đi những bất an trong lòng cậu.

Lục Kiêu dịu dàng an ủi vỗ về Lăng Sầm đến tự khi Lăng Sầm bình tĩnh lại, vừa muốn buông tay đã nghe tiếng nói đầy nhiệt tình của Lục lão phu nhân.

“Mời vào, mời vào, tôi có dặn người nhà chuẩn bị điểm tâm đặc trưng của Đế Tinh, bà đến nếm thử xem.”

“Hình như là dì đến.” Lăng Sầm vừa nghiêng tai lắng nghe phỏng đoán, vừa đứng dậy tách khỏi Lục Kiêu.

“Ừm, còn mang theo nhóm nhà khoa học và trang bị phụ trợ.” Tinh thần lực của Lục Kiêu giúp anh ngồi đây, không cần bước ra xem cũng có thể nắm được mọi chuyện bên ngoài, thản nhiên nói cho Lăng Sầm biết.

Lục lão phu nhân đưa Bạch Quân Thanh vào. Hai người phụ nữ ưu nhã mang theo ánh nắng vào phòng.

Lăng Sầm hơi khom người: “Chào dì.”

“Chào dì.” Lục Kiêu cũng nói theo.

Hiềm khích lúc trước nói là hoàn toàn tiêu tan cũng không thể, nhưng đã có thể bình thản, thân thiết nói chuyện đôi câu.

“Thân thể cậu tốt hơn chưa?” Bạch Quân Thanh cũng ôn hoà hỏi han.

“Khôi phục khá tốt, cám ơn dì.” Lục Kiêu lễ phép đáp.

Lục lão phu nhân cùng Bạch phu nhân bắt đầu khách sáo. Đầu tiên là chúc mừng Bạch gia thành công gia nhập thị trường của Liên Bang Tự Do, biểu hiện của mấy người trẻ thế hệ tiếp theo cũng rất đáng khích lệ, chỉ có điều nói vòng quanh mà mãi chưa chịu vào vấn đề chính.

“Dì ơi, lần này người đến đây là mang theo trang bị phụ trợ đúng không?”  Lăng Sầm có hơi nóng vội, hai người vừa ngừng lại uống trà liền hỏi thẳng.

Lục lão phu nhân thật ra cũng rất muốn biết chuyện này nên im lặng chờ đợi.

“Ừm, đã mang đến rồi nhưng không biết mức độ tinh thần lực của Lục thượng tướng khôi phục thế nào…” Bạch quân thanh có hơi do dự.

“Có thể để anh ấy thử không?” Lăng Sầm nhìn Bạch Quân Thanh đầy chờ mong.

Bạch Quân Thanh trầm ngâm cân nhắc cũng gật đầu: “Vậy cũng tốt, đúng lúc để các kỹ sư điều chỉnh thông số trực tiếp cho phù hợp tình huống thực tế luôn.”

Nói rồi nàng dùng đầu cuối gọi người bên ngoài vào, giới thiệu: “Đây là Addams, nhân viên kỹ thuật của phòng nghiên cứu.”

Lại quay sang Lục Kiêu dặn dò: “Lục thượng tướng, cậu lượng sức mà sử dụng, đây giống như điều khiển cơ giáp, nếu cảm thấy tinh thần lực có dấu hiệu cạn kiệt cần dừng lại ngay.”

Lục Kiêu gật đầu. Đến đây anh lại có hơi khẩn trương. Lăng Sầm thì khẩn trương tột độ, nắm lấy tay Lục Kiêu. Anh trở tay bao trọ tay cậu trong tay mình, khẽ siết như đáp lại. Bất luận kết quả thế nào, bọn họ sẽ cùng nhau đối diện.

Mấy nhân viên công tác bước qua, giới thiệu đơn giản với Lục Kiêu nguyên lý của trang bị phụ trợ. Đây là trang bị vô cùng cao cấp, tính riêng vật liệu chế tác đã vượt ngàn vạn tinh tệ, đó là chưa nói đến kinh phí nghiên cứu là không tính xuể. Nhưng thoạt nhìn thiết bị thì không có vẻ gì là quý giá, giống như hai cục nam châm màu đen dày tầm bảy tám mm.

“Tôi có thể chạm vào không?” Lăng Sầm hỏi.

Sau khi nghiên cứu viên gật đầu, Lăng Sầm mới cẩn thận chạm vào thiết bị, sau đó cầm lên. Mật độ của ‘thứ’ này có vẻ cao, một miếng mỏng như vậy nhưng khá là nặng.

“Cái này sử dụng thế nào?” Lăng Sầm không thể nào tưởng tượng được chỉ với hai cục nam châm thì làm sao có thể giúp chồng mình đứng lên được.

Nghiên cứu viên cười nói: “Tiên sinh, ngài vén ống quần lên trên đầu gối đi.”

Lăng Sầm chưa hiểu gì vẫn lập tức đứng lên giúp Lục Kiêu cuốn ống quần, Lục Kiêu cũng đồng thời tự cuốn bên còn lại.

Một nghiên cứu viên khác cầm lấy trang bị phụ trợ, dán hai bên mặt ngoài đầu gối của Lục Kiêu.

Ngay khi áp sát ‘nam châm màu đen’ lập tức sáng lên. Không cần nghiên cứu viên yêu cầu, Lục Kiêu đã tự động kết nối tinh thần lực của mình với thiết bị, tinh thần lực như nước sông, cuồn cuộn bị thiết bị hấp thu chuyển hoá.

Lục Kiêu lập tức hiểu được tại sao trước đây phòng thí nghiệm của Addams cho rằng dù thiết bị đã làm xong, bản thân anh cũng không thể nào sử dụng. Còn đối với tình trạng lĩnh vực tinh thần lực hiện tại của anh, vận chuyển tinh thần lực tuy có hơi nhanh, hơi nhiều, khiến anh khi chưa thích ứng có hơi mệt mỏi nhưng không đến mức kiệt lực.

Nếu là bản thân anh trước đây có lẽ là không có cách nào sử dụng được thiết bị này.

Lăng Sầm khiếp sợ đến hơi mở miệng, tục xưng mắt chữ A mồm chữ O. Lục Kiêu thì hơi khép hai mắt thích nghi mức độ vận chuyển tinh thần lực, tạm thời bỏ qua mọi thứ xung quanh. Lăng Sầm rất quen thuộc với tinh thần lực của Lục Kiêu, cậu có thể cảm nhận được ngay từ khi anh bắt đầu điều động tinh thần lực, từ hai cục nam châm đen này lập tức tạo ra các kết nối màu lam sáng, nhìn giống như là gân lá, đan xen lẫn nhau, hoàn mỹ bao phủ hai chân của Lục Kiêu. Nhìn có hơi dị, căn bản không nhìn ra vận chuyển tinh thần lực bên trong nhưng nếu chỉ đánh giá cảm quan bên ngoài thì lại mang theo mỹ cảm huyền bí, tinh xảo.

Nghiên cứu viên sau khi gắn xong bắt đầu xoay người cùng đồng sự nhanh chóng triển khai quang não chuyên nghiệp, bắt đầu điều chỉnh thông số của thiết bị, đồng thời hướng dẫn Lục Kiêu: “Đưa thêm tinh thần lực… thêm chút nữa, được rồi, mức này, cố gắng giữ sự ổn định.” Vừa nói vừa nhanh chóng thao tác trên quang não.

“Giờ thì bắt đầu giảm bớt cường độ tinh thần lực, thử xem mức độ tinh thần lực yêu cầu nhỏ nhất để thiết bị có thể hoạt động.” Ánh mắt nghiên cứu viên nhìn chằm chằm hàng tá thông số đang nhảy liên tục trên quang não, một lát sau, “Tốt, là mức độ này, ngừng.”

Sau đó mấy nghiên cứu viên bắt đầu xử lý số liệu vừa được thu thập.

Lục Kiêu mở hai mắt ra, anh có cảm giác, lần này nhất định có thể.

“Như vậy là kết thúc rồi?” Lăng Sầm ngồi một bên xem một hồi vẫn mơ mơ hồ hồ.

Bạch Quân Thanh liền đáp: “Bọn họ cần tính ra chỉ số thích hợp nhất cho Lục thượng tướng, sau đó sẽ thiết lập cố định thiết bị ở trị số này.”

Lăng Sầm gật gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Lục Kiêu không buông.

Quang não phân tích cho ra kết quả rất nhanh, sau vài phút tính toán nhóm nghiên cứu viên bắt đầu cài đặt chỉ số hạn mức cao nhất và thấp nhất cho trang bị phụ trợ. Vượt quá phạm vi này, thiết bị sẽ tự động kích hoạt chế độ bảo hộ, ngắt tạm thời để bảo vệ lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu.

Một lần nữa kết nối, trang bị phụ trợ sáng lên.

Vị nghiên cứu viên đã nói: “Tốt, giữ ở mức này, giờ thì ngài có thể đứng lên thử xem…”

Lục Kiêu vẫn có hơi mờ mịt, đã rất lâu anh chưa nghe đến hai chữ ‘đứng lên’ này…

Lăng Sầm giữ một bên cánh tay anh, bên còn lại do một nghiên cứu viên giúp.

Lục Kiêu điều chỉnh hơi thở, bắt đầu điều động hai chân, mượn lực của hai người đỡ hai bên. Cánh tay được Lăng Sầm đỡ trầm nặng xuống, cậu cực lực nâng người cậu yêu lên.

Khi vừa đứng lên, Lục Kiêu có hơi lay động nhưng cuối cùng vẫn thành công đứng tại chỗ.

“Anh giỏi quá!” Lăng Sầm cười tươi như hoa, sung sướng như tràn cả ra.

Nghiên cứu viên cũng tươi cười theo: “Bước đi thử xem.”

Hai người hai bên vẫn tiếp tục đỡ Lục Kiêu, là do tuy có tập phục hồi chức năng thường xuyên thì khoảng thời gian này cũng đã ngừng khá lâu, hai chân anh lại có dấu hiệu héo rút. Nhưng việc này không quan trọng, có thể thông qua luyện tập phục hồi lần nữa.

“Ừm.” Lục Kiêu gật đầu, động tác cứng đờ bắt đầu nhấc chân bước, một bước, rồi lại một bước.

Anh bước rất chậm, còn cần có người đỡ, nhưng mỗi bước đi đều rất ổn định. Anh nhịn không được quay sang nhìn Lăng Sầm đang đỡ một bên, hiện tại anh đã có thể sóng bước cùng Lăng Sầm, hai người họ đã có thể sóng vai cùng đi.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Tầm nhìn đột biến cao ghê.