Đó là một ngày trời âm u, nền đất ở sân vườn vẫn còn ẩm ướt đọng lại từng vũng nước nhỏ.
Cả tuần nay đều là những cơn mưa không báo trước như vậy, giữa tuần có một ngày nắng, hôm sau lại đổ mưa.
Tiết trời đầu mùa thu mang theo cả những ngọn gió se se lạnh.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh.
Qua một tuần sức khỏe vẫn vô cùng yếu, gương mặt hóp lại, sắc mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch, cả người đã không còn trắng trắng tròn tròn mũm mĩm của ngày trước.
Lúc này cậu đang ngồi trong phòng bếp ăn cháo.
Bát cháo nguội không biết đã được để từ bao giờ, nhưng cậu không còn sức, lười đứng dậy nên không mang đi hâm nóng.
Tống Cảnh Nghi thì đang ngồi trong phòng khách, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại.
Là điện thoại của đàn em hắn, báo với hắn đã biết được chỗ Ôn Dĩ Hằng đang ẩn náu rồi.
Nghe xong cuộc gọi hắn đi vào phòng bếp, lấy bút và giấy ghi lên đó vài chữ rồi đưa đến trước mặt cậu, sau đó thì xoay người rời đi luôn.
Đôi mắt Tiêu Dạ Nguyệt sưng húp vì ốm, cả người cậu đều đau nhức, chầm chầm ngẩng đầu khỏi bát cháo nhìn vào tờ giấy.
"Ăn xong nhớ uống thuốc."
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn xong cũng không có phản ứng gì khác, cậu lại tiếp tục ăn cháo, ăn xong thì đứng dậy đỡ tường mang bát vào bếp rửa rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.
Lấy được thuốc lại phát hiện ra nước ở bình đã hết, Tiêu Dạ Nguyệt thở dài một tiếng, cậu bỏ luôn thuốc vào miệng nuốt không rồi mệt mỏi nằm xuống giường.
Cơn sốt kéo dài vài ngày khiến cậu vô cùng mệt, đôi mắt nặng trĩu, cả người chỉ hơi cử động nhẹ thôi cũng đau nhức.
Uống thuốc xong cậu cũng thấy đỡ đi một chút, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, cậu lại nhớ về buổi chiều một tuần trước.
Buổi chiều hôm đó cậu đang ở nhà làm bánh ngọt thì nhận được tin nhắn từ thư ký của tiên sinh.
Thư ký của tiên sinh không phải thư ký Hạ nữa, anh ấy chết rồi.
Cậu ấy nhắn cho cậu, kêu cậu mong chóng đưa quần áo của tiên sinh đến một khu công trình nào đó.
Hai người họ đang đi khảo sát công trình thì dính mưa, vì tiên sinh cởi áo che cho cậu ấy nên cả người tiên sinh ướt hết, cậu ấy lo tiên sinh bị cảm nên dục cậu mau chóng đưa quần áo mới đến.
Thư ký mới của tiên sinh là một chàng trai rất đẹp và rất giỏi, vừa tốt nghiệp ở một ngôi trường danh tiếng, cả người đều là hơi thở của tuổi trẻ.
Cậu ấy từng đến đây vài lần lấy tài liệu mà tiên sinh bỏ quên.
Tiên sinh đưa cho cậu ấy chìa khóa nhà, cho phép cậu ấy ra vào nhà, phòng làm việc, phòng ngủ của hai người, còn nhờ cậu ấy lấy quần áo đến công ty thay, cùng cậu ấy đi tiệc, đi công tác.
Cậu ấy ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt sáng và vẻ mặt tri thức, đứng trong phòng khách nhíu mày nhắc nhở cậu đừng đi chân dính bùn đất đi vào trong nhà.
Nghĩ lại thì nhận ra cậu bị điếc nên cậu ấy khó chịu ghi ra giấy rồi đưa cho cậu, sau đó liếc ánh mắt kinh thường nhìn cậu rồi thẳng lưng ngẩng mặt đi ra ngoài.
Sau khi nhận được tin nhắn cậu cũng vội vàng đi lấy quần áo rồi bắt taxi để mang đến đó ngay.
Cậu không muốn tiên sinh bị bệnh, không muốn tiên sinh phải khó chịu.
Đợi đến lúc cậu đi đến địa chỉ được gửi thì thấy cổng đóng, bảo vệ công trình ở đó nói với cậu, cả ngày hôm nay mưa nên công nhân được nghỉ, sáng giờ cũng không có sếp nào đến thị sát.
Cơn mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, phòng bảo vệ cũng chỉ mới dựng tạm lên để canh vào ban ngày, trời tối sẽ đóng chặt cửa và ra về vì xung quanh đều đã xây tường cao và theo dõi qua camera.
Bảo vệ đưa cho một cái áo mưa để cậu đứng bắt xe, ông cũng mặc áo mưa và lên xe đạp về nhà.
Cậu vẫn còn nhớ cái cảm giác hạt mưa rơi đập vào mặt, cảm giác áo mưa giá rẻ thẫm đẫm nước mưa dính vào quần áo cậu, cảm giác trong tim hụt hẫng và bất lực, tủi thân mà bật khóc.
Con đường ấy vắng vẻ đến lạ thường, nó dài và rộng, chỉ có bóng người cậu nhỏ nhoi đi dưới cơn mưa, lặng lẽ lê từng bước chân để về nhà.
Trong tay cậu ôm chặt cái cặp xách nhỏ bằng bông hình con thỏ, cậu muốn giữ cho nó không bị ướt, nhưng cuối cùng nó vẫn ướt, cậu ôm nó mà nặng trĩu.
Con đường dài và những hạt mưa nặng hạt nhanh chóng khiến thân thể cậu mệt rã rời, cảnh vật trước mắt trở nên mờ nhạt, cậu cuối cùng cũng về đến nhà.
Cậu thấy tiên sinh cau mày đứng ở cửa, tiên sinh tức giận túm lấy tay cậu kéo cậu vào trong nhà, gắt lên hỏi cậu đi đâu.
Thấy vẻ mặt cậu ngơ ngác, tiên sinh như nhớ ra cậu bị điếc, vẻ mặt tiên sinh lại càng dữ tợn hơn.
Thư ký của tiên sinh đi đến kéo tay tiên sinh ra khỏi tay cậu, cầm khăn tắm choàng lên cho cậu, nói với tiên sinh: "Tống tổng, ngài đừng giận.
Có thể cậu ấy có việc gấp phải ra ngoài nên không kịp báo.
Cậu ấy đã bị ướt như vậy, phải mau đi tắm sạch nước mưa rồi lau khô người, nếu không nhanh sẽ bị cảm mất."
Vừa nói xong thì thư ký cười hòa ái dẫn cậu lên lầu, còn tốt bụng vặn nước nóng cho cậu, dặn cậu tắm nhanh kẻo bệnh rồi mới ra ngoài.
Cậu không biết bản thân đã ngồi ngốc trong bồn tắm bao lâu, chỉ là cảm giác từ nóng chuyển qua lạnh, cuối cùng được một vòng tay rộng lớn ôm lên khỏi bồn nước, đầu cậu cũng gục vào lòng người đó mà ngất đi.
Bên tai cậu ong ong những tạp âm đau đầu khiến cậu khó chịu mà nhăn mày, hơn thế nữa là tạp âm này át đi tiếng gọi mà tiên sinh gọi cậu.
Cậu không biết mình đã ngất đi bao lâu, đến lúc tỉnh lại chỉ thấy trước mắt như có hàng vạn vì sao, đầu đau, tay chân cũng đau, cái cảm giác như có xe ủi ủi qua vậy.
Cậu chống tay khó nhọc ngồi dậy tựa vào đầu giường, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
Căn phòng đã được kéo rèm, ánh nắng mùa thu từ bên ngoài hắt vào một cách ấm áp.
Cậu ngồi nhìn ngoài trời một lúc mới với tay cầm điện thoại lên xem thì biết bản thân đã ngủ hai ngày rồi.
Tiếng cách cửa vang lên kéo ánh mắt từ bên ngoài của cậu trở lại, người đi vào là dì giúp việc họ Tô được thư ký của tiên sinh thuê về hai tháng trước.
Dì Tô đi vào trên tay còn cầm theo bát cháo, vẻ mặt dì vẫn khó chịu khi nhìn thấy cậu.
Dì đặt bát cháo lên bàn, quắc mắt nhìn cậu bĩu môi một cái, cầm tờ giấy ghét bỏ ném đến trước mặt cậu rồi ra ngoài.
Dì nói cậu ăn nhanh rồi uống thuốc.
Tiên sinh đã đi công tác rồi.
Dì Tô chỉ được thuê đến để nấu cơm và dọn dẹp, làm xong sẽ trở về nhà.
Nhưng mấy hôm cậu ốm, tiên sinh thì đi công tác nên dì không về mà ở đây.
Một tối cậu đi xuống tầng rót nước thì thấy dì đang ngồi cắn hướng dương, ăn hoa quả xem ti vi ở phòng khách.
Dì thấy cậu đi xuống thì nhìn chằm chằm một độ, thấy cậu đi vào bếp rót nước thì cũng đi vào theo.
Cậu không hiểu dì theo vào làm gì, đến khi dì vô tình làm rơi bình nước của cậu cậu mới hiểu.
Hai ngày sau tiên sinh trở về, dì lại tốt bụng nấu những món ăn nóng hổi cho cậu, dặn cậu nhớ ăn hết cháo, còn bóc thuốc để sẵn cho cậu.
Dì cười hiền từ với cậu, ân cần đo nhiệt độ cho cậu, nói với tiên sinh mấy ngày tiên sinh đi cậu đã đỡ hơn rất nhiều rồi, còn ra vườn chơi.
Buổi tối tiên sinh về phòng lại đo lại nhiệt độ cho cậu, sau đó gọi bác sĩ đến, truyền cho cậu thêm ba chai nước.
Lúc đó cậu đã nhìn chằm chằm tiên sinh thật lâu, tiên sinh cũng dịu dàng nắn tay cậu, dặn cậu đừng ra ngoài chơi, chú ý sức khỏe, uống thuốc đều đặn, khỏi ốm tiên sinh sẽ đưa cậu đi chơi nếu cậu muốn.
Tiên sinh trong ký ức của cậu giống như đã trở lại, dịu đang thủ thỉ với cậu mặc dù tiên sinh vẫn luôn nghĩ cậu bị điếc.
Khi có mặt người ngoài, tiên sinh sẽ không dịu dàng như vậy nữa, biến thành một người khác, lạnh nhạt, châm chọc cậu.
...............
Một giấc ngủ lại giống như một giấc mộng dài, lúc cậu tỉnh lại thấy cả mặt ướt đẫm đều là nước mắt, đôi mắt cũng trở nên vừa đỏ vừa xót.
Hôm đó tiên sinh trở về trong sự tức giận, hình như tiên sinh lại không bắt được Ôn Dĩ Hằng.
Khi tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu đang đi xuống đã hùng hổ đi lên kéo cậu trở lại phòng, khóa cửa lại.
Mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của cậu, tiên sinh nói cậu không khỏe thì đừng ra ngoài, chỉ là muốn tốt cho cậu.
Tiên sinh đã nhốt cậu lại.
Buổi tối tiên sinh còn nói cậu không khỏe, đến đêm tiên sinh lại thô bạo mà làm cậu, dày vò cậu, lăn cậu qua lại như một con rối.
Một đêm dày vò khiến cậu lại sốt cao không giảm, bác sĩ lại đến nhà tiêm cho cậu, cánh tay bị tiêm nhiều đến vừa đau vừa nhức còn sưng lên.
Một lần bệnh này của cậu là đến hai tháng sau mới khỏi..