Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu ở phía sau có loáng thoáng nghe thấy Lăng Sầm nói chuyện nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Langston theo ánh mắt của Lăng Sầm xoay người lại, thấy anh vội bước sang cúi chào: "Chào Lục thượng tướng."
Lục Kiêu hơi nghiêng đầu, Lăng Sầm ở sau lưng Langston làm khẩu hình, Lục Kiêu hiểu ý lễ phép cười đáp lại: "Xin chào đạo diễn, tôi đến tham ban."
"Vâng vâng, công việc hôm nay của chúng tôi đã kết thúc, cuối tuần Lăng Sầm có thể nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy hai người nữa." Langston hiểu ý, cười đáp.
Lăng Sầm chống hai tay lên thành bể bơi, tự nhấc người lên, nhân viên đạo cụ bước đến giúp cậu tháo đuôi cá. Sau khi tháo xong, Lăng Sầm đi về phía phòng trang điểm để tẩy trang.
Lục Kiêu cũng không phải người nói nhiều nhưng đối diện cũng được coi như là cấp trên của Lăng Sầm nên anh cũng thân thiện trò chuyện hỏi thăm đôi câu, Langston khiêm tốn trả lời, lại xem xét thời gian chủ động cáo từ. Đạo diễn vừa đi, Lục Kiêu khôi phục trạng thái trầm mặc uy nghiêm ít lời. Anh thật không am hiểu việc nói những lời xã giao vô dụng với người lạ.
"Lăng ca đã đến phòng trang điểm, tôi đưa ngài qua đó nhé?" Hailey bước đến gần Lục Kiêu, đưa tay muốn giúp anh đẩy xe lăn.
"Không cần." Lục Kiêu từ chối, "Cô dẫn đường giúp tôi là được."
Từ trước đến giờ anh đều không thích người khác giúp, sẽ có cảm giác ỷ lại, không có người khác giúp thì không sống nổi, đương nhiên, Lăng Sầm thì khác... Bạn đời chăm sóc, anh sẽ vui vẻ chấp nhận.
Lục Kiêu bật di chuyển tự động đi theo Hailey đến phòng trang điểm. Lăng Sầm đã tẩy trang gần xong, qua gương thấy anh tiến vào phòng cười nói: "Anh qua đây làm gì? Anh ở ngoài đợi em một chút, em tẩy trang xong sẽ ra ngay."
"Không vội, em cứ làm đi." Lục Kiêu lắc đầu, cũng không đi ra, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn một beta nữ giúp Lăng Sầm tẩy trang, sau khi tẩy trang xong còn bôi lên một ít kem dưỡng. Cuối cùng cũng xong.
"Đi thôi anh, chúng ta về thôi." Lăng Sầm đứng lên vươn người duỗi eo lười, hơi nhếch mày với Hailey, cô nàng hiểu ý bước vào giúp Lăng Sầm xách vali không gian chứa đạo cụ, cùng chuyên viên trang điểm bước ra khỏi phòng. Còn tử tế giúp Lăng Sầm đóng cửa phòng lại.
Sau tiếng khóa cửa, Lăng Sầm không còn cố kỵ, lập tức khóa ngồi lên đùi Lục Kiêu, vội vã trao cho anh một nụ hôn say đắm. Đã lâu Lục Kiêu không hưởng thụ sự chủ động của bạn đời, từ khi Hoa Hồng Nhỏ ra đời, anh vẫn luôn lo lắng tin tức tố của mình ảnh hưởng không tốt đến Lăng Sầm, không dám làm gì quá phận. Hiện tại xem ra Lăng Sầm đã hoàn toàn bình thường.
Lục Kiêu một tay đỡ cổ Lăng Sầm, một tay giữ lấy eo cậu, làm sâu thêm nụ hôn, môi lư.ỡi dây d.ưa không dứt, hơi thở quấn riết vào nhau. Hai người tùy ý chiếm dụng phòng trang điểm mặc sức mà hôn nhau đến tận khi tạm thỏa mãn mới chịu dừng lại.
"Đi thôi anh." Giọng Lăng Sầm vẫn hơi hổn hển.
Lục Kiêu gật đầu, kích động trong lòng vẫn chưa hồi phục.
Đến tận khi lên xe huyền phù bảo mẫu, Hailey vẫn bị hai người tú ân tú ái làm cho choáng váng dù hai người đã tương đối kìm nén, ngồi ở phía sau xe chỉ say đắm nhìn nhau, kéo tay nhau nhưng bong bóng hồng phấn vẫn bay ngập cả xe. Rồi lại nhỏ nhẹ thầm thì cái gì mà Hoa Hồng Nhỏ, Hoa Hồng Lớn, một đống ám hiệu... Trước khi tiếp xúc đối với cô Lăng Sầm là một nam thần cao lãnh, sau tiếp xúc là một minh tinh ôn hòa, chuyên nghiệp, nhưng chỉ cần dính đến chuyện của Lục thượng tướng thì lập tức trở nên không có lý trí. Chuyện ngạc nhiên hơn là tuy cô không gặp Lục thượng tướng nhiều vẫn ấn tượng là một Alpha bình tĩnh, tự khắc chế, lại có hơi âm trầm. Nhưng hai con người ngồi sau lưng cô đây bị tình yêu làm cho trở nên dính dính ngấy ngấy, Lục thượng tướng cứ giống như một khối bơ mềm, bị Lăng ca nhà cô như ánh mặt trời làm tan chảy ra, mặc kệ Lăng Sầm nói gì đều sẽ ôn hòa đồng ý và sủng nịnh cười hùa theo.
"Được rồi Hailey, em đưa đồ cho anh rồi về nghỉ ngơi đi." Lăng Sầm đứng ở sảnh khách sạn nói với Hailey, hơi suy nghĩ lại nói tiếp: "Hai ngày tiếp theo chắc anh sẽ không ra khỏi phòng, nếu có gì cần anh sẽ gọi cho phục vụ khách sạn, em có thể về Đế Tinh nghỉ ngơi hoặc có thể lo việc của Corleone."
Hailey vẫn theo Lăng Sầm bước vào thang máy, ôm vali trong tay nói: "Để em đưa anh đến phòng." vali chứa nguyên bộ dụng cụ có hơi nặng, Lăng Sầm đẩy xe cho Lục thượng tướng sẽ không có tay để cầm, mà cậu thì chắc chắn không để cho Lục Kiêu ôm. Không biết tại sao nhưng Hailey có thể chắc chắn như vậy. Cô cũng không hiểu sao nhưng trong mắt Lăng ca, Lục thượng tướng giống như là một omega yếu ớt, một bảo bối mà cậu nâng niu, bảo hộ, không nỡ để ngài ấy chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất.
"Lăng ca... Em có chuyện muốn thương lượng với anh." Đến khi vào phòng khách sạn, Hailey mới nói.
"Em nói đi." Nghe Hailey gọi, cái người đang đặt tất cả chú ý lên người yêu mới hơi lơ đãng nhìn về phía cô, tay cậu vẫn đang đặt trên vai Lục Kiêu, được anh dùng tay mình phủ lên.
Hailey nghiêm túc: "Là như vầy, hiện tại công việc của anh và Corleone đều đang phát triển rất tốt, em sợ một mình em sẽ lo liệu không hết..."
"Ý em là...?"
"Em muốn tìm thêm một người đại diện, và một đoàn đội chuyên nghiệp để giúp phát triển sự nghiệp cho Corleone bên kia." Cô cảm thấy hai nghệ sĩ của phòng làm việc nhà mình sẽ sớm trở thành đại boss, nên có đoàn đội riêng. Thật là một sự phiền não ngọt ngào.
Lăng Sầm gật đầu: "Anh đã biết, anh sẽ cân nhắc." Cậu thấy cũng ổn nhưng vẫn muốn bàn thêm với Lục Kiêu và hỏi ý Corleone. Corleone là đương sự, tất nhiên phải hỏi ý kiến của anh ta. Còn hỏi Lục Kiêu là thói quen của hai vợ chồng, chỉ cần anh không bận rộn, mọi việc cậu đều muốn cùng anh thảo luận, nghe ý kiến của anh. Đó là sự tôn trọng lẫn nhau, có thẳng thắn mới duy trì sự tin tưởng, có tin tưởng mới giữ một mối quan hệ tình cảm gắn bó cả đời, đó là quan niệm của cậu.
Hailey cũng gật đầu, đưa vali hành lý cho Lăng Sầm.
"Đây là gì vậy em?" Lục Kiêu nhìn vali, tò mò hỏi.
"Một ít đạo cụ đóng phim, em dùng luyện tập trước cho cảnh diễn." Lăng Sầm thuận miệng lấy cớ một cách vô cùng tự nhiên.
Lục Kiêu lập tức tin tưởng.
Hailey hơi giật giật khóe miệng, nhớ đến bể bơi siêu lớn mà Lăng Sầm nói cô thuê của khách sạn, Lục thượng tướng không biết gì cả nhưng cô biết hết lại phải làm ra vẻ không biết gì hết trơn. Trên Tinh Võng có bao nhiêu là đồng nhân đầy hương diễm của Lăng Sầm, khiến cho bao nhiêu alpha mơ mộng viễn vông, nhưng trong hiện thực, cô thấy cậu còn biết tạo tình huống hương diễm hơn cả trên Tinh Võng, đúng là vượt xa tưởng tượng của mọi người. Cô không phải là alpha mà còn thấy có chút ganh tị với Lục thượng tướng. Hailey chào một tiếng, quyết định đi ngay và luôn, không đứng đây làm bóng đèn nữa.
"Chồng ơi, anh có muốn xuống dưới ăn tối không?" Lăng Sầm đứng trong phòng ngủ hỏi vọng ra.
"Không cần." Lăng Sầm không để ý chứ anh để ý, không muốn lại trở thành đầu đề trên báo.
"Dạ." Lăng Sầm lấy đầu cuối liên hệ phục vụ đưa bữa tối lên phòng.
Là một bữa tối kiểu tây, khẩu vị đại chúng, khách sạn bày trí tinh xảo. Lục Kiêu ngồi cạnh Lăng Sầm ăn đột nhiên bật cười.
"Sao vậy anh?" Lăng Sầm khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên ta nhớ hai hôm trước khi Hoa Hồng Nhỏ bú bình làm đổ sữa ra đầy cổ, nhìn khá giống súp kem này." Hoa văn trên cổ áo bé cũng giống hoa văn trên đĩa. Khi đó Hoa Hồng Nhỏ ngốc ngốc nằm đó, cổ áo ướt dầm dề, bình sữa trượt một bên không cách nào bú tiếp được, ngọ nguậy o oe, đảo mắt quanh mà không ai để ý, cuối cùng gào khóc, kinh thiên động địa nhưng không có nước mắt. Lúc đó Lục Kiêu chỉ thấy buồn cười, cứ ngồi bên nhìn bé đảo mắt cười mãi, cuối cùng bảo mẫu đau lòng ôn bé đi tắm rửa thay đồ.
"Cả ngày chỉ biết nhắc đến bé con." Lăng Sầm đột nhiên phán một câu.
Lục Kiêu lập tức im lặng, suy nghĩ một vòng lớn mới cẩn thận hỏi: "Vậy không nhắc bé con?"
Lăng Sầm buồn bực không để ý đến anh, chú tâm cắt thịt bò trên dĩa, dao chạm dĩa phát ra mất tiếng ken két.
"Được, ta không nhắc." Lục Kiêu vội dỗ dành bạn đời đột nhiên gây sự.
Lăng Sầm cũng không biết mình bị sao, Lục Kiêu càng chiều chuộng, dỗ dành cậu lại càng thấy tủi thân, cứ giống như con nít, được dỗ thì càng ăn vạ, nhưng cậu không kìm nén được bực bội trong lòng. Tuy sớm sinh bé con là một chuyện vui, nhưng tính đi tính lại cậu vẫn còn quá trẻ, cậu với Lục Kiêu còn chưa được tận hưởng đủ thế giới của hai người, nghĩ tới nghĩ lui lại tiếp tục gây sự:
"Anh có Hoa Hồng Nhỏ thì không cần Hoa Hồng Lớn." Cậu vừa lẩm bẩm vừa dùng dao nghiền nát đậu que trong dĩa. Trước kia treo trên miệng Lục Kiêu chỉ có mình cậu, giờ vị trí này bị một Alpha khác chiếm giữ.
"??????" Trong đầu Lục Kiêu xuất hiện một mảng chấm hỏi. Chuyện gì vậy, đây là gạnh tị với chính bé con của mình thật hả? Nhưng đây là bé con của bọn họ mà, hơn nữa trước kia khi chưa có Hoa Hồng Nhỏ, anh nhớ hình như anh mới là người phản đối còn Lăng Sầm là người nhất quyết kiên trì. Lục Kiêu cảm thấy việc này hơi khó giải quyết, không biết phải khuyên hay phải dỗ Lăng Sầm như thế nào, lại nghe Lăng Sầm hỏi:
"Anh thích em hơn hay thích Hoa Hồng Nhỏ hơn?"
Lục Kiêu thấy đầu mình như phình to ra. Lần trước dạng câu hỏi này là Lăng Sầm hỏi anh thích cậu hơn hay minh tinh tên Đỗ Nhược hơn, đáp án chính xác cho câu hỏi này rất dễ. Nhưng câu hỏi lần này chắc chắn là một cái bẫy rập. Chọn Hoa Hồng Lớn, Lăng Sầm sẽ hỏi vì sao anh lại không thương con của hai người, sau đó có thể suy luận ra có phải vì anh không thương cậu nên mới không thương Hoa Hồng Nhỏ. Nếu ngay từ đầu anh chọn Hoa Hồng Nhỏ, càng nhanh toi mạng, Lăng Sầm có khả năng sẽ trở mặt ngay lập tức.
Lục Kiêu trầm ngâm suy nghĩ, dùng trí lực cả đời, bình tĩnh đáp: "Anh thích Hoa Hồng Nhỏ của chúng ta, bởi vì có em mới có Hoa Hồng Nhỏ." Ý anh là vì anh yêu Lăng Sầm nên anh cũng yêu con của họ. Nói rồi còn buông dĩa, phủ tay mình lên tay Lăng Sầm.
Lăng Sầm im lặng một lúc mới khẽ gắt: "Anh thật là sến súa, buồn nôn." Nhưng trên mặt lại là nụ cười tủm tỉm.
Lục Kiêu bị gắt cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: "Ta là nói lời thật tình."
"Được rồi, em biết rồi, anh lo ăn cơm đi." Lăng Sầm dịu dàng đáp lại. Hai câu nói, double kill, Lăng Sầm được dỗ vui vẻ. Lục Kiêu xem như get được kỹ năng dỗ dành bạn đời khi nổi cơn vô lý, thở phào một hơi, xem ra anh đã bước qua giây phút sinh tử, may mắn không bỏ mạng tại cửa ải này. Nghĩ đến cũng thấy hơi đắc ý, Holland, rồi trưởng bối ở quân đoàn Đệ Tứ đều cho rằng anh có địa vị trong nhà cùng sủng ái là do Lăng Sầm có tính cách tốt, nhưng giờ anh lại cảm thấy một phần cũng do bản thân siêu cấp nỗ lực.
Bạn đời của anh nhỏ hơn anh 3 tuổi, cuộc sống từ nhỏ đến giờ vẫn thiếu thốn yêu thương, lại sớm bôn ba vất vả, thêm khi trở thành minh tinh được nhiều người tung hô, cũng bị nhiều người xỉ vả. Trải nghiệm của cậu anh không biết, sau khi về bên anh mọi chuyện cậu đều là vì anh mà suy xét. Nếu tâm thái của cậu có xuất hiện chút lệch lạc cũng không có gì đáng trách, việc anh có thể làm là giúp cậu trấn an.
"Ở nhà ai đang chăm Hoa Hồng Nhỏ?" Lăng Sầm không cho Lục Kiêu nhắc nhưng bản thân lại tự nhớ con.
"Mẹ chăm bé." Mẹ anh rất vui khi có cả hai ngày trọn vẹn được chăm bé. "Sau đợt này trở về ta cũng quay lại quân bộ. Ta đã trình đơn xin phép đến quân bộ buổi sáng, buổi chiều sẽ mang một phần văn kiện không bảo mật về nhà xử lý. Chờ đến khi Hoa Hồng Nhỏ được 6 tháng tuổi, ta sẽ mang bé con đến nhà trẻ bên quân bộ." Anh đã nói sẽ chăm bé con thì sẽ không đổi ý.
"Dạ." Nghe thấy kế hoạch chu toàn của Lục Kiêu, Lăng Sầm không còn lo lắng.
Có lẽ người ngoài cho rằng trong đoạn tình cảm này cậu chịu thiệt nhưng chỉ có người trong cuộc là cậu mới thấu hiểu, Lục Kiêu không nói lời ngon ngọt nhưng sẽ luôn chu toàn mọi mặt cuộc sống của cậu và bé con, mọi trách nhiệm đều gánh lên vai chính mình. Khiến cho cậu một ngày lại thêm một ngày, càng yêu anh nhiều thêm một chút.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Thành công vượt qua bẫy rập, get được kỹ năng lươn lẹo một cách chân thành.