Tống Cảnh Nghi nào dám cầm chổi lông gà, hắn ngay cả cầm sợi dây nhung đánh cũng không nỡ.
Nhưng có thể ăn chút đậu hũ nha.
"Bé con, tiên sinh khó chịu quá.".
Truyện Đông Phương
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền áp trán mình lên trán hắn, "Tiên sinh đâu có nóng đâu."
Tống Cảnh Nghi nắm lấy bàn tay đang nẹp hết các ngón của cậu đặt lên đũng quần đã trồi lên một cục của mình.
"Em xem, nó khó chịu, sưng hết lên rồi."
Tiêu Dạ Nguyệt đỏ mặt xấu hổ vội rụt tay lại quay mặt đi.
"Nhưng tay em đang bị đau mà.
Hay tiên sinh tự giải quyết đi." Nói xong cậu vội tụt xuống khỏi đùi hắn tính bỏ chạy.
Nhưng Tống Cảnh Nghi nào có tha, hắn nhanh tay nắm cổ tay cậu kéo lại.
"Không dùng tay cũng được, anh chỉ em cách khác."
Tiêu Dạ Nguyệt ngượng ngùng lấy cánh tay che mặt, "Em muốn về nhà."
Tống Cảnh Nghi bắt đầu dụ dỗ, "Không phải em thích ăn chân gà cay sao.
Em giúp anh làm cho nó hết sưng, anh trả lại chân gà cay cho em."
Chiêu này chưa bao giờ lỗi thời, Tiêu Dạ Nguyệt ham ăn đã động tâm.
Cậu ngồi trở lại trên đùi hắn cười hì hì, "Tiên sinh hứa rồi đó."
"Anh đã bao giờ nói dối em chưa."
Tiêu Dạ Nguyệt chưa bao giờ ăn chân gà cay, cậu đã thèm thuồng từ sáng đến giờ rồi.
Tiêu Dạ Nguyệt đứng dậy ngoáy ngoáy mông, "Tiên sinh cởi quần em đi, mau mau lên."
Tống Cảnh Nghi sững sờ.
Chủ động đến vậy sao? Chân gà cay quan trọng đến như vậy sao?
Tống Cảnh Nghi vỗ lên mông cậu một cái kéo cậu ngồi thụp xuống.
Hắn ngồi ở trên ghế xoay cúi đầu vuốt ve cái cằm ngấn ngấn mỡ của cậu.
"******* như vậy sao, biết kêu anh cởi quần rồi."
Tiêu Dạ Nguyệt đỏ mắt, cậu ngẩng đầu lên ấp úng nói, "Không phải tiên sinh nói làm một lần là trả lại hết đồ ăn cho em sao?"
Suy xét đang cái tay còn đang nẹp của cậu, Tống Cảnh Nghi tự cởi khóa quần móc thằng con của mình ra.
"Không cọ mông em.
Dùng miệng."
Tiêu Dạ Nguyệt còn đang hoa mắt nhìn "chim điểu" trước mặt.
Cậu nuốt nước bọt cái ực.
"Không thể dùng mông sao?" To như vậy.
Lần trước cậu phải há thật to mới ngậm được vào, rất khó chịu, khó thở.
Tống Cảnh Nghi đưa một tay ra sau vuốt nhẹ lên gáy cậu khiến cậu run lên, giọng nói hạ xuống đầy từ tính, "Không phải lần trước anh chỉ em rồi sao.
Không ngậm hết cũng được, tưởng tượng như lúc em liếm kem que vậy."
Ngay lúc khoang miệng ấm áp của Tiêu Dạ Nguyệt bao bọc lấy đầu của "chim điểu", Tống Cảnh Nghi suýt nữa thì bắn luôn.
Chin nỗi, hắn chính là không có tiền đồ như vậy.
Thật sự quá sướng.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế lại được không cho chim điểu cất cánh bay.
Tống Cảnh Nghi thích nhất là ngắm nhìn gương mặt lúc này của Tiêu Dạ Nguyệt.
Đôi mắt to tròn luôn tỏa sáng của cậu như không nhuốm bụi trần lúc này hơi khép hờ mê ly mà nhìn từng tấc thịt của chim điểu, cái lưỡi xinh xắn của cậu đánh từng vòng lướt qua thân của chim điểu, sau đó lại ngậm phần đầu vào, mút nhẹ.
Tống Cảnh Nghi không kiềm chế được mà hơi ấn nhẹ đầu cậu để đưa con trai hắn vào sâu hơn, nơi ấm nóng nhất.
Hắn nhớ lại cái cảm giác mà tiến sâu vào trong cơ thể cậu, còn cái miệng nhỏ hồng hào của cậu cũng mút chặt lấy hắn, bao học hắn không buông.
Trong căn phòng làm việc vang lên từng tiếng nhóp nhép rên rỉ không dứt, còn có tiếng thở dốc, âm thanh, hình ảnh như hòa vào nhau tạo lên một bức tranh nhuốm đầy dục vọng.
Ngay lúc Tống Cảnh Nghi sắp bắn thì có tiếng gõ cửa, tiếp đó Hạ Thanh Dương mở cửa đi vào, theo sau còn có hai người đàn ông khác.
"Sếp, giám đốc phụ trách dự án khu thương mại trung tâm tìm gặp."
Tống Cảnh Nghi chỉ kịp đẩy bé con của hắn vào sâu trong gầm bàn, quần cũng không kịp kéo.
Tiêu Dạ Nguyệt còn sợ đến chym cũng không thèm nhả mà cứ ngậm.
Tống Cảnh Nghi khôi phục nét mặt rất nhanh.
Một giây trước hắn còn chìm đắm trong dục vọng, giây sau đôi mắt đã quay trở lại trạng thái nghiêm túc chuyên tâm làm việc, thậm chí còn có chút sắc bén của người ở trên thương trường.
Hai giám đốc phụ trách bước vào bắt đầu báo cáo tình hình, người này thay phiên người kia nói.
Tống Cảnh Nghi chống tay lên đầu hơi cúi mặt xuống làm như đàn nghe, thực chất hắn chỉ đang ngắm nhìn vẻ mặt xấu hồ đến đỏ bừng lén của bé con bên dưới gầm bàn.
Thậm chí một tay khác của hắn còn đưa xuống vén mái tóc ướt mồ hôi dính trên trán của cậu sang bên, vuốt qua đôi mắt to tròn đến cái miệng còn đang ngậm chym điểu của cậu, rồi xuống cằm, mở nút áo sơ mi.
Tiêu Dạ Nguyệt sợ đến run, cậu chỉ biết đưa cánh tay lên đẩy đẩy bàn tay hư hỏng của Tống Cảnh Nghi ra.
Tống Cảnh Nghi mấp máy môi làm khẩu hình nói nhỏ với cậu.
"Tiếp tục đi nào."
Hai vị giám đốc: "Dạ? Chúng tôi vẫn đang nói đây ạ."
Tống Cảnh Nghi mất vui ngẩng mặt lên nhướng mày, giọng điệu tỏ rõ sự tức giận, "Thì tôi có nói gì sao?"
Hai vị giám đốc đang cầm báo cáo mà tay cứ run rẩy, đưa mắt nhìn nhau, lại tiếp tục cúi đầu đọc nốt báo cáo.
Tống Cảnh Nghi lại chống tay cúi mặt xuống, tay chạm đến đầu nhũ hoa hồng hồng nhéo một cái, ánh mắt quan sát nét mặt sửng sốt của cậu.
Tay hư là không biết điểm dừng, lại đang có người ở đây, tình cảnh này còn không phải quá kích thích sao.
Tống Cảnh Nghi xoa nhẹ *** *** ***, lại kéo áo sơ mi xuống xoa lên xương quai xanh, xoa khắp khuôn ngực trắng hồng của cậu.
"A, ưm...!ha...." Tiêu Dạ Nguyệt không nhịn được nữa mà run lên, bờ vai run rẩy, chân quỹ sụp xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, hai vị giám đốc tai cũng không có điếc, vừa nghe thấy tiếng rên này đã ngay lập tức dừng lại, ánh mắt dừng lên người ông chủ, lại từ từ hạ xuống nhìn cái bàn.
Thực ra là muốn xuyên thủng cái bàn nhìn xuống dưới xem bên dưới là cái gì.
Tống Cảnh Nghi cũng ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, hai bên nhìn nhau như có thần giao cách cảm.
"Tống tổng, báo cáo chúng tôi đã báo xong rồi, chúng tôi xin phép đi trước."
Vị giám đốc kia cũng gấp báo cáo còn vài tờ chưa đọc lại, "Đúng vậy đúng vậy.
Tống tổng cứ tiếp tục vui vẻ.
À không, ý tôi là tiếp tục làm việc."
Hai người kéo nhau đùn đẩy nhau ra ngoài, trước khi ra ngoài còn quay lại cười toe toét với Tống Cảnh Nghi.
Nhưng vừa ra đến ngoài đóng cửa lại thì vội rút khăn tay ra lau mồ hồi, còn chạy đến bàn làm việc của Hạ Thanh Dương trách cứ anh ta.
"Thư ký Hạ, cậu ghét tôi thì cứ nói một câu, sao phải dày vò tôi như vậy?"
Hạ Thanh Dương đang gõ báo cáo chẳng hiểu gì, mặt ngơ ngác.
"Dọa tôi muốn suy tin luôn rồi."
Hạ Thanh Dương xoay ghế ra nhìn mỗi ông cầm một tập báo cáo dày, "Hai người đọc rap hay sao mà báo cáo nhanh vậy? Còn nói khó hiểu cái gì đó? Tôi nói tôi ghét hai người lúc nào?"
Vị giám đốc vừa lau mồ hồi vừa nói, mắt đánh về phía phòng làm việc của Tống Cảnh Nghi, "Tôi nào đã báo cáo xong, còn mấy tờ đây nè.
Nhưng ai mà dám ở trong đó báo cáo nữa, cậu muốn tôi mất việc hay sao."
Hạ Thanh Dương lại càng không hiểu nhíu mày, "Trong đó thì làm sao.
Chẳng nhẽ cậu chủ nhỏ lại làm nũng sếp không cho sếp làm việc sao?"
Hai vị giám đốc đưa mắt nhìn nhau rồi quay ra đồng thanh nói, "Chỉ làm nũng bình thường thôi thì đã tốt."
Một vị giám đốc ghé sát lại gần thì thầm vào tai Hạ Thanh Dương, kể lại cho anh nghe những gì bọn họ nghe thấy, còn nhìn thì không nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy gương mặt mất hứng của sếp tổng khi bị phá chuyện tốt thôi.
Hạ Thanh Dương cũng kinh ngạc há hốc mồm, mắt nhìn về phòng làm việc của ông chủ, "Ông chủ lại dụ dỗ trẻ chưa vị thành niên nữa rồi sao?"..