Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 193




Edit: Lạc Yên

Tầm mắt Lâm Hào láo liên rồi vẫn trở lại đảo quanh trên người Lăng Sầm. Hắn có nghe nói anh họ Lục Kiêu cưới minh tinh hạng nhất Lăng Sầm về làm vợ, chỉ là không ngờ, so với trên màn ảnh, Lăng Sầm ở trong hiện thực càng thêm mê người. Khuôn mặt tinh xảo, mi mục hàm tình, một đôi mắt đào hoa, ánh mắt sóng sánh lưu chuyển như yêu nghiệt câu nhân. Biểu tình nhu thuận ngồi bên cạnh Lục Kiêu không muốn rời xa, ngoan ngoãn giống như một bé mèo nhỏ thật khiến người khác muốn bắt nạt.

Nhìn xuống dưới một chút, eo nhỏ thon gọn, mập hơn một chút thì không đủ mượt mà, ốm hơn một chút thì lại quá khô gầy thiếu mỹ cảm, kích thước này là vừa vặn để Alpha ôm vào lòng. Dáng ngồi của cậu tự nhiên, tay chân thon dài thẳng tắp, đường cong tuyệt đẹp, có thể nói từ trên xuống dưới đều là tỉ lệ hoàng kim.

Dáng người tướng mạo đều thuộc hàng đầu, gợi cảm dụ nhân, là một vưu vật cực phẩm, dù là người như hắn, lăn lộn nhiều năm trong giới ăn chơi cũng chưa gặp được.

Hắc hắc... Anh họ của hắn diễm phúc đúng là không cạn, đã tàn phế còn có thể lấy về được một Omega như vậy. Nếu hắn có thể mượn Omega này chơi chơi một chút thì thật tốt. Trong đáy mắt Lâm Hào toát lên một ý dâm tà, trượt lên trượt xuống trên người Lăng Sầm, giống như một con rắn độc quấn quanh một vòng. Nhưng rất nhanh đã thu hồi, tránh cho những người xung quanh phát hiện.

Đối với ánh mắt của người khác trước đây Lăng Sầm vẫn luôn rất mẫn cảm, bởi vì từ khi còn nhỏ, cậu đã phải tiếp xúc với rất nhiều ánh mắt dâm tà của đủ các loại Alpha.

Nhưng hiện tại cậu đã sinh Hoa Hồng Nhỏ, lại còn đang mang thai Điềm Điềm, bụng nhỏ đã hơi nhô lên, nhìn thật kỹ cũng có thể thấy được. Gần đây phản ứng nôn nghén của cậu tương đối nghiêm trọng, đầu tóc mặt mũi cũng không có chỉn chu, lại còn hơi phờ phạc. Cậu nghĩ với bộ dáng như vậy, cậu đã mất đi sức hấp dẫn với Alpha khác. Mà điều này cũng không quan trọng, vì cậu chỉ cần mình Lục Kiêu quan tâm mình mà thôi.

Hơn nữa cậu đang ở trong nhà của mình, xung quanh đều là thân thích, ngay bên cạnh là Alpha của cậu, được tin tức tố mạnh mẽ của Lục Kiêu bao bọc, cậu an tâm đến mức hoàn toàn thả lỏng, không mảy may phát hiện có kẻ đang thèm khát nhan sắc của mình. Bàn tay cậu đặt trên sô pha còn đang lén lút móc lấy ngón tay to của Lục Kiêu.

Lâm Hào vẫn luôn chú ý Lăng Sầm, động tác nhỏ của cậu tự nhiên không tránh được đôi mắt tọc mạch của hắn. Ngón tay Lăng Sầm nhỏ nhắn thon dài, làn da trắng nõn nom có vẻ rất mềm mại, mịn màng, ngón tay nhỏ xinh ấy móc lấy ngón tay anh họ, lại còn khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay để rồi bị anh họ gắt gao nắm lấy. Sau đó, Lăng Sầm vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thản, chỉ có trong mắt là ý cười ngọt ngào khó nén.

Lâm Hào nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy nửa người dưới hơi khô nóng như đang ở hiện trường trực tiếp xuân cung đồ. Những hành động mờ ám nho nhỏ chính là hành động có tính trêu chọc Alpha nhất. Lâm Hào tự thấy mình là một cao thủ tình trường, nửa tháng lại có thể cua một Omega, tự cho là hiểu thấu tâm lý Omega từ đầu đến mông, giữa nơi đứng đắn mà làm ra hành động này chính là đang trắng trợn câu dẫn. Nếu hắn là anh họ, chắc chắn hắn sẽ không để Lăng Sầm thất vọng, sẽ lập tức đưa Lăng Sầm về phòng là thỏa mãn sự dâ.m đãng này của cậu ngay. Chỉ tiếc anh họ là một người không hiểu phong tình, thật uổng phí, người như anh họ sao có thể khiến Lăng Sầm hài lòng.

Lâm Hào ngồi đó, trong đầu đã là cảnh tượng bản thân thay thế Lục Kiêu một ngày đè Lăng Sầm mười lần, khiến Lăng Sầm khóc lóc cầu xin tha. Thậm chí khi hắn không ở bên cậu, ra ngoài câu tam đáp tứ, hắn cũng sẽ nhốt Lăng Sầm trong nhà, không để cho Lăng Sầm ra ngoài lả lơi ong bướm, không để cho Alpha khác thấy được dáng vẻ dâ.m đãng của Lăng Sầm.

Bất quá, nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, anh họ Lục Kiêu của hắn cũng đủ thảm, trước kia ở quân bộ uy phong bao nhiêu thì bây giờ phế vật bấy nhiêu. Lâm Hào trong lòng cười nhạo, tàn phế như Lục Kiêu chắc chắn là không thể nào phục vụ được tiểu yêu tinh như Lăng Sầm, có thể trong chuyện đó hoàn toàn là Lăng Sầm ra sức. Thậm chí cho dù bỏ qua cái sự tàn phế thì với khuôn mặt đáng ghê tởm kia, Lục Kiêu muốn gần gũi Lăng Sầm, chưa chắc Lăng Sầm đồng ý. Đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, Lục Kiêu lại còn là con cóc ghẻ xấu nhất cái Liên bang này. Một vưu vật như Lăng Sầm bị ép theo Lục Kiêu đúng là vừa đáng tiếc vừa lãng phí của trời.

Hắn thì không giống. Hắn chính là thanh niên tài tuấn, so gia tộc Lâm gia có thể không bằng Lục gia nhưng hắn không tàn, không phế, không khó coi, lại có mẹ hết lòng yêu thương, cha hắn cũng sẽ trở thành gia chủ Lâm gia, rồi sẽ có ngày hắn cũng sẽ trở thành gia chủ Lâm gia, tàn phế như Lục Kiêu sao có thể được thừa hưởng Lục gia. So với Lục Kiêu, hắn mạnh hơn nhiều.

Lâm Hòa ngồi đó thỏa sức ảo tưởng cảm giác ưu việt hơn người của mình mà tự động bỏ qua hết thảy thái độ của Lăng Sầm đối với Lục Kiêu, cũng quên luôn cử chỉ thân mật hạnh phúc của hai người, chỉ một lòng một dạ cân nhắc nếu mình ngỏ lời "cứu vớt" thì Lăng Sầm sẽ vui vẻ thế nào.

Nghe nói Lục Kiêu đã trở lại làm việc ở quân bộ, còn chuyển sang bộ phận chỉ huy tác chiến, nếu quân bộ có mệnh lệnh, Lục Kiêu tùy thời đều phải đi khỏi Đế Tinh, đi một lần cũng vài tháng. Những lúc này hắn có thể "giúp" Lăng Sầm khỏi cô đơn, lại còn có thể thỏa mãn Lăng Sầm, cũng chỉ có người kinh nghiệm đầy mình như hắn mới thỏa mãn được một người dâ.m đãng như Lăng Sầm.

Lâm Hào trong lòng hoang tưởng đủ thứ, lén liếc nhìn Lăng Sầm một cái, lại cúi đầu tiếp tục hoang tưởng, thậm chí đến được giai đoạn c.ởi sạch đồ, đè Lăng Sầm ra giường, da thịt trắng mịn dưới tay, bên tai là tiếng rên đầy thỏa mãn và hài lòng của Lăng Sầm, hắn đều tưởng tượng rõ ràng.

"Đây là đơn thuốc, uống hết một liệu trình, khoảng hai tuần sẽ có chuyển biến." Lão Beta chậm rãi nói, cũng dặn dò một vài điều cần lưu ý.

Lục Kiêu chăm chú lắng nghe và ghi chú.

"Vâng, cảm ơn ngài." Lục Kiêu hiếm khi thể hiện rõ cảm xúc, chân thành vui vẻ cảm tạ. Y sư Beta này chuyên môn chính là chăm sóc sản phu, kinh nghiệm và kiến thức đứng thứ nhất, thứ hai Liên Bang, lời khẳng định của ông là có thể tin tưởng.

Đến khi xong việc, thả lỏng tinh thần Lục Kiêu lập tức nhận ra Lâm Hào có điểm không thích hợp, ánh mắt hắn vừa quét qua Lăng Sầm, tuy rất nhanh và dường như vô ý nhưng con người Lâm Hào, người ngoài có thể không rõ chứ thân thích như bọn họ còn lạ gì.

Lăng Sầm chỉ thấy thái độ của Lục Kiêu không đúng, lại không rõ có chuyện gì, mọi sự chú ý của cậu đều tập trung trên người anh, vừa muốn hỏi đã nghe Lục Kiêu nói:

"Em... lên lầu đi."

Lâm Hào không biết bản thân bị phát hiện, nghe lời nói của Lục Kiêu trong lòng còn vui vẻ, xem ra quan hệ của Lục Kiêu và Lăng Sầm không có tốt như lời đồn. Ha hả, người đã xấu, tính cách còn không tốt, không biết khiến cho Omega vui vẻ, còn mở miệng sai bảo lạnh lùng, cho rằng Omega là thuộc cấp hay gì mà bày đặt ra lệnh, đây là nhà chứ có phải quân bộ đâu. Hắn còn nghe nói tính cách Lăng Sầm cũng chả phải người hiền lành, an phận gì, vừa nhìn liền biết là người cần được Alpha nâng niu, Lăng Sầm có thể nhẫn nhịn mới là lạ. Chắc chắn chỉ là do cậu không có cơ hội, dù gì Lục gia cũng quá có uy vọng, cái cậu cần là một cơ hội, cái này hắn có thể cho.

"Dạ, vâng." Lăng Sầm hơi ngạc nhiên nhưng không thắc mắc, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy xin phép:

"Mẹ ơi, con hơi mệt, con có thể về phòng trước không?"

Lục lão phu nhân đang bị em dâu quấn lấy, cố gắng chịu đựng từng trận da gà da vịt đầy người kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô ả, phân tâm hỏi:

"Con lại khó chịu à? Có muốn nôn không? Con đi lên nghỉ ngơi đi. Thuốc của con ta sẽ nhờ dì giúp việc chuẩn bị rồi mang lên cho con."

"Dạ vâng, vậy, chào ngài, chào mợ, em họ, tạm biệt." Lăng Sầm lễ phép chào mọi người.

Lâm Hào nghe giọng Lăng Sầm mà như say như si, thanh âm thật động lòng người, lại có hơi khó hiểu, nghe lời vậy sao, không phản kháng chút à? Sau đó tầm mắt dừng trên bụng Lăng Sầm, bừng tỉnh nhớ ra đây là một Omega đang mang thai, còn từng sinh một bé Alpha.

Mà cũng không việc gì, không ảnh hưởng, có lẽ chỉ là do có người ngoài. Còn con cái, thụ tinh ống nghiệm ở thời đại này quá phổ biến, hắn còn lạ gì thủ đoạn của đám quyền quý.

Lục Kiêu hơi nhíu mày, nhìn Lăng Sầm đi khuất mới hơi yên tâm.

Lăng Sầm đi đến cầu thang, có người giúp việc muốn đỡ cậu lên liền bị Lăng Sầm từ chối. Trong lòng cậu vẫn đang nghĩ không biết Lục Kiêu muốn nói chuyện gì mà cần tránh mặt cậu, có lẽ là chuyện riêng của bên nhà mẹ anh à?

Lại nghĩ tiếp, lâu rồi Lục Kiêu mới nghỉ ở nhà cuối tuần, cũng sắp đến giờ trà chiều, đợi mấy người này về hai người có thể cùng nhau uống trà chiều, khi Lục Kiêu uống trà thích ăn bánh quy nhỏ. Giờ cậu lên phòng không làm gì cũng chán, hay là cậu xuống bếp làm ít bánh quy cho Lục Kiêu, anh vẫn luôn rất thích bánh quy cậu làm. Anh cho cậu kẹo bạc hà, cậu đưa anh bánh quy nhỏ, đều là ngọt ngào.

Lăng Sầm xoay người, từ hành lang phía sau đi xuống nhà bếp, nhờ đầu bếp lấy giúp nguyên liệu, lại ngỏ ý muốn tự mình làm không cần phụ giúp. Đầu bếp trong nhà cũng không lạ gì chuyện Lăng Sầm thỉnh thoảng hứng chí lên sẽ nấu vài món canh hoặc ít điểm tâm liền nhường lại phòng bếp bánh cho cậu. Tình cảm của hai chồng chồng cậu chủ và Lăng Sầm thật khiến người khác hâm mộ.

Làm bánh quy rất đơn giản, rất nhanh là có thể làm xong, sau đó chỉ đợi nướng chín, khâu này cậu có thể nhờ đầu bếp trông giúp về phòng trước, đợi nguội chị giúp việc sẽ lấy ra mang lên. Lục Kiêu sẽ nghĩ là do đầu bếp làm, nhưng anh đã từng ăn bánh quy của cậu, lúc ăn hẳn sẽ nhận ra, xem như ngạc nhiên bất ngờ nho nhỏ.

Lăng Sầm vui vẻ lên kế hoạch, vừa chuyên chú trộn bột nặn bánh.

Lâm Hào thấy Lăng Sầm đi mất thì hơi mất tập trung, một lúc sau dằn lòng không được, cũng hơi muốn đi WC liền đứng lên báo một tiếng. Đi WC mà trong lòng vẫn nhộn nhạo, ra khỏi WC liền cố ý tránh người giúp việc đi đến cầu thang lên lầu 2. Hắn ngửa đầu nhìn lên, lại thở dài. Hắn đã đến Lục trạch vài lần, biết phòng của Lục Kiêu ở lầu 2, hẳn là mỹ nhân cũng đã về phòng lầu 2, hắn lại chả có lý do gì lên lầu 2 để có thể tình cờ gặp gỡ mỹ nhân. Dù có lý do gì thì cũng sợ không có ai tin.

Hắn rầu rĩ lang thang không mục đích, lại vòng ra sân ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu 2, liệu mỹ nhân có đang ở trên đó ngắm cảnh ngẫu nhiên nhìn đến hắn hay không. Nhưng đợi một lúc không có gì, hắn chán nản quyết định quay trở vào.

Khi đi trên hành lang lại nghe mùi thơm ngậy của bơ, trong phòng bếp cũng vang ra tiếng quấy, ma xui quỷ khiến hắn theo bản năng liếc mắt nhìn thử, vừa nhìn đã vui vẻ rạo rực, đi mòn gót giày không thấy, hóa ra mỹ nhân trốn ở đây.

Lâm Hào nhẹ chân muốn tiếp cận Lăng Sầm nhưng khi hắn vừa bước vào phòng bếp Lăng Sầm đã phát hiện ra ngay. Động tác trên tay dừng lại, quay người nhìn về phía cửa, thấy rõ là ai liền hỏi: "Em họ, sao em lại qua bên này?"

Lâm Hào hàm hồ: "Lâu rồi không qua nhà bên này, đi toilet xong, định quay về lại lạc đường."

"Ừm, vậy để tôi gọi người đưa cậu về." Lăng Sầm không tin lý do này, hành lang không thẳng thì ngang, có thiểu năng trí tuệ đâu mà chỉ hai ba cái hành lang cũng có thể lạc đường.

"Không cần, không cần." Lâm Hào vội ngăn lại, đứng chắn cạnh cửa cười nói: "Cậu làm đồ ngọt à, nhìn có vẻ ngon, tôi có thể ăn thử không? Chờ cậu làm xong cho tôi thử một chút rồi cậu cùng tôi quay lại nhà khách nhé?"

"...Được." Lăng Sầm không tiện từ chối, mình mới nhờ ông ngoại người ta khám bệnh, một miếng bánh cũng không cho ăn thì có hơi kỳ. Hơn nữa người này hơi kỳ quái, để cậu tự đưa hắn về phòng khách cũng an tâm hơn, để hắn đi lung tung, không biết cha chồng có để văn kiện quân sự gì ở nhà không, lỡ bị người ngoài nhìn thấy thì không tốt.

Lăng Sầm hoàn toàn không nghĩ đến việc người này có ý với mình vì đã lâu lắm cậu không có bị người nào dán lên. Ai cũng biết cậu đã kết hôn với Lục Kiêu, hiếm người nào không nể mặt anh, cậu và anh còn sinh bé con, lại sắp có bé con thứ hai. Người này cũng tính là thân thích của chồng cậu, ai lại nghĩ thân thích có ý đồ với mình trong nhà của cha mẹ chồng mình được chứ. Phần cũng do Lăng Sầm không có nghe Lục Kiêu nói về bản tính của Lâm Hào.

Lăng Sầm không quan tâm hắn, tiếp tục bóp nặn bánh quy lên khây.

Lâm Hào chậm rãi càng lúc càng tới gần.

"Anh họ của tôi, luôn là người không thú vị cho lắm, cậu theo anh ấy chắc phải tủi thân nhiều nhỉ?" Đã không biết chiều chuộng còn tàn tật đáng sợ. Lâm Hòa nhẹ giọng ôn hòa nói.

Lăng Sầm vừa nghe thì chuông cảnh báo trong lòng kêu vang. Trong lòng bắt đầu chửi bậy nhưng bên ngoài chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn Lâm Hào. Cậu còn đang cân nhắc, người này là thân thích bên nhà mẹ Lục Kiêu, nếu hắn xúc phạm người này, liệu mẹ có cho rằng cậu không tôn trọng người nhà của nàng hay không?

Lăng Sầm quyết định không nói gì, nhanh chóng nặn cho xong bánh, bỏ vào lò, trở về phòng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, người này cũng chỉ mới hỏi một câu, nể mặt mũi mẹ, cậu tạm bỏ qua. Người khác dám coi thường Lục Kiêu, hừ hừ, cậu thật muốn đánh cho tàn phế, không đánh được cũng phải chửi cho nát đầu.

Sao lại không trả lời? Lâm Hào nhìn Lăng Sầm lạnh mặt nhìn mình lại cúi đầu tiếp tục nặn bánh, cần cổ thiên nga trắng nõn thon dài trong mắt tối sầm lại, d.ục vọng trong lòng như muốn bành trướng, liền nói thẳng: "Hai người là ghép đôi gen đúng không? Cậu cùng anh họ tôi không có tình cảm, lại còn phải chịu đựng người như Lục Kiêu, cậu nhìn thấy khuôn mặt anh ấy khi không đeo mặt nạ chưa? Có phải mỗi lần đều bị dọa hay không? Có mỗi đêm mơ thấy ác mộng không? Không bằng..." Suy xét đến tôi.

Bàn tay Lâm Hào như móng ưng, ốm gầy bắt lấy bàn tay đang bóp chui nặn bánh của Lăng Sầm, vừa lòng vu.ốt ve một cái, cảm xúc thật tuyệt. Bàn tay này vậy mà khi nãy bị Lục Kiêu nắm lấy, đúng là phá hư của trời.

Lăng Sầm ngạc nhiên sững người, không nghĩ Lâm Hào lại to gan như vậy, đây là nhà họ Lục, phòng khách bên kia vẫn còn Lục lão phu nhân và chồng cậu, xung quanh cũng đầy người giúp việc, cậu kêu một tiếng lập tức có người lại đây ngay.

Lăng Sầm ghê tởm rút tay ra lạnh nhạt nói: "Em họ, tình cảm của tôi và Lục Kiêu rất tốt, nếu không cậu nghĩ bé con tôi mang thai ở đâu ra? Cậu nên ra khỏi đây.

Lạc Yên: Mình mới đi Campuchia về nên nay mới có chương mới nhé.