Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 10: Dỗ dỗ em nha




Edit: Lạc Yên

Lăng Sầm ngồi bên hồ chốc lát, tới khi gió nhẹ thổi tan má hồng mới chậm rãi đứng lên đi về.

Trở lại nhà chính, cậu mượn phòng bếp, tốn 2 giờ, nấu sáu món ăn, lại hầm một nồi canh, chia ra một phần nhờ người giúp việc mang cho Lục lão phu nhân, còn lại thì tự mình mang thêm hai chén cơm lên lầu hai.

Khay cơm thật nặng, cậu bưng từ dưới lên đặt ở trên bàn, sau đó đưa tay ra làm nũng với Lục Kiêu: “Anh xem tay em nè, thật là nặng, đau hết cả tay.”

Lục Kiêu nhìn nhìn, thấy quả thật trên hai bàn tay trắng nõn bị ấn lên một mảng hồng nhạt: “Vậy lần sau cậu nhờ dì Trần mang lên đi, đừng tự mình làm nữa.”

Lăng Sầm ân cần mà đẩy Lục Kiêu đến bàn ăn, hiền huệ nói: “Hông được đâu nha, về sau chăm sóc anh là do em phụ trách hết.”

Lục Kiêu im lặng mà nhìn Lăng Sầm bày từng món ăn ra trước mặt, lại chuẩn bị chén đũa rồi ngồi xuống đối diện mà tủm tỉm: “Anh đừng thất thần nữa, nếm thử tay nghề của em xem.”

“Cậu làm?” Lục Kiêu có vẻ không tin mà hỏi.

Lăng Sầm giận, liếc anh một cái trắng mắt: “Không phải nói em phụ trách chăm sóc anh sao, em không làm ai làm, nếm thử một chút coi, em sợ anh ăn không quen.”

Thời đại tinh tế, Liên Bang là do rất nhiều dân tộc hợp thành. Theo lịch sử ghi lại, từ khi rời khỏi địa cầu cổ đã trải qua ít nhất ba lần hòa nhập dân tộc, nên con người ngày nay toàn là hỗn huyết.

Như Lăng Sầm mang ít nhất ba dòng máu là Anh, Đức và Trung Hoa. Nhưng trong đó Anh và Đức khá mờ nhạt, chỉ khiến cho mắt cậu sâu hơn và mũi cao hơn. Dòng máu Trung Hoa lại tương đối thuần túy, được di truyền rất rõ qua mẹ cậu rồi đến cậu, tạo nên vẻ đẹp Trung Hoa điển hình, cũng ảnh hưởng đến một phần lối sống. Tựa như món ăn cậu nấu hôm nay.

Lục Kiêu thì có một nửa gốc Anh. Sáng nay, bữa sáng ở Lục gia cũng là theo tiêu chuẩn Anh quốc. Nếu đồ cậu nấu Lục Kiêu ăn không quen, cậu có thể theo đầu bếp học làm món Anh.

Lục Kiêu vùi đầu ăn cơm, không biết đây có phải là ảo ảnh do anh tưởng tượng không nhanh như vậy đã có cảm giác hai người giống như một đôi vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm. Lục Kiêu xụ mặt, sa vào cảm giác như vậy không phải là điều anh muốn.

Chưa kịp nghĩ xong thì lại nghe Lăng Sầm bên cạnh càu nhàu: “Em nấu nhiều món như vậy, thật là mệt muốn chết, vậy mà anh cũng không gắp cho em một miếng nữa.” Nghe vậy Lục Kiêu trong vô thức mà gắp thức ăn cho cậu.

Lăng Sầm một tay chống cằm, một tay cầm chén đưa tới trước mặt Lục Kiêu. Đợi khi anh gắp cho cậu bốn món ăn, mỗi món một ít thì mới bỏ xuống, tủm tỉm mà nói: “Chậc, toàn là món em thích nha.”

Bộ dáng chống cằm ngẩng mặt của Lăng Sầm thật đẹp, Lục Kiêu nhịn không được nhìn thêm một cái. Khó trách lúc trước khi còn ở quân bộ anh lại thấy nhiều thuộc hạ của mình thích cậu như vậy, mỹ nhân nhất cử nhất động đều kinh diễm, 360 độ không góc chết.

Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy sẽ không thể thuộc về một Alpha vừa hủy dung, vừa tàn phế. Lục Kiêu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng ngổn ngang trăm vị, thống khổ sao? Chắc là tiếc nuối mới đúng.

Một chén canh ấm lại được đưa đến trước mặt anh: “Anh uống chút canh, làm ấm dạ dày.”

Lục Kiêu ừ một tiếng, dùng muỗng chầm chậm uống canh. Lăng Sầm ăn no liền ngồi chống cằm nhìn anh ăn cơm.

Lục Kiên ngồi đó nhìn rất có khí chất, eo lưng thẳng tắp, động tác dùng cơm cực kỳ quy củ quý tộc, chỉ là mặt nạ trên mặt có hơi vướng víu.

“Hay là anh đem mặt nạ tháo xuống đi.” Lăng Sầm đề nghị.

Lục Kiêu theo bản năng đưa một tay lên giữ mặt nạ lại, tẻ nhạt mà mở miệng: “Cậu vì cái gì mà cứ luôn muốn ta tháo nó xuống?” Cậu không sợ sao? Lục Kiêu trong lòng lại thêm một câu hỏi.

Lăng Sầm nhìn xung quanh rồi nói: “Trong phòng chỉ có hai đứa tụi mình, anh không cần lo lắng người khác sẽ thấy mà nói này nói kia, em lại là vợ của anh nha, nhìn mặt chồng mình có gì là không được?”

Nói rồi cậu chồm người tới: “Nào, cho em xem đi.” Khí thế lúc này lại vừa mang tính dụ hoặc, vừa mang tính xâm lược, vậy mà làm Lục Kiêu xém chút xúc động mà thực sự tháo xuống.

Khi mặt nạ hơi nhấc khỏi mặt, không khí tràn vào khe hở thoáng lạnh làm anh giật mình bừng tỉnh, lập tức áp sát nó vào mặt lại.

Lăng Sầm hoàn toàn thất vọng mặt dài cả ra.

Lục Kiêu lại khuyên nhủ: “Sớm hay muộn rồi cậu cũng sẽ rời đi, việc gì phải tò mò ta trông thế nào? Mặt ta sẽ dọa cậu gặp ác mộng mất.”

Lăng Sầm nghe xong lời này lại càng tức giận. Đời trước rõ ràng là cậu chống cự thì đêm tân hôn đã bị ăn sạch, rồi còn phải thấy cả bộ dáng của Lục Kiêu. Như thế nào đời này cậu trăm sự thuận theo, Lục Kiêu lại tránh cậu như tránh tà. Hông lẽ nghiệp quật là có thật?

Cậu đứng dậy, kéo cửa bỏ ra khỏi phòng, động tác thì có vẻ mạnh bạo nhưng đi thì lại thật chậm, muốn chờ Lục Kiêu kéo mình lại. Vậy mà Lục Kiêu chả thèm nhúc nhích, vẫn tiếp tục ngồi im ăn cơm.

Cậu ấy đi rồi, cậu ấy cuối cùng cũng chịu không nổi mà bỏ đi rồi. Cậu ấy nên đi từ sớm. Cậu ấy xinh đẹp như vậy, xứng đáng một Alpha tốt hơn, cần gì ở bên một người tàn phế như anh, chính anh còn chịu không được bản thân mình. Lục Kiêu sa vào suy nghĩ tiêu cực, đáy mắt một mảng ám trầm. Tính cách anh cũng không có gì tốt, cậu ấy đi là đúng.

Còn chưa thoát khỏi suy nghĩ luẩn quẩn thì phía sau đã có người quay lại, đứng sau lưng anh bất đắc dĩ mà nói: “Sao anh không chịu dỗ em một chút?”

Im lặng một chút, Lăng Sầm tiến gần, ngồi xuống bên cạnh, đem đầu dựa vào vai anh mà cọ cọ, y như thú con làm nũng, mang theo giọng mũi mà rù rì: “Tụi mình định ra một cái quy tắc, mỗi khi em giận, anh phải dỗ dỗ em một chút nha.”

Lục Kiêu nhướng mày nhìn cậu, Omega xưa nay vì được sủng mà toàn là người cao ngạo. Thái độ đối xử giống như anh, các Omega khác tránh còn không kịp, ai lại tự giận rồi tự quay lại mà nói những lời này. Sao tính cách Lăng Sầm lại có thể tốt đến mức này!?

Lại nghe bên tai âm thanh càng thêm nỉ non: “Em đảm bảo, em rất là dễ dỗ…Anh chỉ cần chịu dỗ em một chút thôi, rất nhanh em sẽ không tức giận nữa.”

Lục Kiêu nhìn qua Lăng Sầm đang dựa trên vai mình, đầu hơi nghiêng, đôi mắt khẽ khép, rũ xuống một hàng mi đen dài như chiếc quạt, làn da trắng mịn màng như men sứ, anh nhìn mà mê say.

Sau đó Lăng Sầm ngẩng đầu lên, Lục Kiêu cảm thấy trên mặt nạ khẽ đè xuống, là một nụ hôn. Nụ hôn như một tảng đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh mịch, làm lòng anh nhộn nhạo nổi lên tầng tầng sóng nước.

Lục Kiêu hàm hồ mà đáp: “Ta biết rồi.”

Lăng Sầm ngồi thẳng dậy, lấy một đôi đũa bắt đầu gắp thức ăn cho anh, giống như chưa có gì xảy ra.

Lục Kiêu cảm thấy tình trạng bây giờ và buổi sáng có vẻ giống nhau, do dự có nên lại quát một tiếng như lúc đó hay không. Cuối cùng thì quyết định không nói gì, im lặng mà ăn xong bữa cơm. Khách quan mà đánh giá thì tay nghề của Lăng Sầm cũng thật tốt, đồ ăn làm ra cũng hợp khẩu vị của anh.

“Anh ngồi đây một lát, em đem đồ ăn dọn xuống, sau đó lại lên với anh, sau đó nữa chúng ta cùng đi dạo tiêu thực nha? Em thấy trong vườn có một cái hồ rất đẹp, anh đi cùng em đến đó đi, được không?”

Lục Kiêu không thèm mở miệng nữa, cậu ấy thật sự quá to gan rồi, không biết có giả bộ không sợ hay không sợ thật, mà thời thời khắc khắc dính đeo bên cạnh mình.

Lục Kiêu không đáp nên Lăng Sầm tự mặc định im lặng là đồng ý, lại hôn anh một cái, rồi vừa ngâm nga một ca khúc vừa dọn dẹp chén đĩa đem xuống lầu.

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Chúng ta cho nhau một chút không gian riêng, bảo trì khoảng cách nha (//ω//)

Lăng Sầm: Này là quả báo a, nghiệp quật a, tự vả a….Ngày trước thì mắng chửi người ta, để bây giờ muốn ở gần bên lại bị người ta xua đuổi. o(╥﹏╥)o