Lúc rảnh rỗi, Tiêu Dạ Nguyệt trừ thích đánh đàn ra thì còn thích nấu ăn.
Đây là sở thích của cậu sau khi bắt đầu đến ở cùng Tống Cảnh Nghi.
Mỗi ngày cậu đều học trực tiếp lớp học online của một người đầu bếp, đều trông đợi làm ra thành phẩm vừa ngon vừa đẹp để đợi tiên sinh về.
Hôm đầu tiên tiên sinh nói bận việc không thể về ăn tối được, cậu đành phải tự mình xử lý hết bàn ăn.
Đồ ăn tuy đẹp mắt nhưng lại không ngon, món mặn chát, món lại ngọt, món lại cay.
Cậu thầm nhủ, thật may mà tiên sinh không có ăn những món này, nếu không tiên sinh sẽ trêu cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt nghĩ vậy thì vừa vui vừa buồn mang thức ăn không ăn hết đi đổ.
Buồn vì cậu không nghĩ tài nấu nướng của cậu lại kém như vậy.
Rõ ràng thầy đã chỉ rất tận tình, đồ ăn cậu nấu ra vẫn là nuốt không nổi.
Sau khi dọn dẹp xong ở bếp cậu sẽ đi đến phòng khách xem bộ phim truyền hình tám giờ đang nổi, xem xong sẽ lại đi đánh đàn.
Lúc nhìn đến đồng hồ đã là mười giờ, cậu có chút lo lắng đứng dậy đi ra ngoài cửa, ánh mắt dõi ra cổng.
Từ lúc cậu về đây ở với tiên sinh, tiên sinh chưa khi nào về muộn như vậy.
Từng giây từng phút trôi qua, cơn gió mùa thu se lạnh thôi qua khiến da Tiêu Dạ Nguyệt như đang co lại, nhưng cậu vẫn cố chấp ngồi ở bậc thềm đợi tiên sinh về.
Tiên sinh chỉ nói với cậu là không thể về ăn tối, bây giờ đã qua giờ tối, đã là đêm rồi.
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, tiếng chuông ấy là thứ âm thanh duy nhất vang lên giữa ngôi nhà rộng lớn tĩnh lặng, nó cũng như gõ vào đại não Tiêu Dạ Nguyệt để cậu tỉnh táo hơn.
Tiêu Dạ Nguyệt bất an lấy điện thoại gọi cho Tống Cảnh Nghi.
Tiếng chuông vang lên rất dài, từng tiếng tút tút như khiến trái tim Tiêu Dạ Nguyệt co rút.
Cậu sợ....!Sợ tiên sinh sẽ bỏ đi giống như cha, sợ tiên sinh sẽ lại bỏ cậu lại.
Ngay khi tiếng tút cuối cùng vừa dứt, đầu bên kia đã bắt máy, một giọng nói cáu kỉnh đáp lại.
"Alo."
Tiêu Dạ Nguyệt mấp máy môi, tay quơ quơ vài lần lại nhận ra tiên sinh không thể nhìn thấy được, cậu bất lực đến rơi nước mắt.
Vốn là muốn gọi hỏi tiên sinh có sao không, bây giờ đã nghe được giọng rồi, người hẳn nhiên là an toàn.
Giọng Tống Cảnh Nghi bên kia có vẻ rất mất kiên nhẫn.
"Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
Sau đó hắn im lặng vài giây như nhớ ra điều gì đó, giọng tuy đã hạ xuống nhưng vẫn nghe ra sự khó chịu.
"Anh xin lỗi.
Đêm rồi em không ngủ, sao lại gọi điện thoại cho anh? Em nói chuyện không tiện thì cứ nhắn tin là được.
Anh còn đang bận, cúp máy trước đây."
Tống Cảnh Nghi nói xong, lại phiền muộn vò tóc và cúp máy, Tiêu Dạ Nguyệt cũng nhận được những tiếng tút dài.
Ngay sau đó cậu đã nhận được một tin nhắn ghi nguyên si lại câu nói vừa rồi của Tống Cảnh Nghi.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng không tức giận việc Tống Cảnh Nghi nhanh tắt máy, hai người vốn đã giao hẹn từ trước là sẽ nhắn tin với nhau vì cậu không thể nói chuyện được.
Chỉ là cậu không thích giọng điệu nói chuyện vừa rồi của tiên sinh, nó khiến cậu rất không thoải mái.
Tiểu Dạ Nguyệt nhắn hỏi tiên sinh đang ở đâu, đã muộn rồi sao còn chưa về, cậu còn kèm thêm meme lo lắng để biểu lộ tâm trạng hiện tại của mình.
Tống Cảnh Nghi rất nhanh trả lời lại: "Em cứ ngủ trước đi.
Hôm nay anh còn bận rất nhiều việc, vài giờ nữa mới về."
Tống Cảnh Nghi chẹp một tiếng tắt điện thoại ném qua một bên, tay day day trán, lại nhìn đến mớ tài liệu triển khai kế hoạch sắp tới, đầu lại đau.
Thầm mắng, tại sao trước kia hắn không thấy Tiêu Bằng bận bù đầu, mà sao đến lượt hắn thì cái gì cũng phải đến tay.
Ở bên kia Tiêu Dạ Nguyệt đọc xong tin nhắn thì buồn thiu một chút.
Nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại được tâm trang đứng dậy đi đóng tất cả cửa, để đèn ở phòng khách và đi lên lầu hai trở về phòng ngủ.
Căn phòng ngủ rộng lớn được sơn bằng gam màu ấm áp, lại thêm ánh đèn ngủ màu vàng, nó dường như là thứ ấm áp nhất trong mắt Tiêu Dạ Nguyệt ở hiện tại.
Cậu vùi đầu xuống gối, chăn đắp đến cổ, cả người co lại nghiêng người ngủ.
Trước khi ngủ cậu còn mong trời mau sáng, cậu đã một ngày không được gặp tiên sinh rồi.
Có vẻ như lời mong ước của Tiêu Dạ Nguyệt quá nhỏ bé, ông trời không nghe thấy, ngày hôm sau cậu tỉnh dậy thì tiên sinh của cậu vẫn chưa về.
Căn nhà rộng lớn vẫn chỉ có một mình cậu.
Ngay cả chú làm vườn cũng không dậy sớm bằng cậu.
Cậu lại một mình ở dưới sân vườn tập thể dục buổi sáng, chạy bộ, sau đó tự vào bếp nấu một nồi cháo thịt băm, một mình ngồi ăn hết hơn nửa nồi.
Đến lúc này bên ngoài mới có tiếng xe đi vào, cậu vội vàng đặt bát xuống lao nhanh ra ngoài.
Tống Cảnh Nghi bước xuống xe với bộ dáng mệt mỏi, đầu tóc hơi rối, áo sơ mi nhăn nhúm, cà vạt đã cởi ra vắt trên tay cùng áo vest.
Tiêu Dạ Nguyệt đứng ở bậc thềm ghi vội vài chữ lên tờ giấy và đứa nó cho Tống Cảnh Nghi khi hắn chuẩn bị bước vào nhà.
"Tiên sinh, em có nấu một nồi cháo, anh có muốn ăn trước rồi mới đi ngủ không?"
Cậu biết, tiên sinh là làm việc cả đêm rất mệt.
Tống Cảnh Nghi tiện tay đưa áo cùng cà vạt cho cậu, tay cầm lấy cây bút trong tay cậu ghi lên tập giấy nhớ cậu đang cầm.
"Anh không đói, em cứ ăn đi.
Anh đi ngủ, em nhớ ngoan đừng làm phiền.
Đừng có đánh đàn."
Ghi xong lên giấy thì Tống Cảnh Nghi cũng xoay người đi thẳng lên lầu.
Tiêu Dạ Nguyệt là một bé ngoan, cậu biết sau khi cha cậu mất, tiên sinh là người giúp cậu quản lý công ty của cha.
Công ty của cha bự thật bự, trước kia cha cậu cũng bận nhưng còn có chú Vương giúp, nhưng bây giờ chú Vương cũng mất rồi, tiên sinh không có ai giúp hết cho nên chắc chắn rất mệt, sẽ nhanh bạc đầu hơn cả cha cậu.
Nhưng không sao hết, cậu sẽ không chê tiên sinh già.
Bé ngoan Tiêu Dạ Nguyệt nghe lời không luyện đàn, ăn xong thì rửa bát rửa xoong rồi chạy ra sân vườn phụ giúp chú làm vườn tỉa hoa.
Chú làm vườn rất hiền, còn tận tình chỉ cậu cách chiết hoa, một cây hoa có thể cho ra nhiều hoa hồng với nhiều màu khác nhau.
"Cậy chủ nhỏ, đã trưa rồi, nên vào nghỉ ngơi thôi."
Quá mải mê làm việc nên câu quên mất.
Sau khi thu dọn đồ gọn gàng vào cùng chú làm vườn, cậu trở lại trong phòng để thay quần áo trước.
Quần áo của cậu đều nhem nhuốc màu bùn đất, trên mặt và tay chân cậu cũng lấm lem cả.
Để không đánh thức tiên sinh nên tay chân cậu rất nhẹ nhàng, còn mang quần áo qua phòng bên cạnh tắm rồi mới xuống nấu đồ ăn trưa.
Cậu không giỏi nấu ăn nên chỉ mày mò làm vài món đơn giản, canh nấu, đậu phụ chiên, thịt xào.
Sau khi nấu ăn xong, nghĩ đến tiên sinh cả đêm làm việc vất vả, sáng cũng chưa ăn nên cậu lên lầu muốn gọi tiên sinh dậy ăn trưa trước.
Lúc này cậu mở phòng đi vào thì Tống Cảnh Nghi đã dậy rồi, hắn đang đứng trước gương trong phòng thay đồ mặc quần áo.
Tiêu Dạ Nguyệt đi đến dùng ký hiệu để hỏi.
"Tiên sinh, anh lại phải đến công ty sao?"
Tống Cảnh Nghi liếc mắt nhìn cậu, tâm tình không rõ vui buồn, tùy tiện dùng ký hiệu đáp lại cậu.
"Đúng vậy.
Thời gian này công ty rất nhiều việc, có thể tối nay anh sẽ lại không về nhà.
Em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh."
Tiêu Dạ Nguyệt đi đến lựa một cái cà vạt muốn đeo cho Tống Cảnh Nghi nhưng Tống Cảnh Nghi cản lại.
"Anh không đeo cà vạt.
Em nấu ăn sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy vui vẻ gật đầu, đặt lại cà vạt vào chỗ cũ.
"Anh ăn trưa xong rồi đi."
Tống Cảnh Nghi chậc một tiếng, cau mày quay lại.
"Em đừng vào bếp, muốn ăn gì thì gọi người mang đến.
Em không biết nấu ăn, để cả người ám mùi như vậy, không cẩn thận lỡ làm cháy nhà thì sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy thử ngửi quần áo mình đang mặc, rồi nhăn mặt đáp lại: "Em có thấy mùi gì đâu."
Tống Cảnh Nghi đưa tay đẩy nhẹ cậu ra, "Được rồi.
Em đi ăn đi.
Anh phải đi đây."
Tiêu Dạ Nguyệt chạy theo Tống Cảnh Nghi xuống nhà, vốn còn mỉm cười mong chờ nụ hôn chào tạm biệt, nhưng tiên sinh của cậu cứ như vậy đi nhanh ra ngoài, đầu cũng không khoảnh lại chào cậu, nụ hộ tạm biệt lần đầu tiên sau bao ngày tình nồng từ hôm nay đã biến mất.
Tiêu Dạ Nguyệt một mình ăn trưa, đi ngủ trưa, chiều dậy luyện đàn, vào lớp học nấu ăn, ăn tối, xem phim và đi ngủ.
Cuộc sống một ngày của cậu chỉ xoay quanh những điều như vậy, cuộc sống của người cậu gọi là tiên sinh lại phong phú hơn nhiều.
Hắn không đến công ty làm việc, hắn có hẹn với đám bạn đến một trang trại cưỡi ngựa chơi, buổi tối đi câu lạc bộ đêm, chơi mệt sẽ vào khách sạn ngủ, hôm sau sẽ đến thẳng công ty làm việc, thư ký sẽ chuẩn bị sẵn đồ mới cho hắn ở trong phòng nghỉ..