Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 147




Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu dùng xong bữa tối dự định sẽ đi rửa mặt, sau đó ôm bạn đời ngồi trên sô pha xem TV, hưởng thụ thời gian tĩnh lặng của riêng hai người không bị Nhị Cẩu quấy rầy. Ở tận Đế Tinh, ta xem con làm thế nào để quấy rối chuyện tốt của ta và ba ba con, Lục Kiêu cười thầm trong lòng.

“Em đi thay áo quần, anh ăn trái cây tráng miệng đi.” Lăng Sầm cúi người hôn anh nhẹ anh một cái, cười nói, mang theo hương hoa hồng nhàn nhạt.

“Ừm.” Lục Kiêu đã mặc áo ngủ, không vui lắm ừ một tiếng, anh chỉ muốn ôm Lăng Sầm một lát.

“Yêu chồng.” Lăng Sầm lại hôn anh thêm cái nữa, ôn nhu lấy lòng anh.

Lục Kiêu cũng khẽ cười, gật gật đầu, dùng đầu cuối mở TV, dùng nĩa xiên trái cây trên dĩa, vừa đổi kênh TV vừa ăn. Anh dừng lại ở một tiết mục sinh tồn. Người tham gia cố gắng sinh tồn trên hành tinh số hiệu Z14E, một hành tinh có nhiệt độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, hay có thiên tai. Có thể xuất hiện hồng thủy, có khi núi lửa lại phun. Anh đã từng đọc tài liệu về hành tinh này, cho dù là bản thân anh ngày trước, nếu không được trang bị đầy đủ, chỉ dựa vào bản thân thì khả năng sinh tồn tối đa trên hành tinh này không quá 100 giờ.

Con người rất khó chống chọi lại tự nhiên.

Lục Kiêu cẩn thận quan sát địa hình tổ tiết mục lựa chọn cắm trại, đến trái cây cũng không ăn, thầm tính toán trong đầu, ở vị trí này nếu có thể kiên trì 3 giờ chính là kỳ tích.

Đầu cuối cá nhân đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn, Lục Kiêu ngừng xem TV, nhấn mở.

[Chồng ơi, anh đến bể bơi đi anh.]

Lục Kiêu nhíu mày, nhấn tắt TV. Hai người khó có thời gian riêng, cũng chỉ có hai ngày. Lăng Sầm không phải không biết anh muốn ôm cậu cùng xem TV, thân mật chút. Hơn nữa, khi cậu ở bên anh, chưa bao giờ để anh một mình cố sức chuyển sang xe lăn. Không biết lần này cậu muốn làm gì. Tuy trong lòng có thắc mắc Lục Kiêu vẫn thành thật dẹp trái cây sang một bên, cúi người mang dép của khách sạn, dịch người sang xe lăn, bật tự động định hướng đến hồ bơi trong nhà.

Ở hồ bơi không một bóng người, chỉ có đèn quanh thành hồ chiếu sáng mặt nước. Nước hồ xanh biếc cũng không gợn sóng, phản chiếu lại ánh sáng của mấy chục ngọn đèn. Từ góc độ của Lục Kiêu nhìn sang, mặt nước như một khối thủy tinh thật lớn, trong suốt. Lục Kiêu nhìn chung quanh bốn phía, hơi nghi hoặc. Đột nhiên bên tai bắt được một âm thanh rất nhỏ của chuyển động trong nước. Tầm mắt anh chuyển về phía mặt hồ, cũng di chuyển xe lăn đến gần hồ nước hơn. Đột nhiên, mặt nước tĩnh lặng bị phá vỡ, một người cá lao ra khỏi mặt nước quẫy đuôi, dáng người mạnh mẽ lưu sướng, đuôi cá màu lam nhạt như ẩn như hiện, thấp thoáng trong sóng nước và ánh đèn, mộng ảo mê ly. Người cá bơi về phía anh. Vài giọt nước trên hàng mi uốn lượn theo đường nét khuôn mặt chảy xuống, đọng lại dưới cằm giây lát rồi vỡ tan, sự gợi cảm mê người đến không biết nên dùng ngôn từ gì để diễn tả. Người cá chớp mắt, phóng cho anh một ánh mắt liễm diễm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vui vẻ truyền đến, “Anh đến rồi.”

Hô hấp Lục Kiêu trở nên dồn dập từ lúc nào, với anh đây chính là một bữa thịnh yến nghe nhìn. Xe lăn bất giác cũng chuyển đến sát bể bơi, chỉ còn cách khoảng 20cm. Ở đây anh có thể nhìn rõ tất cả những gì anh cần nhìn rõ.

Lúc chiều khi ra khỏi phòng nghỉ anh đã bị một Lăng Sầm mang theo đuôi cá thon dài nhưng tràn ngập sức mạnh, làm cho mê đắm, thất thần một lúc. Dù gì cũng là omega của mình, bản năng alpha khiến anh không thể kháng cự sự dụ hoặc này. Nhưng lý trí khiến anh ý thức đây là đoàn làm phim, bên cạnh Lăng Sầm còn rất nhiều đồng nghiệp, anh đành phải kìm nén tâm tư của bản thân lại. Không nghĩ đến Lăng Sầm lại nhạy bén phát hiện, lại còn biến điều anh mong muốn thành hiện thực.

Lục Kiêu ngồi trên xe lăn cẩn thận đánh giá người cá trước mặt. Người cá của anh đang tựa vào bể bơi ngẩng đầu nhìn anh, nửa xương quai xanh hơi lõm đầy tinh tế, các đường cong cơ bắp ở ngực và bụng ướt át bởi nước, thỉnh thoảng lại có giọt nước lăn qua, đuôi cá ở phía sau vẫy qua vẫy lại đầy vui vẻ như chính nụ cười tủm tỉm trên mặt cậu. Khi ở đoàn phim anh không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện đuôi cá nhìn rất thật, màu lam ưu nhã, có dính lấm tấm tảo biển một cách đầy ý vị, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Vảy cá đều đặn lấp lánh, lại lóe ra chút sắc bén ánh kim như màu của một loại binh khí, không quá tinh mỹ nhưng lại tràn ngập sức mạnh đầy nguy hiểm. Xem ra bên thiết kế của đoàn phim bỏ không ít công phu vào đuôi cá này.

Thêm dung nhan được khắc họa tinh mỹ của Lăng Sầm, đôi mắt đào hoa, đa tình quyến rũ, thật sự mang lại một cảm giác phi giới tính, của một giống loài thứ nguyên, đến từ một không gian mờ mịt hư vô nào đó, thật sự như một người cá bước ra từ truyện thần thoại. Khi cậu chớp mắt mỉm cười, ngây thơ nhìn anh, thật có khả năng khuynh đảo chúng sinh.

Tuy biết rõ là giả nhưng Lục Kiêu vẫn có ảo giác omega của mình phải chăng bản thể thật sự là một người cá, chỉ có người cá trong truyền thuyết mới có thể đẹp ảo mộng đến mức này, như vậy nguồn gốc nhan sắc của vợ anh đều có thể giải thích rõ ràng. Giờ anh đã hiểu tại sao ngày xưa thủy thủ khi gặp người cá sẽ mất tích, vì họ say đắm nhan sắc này, cam tâm tình nguyện đi theo dù phải trả giá bằng cả tính mạng, sự dụ hoặc trí mạng.

Lăng Sầm thấy Lục Kiêu không để ý đến mình mà ngồi đó ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ cái gì, đuôi cá hơi động, tăng thêm một ít trợ lực khiến cậu nổi cao hơn lên trên mặt nước, Lăng Sầm thuận thế tiến gần Lục Kiêu hơn chút nữa, nhẹ giọng hỏi:

“Ca ca, anh đang nghĩ gì vậy?”

Lục Kiêu hồi thần, tập trung ánh nhìn vào khuôn mặt Lăng Sầm đang ở sát bên, thật tình đáp: “Đang nghĩ xem em có phải thật sự là một người cá hay không.”

Lăng Sầm nghe vậy khẽ cười: “Vậy sao? Vậy anh có biết ngoài dùng giọng hát, người cá còn có cách nào để dụ dỗ người khác không?”

Lục Kiêu thành thật lắc đầu.

Lăng Sầm lại cười, hai cánh tay trắng nõn còn đọng bọt nước vươn tới, đẩy xe lăn lui về phía sau, hai tay chống lên thành bể, mượn lực eo nhún người ngồi lên thành bể, đưa lưng về phía anh hơi ngoảnh đầu nhìn lại. Giữa sóng nước và ánh đèn, phản xạ theo bóng nước đường viền cơ thể như sáng lên, làn da vốn đã trắng trẻo càng thêm oánh nhuận trơn bóng. Sợi tóc ướt dính vào cần cổ thiên nga thon dài, bọt nước lần này lăn dọc theo xươ.ng bướm, dọc theo cơ lưng trượt xuống eo nhỏ và biến mất ở phần vảy lấp lánh bao quanh mông tròn phần trên đuôi cá. “Là như vậy nè…”

Lăng Sầm hơi ngừng lại một chút, nghiêng đầu, tựa như muốn ngả người dựa vào đùi Lục Kiêu, giọng nói càng thêm du dương: “Là người cá cần thủy thủ giúp… giúp… một chút.” Nói xong cậu lại không ngả vào người anh, nâng hai tay vuốt hết tóc ướt từ trước ra sau, quay người, để tại cho Lục Kiêu một tấm lư.ng trắn.g nõn thẳng tắp, lại đầy dụ hoặc.

Lục Kiêu không tự chủ vươn đầu ngón tay, khẽ chạm và trượt dọc từ cần cổ theo xương sống xuống tận phía dưới, phảng phất như đang chạm vào đồ sứ tinh mỹ. Lăng Sầm hơi rũ mi, im lặng hưởng thụ. Khi Lục Kiêu chạm đến phần eo thon, bị đuôi cá ngăn lại, chỉ có thể bóp nhẹ. Lăng Sầm nhàn nhạt cười, đột ngột xoay đầu, túm lấy xe lăn kéo đến gần nhấn hạ tay vịn hai bên, đáy mắt hiện lên sự giảo hoạt, hơi nâng người, vừa hôn lên môi Lục Kiêu vừa ôm lấy eo anh, cơ thể ngã ra sau, hai người cùng rơi xuống nước. Cảm giác hơi khó chịu khi vừa bị nước phủ qua đầu nhanh chóng qua đi, sau đó chỉ còn cảm xúc ấm áp khi nước bao phủ, mọi thứ trở nên mông lung mềm mại như một giấc mơ. Chất nước trong bể bơi khách sạn trong suốt, hai người trong nước nhìn nhau, cách một làn nước vẫn thấy được sự dịu dàng và tình yêu trong mắt nhau.

Lục Kiêu thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng xoay người nằm ở phía trên Lăng Sầm, qua màn nước nhìn thật sâu vào đáy mắt Lăng Sầm, thấy được trong mắt cậu là tình ý mềm mại quẩn quanh, là tình yêu chân thành say đắm. Trong lòng Lục Kiêu khẽ thở dài, bàn tay to dịu dàng đỡ gáy Lăng Sầm, môi anh tìm đến môi cậu, nhẹ nhàng gắn kết rồi tham nhập, Lăng Sầm cũng ôn thuần mở miệng tùy ý anh càng quét. Một nụ hôn kiều diễm lại ướt át qua đi, đến tận khi nổi lại lên mặt nước tinh thần Lục Kiêu vẫn chưa phục hồi. Nói đến cũng buồn cười, hai người kết hôn đã hơn 1 năm, bé con cũng đã sinh ra nhưng đây là lần đầu tiên anh lấy tư thế ‘nằm’ trên Lăng Sầm, trao cho cậu một nụ hôn ngắn ngủi.

Lục Kiêu ôm chặt lấy Lăng Sầm, trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng đáy lòng lại tràn đầy buồn bã, rất nhiều chuyện không phải cứ nói anh không để ý thì thật sự có thể không để ý. Trong thâm tâm anh vẫn thấy mình thua thiệt Lăng Sầm, trả giá giữa hai người cũng không ngang nhau. Như cái ngày Lăng Sầm vội vàng từ Tinh Đạo số 2, một mực tìm về bên anh đã nói, cậu giao hết thảy vào tay anh, chính là thật sự giao ra tất cả. Nhưng anh thì có làm gì được cho cậu đâu, đến tư thế chủ động hôn môi, cũng phải dựa vào sức nổi của nước.

“Em có tuyệt không?” Lăng Sầm hổn hển hỏi.

“Tuyệt vời.” Lục Kiêu vội chôn những suy nghĩ không vui xuống đáy lòng, ôm Lăng Sầm trầm giọng đáp. Một mặt muốn tựa vào thành bể bơi. Anh có thể thả lỏng cho người nổi lên nhưng hai chân không có lực làm anh không thể bơi đứng, hai người có thể vừa nổi trên mặt nước vừa ôm nhau như vậy toàn bộ đều dựa vào động lực ở đuôi cá.

Lăng Sầm vừa thấy ánh nhìn của anh đã hiểu ý, mang anh đến cạnh thành bể bơi, Lục Kiêu dùng một tay vịn thanh thang cố định cơ thể, lưng dựa vào thành bể, khẽ buông lỏng một hơi, có một điểm chống đỡ anh cũng không đến mức bị trượt xuống đáy.

Lăng Sầm cười nói: “Để em cho anh nghiệm chứng lượng hô hấp của em sau một tuần huấn luyện sử dụng đuôi cá nha.”

Dứt lời tiến đến khẽ hôn lên mặt Lục Kiêu, những nụ hôn nhỏ vụn từ trán xuống má qua môi, xuống cằm đến trái cổ, lại tiếp một đường xuống dưới. Áo ngủ của Lục Kiêu bồng bềnh trong nước bị Lăng Sầm từ tốn cởi ra, nhướn mày nhìn anh cười, khẽ liế.m môi. Đuôi cá đột nhiên quẫy mạnh, Lăng Sầm cúi người bơi vuông góc xuống phía dưới khiến cả mặt nước đầy bọt sóng, đuôi cá màu lam nhạt lóe qua trước mặt Lục Kiêu. Khi môi cậu chạm lên bụng, Lục Kiêu khẩn trương đến mức ngừng thở, tay nắm thành hơi gồng đến nổi gân xanh, anh đã đoán được Lăng Sầm muốn làm gì… À, không cần đoán, vì người cá của anh đã bắt đầu ngậm... rồi...

…….

“Anh biết không? Để có thế hệ người cá tiếp theo, người cá cũng phải chọn một nhân loại làm bạn đời.” Sau khi làm xong việc đó, giọng Lăng Sầm khàn hẳn. Cậu ôm lấy Lục Kiêu ngả đầu lên bờ vai rộng lớn của anh, đầu ngón tay vu.ốt ve xương sườn của anh, đuôi cá thon dài lười biếng lay động trong nước.

Một tay Lục Kiêu vẫn nắm thanh thang kim loại, một tay kiên định ôm eo Lăng Sầm, cũng hơi lười biếng khẽ cười đáp lại: “Là ta sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lăng Sầm cười càng tươi hơn. Lăng Sầm nhìn quanh, phòng bơi trong nhà ở tầng 60 của khách sạn, rộng rãi nhưng kín đáo, an tĩnh, được lắp hệ thống chống nghe nhìn trộm tiên tiến. Hơn nữa với tinh thần lực siêu cao của Lục Kiêu, nếu có bất cứ tình huống không ổn nào anh sẽ sớm phát hiện, sẽ không hùa theo cùng cậu thân mật.

Lăng Sầm hạ quyết tâm. Cậu đã theo bảng chỉ dẫn nhìn thấy vị trí nước nông, thỏ thẻ: “Anh ơi, mình không trở về phòng, được không?”

Lục Kiêu nhìn theo hướng Lăng Sầm nhìn, là những bậc cẩm thạch rộng, với độ sâu tăng dần, thật thuận tiện để làm nơi hí thủy.

Lục Kiêu ôm Lăng Sầm, bàn tay nơi eo vỗ về chơi đùa, cẩn thận đánh giá xung quanh thêm một lần nữa, xác nhận không có thiết bị theo dõi nói trầm giọng đáp: “Được.”

…….

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Người khác xem phim mỹ nhân ngư bản điện ảnh trên màn ảnh rộng, tui xem phim mỹ nhân ngư bản hiện trường.

Lạc Yên: Hôm qua bận quá không có thời gian đăng nên nay mới đăng.