Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 14: Chúng ta từ từ tới




Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu nghĩ tới, trên Tinh Võng, Lăng Sầm được người người tán thưởng, cùng anh so sánh chính là hai thái cực. Không biết nếu mà lộ thông tin kết hôn với anh vì xứng đôi gen, có ảnh hưởng đến hình tượng của cậu không? Các fan hâm mộ, chắc không quá bài xích chuyện này chứ?

Lăng Sầm hôn trán, lại khắp trên mặt mà từ từ hôn xuống, chăm chỉ chuyên cần như đánh dấu lãnh thổ. Cậu tất nhiên là biết mặt Lục Kiêu trông ra sao. Đời trước là vì sợ hãi mà khắc sâu ấn tượng. Rồi lại vì câu hứa hẹn không cần thực hiện trong tiếng gió gào thét khi mất đi anh mà hối tiếc. Anh là người đáng cho cậu quý trọng.

Lăng Sầm biết Lục Kiêu có thể nhìn thấy mọi hành động cùng dáng vẻ của mình nên hôn một hồi lại tự thấy hơi ngại mà đỏ mặt. Cậu nghĩ chắc anh cũng đang trợn to mắt ngạc nhiên khi được mình hôn hôn rồi lại hôn hôn, chắc thú vị lắm, ai kêu lúc nào cũng giả ngầu trầm mặc. Hôn đến bên miệng Lục Kiêu, cậu hơi do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh, chạm nhẹ rồi buông.

Nhưng Lục Kiêu làm gì bỏ qua cho cậu dễ như vậy, đây là bạn đời xinh đẹp hợp pháp của anh, nãy giờ lại còn nhẹ nhẹ mà hôn khắp mặt anh, cứ như lông chim phớt qua trêu chọc lòng anh dậy sóng. Giờ đã dâng đến tận miệng như vậy rồi, anh làm sao mà nhịn được nữa. (Boy thiếu nghị lực) Một tay anh giữ sau gáy cậu, làm sâu sắc thêm nụ hôn, Lăng Sầm cũng không do dự mà khẽ thả lỏng khớp hàm để anh càng dễ tiếng sâu, công thành đoạt đất, môi lưỡi triền miên.

Một nụ hôn kết thúc, hai người đều kích động mà thở hổn hển. Với Lục Kiêu dư vị nụ hôn này thật sự quá ngọt, bạn đời của anh thật sự quá ngọt, loại cảm giác môi lưỡi dây dưa này, thật con mẹ nó, quá là hạnh phúc.

Khóe miệng Lăng Sầm có chút sưng đỏ, cũng có chút đau, kỹ thuật hôn của chồng mình thật là nát, nhưng hạnh phúc trong tâm linh có thể bỏ qua hết thảy, thiệt là u mê quá rồi.

Nhìn Omega mềm nhẹ nằm thở dốc trong lòng mình, Lục Kiêu vẫn nhịn không được mà phá không khí: “Em thật sự không ngại sao? Em xinh đẹp như vậy vì cái gì lại chấp nhận một người như ta?”

Lăng Sầm ôm anh, ỷ lại vào anh, nhẹ giọng thủ thỉ: “Anh đừng coi nhẹ bản thân…Tướng mạo cũng không phải là điều quan trọng nhất, em lựa chọn anh, em thích anh vì bản thân anh, anh là một người rất ưu tú, em cảm thấy anh đáng giá để em thích. Người khác… họ chỉ nhìn được mỗi mặt ngoài của anh, chỉ có em nhận ra điểm tốt của anh nên chiếm được anh, em còn thấy vui vì không có ai tranh với mình.”

Lăng Sầm muốn nhân cơ hội này khơi dậy một ít tự tin của Lục Kiêu. Các bình luận ác ý trên Tinh Võng cậu đều đã xem qua. Mọi người ẩn mình trên Tinh Võng không kiêng nể gì mà cuồng ngôn loạn ngữ, toàn một lũ anh hùng bàn phím. Bình thường Lục Kiêu vẫn luôn trầm mặc không bày ra cảm xúc nên không biết những lời lẽ đó có ảnh hưởng đến anh không, nhưng Lăng Sầm muốn anh thật sự không quan tâm gì đến những lời đó mới là tốt nhất.

Lăng Sầm nắm lấy tay Lục Kiêu, tay anh giờ đã ấm áp hơn một chút, có lẽ tâm tình ít nhiều cũng bị đả động, mỉm cười nhẹ giọng: “Em thật sự không ngại, nếu anh không tin, em có thể mở đèn lên ngay.”

Lăng Sầm tuy ngồi lên đùi anh nhưng vẫn gượng chống nửa thân mình, cậu cũng không phải người ốm yếu, đè nặng Lục Kiêu sợ rằng sẽ khiến anh mệt mỏi. Thân thể anh hiện tại thật sự không tốt. Nếu so với hình ảnh trong video duyệt binh quân sự lúc trước, anh ít nhất phải ốm đi 20 cân. Chứng tỏ cơ bắp toàn thân đều giảm đi không ít, Lăng Sầm cũng tập thể hình nên biết rõ điều này, cậu vẫn âm thầm chống đỡ cơ thể.

Vừa nghe nói sẽ mở đèn Lục Kiêu đã vội chụp tay cậu lại. Lăng Sầm tiếc nuối: “Làm sao vậy?”

Lục Kiêu nghĩ nghĩ sửa sang lại từ ngữ, rồi mới thong thả nói: “Nếu em thật sự nguyện ý cùng ta ở bên nhau, chúng ta có thể từ từ tiến tới. Ta thật không muốn em phải chịu chút sợ hãi nào.”

Haizz. Lăng Sầm thở dài thườn thượt một hơi, âm thanh vẫn còn mang một chút nũng nịu không cam lòng mà than: “Kia là phải đến bao lâu chứ… Em đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Em thiệt là muốn nhìn anh một chút, cho em mở đèn lên đi?”

“Không được, chúng ta từ từ tới.” Lục Kiêu kiên định cự tuyệt. Dù rằng Lăng Sầm lúc này thích anh, cũng phải để cho Lăng Sầm có thời gian ở bên anh, hiểu biết lối sống, tính cách của anh, rồi quyết định là tiếp tục hay rời khỏi. Như vậy, đối với cậu mới là công bằng. Cậu bây giờ đang bị tình cảm làm cho xúc động, anh cũng không biết cái ‘từ từ’ mình nói là như thế nào tới nhưng anh cũng thật thích cậu, trân trọng cậu nên càng không thể dậu đổ bìm leo, lợi dụng xúc động mà chiếm hữu cậu. Đành để cậu có thời gian bình tĩnh mà suy xét, nghiêm túc đánh giá mối quan hệ của hai người trong cuộc hôn nhân do ghép đôi gen này.

Lăng Sầm cảm thấy vô cùng phiền muộn, đời trước rõ ràng vừa gặp là Lục Kiêu đã nhanh chóng, gọn lẹ đánh dấu cậu. Vì cái gì ở đời này, cậu càng chân tâm thật ý nói cho anh cậu nguyện ý, cậu thích anh thì anh lại càng bắt mình phải từ từ tiến tới chớ? Quần cậu cũng đã muốn cởi rồi mà chồng cậu còn đòi thong thả tìm hiểu nhau. Cậu thật là muốn được chồng mình đánh dấu, phải làm sao? Gấp, online chờ. o(〒﹏〒)o

Lăng Sầm ổn định một chút tâm tình, ở trong lòng Lục Kiêu cọ qua cọ lại thủ thỉ: “Vậy, lúc anh đánh dấu em, em có thể mở đèn không? Em thật muốn nhìn rõ chồng em lúc đó….?”

Lục Kiêu nghe vậy sửng sốt không thốt nên lời. Không thể nào mà tưởng tượng nổi vì cái gì, một Omega xinh đẹp, tình nhân trong mộng của toàn Liên Bang, lại ở một đường hẹp trong góc vườn tăm tối, ngồi lên trên đùi mình thì thôi, lại còn đòi mình đánh dấu. Đánh dấu cũng thôi đi, lại còn đòi bật đèn. Bật đèn cũng thôi đi, lại còn đòi phải nhìn cho rõ….. Omega không phải đều là yếu đuối, thẹn thùng, hoặc là cao quý, lãnh diễm? Thế nào lại chủ động ngồi lên đùi Alpha lại còn đòi bị “ấy”?

Lúc trước khi mẫu thân đưa ra chủ ý, Lục Kiêu cũng không buồn phản đối nàng, nàng thích thì nàng làm thôi, cũng sẽ chẳng có Omega nào chấp nhận hắn cũng như cuộc hôn nhân vô lý như vậy. Quả nhiên, mẫu thân sôi nổi ra trận, đánh tiếng trong giới quý tộc, rồi lại ủ rũ mà về. Vài lần như vậy thấy nàng không còn động tĩnh, Lục Kiêu tưởng mẫu thân cuối cùng cũng từ bỏ rồi. Ai mà nghĩ nàng lại đưa ra quyền lợi đi ghép đôi gen, vậy mà lại thật sự tìm được Lăng Sầm.

Nhưng anh vẫn nghĩ, với tướng mạo Lăng Sầm, tìm kiếm một bạn lữ trong giới quý tộc, coi như bậc thang mà tiến lên thượng tầng xã hội cũng không phải quá khó. Tuy kết đôi với anh, cũng có ý nghĩa như vậy nhưng lựa chọn tốt hơn không phải cũng có sao? Ít nhất gia thế ngang ngửa nhà anh vẫn còn rất nhiều người tướng mạo đàng hoàng, thân thể khỏe mạnh, nếu họ tiếp xúc với Lăng Sầm, cũng sẽ yêu thích em ấy thôi, em ấy lại càng có cơ hội có một cuộc sống tốt hơn.

Mẫu thân anh cho rằng lấy một người như Lăng Sầm về, chỉ cần anh tốt một chút, hòa thuận ở chung là coi như ban ơn cho người khác rồi. Tuy không nói ra nhưng trong lòng anh hiểu, mẫu thân vẫn luôn thấy Lăng Sầm là trèo cao vì có ai tốt hơn con nàng đâu.

Nhưng…anh lại hiểu rõ tình huống của chính mình.

Lục Kiêu tính cách cứng nhắc, nhờ dù trải qua tàn tật, hủy dung, tiền đồ mờ mịt vẫn chưa thật sự gục ngã, anh cũng không nghĩ mình sẽ gục ngã, chỉ có mẫu thân quan tâm quá hóa loạn. Nhưng cũng vì sự cứng nhắc này, dù Lăng Sầm có mang đến cho anh cảm giác ấm áp mà trong một thời gian dài anh chưa từng có qua, anh cũng vì vậy mà càng quý trọng cậu, nên cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận.

Lục – suy nghĩ quá nhiều – Kiêu cuối cùng sau khi nghĩ hết vài vòng Tinh Tế quay về mặt đất đã đáp ứng: “Nếu lúc đó em vẫn nguyện ý thì chúng ta lại nói sau.”

Lăng Sầm cười cười, lại hôn hôn lên mặt sẹo của Lục Kiêu rồi mới đưa mặt nạ cho anh: “Chúng ta cũng trở về thôi, cũng đã ngồi bên ngoài lâu lắm rồi, trời có hơi lạnh, em sợ anh sẽ sinh bệnh.”

Lục Kiêu đeo xong mặt nạ thì nghe Lăng Sầm dò hỏi: “Anh xong chưa? Em bật đèn lên nhé?”

“Ừm.”

Đường nhỏ lại một lần nữa khôi phục ánh sáng. Lăng Sầm cũng lộ ra một chút biểu cảm thỏa mãn, trèo xuống khỏi người Lục Kiêu, giúp anh chỉnh lại chăn, nâng tay vịn rồi thong thả đẩy anh về.

Lục Kiêu cũng có chút kích động. Tuy anh vẫn không hiểu sao người như Lăng Sầm lại đi thích mình, nhưng trong lòng vẫn thật vui sướng lắm khi cùng cậu thân cận.

Một bạn đời không ghét bỏ mình chút nào, lại còn ôn nhu gần gũi, mặc kệ Lục Kiêu có chịu thừa nhận hay không thì trong lòng anh những thống khổ mà anh đè nén suốt thời gian qua, cũng được phủ lên một tầng an ủi.

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Cảm giác trong lòng bạn đời…ta hình như là một trân bảo??? ( ◡‿◡ )