Edit: Lạc Yên
Tướng quân quân đoàn Đệ Tứ cũng có mặt với cánh tay phải bị băng thành một cục. Chính bản thân ông thương thế con chưa tốt lên đã nhận được tin mất tích của hậu bối. Đều là quân nhân, bọn họ đều rõ ý nghĩa của hai chữ mất tích này.
Bên phía ông quân nhân cấp dưới cũng thương vong nghiêm trọng, mỗi ngày đều chiến đấu rất gian nan. Quân đoàn Đệ Nhị đã ra tiền tuyến, phụ trợ cho quân đoàn của ông, tình huống quân đoàn Đệ Nhị hiện tại ông cũng rõ ràng, để bọn họ tiếp nhận chiến trường bên phía quân đoàn Đệ Tam cũng vô cùng miễn cưỡng.
“Trưng binh đi.” Lão tướng quân đoàn Đệ Tứ nói.
Hội nghị rơi vào im lặng trong phút chốc. Đối với mỗi cuộc chiến, tin chiến thắng sẽ được thông báo rộng rãi đến quần chúng nhân dân, khiến tinh thần mọi người phấn chấn. Nhưng nếu gặp tình huống không tốt, thông thường sẽ được giấu đi, ổn định dân tâm, tránh khiến cho nhân dân hoảng loạn, bất an.
Một khi phát lệnh trưng binh, tình trạng không tốt của chiến cuộc liền không giấu được, hơn nữa binh lính lâm thời trưng dụng tố chất chắc chắn không bằng quân nhân quanh năm tham gia huấn luyện, chỉ sợ là nước xa không cứu được lửa gần.
“Tôi chính thức xin lệnh được tiến hành tìm kiếm cứu hộ, bắt đầu từ quân đoàn Đệ Tam.” Holland khàn giọng nói, chỉ cần Lục Kiêu còn một chút cơ hội sống sót hắn cũng sẽ không bỏ qua.
“Bác bỏ!” Cấp trên không ít người lên tiếng, lại nhìn đến Lục lão tướng quân cũng có mặt ở đây ngượng ngùng im lặng.
Trên thực tế, đứng ở lập trường đại cuộc Liên Bang quyết định này là phù hợp nhất cho tình hình hiện nay. Lần tập kích gi/ết ch/ết Nữ hoàng trùng tộc này, hơn nửa quân tinh nhuệ của quân đoàn Đệ Tam đã hy sinh, số còn lại người không bị thương thì cơ giáp cũng hư hỏng ở các mức độ khác nhau, tổn thất thực sự nghiêm trọng. Với số lượng quân nhân còn lại, Holland có thể tổ chức lại thành một tổ đội đã xem như năng lực siêu quần. Nhưng cho dù như vậy, tinh cầu bên dưới tuy Nữ hoàng trùng tộc đã chết vẫn còn một lượng lớn trùng lính chưa bị tiêu diệt, không còn bảo hộ Nữ hoàng trùng tộc trưởng thành, có lẽ trùng tộc cấp cao sẽ chỉ huy chúng tiến công tập kích quân đội Liên Bang ở lân cận tinh cầu này. Chiến đấu ngoài vũ trụ, bất kể là sử dụng vũ khí gì hiệu quả cũng giảm sút đi nhiều. Việc cấp bách của quân đoàn Đệ Tam hiện tại là trở về chỉnh quân, tận lực chữa trị thương binh, duy tu phi thuyền và cơ giáp, đổi mới hệ thống vũ khí.
Còn Lục Kiêu, chỉ là một cá nhân, với điều kiện bên dưới, người bình thường khó có thể sống sót đừng nói Lục Kiêu, Ellen và những người ở lại đều mang thương tàn. Tuy rằng báo cáo là ‘mất tích’ nhưng tất cả mọi người ngồi đây đều biết đó chỉ là một cách nói khác của ‘Hy sinh vì nhiệm vụ’. Không nên lãng phí thêm quân lực đi cứu hộ, đặt những quân nhân khác vào tình thế nguy hiểm trong thời điểm quân đội đang thiếu nhân lực như hiện tại.
Chỉ là Lục Kiêu thượng tướng chính là con trai duy nhất của Lục lão tướng quân, tiếng bác bỏ này chắc chắn đâm vào lòng ông.
Mọi người ít nhiều e ngại, muốn bác bỏ thỉnh cầu của Holland lại ngại với Lục lão tướng quân.
Tướng quân quân đoàn Đệ Tứ cũng hơi mấp máy môi sau lại thở dài một tiếng, im lặng không nói gì, trông có vẻ hơi thất thần. Lục Kiêu là người ông nhìn từ một cậu bé dần lớn lên thành một thanh niên ưu tú như hiện tại, chỗ nào cũng tốt chỉ có vận khi hơi kém… Ra chiến trường thì gặp Nữ hoàng trùng tộc, không chết nhưng tàn phế, không biết nên gọi là hên hay xui. Vất vả lắm mới tìm được một Omega để yêu thương, còn quay trở lại làm việc, rồi lại có bé con, hết thảy tưởng như bắt đầu cho một cuộc đời yên ổn, lúc này lại lần nữa gặp phải Nữ hoàng trùng tộc.
El nhớ mình từng có một lần thoáng gặp Lăng Sầm ở quân bộ, à không đúng, còn một lần gặp ở tiệc tối quân bộ nữa… Lăng Sầm là một Omega quá nổi bật, chỉ một nụ cười nhẹ cũng trở thành tiêu điểm toàn trường, một Omega như vậy cố tình lại chỉ toàn tâm toàn ý với Lục Kiêu, trong mắt chỉ có một Lục tiểu tử. Hiện tại ông thực lòng hy vọng đứa trẻ kia chỉ là thâm tình bên ngoài, trái tim bên trong lạnh nhạt một chút, để cho Lục tiểu tử dù rời đi cũng có thể yên lòng.
Phòng hội nghị đột ngột im lặng đến mức có thể nghe tiếng hít thở, một tiếng thở dài của El trở thành âm thanh rõ ràng nhất. Khóe mắt Holland phiếm hồng, nghiến răng đến mức khớp hàm bạnh ra để cố giữ bình tình, lặp lại thêm một lần nữa: “Quân đoàn Đệ Tam thỉnh cầu bắt đầu công tác tìm kiếm cứu hộ.”
“Bác bỏ.” Lục lão tướng quân tự mình lên tiếng. “Quân đoàn Đệ Tam đã không còn năng lực tiến hành cứu hộ, yêu cầu quân đoàn Đệ Tam nhanh chóng lui về nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân đoàn Đệ Nhị sẽ tiếp nhận công tác nơi này.” Lục lão tướng quân bình tĩnh nói, tự tay b/óp ch/ết hi vọng của con trai mình.
Ông không thể ích kỷ bắt tàn quân của quân đoàn Đệ Tam, vạn người mang thương tích, trang bị vũ khí không đầy đủ phải neo đậu bất định trong vũ trụ, không có quân chi viện cứu trợ phải đối mặt với mấy chục vạn trùng tộc để cứu con trai ông.
“Để quân đoàn Đệ Nhị đến nơi đó cũng cần thời gian, hơn nữa tình trạng của quân đoàn Đệ Nhị cũng không quá tốt.” Thượng tướng Nash không có mặt vì đang trực tiếp chỉ huy trên chiến trường, El bất đắc dĩ thay hắn nói một lời.
Hiện tại chiến tuyến của Liên Bang kéo quá dài, phòng tuyến giống như một cái sàng, chỗ nào cũng thiếu thốn nhân lực, mỗi quân đoàn đều chiến đấu khá gian nan, quân đoàn Đệ Nhị cũng có thương vong lớn.
“Bọn họ cần ít nhất 4 ngày.” El âm thầm tính toán, 4 ngày là thời gian tối thiếu để quân đoàn Đệ Nhị có thể tiếp nhận vị trí của Holland, ông bất đắc dĩ lắc đầu.
“Quân đoàn Đệ Nhất có thể cắt người sang chi viện cho quân đoàn Đệ Tứ không?” Một Alpha cao tầng hỏi.
Lục lão tướng quân trầm ngâm tính toán, gật đầu đáp: “Tôi có thể cử 2 vạn quân.”
El gật đầu. Đối chiến với Nữ hoàng trùng tộc, hai vạn quân không tính là gì nhưng có còn hơn không, tình huống của các quân đoàn đều không tốt, 2 vạn này đã là cực hạn. Đến cả Lục Kiêu, con trai của Lục lão tướng quân cũng không được chi viện, cùng Holland chỉ dẫn theo khoảng 1 vạn quân lại giết được một Nữ hoàng trùng tộc chưa trưởng thành. Ông nhận được 2 vạn quân chi viện còn mong gì hơn.
Hiện tại chiến đấu duy trì nhưng mọi người vẫn cau mày, không bột đố gột nên hồ, trùng tộc có thể tiếp tục sinh sản nhưng bọn họ đi đâu tìm ra một đội quân đã được huấn luyện, ít nhất áp đảo phần nào còn có cơ hội gi/ết ch/ết Nữ hoàng trùng tộc mới có hy vọng kết thúc cuộc chiến này.
“Tôi…” Holland kích động đến không nói nên lời, 4 ngày! Nếu hiện tại Lục Kiêu còn sống, thêm 4 ngày, đây là muốn chờ Lục Kiêu thật sự chết sao, là một quân nhân hắn có thể từ bỏ Lục Kiêu lấy đại cục làm trọng, nhưng với vai trò một người bạn hắn không thể nào cam tâm rời đi.
“Quyết định như vậy, các quân đoàn nhanh chóng chấp hành quân lệnh, hội nghị kết thúc.” Cao tầng quân bộ không nghe Holland nói thêm, trực tiếp kết thúc hội nghị, ngay sau đó kế hoạch rút lui chỉnh đốn của quân đoàn Đệ Tam cũng được gửi đến cho Holland.
Mọi người lần lượt rời cuộc họp.
“Holland…” Lục lão tướng quân vẫn còn ở lại, ông gọi một tiếng với thanh âm khàn khàn.
“Chú, thực xin lỗi.” Nghe tiếng gọi này, nước mắt của Holland không kìm nén được tuôn rơi, cảm xúc cũng vỡ òa.
Lục lão tướng quân lắc đầu, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Đây là lựa chọn của nó, cũng là việc nó nên làm. Còn việc bây giờ của con là phục tùng mệnh lệnh, đưa các chiến sĩ của quân đoàn Đệ Tam về nhà.”
“Nhưng mà…” Lục Kiêu còn ở ngoài kia. Holland đâu thể nào không hiểu, sau một trận chiến ác liệt như hôm nay, nhu cầu cấp bách nhất của các chiến sỹ là được nghỉ ngơi chỉnh đốn. Nếu hắn cố chấp ra lệnh bắt đầu cứu hộ, các chiến sỹ cũng sẽ không nề hà, lập tức lên đường, nhưng đối diện với họ chỉ là cả đàn trùng đang điên cuồng vì mất đi Nữ hoàng trùng tộc. Dù có đưa người xuống đó thì hy vọng tìm thấy Lục Kiêu cũng rất xa vời.
“Con biết Trùng tộc khó đối phó đến mức nào, cũng hiểu tình hình chiến đấu hiện nay đang khó khăn đến mức nào, đến cả chuyện Liên Bang có thể bị hủy diệt hay không cũng khó mà nói trước được. Con là một thượng tướng của Liên Bang, còn càng phải ý thức rõ trách nhiệm của mình, con không có quyền đưa quân đội Liên Bang lệch khỏi quỹ đạo nhiệm vụ.” Mỗi quân đoàn là một bộ phận quan trọng trong cả bộ máy quân sự Liên bang, nếu sai lệch có khả năng kéo sụp tất thảy.
Con của ông rất quan trọng với ông nhưng đừng nói quá nửa hiện tại Lục Kiêu không có khả năng sống sót, liền tính là nó vẫn còn sống thì so với mấy tỷ nhân dân Liên Bang, cũng không tính là gì.
Holland cảm thấy trái tim mình chỉ còn một khoảng mờ mịt, Lục Kiêu liều mạng đến cứu hắn, hắn lại muốn bỏ mặt anh mà rời đi? Tại sao lại phải lựa chọn giữa đại nghĩa và tiểu tiết.
Đột nhiên trong lòng Holland bỗng sinh ra một ý niệm ‘Mẹ kiếp, mặc kệ cả cái Liên Bang này đi, hắn hiện tại chỉ muốn phái tất cả cấp dưới quay trở lại, nhất định phải mang Lục Kiêu về, mặc kệ anh có còn sống hay không, thân thể anh có bị chia thành bao nhiêu phần cũng nhất định phải đưa Lục Kiêu về nhà. Lục Kiêu cả đời vì Liên Bang làm hết phận sự, anh không nên rơi vào cảnh chôn thây trong tổ trùng, bị trùng tộc chậm rãi cắn nuốt.
“Lục Kiêu đã làm việc nó nên làm, hiện tại đến phiên con hoàn thành chức trách của mình, đưa quân của con lui về đi, để quân đoàn Đệ Nhị tiếp nhận vị trí.” Lục lão tướng quân bình tĩnh lặp lại. Ở nơi màn hình video không nhìn đến, hai tay ông đã nắm thành đấm, ngón cái đè lên các ngón còn lại, đè chặt đến mức các khớp xương răng rắc rung lên.
Mất đi con mình, ông sao có thể không đau?
Holland tức giận ngẩng đầu muốn cãi lại, lại thấy sắc mặt bình tĩnh nhưng tái nhợt của Lục lão tướng quân thì nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng đáp: “Vâng, tướng quân…”
Holland bình tĩnh nghĩ lại, Lục Kiêu không có thời gian để lại do ngôn nhưng hắn biết anh nguyện hi sinh vì Liên Bang, nếu hắn làm theo cảm tính chỉ sợ đã uổng phí tâm huyết của Lục Kiêu, vi phạm tâm nguyện của anh.
Trước khi dẫn quân rút đi, Holland tiến hành ra quét dấu hiệu sinh mệnh ở vị trí tổ trùng lần cuối vẫn chỉ thấy tầng tầng lớp lớp trùng lính, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh, không có Lục Kiêu.
“Ở đây thiết lập một vùng che chắn lượng tử.” Trong màn hình thực tế ảo, Holland khoanh lại một vùng, trầm giọng nói. “Ném toàn bộ bom còn lại.” Theo yêu cầu của quân bộ, họ cần dọn sạch chiến trường, quét sạch được bao nhiêu trùng tộc thì cố gắng quét bấy nhiêu, nhưng Holland vẫn không buông bỏ được. Chỗ hắn khoanh vùng là vị trí của Lục Kiêu theo trí nhớ của hắn, vị trí cửa ra của tổ trùng. Hắn không thể để bạn tốt của mình chôn vùi cùng đám trùng tộc đó được.
Sau đó quân đoàn đệ Tam nhanh chóng rút lui, binh lực thiếu khuyết, vũ khí đạn dược đã cạn, quân đoàn Đệ Nhị còn chưa đến, nếu bị tấn công bất ngờ sẽ có nguy cơ toàn diệt.
—————————————-
Ở Đế Tinh, Lăng Sầm ở trong trạng thái hồi hộp, bất an đến hoảng hốt suốt hai ngày nay.
Cậu không biết phải diễn tả cảm giác của bản thân lúc này thế nào, cậu chỉ cảm thấy vừa hoảng hốt, vừa trống rỗng như một bộ phận trong người bị đào rỗng đi, không phải chỉ một bộ phận, là cả con người đều rút sạch.
“Mẹ ơi, mẹ có tin tức gì từ tiền tuyến không? Lục Kiêu không liên hệ với con.” Lăng Sầm đẩy đĩa trái cây chưa đụng đến miếng nào sang một bên, lo lắng hỏi Lục lão phu nhân.
“Có thể nó đang vội, trên chiến trường có rất nhiều việc.” Lục lão phu nhân cười đáp, “Con đừng nghĩ nhiều, việc con cần quan tâm lúc này là chú ý cơ thể của mình.”
“Dạ…” Lăng Sầm cảm thấy ngữ điệu của Lục lão phu nhân có hơi kỳ quái nhưng cụ thể kỳ quái chỗ nào cậu lại không nói rõ được, đành tạm thời buông tha.
Tiền tuyến có lệnh trưng binh, trừ chuyện này ra mọi thứ dường như vẫn sóng yên biển lặng. Lăng Sầm trong lòng mong Lục Kiêu nhanh chóng liên hệ với mình, nhìn thấy anh cậu mới có thể yên tâm được.
Lăng Sầm cuối cùng vẫn không có tâm tình ăn trái cây, hỏi han Lục lão phu nhân vài câu cũng không ra được vấn đề gì đành xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Lăng Sầm nhíu chặt mày, lòng không yên, đi qua đi lại trong phòng, chỉnh lại khăn trải bàn trong phòng cho ngay ngắn, không một nếp nhăn, lại phát hiện bình hoa hồng trên bàn có hơi héo, cậu rút hai đóa hoa hồng ra khỏi lọ, cầm trong tay dự định vứt đi, lại muốn xuống nhà kính trồng hoa cắt hai bông hồng mới về thay thế. Khi Lục Kiêu đi, căn phòng này thế nào, cậu sẽ cố gắng giữ để khi anh trở về, trong phòng mọi thứ vẫn y như cũ.
Ở nhà dưới, Lăng Sầm vừa đi, Lục lão phu nhân liền trở nên suy sụp, nàng thật sự muốn gào khóc cho thỏa nỗi đau tê tâm liệt phế trong lòng, lại sợ khiến Lăng Sầm phát hiện, nước mắt cũng chẳng dám rơi, sợ mắt sưng lên cũng không thể giấu được Lăng Sầm. Hai ngày nay, trái tim nàng như lấy dao cùn cắt qua theo từng tin tức nhận được từ tiền tuyến, lão Lục không giấu giếm nàng những tin tức mấu chốt, hơn nữa tin tức này toàn bộ tầng lớp lãnh đạo Liên Bang chắc cũng đều đã nhận được. Chỉ là chưa công bố với nhân dân.
Lăng Sầm không có người quen ở tầng lớp này, bọn họ có lẽ vẫn còn có thể giấu cậu thêm một thời gian. Nhưng… sớm hay muộn Lăng Sầm cũng sẽ phát hiện, có thể chỉ thêm vài ngày…
Lục lão phu nhân vừa lo lắng cho con dâu, vừa lo lắng cho cháu nàng trong bụng con dâu, vừa đau lòng khi mất đi con trai, lo lắng cùng mất mát đan nhau, chồng chéo trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy lòng ngực ngột ngạt đến phát đau, lại vẫn phải cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
Đầu cuối cá nhân hơi rung báo hiệu cuộc gọi đến, nàng vẫn cố sức duy trì bình tĩnh nhận điện thoại.
“…Mình sẽ trở về Đế Tinh ngay.” Ở bên kia, giọng nói của phu nhân Anna vang lên, nàng vừa mới nhận được tin, hiện lại không ở Đế Tinh, nàng quyết định lập tức trở về, ở bên cùng bạn thân vượt qua thời điểm đau khổ này.
Khóe mắt Lục lão phu nhân cuối cùng cũng không nhịn nỗi mà đỏ ửng, lắc đầu: “Anna, Lục Kiêu đi rồi… Mình thật yêu nó… Người Hoa bọn mình thường nói, đau khổ nhất là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đều là do con cái bất hiếu nhưng Lục Kiêu rõ ràng rất ngoan…” Nói đến đây, nước mắt Lục lão phu nhân mất khống chế tuôn rơi không ngừng. “Lăng Sầm phải làm sao bây giờ, nó mới hơn hai mươi tuổi…” Nếu Lăng Sầm là một người bạc tình một chút, nàng có thể nhẹ nhõm hơn, ít nhất người lớn và bé con trong bụng có thể an toàn, nhưng Lăng Sầm không phải, hoàn toàn không phải…
Chim nhạn mất đôi, khóc than đến chết, nàng chỉ sợ một khi Lăng Sầm biết được tin này, sức sống toàn thân có thể tươi sống rút sạch khỏi thân xác.
Gia đình nàng mất đi con trai, nếu còn luôn mất con dâu và cả cháu nhỏ, vậy chả phải gia đình này cũng mất luôn sao?
Anna vừa muốn nói lời an ủi, Lục lão phu nhân đã nghe trên thang lầu vọng đến tiếng vang nặng nề.
“Ngao ô!” Theo sau là tiếng Hoa Hồng Nhỏ tru vang vọng cả Lục trạch.
Lục lão phu nhân không kịp nói gì, vội ngắt cuộc gọi bước nhanh ra khỏi phòng.
Bên dưới lan can lầu 1 đối diện phòng nàng, trên nền đá cẩm thạch là hai bông hoa hồng héo úa rơi rụng, cánh hoa tan tác rải rác xung quanh. Lục lão phu nhân sửng sốt, đoán được chuyện gì xảy ra vội vã chạy lên lầu.
“Ngao ô!” Người giúp việc đã đến giúp nâng Lăng Sầm dậy, Hoa Hồng Nhỏ thấy Lục lão phu nhân thì nhanh chóng chạy sang, cắn lấy góc áo kéo bà nội về phía ba ba của mình.
Lục lão phu nhân nhìn đã biết, có lẽ Lăng Sầm muốn đi thay hoa đã vô tình nghe được lời nàng nói với Anna lúc mất khống chế cảm xúc. Chắc Lăng Sầm sốc lắm khi nghe tin nên té ngã, may mà có Hoa Hồng Nhỏ ở bên kịp thời bảo vệ.
Lục lão phu nhân thở dài một hơi, theo người giúp việc đưa Lăng Sầm về phòng.
“Nó thế nào rồi?” Lục lão phu nhân hỏi bác sĩ gia đình.
Ông cung kính đáp: “Không có vấn đề nghiêm trọng, cảm xúc dao động quá lớn, cực độ đau khổ khiến cậu ấy tạm thời mất đi ý thức, là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, nghỉ ngơi nhiều là được rồi.”
Lục lão phu nhân gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, lại cho mọi người lui ra ngoài, chỉ mình nàng ngồi cạnh Lăng Sầm trong phòng.
Giấc ngủ này của Lăng Sầm cũng không yên ổn, cả người run rẩy, đổ mồ hôi lạnh. Lục lão phu nhân đau lòng nắm tay con dâu như muốn trấn an cậu.
“A!” Lăng Sầm bừng tỉnh từ trong ác mộng, mồ hôi đầm đìa khiến áo ngủ cậu dính sát vào người, ngồi bật dậy mở trừng mắt không ngừng thở dốc.
“Con mơ thấy cái gì…” Sắc mặt Lục lão phu nhân phức tạp nhìn cậu.
“Mẹ… con mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, trong mơ…” Lăng Sầm miễn cưỡng cười gượng, như không dám nói to, chỉ ấp úng nói, nói đến một nửa vẫn là nói không nên lời, nhìn biểu tình của Lục lão phu nhân, thanh âm cậu trở nên nghẹn ngào gần như cầu khẩn: “Đều chỉ là mộng thôi, là giả thôi, phải không mẹ?”
Đáy lòng Lục lão phu nhân cũng khổ sở không thôi, lòng nàng hiểu rõ, mấy lời nàng nói với Anna, Lăng Sầm đều đã nghe được hết. Mất đi con trai yêu thương nhất, đối diện với an ủi của bạn thân, tinh thần nàng cũng gần như hỏng mất, khó tránh khỏi không kìm chế được cảm xúc, khiến Lăng Sầm phát hiện mất rồi.
“… Là thật sự.” Lục lão phu nhân đau thương nói.
Lăng Sầm cảm thấy như toàn thân bị một ngọn núi lớn đ è xuống, ở trạng thái cực độ bi thương, con người sẽ gần như mất đi năng lực tư duy. Cậu mờ mịt ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn về phía Lục lão phu nhân lại cảm thấy như linh hồn mình đã thoát khỏi thế xác, lấy một thị giác thứ ba, từ không trung quan sát bản thân cùng Lục lão phu nhân, hai con người đang thẩn thờ đối diện nhau, hình ảnh quái đản đến buồn cười.
Lục lão phu nhân biết không thể giấu, chỉ có thể từ tốn kể lại tất cả những gì nàng đã biết, cũng như đang tự tay cầm dao đâm bản thân mình lẫn Lăng Sầm.
“Hai ngày? Bọn họ vẫn chưa tìm được… anh ấy sao?” Lăng Sầm nhỏ giọng hỏi.
“Ừm” Lục lão phu nhân không dám nói cho Lăng Sầm biết hiện tại quân bộ không có nhân thủ tìm kiếm Lục Kiêu, chỉ có thể hàm hồ đáp cho qua.
Lăng Sầm cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đang tươi sống bị cắt đi, chỉ chừa lại một túi da bên ngoài, không giống hai ngày qua, lần này là trống rỗng nhưng lại cực kỳ đau đớn, đau đến mức cậu muốn cuộn người lại, đau đến mức cậu tự hỏi phải chăng lưỡi dao sắt bén này vẫn còn đang không ngừng cắt xẻo bên trong, cắt cho bên khi cắt nát cơ thể này của cậu, cắt cho đến khi cắt tan sinh mệnh này…