Tiêu Dạ Nguyệt còn đang nghe Lâm Nghị phân tích không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nhưng Tống Cảnh Nghi lại thu hết biểu cảm của họ vào mắt, có thương hại, có mỉa mai, có cái lắc đầu chẹp miệng tiếc nuối, còn có nụ cười thì thầm với nhau.
Hắn lặng lẽ dịch ghế lên một chút nghiêng người để chặn ánh mắt của đám người đó.
Bé con của hắn không phải người ai cũng có thể nhìn vào mà bàn tàn, càng chẳng cần sự thương hại gì của họ.
Còn nếu như là cười cợt mỉa mai....!Ha, hắn cũng không ngại mắc thêm cái tội.
Một buổi học nhanh chóng kết thúc.
Lớp học chỉ có thầy giáo lên đứng lớp vào buổi sáng, buổi chiều học viên tự đến lớp luyện tập, ăn trưa và nghỉ trưa có thể tùy ý ở trường hoặc ở ngoài.
Tống Cảnh Nghi vốn muốn ra ngoài ăn sau đó thuê một khách sạn để cậu nghỉ ngơi.
Tiêu Dạ Nguyệt lại chưa bao giờ được ăn cơm ở trường, cậu tò mò không biết sẽ như nào.
Tống Cảnh Nghi chỉ có thể gật đầu dắt tay cậu cùng đi đến nhà ăn của trường, trên đường đi thì gọi chị Hạ Thanh Dương, kêu anh và Cảnh Tuyên tự tìm chỗ nào đó ăn.
Mắt Hạ Thanh Dương đảo một vòng các nhà hàng, quán ân xung quanh, "Ông chủ, vậy ông chủ chuyển tiền đi."
Tống Cảnh Nghi dừng bước chân: "Tại sao tôi phải chuyển tiền cho cậu?"
"Lúc sáng trên xe không phải ông chủ bảo buổi trưa sẽ đãi mọi người đi nhà hàng tây sao.
Em kiếm được một nhà hàng rồi nè, giờ ổng chủ không đi nữa thì cũng phải chuyển tiền để em vô ăn chưa.
Em không có mang tiền đâu."
Khóe miệng Tống Cảnh Nghi giật giật, "Anh tự trả bằng điện thoại, không phải đang dùng điện thoại đó sao?"
Hạ Thanh Dương lời lẽ hùng hồn, "Thì hết tiền ở trong điện thoại nên mới kêu ông chủ chuyển đó."
Cảnh Tuyên vừa đi mua nước trở về nghe được đoạn đối thoại như vậy.
Bước đến cầm lấy điện thoại lên lãnh đạm nói: "Cúp đây."
Động tác vừa nhanh vừa gọn tắt điện thoại trả lại cho Hạ Thanh Dương.
Hạ Thanh Dương kêu lên: "A, cậu làm gì vậy? Tôi đang kiếm tiền để trưa nay ăn nhà hàng Tây đó."
Cảnh Tuyên vặn mở nắp chai đưa cho Hạ Thanh Dương, đợi anh uống xong thì cầm lấy cũng ngửa đầu lên uống hết nước trong chai rồi đóng nắp ném vào thùng rác ở gần đó.
Hạ Thanh Dương còn đang muốn gọi lại vòi tiền từ chỗ Tống Cảnh Nghi nên không để ý.
Kéo tay người đi về phía nhà hàng Tây trước mặt, "Tôi có tiền, anh muốn ăn gì thì cứ gọi."
Nhưng Hạ Thanh Dương còn xoắn xuýt.
Dù sao người ta cũng chỉ là một vệ sĩ nhỏ nhoi, kiếm tiền không dễ hơn mình, nhà hàng Tây lại đắt đỏ.
"Thôi, để bữa nay tôi mời."
Cảnh Tuyên không nói lời nào vừa nắm cổ tay kéo Hạ Thanh Dương đi vào nhà hàng Tây vừa thao tác mở điện thoại lên, sau đó đưa số dư tài khoản đến trước mặt Hạ Thanh Dương.
"Bình thường tôi không làm gì đến nên tiền vẫn còn một ít."
Hạ Thanh Dương đã chẳng còn bước đi nổi nữa rồi.
Sáng nay vừa chứng kiến một món quà “nhỏ” là một chiếc siêu xe Bugatti, đến trưa lại chịu đả kích trước câu nói “vẫn còn một ít”.
Ít là còn nhiều hơn số dư của anh đến cả chục lần, đủ mua mấy cái siêu xe, thêm căn biệt thư hướng ra biển, rồi ngồi ăn hưởng phước đến già.
A, anh quên mất.
Người ta là làm vệ sĩ cho cậu chủ nhỏ Tiêu gia.
Tiêu gia gia, ông trùm ngành kinh tế nước Y, thì sao Cảnh Tuyên có thể chỉ là một vệ sĩ nhỏ nhoi với lương ba cọc ba đồng được.
Anh mới là người đi làm công ăn lương, lương ba cọc ba đồng mới mua được căn hộ nhỏ, làm tài xế lái con xe sang của ông chủ.
Đến khi menu được chế tác tinh xảo đẩy đến trước mặt, Hạ Thanh Dương đã chẳng còn cái gì mà xoắn xuýt nữa.
Cầm lên, chọn món bò bít tết thượng hạng mình ao ước đã lâu, lại chọn thêm loại rượu vang mà mình đã nhìn đến chảy nước miếng nhiều lần.
Hạ menu xuống, Hạ Thanh Dương lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Tuyên cười đến mắt cũng cong.
Anh xấu hổ nâng menu lên, lẩm bẩm: "Có phải trông mình nhà quê lắm không? Không biết xấu hổ như vậy."
Nhưng Cảnh Tuyên đã rất nhanh thu lại nụ cười trở về dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, lấy menu gọi thêm vài món, không nhắc lại chuyện vừa rồi mà nói sáng chuyện khác rời đi sự chú ý của Hạ Thanh Dương.
........
Tống Cảnh Nghi đưa Tiêu Dạ Nguyệt đến nhà ăn.
Ở đây mỗi khóa sẽ chia thành các phòng ăn khác nhau chứ không ăn chung.
Dẫn Tiêu Dạ Nguyệt đến phòng ăn số ba dành cho năm ba, lại nhìn hàng người đang xếp hàng lấy cơm ở bên kia.
"Dạ Dạ, em ngồi xuống đây trước đi.
Anh đi xếp hàng lấy cơm."
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn hàng người bên kia, gật đầu dùng thủ ngữ nói với Tống Cảnh Nghi.
"Vậy tiên sinh đi cẩn thận.
Em ngồi ở đây đợi."
Tống Cảnh Nghi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu rồ rời đi.
"Đúng là kinh tởm." Bàn bên cạnh đằng sau lưng Tiêu Dạ Nguyệt bỗng vang lên câu nói này.
Cậu theo phản xạ quay đầu lại nhìn, nhận ra cô gái ngồi đối diện bên kia là cô gái lúc sáng gặp, cô gái đi ra cùng anh trai có giọng nói ngọt ngào.
Cô gái cũng chẳng vì bị cậu bắt gặp mà im lặng, ngược lại nhếch môi cười nói với người đối diện.
"Ở nhà ăn, hai thằng con trai đứng hôn nhau, không coi ai ra gì sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt lúc này cũng biết là cô đang nói mình.
Cậu hơi ngượng ngùng, dù sao đúng là hành động vừa rồi của tiên sinh rất thân mật, thể hiện ở đây là không đúng.
Cậu vội cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi cô.
Cô gái cầm dĩa đâm vào miếng rau trong đĩa, "Còn không mở miệng nói ra được một câu xin lỗi."
Bấy giờ anh trai đối diện mới lên tiếng cản cô, "Thôi được rồi Tiểu Mẫn.
Cậu ấy cũng không nói chuyện được mà." Là anh trai có giọng nói ngọt ngào.
Cô gái Tiểu Mẫn lúc này a một tiếng, bật cười, "Mình quên mất.
Người ta bị câm mà.
Đến đi học còn có người kè kè đi bên cạnh, chẳng ra làm sao."
Lúc này Tiêu Dạ Nguyệt cũng hiểu là cô gái này đang châm chọc cậu, cậu xoay người ngồi lại vào ghế không để ý đến nữa.
Dù sao cũng là học tỷ, hơn nữa lời nói châm chọc nhưng cũng là nói đúng, cậu không thể làm lớn chuyện được.
Cậu liếc mắt nhìn tiên sinh đang đứng đằng kia cầm hai khay đựng thức ăn đợi xếp hàng, vừa lúc tiên sinh quay lại nhìn cậu cười, cậu liền thấy vui vẻ, nở nụ cười lộ núm đồng tiền.
Nếu là bạn học không có ý tốt vậy cậu cũng mặc kệ, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, cậu rất bận, mới không thèm để ý đến.
Lúc cậu bỏ ipad ra chuẩn bị chơi trò chơi đợi tiên sinh, một giọng nữ ở cạnh đó liền gắt lên.
"Triệu Mẫn, cô ăn nói quá đáng nó vừa thôi.
Cậu ấy câm thì ăn hết của nhà cô à? Người ta hôn trán nhau, cô ganh tị à? À, đúng rồi.
Mấy ngày nay tôi không thấy tên thiếu gia kia đến đón cô nữa.
Sao? Bị đá rồi nên đi ganh tị với người hạnh phúc à?"
Tiêu Dạ Nguyệt quay ra nhìn bộ dáng hùng hổ của cô gái mà sợ ngây người.
Cậu nhận ra, đây là cô gái ngồi trước cậu, vừa rồi bị thầy Lâm mắng vì không tập trung, tên Cố Linh Lan.
Triệu Mẫn cũng không ngồi im mà đập đũa đứng dậy.
"Cô mới bị đá, cả nhà cô mới bị đá."
Cố Linh Lan lập tức đốp lại ngay, "Phản ứng như vậy là bị đá thật rồi sao? Ai yo, hôm trước không phải cũng có người đứng trước cổng trường tặng hoa nút lưỡi sao? Bây giờ người ta chỉ hôn trán nhau có một cái đã ganh tị đến nổ đom đóm mắt rồi.
Tên thiếu gia kia bỏ cô chắc là cũng sáng mắt ra rồi."
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn Triệu Mẫn tức đến đỉnh đầu cũng muốn bốc khói nhưng không đáp lại được câu nào.
Cậu còn chưa kịp thu hồi lại ánh mắt thì Triệu Mẫn đã nhìn sang đây, chỉ tay vào mặt cậu quát lên:
"Nhìn cái gì? Lũ đồng tính luyến ái ghê tởm."
Tiêu Dạ Nguyệt ngây người, ánh mắt trợn to vì kinh ngạc.
Lần đầu tiên cậu nghe thấy câu nói như vậy mà không phải xem trên ti vi.
Cậu vẫn luôn biết tình yêu của cậu và tiên sinh là kiểu tình yêu không được nhiều người chấp nhận, họ chưa chấp nhận được hai người đàn ông yêu nhau.
Ngay cả luật pháp nước Y cũng không thông qua kết hôn đồng giới.
Lần đầu tiên bị người ta chỉ thẳng mặt chửi tình yêu của cậu và tiên sinh là ghê tởm, Tiêu Dạ Nguyệt qua giai đoạn sửng sốt liền cuộn chặt hai tay lại, còn chưa kịp làm gì thì đã có người nhanh hơn cậu, tặng cho Triệu Mẫn một cái tát siêu giòn.
Đại khái là tiếng vả vào mặt rất to và sát khí của người kia tỏa ra quá mạnh, ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của những người xung quanh.
"Tống Cảnh Nghi tôi từ trước đến nay chưa bao giờ đánh phụ nữ.
Cô nên cảm thấy may mắn vì mình là người đầu tiên.".