Edit: Lạc Yên
Hoa Hồng Nhỏ trở thành hạt dẻ cười của cả nhà, đặc biệt là đối với vợ chồng Lục lão tướng quân yêu thích đến không muốn buông tay.
Lăng Sầm lần này trở về là muốn ở cùng Lục Kiêu, trấn an cảm xúc của anh, để anh từ bỏ suy nghĩ tổn thương thân thể mình. Cậu biết anh muốn cho cậu một cuộc sống càng tốt hơn dù cả đời anh phải uống thuốc, chịu đựng đau đớn. Nhưng chỉ nghĩ đến những chuyện này, cậu đã đau lòng chịu không được. May mà lần này Lục lão phu nhân phát hiện sớm mới không dẫn đến những hậu quả tệ hơn. Cậu không muốn chuyện như này có thể xảy ra thêm lần nào nữa. Xét đến cùng, có lẽ là vì thời gian hai người ở giao lưu với nhau không đủ. Lăng Sầm hy vọng thời gian này hai người có thể giao lưu nhiều hơn, khiến anh buông bỏ những suy nghĩ lung tung này.
Hơn nữa, trước đây Lục lão phu nhân đã từng nhắc nhở, Hoa Hồng Nhỏ lớn lên rất nhanh, mỗi ngày mỗi vẻ, có thời gian nên ở bên bé con nhiều hơn, tránh bỏ qua các giai đoạn trưởng thành của bé. Nhưng hiện tại, cậu đã ở nhà, thì ông bà của bé lại giữ rịt cháu, không đưa cho cậu chăm. Lăng Sầm cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Còn thái độ của Lục Kiêu lại hoàn toàn thay đổi, từ một người cha sẵn sàng chăm bé con 24/7 hiện tại lại tùy ý để cha mẹ chăm sóc bé con, không còn tranh giành. Hai người chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ, anh có nhiều thời gian ở cùng Hoa Hồng Lớn. Theo đánh giá của anh, dựa theo biểu hiện của Hoa Hồng Nhỏ hiện tại, chờ bé trưởng thành thế nào cũng trở thành một công tử lịch lãm, cái loại Alpha vạn nhân mê. Tuy anh cũng không để ý nhóm Omega sẽ bị con mình làm cho say đắm, dù gì cũng không liên quan đến anh nhưng Omega của anh thì không được, tính cách anh không giỏi biểu đạt tình cảm, sau này có Hoa Hồng Nhỏ hoạt bát ở bên, không có so sánh không có đau thương, lỡ Lăng Sầm cảm thấy anh không còn thuận mắt thì chết dở, lúc đó anh chắc chắn sẽ bị thất sủng. Lục Kiêu thở dài một tiếng, nhân sinh thật khó mà lường trước, càng ôm chặt eo bạn đời mình hơn.
“Sao vậy anh?” Lăng Sầm đang ngồi phối trộn hương liệu ở bàn nhỏ trên giường ngủ, bị ôm từ phía sau liền nhẹ cười hỏi. Tay cậu vẫn không ngừng. Cậu mới tìm hiểu cách phối hương liệu, để sau khi cậu trở về đoàn phim, trước khi đi ngủ, Lục Kiêu chỉ cần đốt một chút cả phòng ngủ sẽ tràn đầy hương thơm dễ chịu, giúp thư giãn thần kinh, khiến anh có được một đêm an giấc mộng đẹp.
Lục Kiêu rầu rĩ không đáp, Lăng Sầm khó hiểu đặt que trộn xuống, xoay người ôm anh, tự nhiên hôn anh một cái.
Lục Kiêu buồn bực: “Em lại sắp phải đi rồi…”
Lăng Sầm cười dỗ cún bự của cậu: “Em sẽ nhớ anh, anh cũng sẽ nhớ em, phải không nào?” Không phải lúc trước anh là người nói em không nên từ bỏ sự nghiệp hay sao?
Lục Kiêu vẫn buồn bực không muốn ngẩng đầu, đã lâu hai người không có thời gian riêng dành cho nhau, sắp tới lại một đoạn thời gian chẳng thể gặp mặt, anh không vui nổi. Lăng Sầm vẫn cười cười, tạm dọn mấy dụng cụ phối hương, đặt bàn nhỏ sang một bên, sau đó xoay người giữ lấy bả vai dày rộng của Lục Kiêu, đẩy người về phía sau, sức đẩy không nặng không nhẹ, lại có chút tình thú. Lục Kiêu nhướng mày, thuận theo ngã ra giường. Lăng Sầm hơi híp mắt, chống hai tay bò đè lên người anh.
“Chồng em là không nỡ xa em hay là… đang ghen tị hả?” Lăng Sầm một tay chống giường, tay còn lại dùng hai ngón tay đi bộ trên ngực Lục Kiêu, dịu dàng nhấn nhá từng chữ hỏi.
“Đều có…” Lục Kiêu thành thật đáp.
Lăng Sầm bật cười ngọt ngào, trêu chọc: “Có ai làm cha như anh không? Lại ghen với con mình? Mặt này của Lục thượng tướng mà nói ra chắc cả Liên Bang không ai tin đâu nhỉ?” Trước đây chắc cậu cũng không tin Lục Kiêu lại còn có một mặt như này.
Lục Kiêu luồn một tay vào lưng áo Lăng Sầm, nhẹ nhàng v.uốt ve làn da mềm mịn trơn bóng của vợ mình, không quá quan tâm nói: “Lần sau chúng ta sinh một bé con nữa, ta muốn một Omega.” Anh cũng không tin theo bản năng Omega, Lăng Sầm sẽ không ghen tị. Lục Kiêu hơi oán giận nghĩ. Đều nói bé con Alpha sẽ gần gũi ba/mẹ Omega, bé con Omega càng bám cha/mẹ Alpha. Giờ có Hoa Hồng Nhỏ anh mới hiểu rõ, bé con mới nhỏ tí xíu, ở bên Lăng Sầm không bao lâu đã biết cách quyến luyến lấy lòng, không muốn rời xa.
Lăng Sầm cười tủm tỉm: “Được, đều nghe anh.” Chỉ cần Lục Kiêu muốn sinh bao nhiêu bé con cũng được, miễn điều kiện thân thể cho phép cậu cũng không ngại.
Lục Kiêu lại vội nói: “Chờ cơ thể em khôi phục đã, khoảng hai năm nữa đi…” Nếu tính về góc độ y học thì thân thể Lăng Sầm đã hoàn toàn hồi phục nhưng mỗi lần mang thai lại vất vả 7-10 tháng, anh là xót vợ, không muốn cậu cứ vất vả liên tiếp như vậy đâu.
Lúc trước anh cũng có suy nghĩ này nên mới tiêm thuốc, qua nửa năm anh lại tiêm thêm một liều, sẽ không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt tì.nh dục của hai người, giống như giờ, thuốc tiêm rồi có làm gì cũng cứ thỏa thích tận hưởng không cần lo lắng gì.
“A, đúng rồi, trợ cấp của chính phủ anh đã lĩnh chưa?” Lăng Sầm đột nhiên nghĩ đến liền hỏi.
Để khuyến khích sinh sản, Liên Bang có chính sách trợ cấp, miễn giảm thuế cho cha mẹ khi sinh con. Nếu chọn giảm thuế thì có hạn mức 5 năm hoặc 7 năm, nếu chọn 5 năm thì mỗi năm giảm 50% thuế, nếu chọn 7 năm thì mỗi năm giảm 30% thuế. Nếu lựa chọn trợ cấp thì sẽ nhận được 10 vạn tinh tệ khi bé con là Alpha hoặc Beta, nếu là Omega thì sẽ được 15 vạn tinh tệ. Từ chữa bệnh đến học tập đều sẽ có ngân sách nhà nước lo, và còn nhiều chính sách phúc lợi khác để một đứa trẻ có thể trưởng thành. Nhưng cho dù như vậy tỷ lệ kết hôn và sinh con của Liên Bang vẫn càng ngày càng giảm, sinh con chủ yếu cũng chỉ dùng 4 cung nhân tạo, nên có rất nhiều hạng mục phúc lợi đưa ra rồi để đó chả có mấy người hưởng.
Tay Lục Kiêu đã vuốt đến ngực của Lăng Sầm, đang bắt đầu nghĩ xem có nên tiến xa hơn không thì bị câu hỏi của Lăng Sầm phá hư hơn nửa cảm xúc, bất đắc dĩ đáp: “Vẫn chưa.”
“Vậy anh nhớ làm thủ tục lãnh đi nha.” Lăng Sầm miệng nói chuyện nghiêm túc còn tay thì tháo mặt nạ Lục Kiêu tùy tiện vứt sang một bên giường, bắt đầu hôn lên vết sẹo trên mặt anh, trán, má, chóp mũi rồi lần tìm về môi, quyến luyến hôn sâu.
“Ừm…” Lục Kiêu lung tung đáp, hứng thú lập tức bị kéo lại.
“Anh có muốn em xuống dưới không?” Lăng Sầm hổn hển dò hỏi.
Lục Kiêu nghi hoặc nhìn cậu, tầm mắt vô ý nhìn về th.ân dưới của mình.
“Không phải…” Lăng Sầm hơi e lệ, do dự giải thích: “Ý em là anh có muốn ở mặt trên không?”
Lục Kiêu hiểu rõ, có hơi kích động nhưng lập tức bình tĩnh, tiếc nuối nói: “Không cần…” Anh không làm được tư thế như vậy, hiện tại không được, về sau cũng không được. Lục Kiêu có chút buồn bã, với Alpha khác đây là điều vô cùng bình thường, nhưng anh cả đời sợ là cũng không làm được.
Lăng Sầm cười cười, hôn hôn khóe môi anh, thủ thỉ trấn án: “Không sao, chúng ta cứ thử một lần đi anh.” Không thử sao biết chắc chắn được hay không, thậm chí cho dù thực sự không có cách nào thì cũng không có ai cười nhạo hai người.
Lục Kiêu do dự một chút cũng gật gật đầu.
Lăng Sầm vẫn cười ngọt ngào, nghiêng người từ trên người Lục Kiêu nằm lăn qua bên cạnh, tiện tay rút luôn nút thắt lưng áo ngủ của mình để áo ngủ tự mở sang hai bên, rồi ôn nhu cổ vũ: “Đến đây nào, Alpha của em.”
Lục Kiêu được cổ vũ tự tin hơn chút, không cảm thấy quá quẫn bách, vươn một tay nắm lấy đầu giường hơi nâng người lên. Lăng Sầm kiên nhẫn nhìn về phía anh đầy cổ vũ. Hai chân của Lục Kiêu không thể chống đỡ, sức lực toàn bộ do hai tay gánh lấy. Lục Kiêu nghiêng được nửa người trên lại cẩn thận lén nhìn Lăng Sầm, lo lắng cậu sẽ thấy bản thân anh quá buồn cười nhưng lúc này Lăng Sầm đã hơi khép mắt, khuôn mặt bình thản hơi mỉm cười, toàn thân hoàn toàn thả lỏng chờ đợi anh.
Vô thức Lục Kiêu cũng nở nụ cười, tâm tình khẩn trương cũng trở nên bình thản theo, tiến sát bên người Lăng Sầm, mượn lực lật người rốt cuộc cũng nằm đè lên người cậu, hai tay chống nâng nửa thân trên lên không để cậu ngạt thở. Ngày đó ở Tinh Đạo số 4, trong bể bơi, hai người ở trong nước hôn nhau cũng là tư thế này. Khi đó Lăng Sầm cũng ôn nhu cười với anh như bây giờ.
“Chồng ơi, anh hôn em đi.” Lăng Sầm nhỏ giọng nói, th.ân dưới cậu bị anh đè nặng, xương quai xanh cũng có hơi thở nóng ấm của anh phả vào nhưng lại không thấy chồng mình làm gì thêm. “Vương tử của em, anh không muốn hôn em sao?” Lăng Sầm đổi giọng dụ dỗ.
Lục Kiêu vừa nghe liền biết đây là cốt truyện gì, cũng khẽ cười, luồn tay vào tóc cậu vuốt lộ ra vầng trán, ôn nhu thành kính đặt lên đó một nụ hôn. Lại ngẩng đầu lên ngắm cậu.
Lăng Sầm không muốn chờ thêm nữa, hai tay ôm cổ anh, kéo đầu anh khẽ hé miệng bắt đầu một nụ hôn triền miên. Hôn xong lại nhìn nhau, rồi lại hôn, lại âu yếm nhìn nhau, lại vồ vập hôn nhau, rồi lại nhẹ nhàng hôn nhau. Mãi đến khi Lăng Sầm cảm thấy môi cũng mỏi thì Lục Kiêu có ý muốn xuống khỏi người cậu. Lăng Sầm vội giữ anh lại: “Chúng ta thử đi anh.”
…Tuy anh cũng muốn thử nhưng thật sự thân thể không cho phép, eo anh thể động, thật sự không có biện pháp làm loại vận động kia. Lục Kiêu khẽ lắc đầu, chống hai tay xuống giường, lại bị Lăng Sầm kéo tay lại, cậu nắm tay anh nâng qua đầu, đặt lên phù điêu đầu giường.
“Anh nắm lên cao một chút.”
Phù điêu đầu giường là sau khi kết hôn anh cho người làm lại, mô phỏng từng đóa hồng leo đan xen, anh nghĩ Lăng Sầm sẽ thích. Giờ anh đang nắm lấy một đóa cao nhất. Hai tay mượn lực nâng nửa người trên cao hơn.
Ngón tay Lăng Sầm linh hoạt trượt xuống giúp đẩy quần anh ra nhưng chỉ xuống được đến đùi. Lục Kiêu nhìn thấy vậy thì có hơi buồn cười, trong lòng cũng có chút ngọt, là tâm ý của Lăng Sầm, muốn anh tự tin hơn nhưng chỉ có nâng người được một chút như vậy thật sự làm gì cũng quá khó khăn.
“Được rồi, để ta xuống đi.” Lục Kiêu giải vây nói.
Lăng Sầm ôm lấy anh, không cho anh xuống, không đợi Lục Kiêu nói gì tiếp cậu đã cố rút tách hai chân mình sang hai bên, nhích người lên trên một chút, sau đó dùng đầu gối bắt đầu cọ cọ, chậm rãi an ủi nơi đó của anh.
??? Như vậy cũng được nữa hả? Lục Kiêu ngạc nhiên, càng buồn cười hơn nhưng cũng chua xót hơn. Loại sự tình này cũng khiến cậu phải nghĩ mọi cách, nhưng thật nhanh anh đã không còn nghĩ lung tung được nữa vì Lăng Sầm đã vận dụng từ đầu gối đến tay, sau đó cũng tự buông hai vai áo, quặp hai chân vào eo anh, lúc lại chống hai chân hai bên mượn lực nâng eo, vận động lên xuống trong khe hẹp, dùng mông cọ cọ. Có khi vì áp sát, ngực cậu chạm vào ngực anh, như phát hiện thú vui mới, Lăng Sầm còn cố ý để hai đầu ti cọ vào nhau. Kh.oái cảm đánh vào tâm thần khiến hai tay Lục Kiêu gồng đến nỗi rõ gân xanh. Mà mặt Lăng Sầm cũng đỏ bừng, thậm chí cậ.u nhỏ của cậu cũng cứng lên đâm vào bụng anh.
Đây là lần đầu tiên Lục Kiêu dùng tư thế từ phía trên nhìn Lăng Sầm khi hai người là.m tình.
Lăng Sầm đỏ ửng cả người, rê.n rỉ nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”
Lục Kiêu không muốn nhưng vẫn nghe lời hơi khép mắt. Dồn lực vào hai tay giữ cả thân trên nâng càng cao hơn.
Nhưng thật sự thì tư thế này vẫn không thể làm đến cùng, không gian thật sự quá chật, Lăng Sầm không thể mở rộng thân thể đón nhận anh được, hai đùi cậu cũng rất nhanh đã mỏi nhừ. Lục Kiêu thông cảm lật người nằm sang bên cạnh. Lăng Sầm nghỉ một chút bắt đầu bò lên người anh, hai người hoàn tất quy trình thường quy.
Xong việc Lăng Sầm nằm thở dố.c trên người anh, mặc kệ dịch trắng bên dưới của hai người, hổn hển hỏi: “Em có ngoan không?”
Lục Kiêu nhẹ nhàng như có như không vỗ về lưng cậu thật tình đáp: “Rất ngoan…” Hơi ngừng lại mới cảm thán: “Ta thấy mình chắc chắn đã từng được nhận chúc phúc hoặc ăn được quả may mắn…” Có được một bạn đời tốt như Lăng Sầm, chỉ có thể quy cho vận khí thôi.
“Hửm?” Lăng Sầm nghi hoặc, sau đó hiểu ra bật cười: “Cái này mà là do may mắn chỗ nào? Rõ ràng là do trí tuệ của nhân dân lao động.” Nhân dân lao động là cậu đây không đồng ý bị phủ nhận tri thức cống hiến của bản thân.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Vừa lòng đến không thể nào vừa lòng hơn…
Lạc Yên: Mình mới đọc một bộ AOB có kha khá cảnh H rất chuyên môn AOB từ lý giải về tuyến thể, tạo kết, ph.át tình, nội dung khá ổn, đó là bộ ‘Tình yêu kỳ lạ đã xuất hiện’. Không như bộ này AOB chỉ thiết lập cho vui, chắc chỉ để sinh bé con và tạo lý do ép cưới, không có kỳ p.hát tình cố định như AOB bình thường. Được cái bộ này ngọt, chậm như cuộc sống hàng ngày vợ chồng già, còn bộ kia trong ngọt lâu lâu lẫn chút vụn thủy tinh về các vấn đề rất thực tế, nhưng kết thì viên mãn. Ai mà muốn đọc chuyên sâu AOB có thể đọc thử xem, cũng hay lắm.