Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 165




Edit: Lạc Yên

Sáng sớm, gió nhẹ thổi tung góc màn lụa, mang theo hương cỏ tươi mát, ánh nắng sớm cũng tranh thủ len vào, quét lên mặt Lục Kiêu.

Lục Kiêu hơi nhíu mày, tỉnh khỏi giấc ngủ, mắt anh hơi hấp háy, chuẩn bị xoay người ngồi dậy đi làm. Giây tiếp theo, hô hấp của anh bỗng nhiên dừng lại một nhịp, sau đó trở nên dồn dập. Bụng dưới của anh bỗng nhiên mát lạnh, cảm xúc mềm mại của đôi môi khẽ chạm, rồi lại chậm rãi dần xuống thấp hơn. Nơi nào đó do phản ứng bình thường buổi sáng hơi đứng lên được bao phủ bởi một khoang miệng vừa mềm vừa ấm. Lục Kiêu lập tức thanh tỉnh, theo bản năng giữ lấy sau gáy Lăng Sầm, nơi nào đó càng trở nên cứng rắn đến không chịu nổi.

Lăng Sầm thấy phản ứng của Lục Kiêu hơi nhướn mắt nhìn anh, trong mắt đầy ý cười, động tác ở miệng lại càng thêm ân cần. Qua một lúc sau, Lục Kiêu được phục vụ chu đáo thoải mái phóng thích trong miệng Lăng Sầm, cậu cũng không e ngại, nuốt xuống rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn chồng mình, toét miệng cười, giọng hơi khàn nói:

"Buổi sáng tốt lành, chồng yêu!!!" Vừa nói vừa th.ở dốc. Đến khi hô hấp bình phục, cậu mới chống hai tay từ từ bò lên, hôn nhẹ lên má Lục Kiêu.

"Sao hôm nay em lại hăng hái như vậy?" Lục Kiêu ôm lấy bạn đời cười nhẹ một tiếng, tiếng cười mang theo âm mũi cùng một tia tì.nh dục chưa tan, vô cùng gợi cảm.

"Em có ngày nào không tốt sao?" Lăng Sầm nằm trên ngực Lục Kiêu, hơi bĩu môi nói.

Lục Kiêu cẩn thận sờ sờ khóe môi Lăng Sầm, khi nãy có hơi kịch liệt...

Lăng Sầm nhẹ lắc lắc đầu ý bảo không có việc gì. Sau đó hơi híp mắt, vòng tay ôm anh, rúc đầu vào cổ anh cọ cọ đầy hưởng thụ, hơi khàn khàn giọng nói: "Ngày hôm qua em mệt quá... Hôm nay nghỉ ngơi đủ rồi, bồi thường cho anh một chút."

Hai chồng chồng một thời gian không gần gũi, với Lăng Sầm chuyện của Lục Kiêu là quan trọng nhất. Ngày hôm qua cậu thật sự mệt mới không làm gì, nay làm vợ ngoan thỏa mãn chồng mình.

Lục Kiêu nghe vậy cũng bật cười, ôm lấy thân hình ấm áp trong lòng mình, anh thật sự thỏa mãn. Sáng sớm có dịch vụ morning call tận giường thế này để bắt đầu một ngày mới, có Alpha nào không thỏa mãn. Càng đừng nói tới bạn đời anh lại còn là một Omega cực phẩm trong cực phẩm.

Lăng Sầm nằm cùng Lục Kiêu một lúc thì đứng lên bước xuống giường nói: "Chồng yêu, tới giờ đi làm rồi, hôm nay an muốn mặc bộ quần áo nào?" Vừa hỏi vừa lấy ra hai bộ quân trang đưa ra trước mặt.

"...Hai bộ này có gì khác nhau hả?" Lục Kiêu buồn cười hỏi lại. Anh làm việc ở quân bộ, quân trang thống nhất phát xuống, giống y như nhau.

"Không phải hoa văn chìm ở góc này khác nhau à?" Lăng Sầm hơi nhếch mắt, đưa sườn áo cho Lục Kiêu xem. Quả nhiên một bộ có nếp gấp, một bộ lại có vạch kẻ màu đen.

"Vậy chọn bộ bên trái đi." Lục Kiêu đáp, hóa ra có khác biệt nhỏ vậy, Lăng Sầm không nói chính anh cũng không nhận ra. Khác biệt này chắc do mẫu mã của hai năm khác nhau.

"Dạ." Lăng Sầm cất bộ bên phải vào tủ, cầm bộ bên trái đến bên giường cho Lục Kiêu.

Lục Kiêu nhận lấy đồ Lăng Sầm đưa cho anh. Omega của anh trở lại rồi, anh lại được quan tâm từng ly từng tý. Chỉ cần Lăng Sầm ở nhà, anh lại có thể cảm nhận cả căn phòng nhỏ của bọn họ ngập tràn tình yêu, thật tốt.

"Hôm nay anh lái xe mới đi làm nhé?" Lăng Sầm nhỏ giọng hỏi anh, trong mắt ánh lên sự chờ mong. Đây cũng là một kiểu show ân ái, cậu đã về bên chồng mình, có thể tiếp tục chiếm giữ hạng nhất trong hạng mục thi đua phát cẩu lương rồi. Hahaha.

"Ừm..." Lục Kiêu mỉm cười đồng ý, theo lẽ thường sẽ là phó quan đến lái xe quân bộ đưa anh đi nhưng sao anh có thể phụ lòng bạn đời mình được. Thỉnh thoảng chơi sang một lần cũng không có vấn đề gì.

Sáng nay cả nhà lại đông đủ cùng ăn sáng.

Hiện tại Hoa Hồng Nhỏ đã có thể khống chế việc chuyển đổi giữa hình người và hình thú, nhưng bé con chủ yếu thích ở hình thú hơn, hình thú có thể tự do chạy nhảy khắp nơi trong khi hình người chỉ có thể nằm một chỗ. Hơn nữa, bé con nhận ra rằng người lớn trong nhà đều rất thích thú hình của bé, mọi người sẽ chiều chuộng bé hơn, sủng ái bé hơn, dù là bà nội, hay ba ba, đến cha cũng ôn hòa hơn. Làm một Alpha cường đại và nhạy bén, Hoa Hồng Nhỏ nhận thức rõ điều này.

Sáng nay ở bàn ăn có ba ba, Hoa Hồng Nhỏ không chịu uống sữa mà nhảy lên trên bàn ăn, vẫy vẫy đuôi, thần thái hoạt bát phi đương, khiến cho lông sói nhỏ bay lấp lánh trong ánh mặt trời. Lục Kiêu hơi cau mày bưng sữa của mình và Lăng Sầm ra xa.

"Bảo bối, xuống dưới uống sữa đi con." Lăng Sầm dụ dỗ bé con. Hoa Hồng Nhỏ thấy ba ba đặt hết chú ý lên người mình rồi thì hài lòng bước đến gần cậu, muốn được ba ba ôm ôm.

Lăng Sầm lắc đầu cười, không có cách nào khác đành cho bé sói con nằm trên đùi mình, một tay vuốt lông cho bé, một tay bưng phần sữa để bé con liế.m.

Vợ chồng Lục lão tướng quân nhìn qua, trên mặt cũng đầy ý cười.

Trong nhà có một bé con hoạt bát làm cho cả nhà cũng bừng bừng sức sống.

"Đúng rồi, hôm nay Manuel xin nghỉ, trước khi anh đi làm, nhớ điều một Alpha có thể bay lại đây một ngày." Lục lão phu nhân chợt nhớ ra, vội dặn dò chồng mình.

"... Ta biết rồi." Lục lão tướng quân đồng ý.

Hoa Hồng Nhỏ có chương trình huấn luyện riêng mỗi ngày, cũng có thầy riêng nhưng dù sao bé cũng còn quá nhỏ, lại còn vô cùng nghịch ngợm, vẫn cần có một "bảo mẫu" cao cấp theo một bên, phòng ngừa những trường hợp bé con hưng phấn quá độ.

Lục lão tướng quân dùng xong bữa sáng thì đi ngay, hôm nay ông có công tác ở nơi khác. Lục lão phu nhân có nói chuyện phiếm hai ba câu với Lăng Sầm rồi cũng nhanh chóng về phòng mình, nhường lại không gian cho đôi trẻ diễn vở kịch "tiễn chồng đi làm", nàng coi hoài cũng ngán, mà có mặt nàng đôi trẻ cũng không tự nhiên.

"Ta sẽ tranh thủ về sớm." Lục Kiêu thấy mẹ đã về phòng, nắm tay Lăng Sầm nói.

"Dạ." Lăng Sầm gật gật. Khi nãy Lăng Sầm đã dụ bé con chuyển về hình người, không còn quá nặng, cậu có thể bế bé con dễ dàng hơn. Cậu nắm lấy tay nhỏ của bé con, quơ quơ với Lục Kiêu nói: "Nói tạm biệt cha con nào..."

Hoa Hồng Nhỏ ê a hai tiếng như thật sự chào hỏi, nhìn cha một cái rồi lại chăm chú nhìn ba ba đang cười. Bé chưa biết khái niệm đẹp là gì nhưng bé rất thích nhìn ba ba mình, còn quơ nắm tay nhỏ tròn như củ sen, nỗ lực muốn chạm vào mặt ba ba, khi chạm được lại vui vẻ khanh khách cười lên.

...Lục Kiêu lại lần nữa hoài nghi nhân sinh, vì sao hai người mới kết hôn không bao lâu anh đã đồng ý sinh bé con? Ngại thế giới hai người không đủ vui vẻ hay sao? Không, là anh chưa đủ thấu hiểu thế sự, không biết bé con Alpha của mình lại dính người như vậy. Tận mắt nhìn thấy một Alpha khác nằm trong vòng tay Omega của mình, thỉnh thoảng còn được ôm ấp hôn hít, mình thì phải ra ngoài đi làm, thật sự có chút ghen ghét.

"Yêu anh!" Lăng Sầm bế bé con theo anh ra xe, cúi người trao cho anh một nụ hôn dài đủ để trấn an cảm xúc chồng mình, răng môi tương giao.

Lục Kiêu đã báo cho phó quan hôm nay anh tự lái xe đi làm. Lăng Sầm bế Hoa Hồng Nhỏ bước lui về sau mỉm cười với anh, cánh cửa xe hạ xuống. Lục Kiêu nắm lấy vô lăng, âm thanh siêu xe khởi động như tiếng gầm nhẹ, chạy nhanh ra khỏi Lục trạch. Trong lòng Lục Kiêu đắc ý nho nhỏ, tiểu tử thối, người ba con yêu nhất vẫn là ta, con không có cửa so đâu.

Tin tức lớn nhất ở quân bộ hôm nay là Lục thượng tướng vậy mà lại tự lái xe đi làm, còn là một chiếc siêu xe thể thao đỉnh cấp bản giới hạn.

Khi siêu xe chạy vào bãi đậu xe, mọi người còn đoán không lẽ thượng tướng Elman "lãng tử tình trường" đã quay về Đế Tinh, hình như không có nghe thấy lệnh điều động mà, lại còn chơi sang như vậy. Holland ban đầu cũng rất là bất mãn với cái danh hiệu bị mọi người lén đặt, nhưng nghe hoài cũng thành thói quen, có gọi hắn là gì thì cũng không ai dám không công nhận khả năng quân sự của hắn. Đối với Alpha, tán thành năng lực là quan trọng nhất, trêu đùa gì đó mọi người vui là được.

Đến khi xe mới được đăng ký thân phận xong, Lục Kiêu mở cửa ra toàn bộ quân bộ thật sự chấn kinh.

Tuy thượng tướng Elman và Lục Kiêu là bạn tốt nhưng tính cách hai người hoàn toàn tương phản, một người bình tĩnh một người hoạt bát, một người nội liễm, khiêm tốn, một người phóng túng, hào sảng. Không ai nghĩ người như Lục Kiêu lại lái một chiếc xe như vậy đi làm.

Quân bộ là cái nôi của Alpha, mà có Alpha nào không yêu xe, không cần dùng Tinh Võng tra mọi người cũng có thể tính được giá cả của chiếc siêu xe này. Thật giàu có. Bình thường Lục thượng tướng hay nói đúng hơn là cả nhà họ Lục đều khiêm tốn, khiến mọi người quên mất Lục gia cũng là một đại gia tộc, ngoài những người tham gia quân sự thì những người còn lại đều có ảnh hưởng trong giới kinh doanh, đặc biệt nhà mẹ của Lục thượng tướng.

Thủ trưởng quân đoàn Đệ Tứ hôm nay cũng có mặt ở quân bộ để xử lý một số thủ tục, vừa vặn thấy một màn này của Lục Kiêu.

Tự nhận thấy hai người có tình chiến hữu tạm thời trong cuộc chiến "làm thế nào để Omega của mình nghe lời mình", tuy rằng cuối cùng không đặt được hiệu quả đáng kể gì, còn khiến ông uống một mặt trà sữa. Nhưng nói chung ông cảm thấy Lục Kiêu có lòng suy nghĩ giúp ông, thì với tư cách một trưởng bối, ông cũng muốn suy nghĩ cho Lục Kiêu. Tuy rằng ông biết Lục gia có tiền, Lục Kiêu cũng còn trẻ nhưng chi quá nhiều tiền để mua một thứ không quá thực tế như siêu xe thể thao thì thật sự không nên.

Cổng thông tin nội tuyến vang lên, Lục Kiêu dùng đầu cuối tiếp nhận.

"Thượng tướng, tướng quân quân đoàn Đệ Tứ muốn gặp ngài, hiện tại ngài có thể gặp không tôi đưa người vào?" Phó quan Ellen thông báo.

"Được, cậu mời tướng quân vào đi." Lục Kiêu đặt văn kiện trên tay xuống, đáp lời.

Tướng quân vừa bước vào, cười nói với Lục Kiêu: "Lâu rồi không gặp cậu..." Sau cuộc chiến chống hải tặc vũ trụ, mỗi người theo điều lệnh về nơi đóng quân, đây là lần đầu gặp mặt riêng, không kể hội nghị.

"Tướng quân." Lục Kiêu nghiêm nghị làm tư thế chào.

Tướng quân xua tay, ngồi xuống đối diện Lục Kiêu.

"Con trai cậu thế nào? Hẳn là rất ngoan. Lâu rồi tôi cũng chưa thấy bé."

"Vâng, rất tốt, hiện giờ lớn hơn rất nhiều." Lục Kiêu mỉm cười ôn hòa, nghe con mình được nhắc đến ai mà không vui. Làm cha kỳ diệu vậy đó, cùng tranh Lăng Sầm thì thấy con mình chướng mắt chứ ra ngoài nghe người khác hỏi đến con mình chỉ có vui vẻ và tự hào. Nhớ tới dáng vẻ tròn vo của bé sói, Lục Kiêu châm chước tìm từ mô tả.

Tướng quân cùng Lục Kiêu hàn huyền vài câu chuyện nhà cùng công việc, mới hơi do dự nói: "Lục Kiêu à, cậu đừng chê tôi lắm miệng..."

Lục Kiêu lắc đầu tỏ vẻ anh không hề, lại cũng không biết vị tướng quân này lại gặp chuyện gì? Mào đầu vậy chắc có liên quan đến anh nhỉ? Công việc hai người hiện không có liên quan, không biết lại là chuyện gì mà khiến ông chần chờ như vậy.

"Ài... Thôi tôi nói thẳng, hôm nay chiếc xe lái đằng sau xe cậu vào bãi xe chính là tôi. Chiếc xe của cậu có phải hơi quá... cao cấp. Đương nhiên tôi không phải muốn can thiệp vào chuyện của cậu, bản thân tôi cũng rất thích xe nhưng cậu nên chú ý một số ảnh hưởng không tốt." Ông uyển chuyển khuyên nhủ.

Có tiếng gõ cửa, Ellen đến đưa cà phê, Lục Kiêu nhấn đầu cuối mở cửa, hơi khó xử giải thích: "Tướng quân, đây không phải tôi mua... Là thế này, bạn đời của tôi chính là người phát ngôn cho nhãn hiệu này, ngày hôm qua là sinh nhật tôi, đây là lễ vật em ấy tặng cho tôi."

Ellen đang đặt hai ly cà phê xuống bàn, nghe vậy thì tay rung lên, thiếu chút nữa đổ cà phê ra bàn. Thế giới kẻ có tiền, cậu tỏ vẻ bản thân không thể hiểu nổi.

Thật ra thì Lục Kiêu cũng cảm thấy lái chiếc xe này đi làm có hơi khoa trương, nhưng đây là tấm lòng của bạn đời, anh sao có thể từ chối. Vẫn là thêm vài ngày nữa đi anh sẽ đổi trở lại, chỉ cần không đi làm, đi nơi khác đều lái chiếc xe này là được.

"...Đây là quà sinh nhật?" Tướng quân còn tưởng mình nghe nhầm, hơi trợn mắt: "Lăng Sầm đưa cho cậu một chiếc siêu xe làm quà sinh nhật!!!" Sau đó vì quá ngạc nhiên là lặp lại một lần nữa.

Lục Kiêu cũng không biết sao tướng quân lại ngạc nhiên đến mức độ này, chỉ là sự thật thì không cần che giấu, liền nói thêm: "Vâng, hôm qua em ấy vừa đi quay phim về, dùng phi thuyền mang về nhà cho tôi!" Giọng điệu có chút khoe khoang, bạn đời tốt như vậy, khoe ra một chút cũng không sao phải không? Hơn nữa, là tại mọi người hỏi chứ không phải anh chủ động đi khoe để kéo thù hận đâu, anh còn muốn giấu làm "bảo bối" riêng đó.

Tôi là ai? Tôi vì sao lại ở đây nói mấy chuyện này? Trong lòng tướng quân hỗn độn đầy hoài nghi. Ông chỉ có lòng tốt muốn cảnh tỉnh tiểu bối một chút, sao giờ lại thành dùng cà phê đắng nuốt xuống một tấn cơm chó. Chưa kể ông còn không phải chó độc thân, chó độc thân không có quà đã đành, thời gian ông kết hôn gấp trăm lần thời gian kết hôn của Lục tiểu tử, ông cũng chưa bao giờ có quà sinh nhật sang quý động lòng người vậy đâu.

"Nếu... vậy... à, thì chúc mừng cậu. À... thủ tục bên quân đoàn tôi còn chưa làm xong, tôi đi trước, cậu chuyên tâm làm việc đi." Tướng quân bưng cà phê uống một hơi cạn đáy, đứng dậy cáo từ, chuẩn bị rời đi. Cơm chó ông đã ăn no, cà phê cũng đã uống xong, không còn gì lưu luyến.

Lục Kiêu cũng chỉ có thể cất lời tạm biệt và chúc sức khỏe đối phương.

Tướng quân vừa đi khỏi văn phòng Lục Kiêu vừa tự an ủi, tuy bạn đời của ông quản vấn đề kinh tế của ông rất nghiêm nhưng chưa từng để ông thiếu thốn, vẫn luôn ôn nhu quan tâm mỗi khi ông không khỏe hay tâm trạng không tốt. Khi ông cống hiến cho sự nghiệp quân sự thì người ấy vẫn chăm lo chu toàn mọi việc trong gia tộc. Như vậy là tốt lắm rồi, ông không nên yêu cầu quá nhiều, không nên mơ ước những điều không thực tế. Ông chỉ có thể tự vỗ về trái tim bị những người trẻ đả kích như thế thôi.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Thật không nghĩ tới tướng quân chỉ là đợt sóng đầu tiên...

Ellen: Tôi thật sự chỉ kể về chuyện của nam thần cho có một người...