Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 169




Edit: Lạc Yên

Bể bơi trong nhà xanh biếc, ba mặt tường là thủy tinh trong suốt khiến ánh nắng xuyên thấu rải khắp phòng, từng chùm ánh sáng lấp lánh sóng nước, dập dềnh mang theo ý vị ấm áp thản nhiên.

Lục Kiêu ghé đầu vào bậc thang tỏ vẻ anh không phải cố tình "tranh sủng", lần này là do bé sói quấn lấy anh, muốn anh đổi sang hình thú chơi cùng bé. Anh có thể đổi hình thú, nhưng không nhất định sẽ chơi cùng bé sói chỉ chắc chắn sẽ khiến trong mắt Lăng Sầm có mình anh.

Mỗi ngày thức dậy, chăm sóc bé con, anh đều dành trọn vẹn yêu thương cho bé, cảm thấy Hoa Hồng Nhỏ là bảo bối tuyệt vời nhất trên đời. Nhưng sau khi Lăng Sầm thức dậy, Hoa Hồng Nhỏ quấn lấy cậu cả ngày thì hai cha con bọn họ liền đứng ở hai chiến tuyến, mà còn là chiến tranh trong âm thầm, không được để cho Lăng Sầm biết. Không biết đến khi nào Hoa Hồng Nhỏ mới có thể trở nên độc lập, nghĩ tới lại thấy mệt tâm. Bị Hoa Hồng Nhỏ quấn lấy cùng hóa thú vào bể bơi, Lục – lòng đầy tâm sự – Kiêu liền đơn giản nằm bẹp, để nước hồ với độ mát thích hợp vỗ về da lông.

"Anh đợi em một chút." Lăng Sầm nói rồi lại đứng dậy đi ra sau quầy bar, một lát sau liền bưng đến một mâm to dưa hấu đã được cắt thành từng khối vuông đều đặn.

"Giờ anh có thể ăn." Lăng Sầm vừa lòng ngồi cạnh Lục Kiêu, dùng nĩa xiên dưa hấu nhàn nhã đút cho cự lang ăn. Cự lang lười biếng ăn một miếng, ăn xong lại hé miệng đợi Lăng Sầm đút tiếp.

Có bạn đời chăm sóc tận răng thật sự quá sướng, Lục Kiêu vừa hưởng thụ vừa tự khinh bỉ chính mình, có Lăng Sầm ở nhà anh càng thêm lười, trong cuộc đời trước đây của anh chưa từng biết chữ lười viết thế nào đâu. Hiện tại anh không phải là cự lang, hãy gọi anh là Lục – cự lười – Kiêu.

Lăng Sầm hoàn toàn không để ý, thậm chí còn rất hưởng thụ quá trình đút người yêu mình ăn, thỉnh thoảng còn luồn tay chải vuốt lông trên đỉnh đầu cự lang, trong mắt chỉ có ôn nhu.

Thỉnh thoảng cự lang cũng cọ cọ đầu sói to bự vào đùi Lăng Sầm. Không khí xung quanh hai người ngọt ngào, quấn quít như tự tạo thành một không gian riêng.

Hoa Hồng Nhỏ bơi quanh quanh một vòng, nhìn hai người kia hoàn toàn không để ý đến bé, nghiêng đầu manh manh nhìn hai người vẫn không thấy ai để ý, vội vàng lội đến, ngao ô kêu lên.

"Hai ba ba đang làm gì đó, mau đến chơi với bổn đại vương nào!!"

Lục Kiêu suy sụp hạ mắt, đầu kề bên gối Lăng Sầm vẫn không thèm nhúc nhích. Thế giới hai người của anh và Lăng Sầm, từ khi Hoa Hồng Nhỏ có thể chuyển đổi thú hình liền tuyên cáo kết thúc.

Nghĩ đến từ giờ đến tận khi Hoa Hồng Nhỏ đến trường đi học còn rất nhiều năm, liền có một loại cảm giác mang tên "tuyệt vọng", chưa kể Lăng Sầm còn đang muốn tiếp tục sinh thêm một bé con. Nếu bé con tiếp theo là một Omega, anh sẽ thật là mong chờ, nhưng nếu lại thêm một Alpha hoạt bát, đáng yêu biết làm nũng thế này... Anh nghĩ đến liền muốn lập tức ngất xỉu.

Lăng Sầm buồn cười vỗ vỗ đầu sói an ủi, tự mình bưng ly uống hai ngụm nước trái cây mới đứng dậy, đi ra sau bình phong phía sau dãy ghế nằm, thay một chiếc quần bơi màu đen.

"Bảo bối, con chơi đi, chúng ta ở đây nhìn con được không?" Lăng Sầm trở lại bên cạnh Lục Kiêu, lần này cậu xuống hẳn trong nước, nhìn vào đôi mắt xanh trong veo của Hoa Hồng Nhỏ, thương lượng với bé.

"Ô..." Hoa Hồng Nhỏ mất mát kéo dài âm thanh mang theo ý làm nũng rõ ràng.

Cự lang vốn thấy Lăng Sầm xuống nước với mình còn đang rất vui, giờ nhìn Hoa Hồng Nhỏ làm nũng liền từ tư thế nằm, chống hai chân trước dùng sức nâng nửa thân người lên, yết hầu phát ra vài tiếng gầm gừ.

"Ngao ô..." Hoa Hồng Nhỏ không cam lòng kêu lên vài tiếng nhưng đối với cha Alpha to lớn trước mặt thì hơi co rúm một chút, tiếng kêu nhỏ dần rồi không cam lòng vung cánh xoay người tiếp tục bơi ra xa.

"Hung gì mà hung? Cha thật xấu, con tự chơi một mình là được chứ gì.

Lăng Sầm ngồi một bên nhìn hai cha con giao lưu, tuy cậu không hiểu tiếng sói, không biết hai người nói gì với nhau nhưng cũng không xen vào. Cậu biết Lục Kiêu rất yêu thương bé con, dù gì cũng sẽ không thương tổn Hoa Hồng Nhỏ.

Hơn nữa... gần đây cậu vẫn luôn dành nhiều thời gian chơi đùa cùng Hoa Hồng Nhỏ, ít nhiều lơ là Lục Kiêu, hôm nay cậu muốn hướng về chồng mình một chút, coi như cân bằng giữa h,ai người.

Cự lang chiếm được hết quan tâm của bạn đời vô cùng thỏa mãn, dùng sức dịch người về phía sau Lăng Sầm, dùng một chân kéo Lăng Sầm vào giữa h,ai chân trước, đè cậu ngồi xuống nước, rồi vui vẻ nằm xuống theo. Như vậy thật tốt, Lăng Sầm ở trong lãnh địa của anh, cự lang thích thú le lưỡi liế.m eo thon trắng nõn trước mặt.

"Đừng chọc em..." Lăng Sầm bị liế.m nơi m.ẫn cảm, vừa cười vừa vội đẩy đầu to đang tác oai tác quái. Bản thân lại tự giác dựa về phía sau, thả lỏng tựa lên người cự lang lông xù như một chiếc gối dựa đầy lông êm ái, đôi chân thon dài duỗi ra trong nước, mũi chân nhẹ nhàng khuấy đảo.

Cự lang ôn hòa cọ cọ cánh tay Lăng Sầm, thân mật ngồi cùng bạn đời, nhìn Hoa Hồng Nhỏ chơi đùa trong bể bơi.

Lang tộc sức lớn, Hoa Hồng Nhỏ còn có thêm đôi cánh hữu lực, khả năng di chuyển trong nước càng thêm linh hoạt, hai cánh giương lên như mái chèo, tuy hiện tại bé con chỉ mới khiến hai cánh quẫy lên bọt nước.

Lăng Sầm hứng thú dạt dào nhìn Hoa Hồng Nhỏ nghịch nước, cự lang vừa ngắm vợ thỉnh thoảng ngắm con, cảm giác thật tuyệt.

Hoa Hồng Nhỏ chơi gần một giờ, đến khi ánh nắng mặt trời hắt qua khung cửa thủy tinh cũng nhạt màu hơn mới thấy mệt mà lóp ngóp bò lên thành bể bên cạnh hai ba ba. Thú hình Lục gia là cự lang nên thành bể bơi thiết kế khá to, kiên cố, là những phiến đá lồi lõm tăng ma sát giúp hai ­cự lang thành niên có thể cùng nằm nghỉ.

Hoa Hồng Nhỏ trèo lên thành bể, tự thấy bản thân thật soái, ngẩng cao đầu rung người rũ lông mao ướt nhẹp.

"A!" Lăng Sầm không nghĩ đến việc này, còn đang chăm chú nhìn bé sói, liền bị bọt nước văng đầy mặt, văng cả vào trong mắt, có chút sót vội quay đầu đi.

Cự lang cũng vội ngẩng đầu xem xét bạn đời.

"Ngao ô!" Bé sói biết mình phạm lỗi, cũng vội chạy lại, cọ cọ khủy tay Lăng Sầm, nhỏ giọng lấy lòng.

"Ba ba không sao." Đau xót qua đi, Lăng Sầm mở mắt hơi ửng đỏ cười trấn an Hoa Hồng Nhỏ, một tay lại sờ sờ đầu sói bự đầy lông xù duỗi tới trước mặt nhìn mình đầy quan tâm.

Cự lang cẩn thận nhìn Lăng Sầm, xác định thật sự không có vấn đề gì mới quay sang Hoa Hồng Nhỏ, nghiêm khắc tru lên hai tiếng răn dạy bé sói.

Hoa Hồng Nhỏ không biết có hiểu không, nhưng bộ dáng ủ rũ chột dạ, chỉ ô ô hai tiếng rất nhỏ, rất chi là đáng thương.

Lăng Sầm nghe mà đau lòng, dịu dàng nói: "Em không có sao, anh không cần la bé con quá." Nói rồi đưa tay ôm Hoa Hồng Nhỏ da lông sáng bóng vào lòng.

Hoa Hồng Nhỏ rên ư ử trong lòng Lăng Sầm, hưởng thụ ba ba xoa vuốt, rất nhanh đã vui vẻ trở lại, trượt khỏi người Lăng Sầm, trèo lên thân hình to lớn như ngọn núi nhỏ của cha Alpha, nhảy lên nhảy xuống.

Cự lang cũng tùy ý Hoa Hồng Nhỏ làm loạn trên người mình, đến khi bé sói bò đến bên cổ, lấy lòng li.ếm li.ếm lông sau cổ cự lang, anh cũng quay đầu dịu dàng liế.m lông cho bé. Hoa Hồng Nhỏ chỉ lung tung li.ếm hai cái, còn cự lang liế.m rất nghiêm túc, liế.m láp từ đầu tới đuôi Hoa Hồng Nhỏ một lần, rồi cắn da cổ na bé con đặt lên bụng mềm của mình. Hoa Hồng Nhỏ thoải mái nằm bẹp, một đoàn lông xù thật to bao lấy một đoàn lông xù nho nhỏ, đoàn lông xù nho nhỏ phập phồng lên xuống theo nhịp thở của đoàn lông xù thật to.

Lăng Sầm cũng mỉm cười nhìn hai cha con thân thiết, rồi tùy ý hai cha con vòng ôm lấy mình, một nhà gần gũi, bình yên mà tốt đẹp.

Sau khi quay về, Hoa Hồng Nhỏ có bảo mẫu giúp thổi lông, Lăng Sầm tự mình bận trước bận sau khởi động máy móc, chải lông cho Lục Kiêu.

Cự lang thoải mái đến nheo mắt, cảm thụ lông cả người nhẹ nhàng xõa tung xõa tung. Cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn của anh thật sự thoải mái đến mức các Alpha khác nào không thể tưởng tượng nỗi. Chỉ cần cậu ở nhà, cứ cách hai ba ngày lại giúp anh chải chuốt tinh thần lực một lần, nếu ra ngoài đóng phim, vừa về hôm trước hôm sau sẽ tiến hành chải chuốt toàn diện một lần. Nhờ vậy mà tinh thần lực của anh vận chuyển vô cùng thông suốt, thậm chí càng ngày càng mở rộng. Nếu anh không bị thương, trình độ điều khiển cơ giáp của anh chắc chắn cao hơn ngày trước.

Theo thời tiết càng ngày càng nóng lên, cả nhà ba người càng thường xuyên đến chơi trong bể bơi vào mỗi cuối tuần, mỗi lần đều là Lăng Sầm tự tay giúp anh xử lý da lông, lông rụng mùa đông của anh gần như không sót lại sợi nào.

Đối với Alpha có thú hình là lang, mỗi năm đều có một đợt thay lông khi đổi mùa, một lần thay mất mấy tháng mới xong, nhưng thật ra quanh năm vẫn luôn rụng lông lẻ tẻ như con người rụng tóc.

Nhưng túm lại, anh không quá để ý là tinh thần lực hay thú hình, cái anh hưởng thụ là quá trình Lăng Sầm không phiền không chán, kiên nhẫn thậm chí vui vẻ, chăm sóc cho anh.

"Cuối tuần này bên quân bộ có tiệc tối, có thể đưa người nhà theo, em có muốn đi cùng ta không?" Lục Kiêu mang theo hương dầu gội nhàn nhạt, ôm lấy Lăng Sầm cùng xem tivi thực tế ảo, nhỏ giọng hỏi.

"Ừm? Em đi theo có kỳ không?" Lăng Sầm hơi do dự, hôm nay Lục Kiêu mới nói với cậu, dù muốn đi cũng không chắc có chuẩn bị lễ phục kịp không.

"Kỳ chỗ nào?" Lục Kiêu vừa hỏi, lại giải thích, "À, không phải như em nghĩ đâu, đây không phải hội nghị cấp cao... Nói sao nhỉ, xem như nửa chính thức đi, không phải là loại tiệc nghiêm túc kia, quân nhân cấp bậc thấp và cả văn chức đều có thể tham dự, là hoạt động thường kỳ hàng năm của quân bộ thôi." Là hoạt động hữu nghị. Ở quân bộ rất ít hoạt động giải trí, đây có thể xem như là một trong số đó.

Khi Lăng Sầm không có hoạt động, nghỉ ngơi ở nhà đúng là chỉ lòng vòng trong nhà. Mỗi ngày sáng sớm tiễn anh đi làm, chạng vạng chờ anh trở về, còn lại cả ngày là cùng chơi với Hoa Hồng Nhỏ, thật quá mức nhàm chán. Tuy rằng Lăng Sầm là Omega của anh, nhưng cậu vẫn là một cá thể độc lập, cậu nên có hoạt động cuộc sống cá nhân, lạc thú riêng, không nên chỉ xoay quanh anh và con.

Lăng Sầm không biết tâm tư của Lục Kiêu, vẫn hơi đắn đo: "Vậy... xem tình huống lúc đó đi." Hôm đó Lục Kiêu cũng đi làm cả ngày, nếu đến tối anh mệt thì hai người bọn họ ở nhà nghỉ ngơi với nhau còn tốt hơn là tham gia tiệc tối gì đó. Còn nếu anh không mệt thì thật ra cậu rất hân hạnh được tham gia tiệc tối cùng anh với thân phận bạn đời. Kể ra thì sau khi kết hôn, cậu rất hiếm khi tham gia tiệc tối trong giới giải trí, còn tiệc tối của quân bộ thì đây là lần đầu tiên. Nghĩ đến đi tiệc tối cùng chồng mình, cảm giác này cũng thật không tồi.

"Ừm." Lục Kiêu ôm giai nhân vào ngực, cúi đầu ngửi ngửi hương thơm thanh nhã sau cổ cậu, Lăng Sầm bị nhột hơi tránh ra, quay đầu nhìn anh cười, Lục Kiêu kéo cậu lại, hôn hôn lên khóe môi đang nhếch lên của cậu.

Vì ở trong phòng riêng, Lục Kiêu không mang mặt nạ, khi gần gũi thế này, trong mắt Lăng Sầm là những vết sẹo đen gần sát, nhưng vẫn như trước đây, cậu chưa từng sợ hãi hay ghê tởm, chỉ có ấm áp và hạnh phúc.

Đến nỗi hiện tại Lăng Sầm có chút không thấu, kiếp trước của hai người có thật sự tồn tại hay chỉ là một giấc mộng thật dài, không biết khởi điểm không rõ chung điểm, chỉ là một điềm báo, mà ở nơi đó, cậu cố gắng bất chấp vươn lên, lại dường như đã đi sai đường, để rồi tỉnh ngộ, tìm về sơ tâm, cũng tìm về được người yêu, hay nói đúng hơn là để không lỡ mất người yêu kiếp này.

"Bên dì em vẫn mãi chưa có tin tức..." một nụ hôn nhẹ thoáng qua, Lăng Sầm nhìn vào sẹo của Lục Kiêu, nhẹ giọng than thở.

"Dì bên kia vẫn luôn không có tin tức..." Chuồn chuồn lướt nước nhợt nhạt một hôn qua đi, Lăng Sầm rất là rối rắm nhẹ giọng nói.

Mỗi lần cùng Hoa Hồng Nhỏ chơi đùa, cậu như bừng tỉnh khi nhận ra, những chuyện trước đây cậu đã hoàn toàn buông xuống, có Lục Kiêu cùng Hoa Hồng Nhỏ ở bên, sống một cuộc sống hoàn toàn khác trước đây, chuyện quá khứ vẫn còn đó nhưng cậu không còn nhớ rõ, hóa ra khi được bao quanh bởi yêu thương, đau xót thật sự có thể phai nhạt.

Khi nghĩ đến Lăng Bình, chỉ còn là sự chán ghét một người dưng. Còn đối với Bạch Quân Thanh, lại không có quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Hơn nữa so với một chút lấn cấn trong lòng với nàng, tình huống cơ thể Lục Kiêu càng khiến Lăng Sầm quan tâm hơn, cậu vẫn luôn gửi gắm hy vọng vào những nghiên cứu bên Liên Bang Ike, bên công ty nghiên cứu thiết bị phụ trợ của dì. Nhưng tin tức tốt chậm chạp mãi không đến, Lăng Sầm nghĩ đến lại thấy nôn nóng. Cậu gấp gáp không phải vì không chịu nỗi thương tật của Lục Kiêu, cho dù đến già Lục Kiêu vẫn như vậy cậu cũng có thể chấp nhận. Cái cậu lo lắng là lỡ như lần sau cậu vào đoàn phim, Lục Kiêu lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, tự mình trèo lên một bàn phẫu thuật, muốn đánh đổi việc thành công đi lại bằng một loại tổn thương thân thể khác. Nghĩ đến đây thật sự có chút bó tay, Lục Kiêu là một Alpha cường tráng thành niên, cậu không thể nào bỏ túi tùy thân mang theo được. Lần trước, đến cả người khôn khéo như Lục lão phu nhân cũng bị Lục Kiêu qua mặt.

"Ta sẽ không bao giờ làm loại phẫu thuật kia nữa." Lục Kiêu thở dài, anh hiểu lo lắng của Lăng Sầm, cũng biết mình thật sự đã khiến bạn đời sợ hãi, hơi ngừng rồi từ tốn an ủi: "Dì em cũng đã rất cố gắng..." Không nên hối thúc, sẽ làm khó người ta.

"Dạ..." Lăng Sầm rầu rĩ đáp, nghĩ đến chuyện này liền thấy nặng nề trong lòng, vui vẻ lúc nãy cũng bốc hơi.

"Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện này, nhắc đến dì em, em hỏi về chuyện liên quan đến việc bay của Hoa Hồng Nhỏ chưa?" Lục Kiêu đành tìm chuyện khác đánh lạc hướng chú ý Lăng Sầm.

Tính ra thì từ sau khi sinh Hoa Hồng Nhỏ, tình huống của Lăng Sầm và dì em ấy trở nên hòa hoãn hơn, tuy rằng Lăng Sầm không nói rõ nhưng xưng hô của cậu đã đổi từ "Bạch phu nhân" thành dì, việc này khiến anh ít nhiều vui vẻ hơn. Không phải anh muốn thúc đẩy Lăng Sầm hòa giải nhận lại nhà mẹ đẻ thân phận hiển hách, của cải dồi dào. Anh không phải Lăng Sầm, vĩnh viễn không có khả năng cảm thụ tất cả những gì xảy ra với Lăng Sầm năm đó, là thống khổ, hay là oán hận đều chỉ có một mình Lăng Sầm nếm trải, anh không thể lấy thân phận bạn đời yêu cầu Lăng Sầm làm này hay làm kia, cái gọi là buông bỏ hay giải thoát, chỉ có thể là chính bản thân Lăng Sầm. Và khi Lăng Sầm phần nào buông bỏ được những đau khổ trong quá khứ, đó chính là điều khiến anh thấy vui.

"Em hỏi rồi." Lăng Sầm nói đến cái này thì bị gợi lên hứng thú, xoay qua xoay lại trong ngực Lục Kiêu, tìm được tư thế thoải mái, tựa vào hõm vai anh, thả lòng cả người nói: "Dì nói, anh họ em lúc trước đã có tiến hành thực nghiệm, anh ấy có thể phi hành liên tục hơn 20 giờ, tốc độ duy trì 80 dặm Anh. Hơn nữa, dì nói kết quả này cũng không phải là kết quả cực hạn, vì sau khi làm xong anh ấy chưa hết sức, chỉ là anh ấy lười không chịu bay tiếp." Thể lực càng tốt, tốc độ và thời gian phi hành sẽ càng dài.

Lục Kiêu cũng hứng thú hơi nhướng mày. Anh có vẻ hơi ngoài ý muốn. Bạch Quân Thanh chắc chắn không giống người cuồng con mà đi thổi phồng thành tích của con mình, vậy nên đây chính là số liệu tiêu chuẩn tốt nhất của vị anh họ Lăng Sầm, hơn nữa người này còn chưa từng trải qua huấn luyện chính quy.

Xem ra anh và cha suy đoán đúng, cấu trúc của đôi cánh này không phải chỉ để bay lượn loanh quanh mà chính là kết cấu để có thể phi hành đường dài.

Trong đầu Lục Kiêu bắt đầu phân tích tương quan thành tích bay của Bạch gia với một số chỉ số thể lực, sau đó so sánh với chỉ số thể năng phát triển của Hoa Hồng Nhỏ hiện tại, tính toán sơ bộ cho ra khả năng tương lai của bé con – kết quả rất khả quan, thậm chí là siêu việt. Nhưng để đạt được thành tích này, Lục Kiêu cũng bắt đầu cân nhắc các hạng mục bé con sẽ phải tham gia để nâng cao tố chất cơ thể một cách tốt nhất.