Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 160




Edit: Lạc Yên

Cuối cùng thì mũi của Oaks cũng đã tạm ổn, sau khi chỉnh hình cũng không khác lúc trước mấy, tuy hắn cũng muốn sẵn tiện chỉnh lại cho cao hơn nhưng đạo diễn Langston đã không chờ được, nghiêm khắc yêu cầu hắn nhanh chóng quay lại đoàn phim.

Khi nhận được tin báo, Hailey cũng thở phào nhẹ nhõm. Thời gian của họ cũng là tinh tệ đó, đoàn phim ngừng quay mà ông chủ của cô cũng không chịu tranh thủ quay chụp trước quảng cáo cho các đại ngôn, vỗ mông về nhà nghỉ phép ôm chồng ôm con... Nhìn thấy tinh tệ bay ngang phòng làm việc rồi bay đi luôn không đáp lại, thật sự là rất đau lòng...

Ôm một tấm lòng đau như đứt từng khúc ruột, Hailey gọi đầu cuối cho Lăng Sầm để xác nhận thời gian đến Đế Tinh đón cậu. Cuộc gọi được nhận, trên video xuất hiện khuôn mặt 360 độ không góc chết của ông chủ, dù đã nhìn bao nhiêu lần cô vẫn phải huýt sáo khen đẹp trong lòng.

"Đúng, ngày mai đến... Không, anh đến Tinh Đạo số 4 là 8 giờ tối..."

"Vâng, vậy lúc đó em đón anh ở trạm không gian." Hailey nghiêm túc đáp, trong lòng lại vẫn đang cảm thán, góc nhìn từ dưới lên này cằm của ông chủ cũng thật đẹp, nhìn khắp cả giới giải trí cô cũng không thấy ai đẹp hơn ông chủ nhà mình, càng nhìn càng quen mắt càng thấy đẹp. Ài, cũng không phải vì ông chủ cho cô tiền lương cao mà cô thấy ông chủ đẹp do gu thẩm mỹ của cô nó thế đó.

"Được." Lăng Sầm vừa đáp vừa ngồi vào xe huyền phù, khẽ gật đầu chào hỏi beta ngồi trong xe.

Hailey không tiếp tục nghĩ linh tinh, tiện tay mở máy xem lại lịch trình ít ỏi của ông chủ và tiếp tục xử lý một số công việc khác của phòng làm việc. Cô đã tuyển được đoàn đội chăm sóc cho Corleone, có người đại diện, trợ lý sinh hoạt, trợ lý công việc, chuyên viên trang điểm, còn có cố vấn trang phục là Beta của hắn... Cô chỉ quản lý từ xa, người đại diện sẽ gửi kế hoạch hoạt động của Corleone cho cô duyệt qua.

"Lăng ca, lần này anh nghỉ phép cảm thấy thế nào?" Hailey cười cười hỏi thăm.

"...Ừm khá tốt, nhưng đây đâu có tính là nghỉ phép, là đoàn phim không thể quay nên anh phải về nhà..." Lăng Sầm nhìn cảnh vật đang lùi về sau qua cửa xe, vẫn cố ý tranh thủ một câu.

Thật ra thì không phải khá tốt mà là vô cùng tốt. Mỗi khi được ở bên cạnh chồng và con cậu đều rất hạnh phúc. Huống hồ cậu còn được chứng kiến Hoa Hồng Nhỏ hóa thú. Đúng là như lời Lục lão phu nhân nói, bé con mỗi ngày một dáng vẻ, bỏ qua thật sự rất đáng tiếc. Bỏ qua lực phá hoại siêu cao thì Hoa Hồng Nhỏ thật sự là một bảo bối, nghĩ đến đây Lăng Sầm lại nhớ đến đèn chùm đã anh dũng hy sinh, tay vịn cầu thang bằng gỗ quý đầy vết cào, vết gặm, và bao nhiêu đồ dễ vỡ cũng dọn nhà đi theo đèn chùm ra bãi rác... Cũng may ít nhiều gì thì Lục Kiêu vẫn có thể ngăn cản bé con, huyết thống lang tộc vẫn khiến bé con phải nghe lời cha mình, chưa kể bản tính Alpha là phải phục tùng kẻ mạnh.

"Ồ, vậy sao? Dạ..." Hailey híp mắt cười khiến Lăng Sầm hơi xấu hổ, đúng là cậu có gạt hết mấy việc khác qua một bên thật nhưng dù gì thời gian quay phim cũng phải gạt mấy việc đó qua một bên để chú tâm quay phim mà. Xe huyền phù chạy vào cảng không gian Đế Tinh, đang từ từ dừng lại.

"Không nói chuyện với em nữa, anh đến rồi, gặp lại sau." Lăng Sầm kết thúc cuộc gọi, mở cửa xe bước xuống.

Vừa đi vào cảng không gian, nhắc đến huyết thống Lăng Sầm đột nhiên nghĩ đến Bạch Quân Thanh, quan hệ giữa hai người tạm xem như hòa hoãn, không quá thân cận như người thân, chỉ quan tâm nhau như bạn bè. Cậu cũng nhận ra mỗi khi nhắc đến mẹ, Bạch Quân Thanh có tiếc hận, cũng có đau lòng, thái độ với cậu tương đối mềm mại, nhưng nếu dính líu đến Lăng Bình thì thái độ sẽ lập tức trở nên lạnh nhạt. Chắc khi đó nàng nhớ đến một nửa dòng máu Lăng Bình trong cơ thể cậu. Lăng Sầm hơi ngừng lại liếc nhìn mạch máu xanh lá ẩn hiện trên mu bàn tay mình, bản thân cậu cũng hận trong người mình chảy dòng máu của Lăng Bình, nhưng hận thì hận, huyết thống là điều không thể thay đổi.

"Lăng ca?" Beta được Hailey phái đến đón cậu hỏi nghi hoặc gọi một tiếng.

Lăng Sầm lắc lắc đầu, tiếp tục sải bước, gạt mấy suy nghĩ linh tinh sang một bên. Cậu giờ có nhà, có người yêu, có người thân không cần nhớ đến những người của Lăng gia khiến cho bản thân tự khó chịu. Trước đây cậu cứ nghĩ cả đời cũng sẽ hận Lăng Bình, sẽ không quên được khoảng thời gian khuất nhục ở Lăng gia nhưng cuộc sống giờ khiến cậu rất hiếm khi nhớ lại mấy chuyện này, qua thêm vài năm nữa chuyện cũ cũng sẽ như bụi thổi là bay, có khi muốn nhớ lại cũng không nhớ được mấy.

Đến nơi đáp của phi thuyền, Lăng Sầm mới cười nhẹ tạm biết cậu Beta trẻ: "Cậu về đi, đi cẩn thận, Hailey sẽ đón tôi ở bên cảng không gian Tinh Đạo số 4."

Cậu Beta trẻ cũng thả lỏng tâm tình, đưa Lăng Sầm đến tận cửa phi thuyền, đưa vali hành lý cho cậu, mới chào tạm biệt rời đi. Tuy Lăng Sầm là ông chủ của phòng làm việc nhưng bọn cậu đều do chị Hailey tuyển dụng, ngày thường cũng chỉ làm việc với chị Hailey. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Lăng Sầm, thật sự là một Omega xinh đẹp, ôn hòa, còn hơi ngơ ngác không giống tin đồn là người ương ngạnh, bá đạo, khó ở chung.

Lăng Sầm lên phi thuyền, chào hỏi phi công Beta, quen cửa quen nẻo về phòng. Đây là phi thuyền chuyên dụng của cậu do Lục lão phu nhân an bài, tốc độ nhanh, không gian thoải mái, cao cấp, bay ổn định, hạn chế thấp nhất cảm giác không thoải mái của Omega khi thực hiện bước nhảy vũ trụ. Hành trình bay bình thường mất khoảng 10 giờ, Lăng Sầm thay một bộ quần áo thoải mái, nằm nhoài ra giường gọi đầu cuối với Lục Kiêu.

"Chồng ơi... Đây là có chuyện gì?" Lăng Sầm nhìn Lục Kiêu trong video mà bật cười.

Lục Kiêu đang hóa thành hình thú nằm dài trên nền đá cẩm thạch trong phòng, mặt sói đầy lông quay về phía màn hình nức nở mấy tiếng cùng Lăng Sầm đối thoại, dù cậu không có hiểu thú ngữ nhưng vẫn càng cảm thấy buồn cười hơn vì cậu nghe ra ý tủi thân trong giọng chồng mình.

"Là Hoa Hồng Nhỏ bắt nạt anh hả?" Lăng Sầm lật người lại, vạt áo ngủ ở ngực vì vậy mà trượt qua một bên, lộ ra một khoảng ngực trắng nõn.

"Ngao ô!" Hoa Hồng Nhỏ nghe nhắc đến tên mình từ sau đám lông xù rậm rạp của cự lang lú đầu ra, sau đó dọc theo cột sống lưng Lục Kiêu trèo lên trên đỉnh đầu anh, ngẩng cao đầu bày ra bộ dáng đầy kiêu ngạo, phí phách đáp một tiếng.

Lăng Sầm giật mình, vội vã kéo áo lại ngay ngắn, Lục Kiêu thông qua màn hình thực tế ảo thấy hành động của cậu, mắt sói xanh biếc hơi lấp lánh, miệng sói cũng hơi nhếch đầy nhân tính như đang cười trêu chọc Lăng Sầm.

"Sao con cũng ở đây?" Lăng Sầm nửa xấu hổ, nửa bất đắc dĩ, Hoa Hồng Nhỏ luôn tùy ý xâm nhập không gian riêng thân mật của hai chồng chồng bọn họ.

Lục Kiêu cũng bất đắc dĩ, thân mình hơi buồn bực rũ xuống. Hoa Hồng Nhỏ thấy anh nằm yên thì lại càng hưng phấn, nhảy tới nhảy lui trên đầu anh, sau đó xem cả người anh như một ngọn núi nhỏ làm mục tiêu chinh phục, nhảy xuống đất rồi trốn sau lưng anh, lại chạy xuống tận đuôi bắt đầu hổn hển trèo lên, đến khi lần nữa trèo lên đầu Lục Kiêu lại ngạo nghễ nhìn quanh như đang quan sát lãnh địa, rồi tru lên đầy kiêu hãnh, lại như muốn nói sau này bé lớn lên sẽ trở thành một cự lang càng oai phong hơn so với cha mình.

Rồi lại lần nữa nhảy xuống đất, đối diện với cha mình gầm gừ như khiêu chiến, Lục Kiêu chỉ trầm trầm phát ra hai âm tiết như đang cười nhạo, bé con lập tức như bị chọc giận, nhảy ra sau lưng Lục Kiêu, chạy về phía đuôi của anh, đuổi theo nó điên cuồng cắn xé như xem cái đuôi của cha mình thành một kẻ địch giả tưởng.

"Lục Nhạc! Con không được đối xử với cha của con như vậy!" Lăng Sầm nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ hành hung người chồng vô tội của cậu, tức giận lên tiếng ngăn cản.

Hoa Hồng Nhỏ tủi thân cúi đầu, tuy bé không hiểu ba ba nói gì, cũng không biết Lục Nhạc là ai nhưng từ giọng điệu bé biết là ba ba đang giận nha. Rõ ràng là cha cười nhạo bé, vì cái gì ba ba lại la bé. Hoa Hồng Nhỏ ủ rũ cụp đuôi, đuôi nhỏ luôn vểnh lên rũ xuống, hai cánh đang vẫy vẫy cũng yên lặng ép sát người.

Lục Kiêu xoay người, dùng miệng ngậm bé con đang ỉu xìu thành một nắm nhỏ đặt lên bụng của mình... Anh không thể khống chế hai chân sau nên xoay người có hơi vất vả nhưng anh vẫn hơi cong người bảo hộ Hoa Hồng Nhỏ ở bên trong, lại vùi đầu li.ếm li.ếm lông cho bé con tỏ ý an ủi.

"Ngao ô!" Hoa Hồng Nhỏ được cha ôm vào lòng, lại còn được liế.m lông, cảm giác an toàn, hạnh phúc khiến bé quên ngay việc mình đang tủi thân, theo bản năng lại vui vẻ tru lên.

"Như này có phải tốt không, con phải ngoan ngoãn ở cùng cha con, không được bắt nạt cha con." Lăng Sầm ở trong video vẫn đang ân cần dạy bảo.

Tuy rằng trước mặt Lục Kiêu, Lăng Sầm luôn tỏ ra không để ý, nhưng chỉ có bản thân cậu biết cậu cũng đã âm thầm có nhưng lo lắng tương tự Lục Kiêu từ lâu.

Bé con là một Alpha, tín ngưỡng của Alpha là sức mạnh, bản năng của Alpha chính là tranh đua. Với những đứa bé Alpha ngây thơ chưa hiểu rõ sức mạnh là gì sẽ so sánh những điều thân thuộc nhất trong cuộc sống, từ cha mẹ, thú hình, thành tích học tập, thậm chí đôi khi 1cm chiều cao hay 1kg cân nặng. Alpha cùng lứa tuổi sẽ không ngừng tìm kiếm đối thủ của mình, cùng rèn luyện, cùng tranh đấu, cùng cố gắng qua từng năm tháng để có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, trở thành người cường đại nhất, người thành công nhất, cưới được Omega tốt nhất, đó là lý tưởng của Alpha.

Nói tốt thì bé con có một người ba ba như cậu là một minh tinh, là một người nổi tiếng nhưng nói thông tục thì cậu cũng chỉ là một con hát bán mặt, khó có thể so sánh với những ba ba hay mẹ Omega quyền quý gia thế hiển hách. Lục Kiêu ở trong lòng cậu đương nhiên là tốt nhất, nhưng Hoa Hồng Nhỏ sẽ nghĩ thế nào thì cậu cũng không quản được, khiếm khuyết trên thân thể sẽ khiến Lục Kiêu vắng mặt trong khá nhiều mặt trong cuộc sống của bé con. Như anh từng nói, các hoạt động thể chất, các trò chơi, thậm chí là sử dụng cơ giáp... Bất quá cho dù thế nào đi nữa, dù có phài xin lỗi Hoa Hồng Nhỏ, thậm chí cậu có thể chấp nhận Hoa Hồng Nhỏ khinh thường quá khứ hay xuất thân của mình nhưng Hoa Hồng Nhỏ phải tuyệt đối tôn trọng Lục Kiêu. Lăng Sầm nghiêm túc nghĩ.

Cự lang liế.m láp giúp lông của bé sói trong ngực trở nên lưu loát, quay sang nhìn biểu tình siêu nghiêm khắc của Lăng Sầm trên video, liền thấp thấp kêu hai tiếng, tựa như khẽ cười lại như an ủi cảm xúc của cậu.

Lăng Sầm nghe hiểu ý Lục Kiêu, biểu tình thả lỏng hơn, tự rót cho mình một ly nước, yên lặng ngồi nhìn hai cha con sói chơi với nhau.

Hoa Hồng Nhỏ tinh lực tràn đầy nhưng vẫn còn quá nhỏ, lúc sáng đã chơi một buổi với ông nội, hiện tại chơi đùa với cha thêm một buổi, được cha ôm ấp liế.m láp liền manh manh ngáp một cái, nằm trên lông mao mềm mại trên bụng cha mình ngủ mất tiêu.

Lục Kiêu đợi một lát cho Hoa Hồng Nhỏ ngủ say mới cắn gáy bé thả vào nôi ở bên cạnh, lại vươn một chân trước lay động nôi vài cái. Một lúc sau bé sói con hóa lại thành hình người, vẫn say sưa ngủ. Lục Kiêu rút chân trước lại, yên lặng ngắm nhìn bé con, trong hai tròng mắt xanh thâm thúy tràn đầy ôn hòa.

Dưới sự nâng đỡ của robot trợ giúp, cự lang đứng lên, nhẹ nhàng run run thân mình rũ lông, rồi hóa lại thành hình người dịch sang xe lăn, sau đó đẩy xe nôi về phòng bé con.

"Thật ra em không cần... la Hoa Hồng Nhỏ như vậy." Khi Lục Kiêu trở lại phòng ngủ hai người, tháo mặt nạ để qua một bên mới hướng về màn hình đầu cuối từ tốn nói.

"Em biết." Lăng Sầm hơi hơi bĩu môi, rầu rĩ đáp: "Em chỉ là không thích bé con... hỗn với anh."

Lục Kiêu vẫn ôn tồn: "Bé con còn quá nhỏ, không hiểu mấy điều này đâu." Tuy là nói như vậy, anh vẫn không thể giấu đi ý cười vui vẻ trên khóe miệng. Được bạn đời che chở vô điều kiện, loại tình yêu nồng nhiệt như vậy, không có Alpha nào có thể kháng cự.

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Tuy tui đã có bé con nhưng trong lòng bạn đời của tui, tui vẫn là một đại bảo bối, thiệt là mát lòng mát dạ. (o˘◡˘o)

Hoa Hồng Nhỏ:??? Cha thì cười nhạo tui, ba ba còn la tui, tui khổ quá mà. U hu hu... (つω"。)

Lạc Yên: Mình trở lại rồi đây vì cổ tay chỉ còn hơi sưng thôi, không phải đeo băng vải nữa, đeo băng vải nóng muốn chết, còn ngứa nữa.