Tống Cảnh Nghi ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên, để cậu đối mặt với hắn, hai chân vòng qua kẹp qua hông hắn, hai tay thì vòng qua ôm cổ hắn, hai tay hắn thì nâng mông cậu để cậu không bị ngã.
Hắn cảm thấy tư thế này rất bình thường, bé con bị thương, hắn không muốn để bé con đi lại nhiều.
Tiêu Dạ Nguyệt thì nép vào ngực hắn, cậu cũng biết ngượng, cậu không dám ngẩng mặt lên luôn.
Hai cô nhân viên lại ôm tim chấm nước mắt.
Ôi chúa tôi, sống trên đời con được nhìn thấy những hình ảnh này, con đi ngủ cũng có thể cười.
Tống Cảnh Nghi cúi đầu nói cảm ơn hai cô nhân viên, Tiêu Dạ Nguyệt cũng ngẩng đầu lên cười tươi vẫy vẫy tay chào họ.
Lúc đi đường vì tư thế của hai người, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn.
Nhưng Tống Cảnh Nghi chẳng thèm để ý, chỉ chuyên tâm đi theo chỉ dẫn của bé con, còn nói chuyện vui với cậu.
Chú ngồi xe lăn nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, một chút bất ngờ hiện trên mặt cũng không có, ngược lại rất vui vẻ bơm thêm nhiều bóng bay, chỉ dạy hai người nặn thỏ nhỏ.
Sau khi nặn xong hai bé thỏ, Tống Cảnh Nghi đưa một xấp tiền cho chú, muốn cảm ơn chú vì giúp bé con tìm được hắn, cũng muốn cảm ơn vì hai con thỏ được nặn.
Vì nụ cười của Dạ Dạ, hắn cảm thấy một xấp tiền không đủ, nếu hắn mang nhiều hơn, hắn sẽ đưa hết.
Chú ngồi trên xe lăn tươi cười lấy một tờ, "Cảm ơn vì hai cậu đã trân trọng thành quả của tôi, đây là giá trị lớn nhất đối với tôi rồi."
Tống Cảnh Nghi cũng không ép, cất tiền lại vào túi, lúc về nhà cho người âm thầm giúp đỡ chú cũng được.
Tiêu Dạ Nguyệt và chú vẫy tay chào nhau.
Tuy rằng hôm nay đi chơi bị lạc tiên sinh, nhưng vẫn rất vui.
Tiêu Dạ Nguyệt muốn lần sau lại đến đây muốn học chú nặn ra thêm nhiều con vật nữa.
Lúc Tống Cảnh Nghi bế Tiêu Dạ Nguyệt ra chỗ để xe, mắt nhìn hết một vòng cũng không thấy Cảnh Tuyên đâu.
Cảnh Tuyên làm việc rất có nguyên tắc, Tống Cảnh Nghi không nghĩ anh ta lại rời vị trí, hơn nữa vừa rồi hắn gọi điện cho người này mãi không được.
Tống Cảnh Nghi một tay nâng bé con, một tay lấy điện thoại ra tính gọi lại lần nữa, chỉ là lúc tiếng chuông vang lên, hắn quay đầu lại thì thấy người từ đăng sau đang đi đến, đằng sau anh ta còn xuất hiện một người lẽ ra không nên có mặt ở đây.
"Lúc nãy chiêu võ cậu dùng là gì vậy? Chỉ tôi đi được không? Lúc đá chân lên, cậu thật sự rất ngầu, tôi muốn học chiêu đó."
Cảnh Tuyên mặt không cảm xúc đi thẳng, cũng chẳng đáp lại người kia.
Khi nhìn đến cậu chủ nhỏ đang được Tống Cảnh Nghi ôm trong lòng, đầu gối còn quấn băng gạt, mày hắn mới nhăn lại.
"Cậu thật sự không có suy nghĩ nhận đệ tử sao? Cậu nhìn tôi....!A, ông chủ..."
Hạ Thanh Dương hết sức ngạc nhiên.
Như thế nào ông chủ bị bệnh đến giọng cũng khàn đi sao lại đứng ở đây?
Tống Cảnh Nghi cũng ngạc nhiên.
Như thế nào tên thư ký của hắn không ở công ty chăm chỉ làm việc lại chạy theo Cảnh Tuyên xin làm đệ tử?
"Ông chủ không phải nói..
úm...ưm...."
Tống Cảnh Nghi dùng tốc độc sét đánh đặt Tiêu Dạ Nguyệt xuống chạy đến bịt miệng tên thư ký lắm miệng lại, còn thuận thế kéo anh ta ra xa, chất vấn: "Đang trong giờ làm việc, cậu không ở công ty sao lại ở đây?"
Hạ Thanh Dương ngược lại cũng không yếu thế: "Không phải ông chủ nói bị cảm, đi cũng đi không nổi sao?"
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn đến tóe ra tia lửa.
Mắt thấy Tiêu Dạ Nguyệt nhìn qua đây, Tống Cảnh Nghi kéo Hạ Thanh Dương quay lưng lại với cậu, nhanh chóng rút trong ví ra một chiếc thẻ màu đỏ dúi vào tay Hạ Thanh Dương, hạ giọng đe dọa.
"Đây là tiên thưởng của cậu.
Cậu biết phải làm gì rồi đấy."
Hạ Thanh Dương cầm lấy tấm thẻ đút vào túi áo trong, cười đến mặt muốn nở hoa, "Ông chủ, tiền không phải là tất cả, nhưng tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."
Hạ Thanh Dương nói xong quay lại chạy đến cạnh Tiêu Dạ Nguyệt, cười vui vẻ chào cậu, "Cậu chủ nhỏ, đã lâu không gặp."
Tiêu Dạ Nguyệt nghĩ, cậu với thư ký Hạ ngày hôm trước mới gặp nhau ở tiệc của công ty tiên sinh.
"Thư ký Hạ hôm nay cũng đến đây chơi sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt vừa hỏi anh ta xong, đằng trước liền có hai đồng chí cảnh sát đi đến.
Hạ Thanh Dương qua bên đó nói vài câu, lại quay lại kéo Cảnh Tuyên đến bên cạnh, lại tiếp tục nói gì đó.
Một đồng chí cảnh sát tay giống như đang múa trên giấy, ghi chép lại gì đó, ghi rất nhanh.
Một chốc sau hai đồng chí cảnh sát gật đầu tới đi.
"Có chuyện gì vậy?" Tống Cảnh Nghi cũng không nhịn được tò mò hỏi.
Hôm nay lúc Hạ Thanh Dương đang chôn đầu trong đống tài liệu gõ máy tính tạch tạch tạch thì chị gái anh ta gọi điện đến, nhờ anh ta đến khu công viên giải trí đón cháu gái.
Cháu gái anh ta hôm nay đi khu vui chơi theo hoạt động của trường mẫu giáo, nhưng vừa chơi được một chốc thì phát sốt, giáo viên còn phụ trách trông rất nhiều các bạn nhỏ nên không thể đưa về đành phải gọi người nhà đến phòng y tế khu vui chơi đón cháu về.
Lúc Hạ Thanh Dương vừa đến dừng xe bước xuống, vô tình lại chứng kiến một phi vụ bắt con trẻ con.
Anh ta không kịp nghĩ gì mà phi đến, nhưng mà khổ cái là anh ta chỉ có cái vẻ bề ngoài to cao, chứ võ vẽ thì chỉ đập chết được con ruồi.
Vì vậy bị tên bắt cóc đánh cho phải kêu cứu.
Trùng hợp làm sao Cảnh Tuyên lại ở gần đó, một cước đá bay tên bắt cóc đến bất tỉnh.
Đồng bọn của hắn ở trong xe đợi thấy vậy liên cầm theo một con dao ra, vung vài đường trước mặt Cảnh Tuyên, bị Cảnh Tuyên vặn gãy cổ tay, đánh cho hai mắt trợn trắng.
Hạ Thanh Dương quỳ trên đất miệng há hốc nhìn Cảnh Tuyên với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó chính là một màn vừa rồi, nhất định muốn làm đệ tử, học chiêu cước một cước đá người ta bất tỉnh.
Tiêu Dạ Nguyệt nghe xong cũng nhìn Cảnh Tuyên với ánh mắt cháy bỏng, Tuyên ca thật ngầu.
Tuy Tuyên ca luôn đi theo cậu, nhưng cậu cũng luôn ở trong nhà nha, không có gì nguy hiểm, Tuyên ca cũng không có đất dụng võ.
Cảnh Tuyên đối với ánh mắt sùng bái của hai người mặt vẫn lạnh tanh.
Còn Tống Cảnh Nghi thì mặt đen.
Hắn cũng rất ngầu, bé con cũng không nhìn hắn ngưỡng mộ như vậy.
Hạ Thanh Dương xin làm đệ tử bất thành, nhưng từ chỗ Tống Cảnh Nghi lươn lẹo lấy được số của Cảnh Tuyên, đắc ý ôm cháu gái lên xe lái cái vút đi mất.
Tống Cảnh Nghi có cảm giác, hắn không phải ông chủ, Hạ Thanh Dương mới là ông chủ.
Cảnh Tuyên nhìn Tống Cảnh Nghi nhớ đến cuộc gọi anh ta không nghe được, lại nhìn Tiêu Dạ Nguyệt, ánh mắt dừng lại ở hai đầu gối quấn băng gạc của cậu.
"Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu, về nhà sẽ tự chịu phạt."
Cảnh Tuyên cúi người 45° nhận sai, ánh mắt bao năm cũng chẳng nhìn ra là cảm xúc gì.
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu.
"Là em không đúng, để lạc mất tiên sinh rồi tự ngã, không phải lỗi của anh.
Lần sau em sẽ không như vậy nữa."
Tống Cảnh Nghi nghe bé con tự ôm hết lỗi về mình, lòng vừa chua vừa ngọt.
Cho dù bé con có sai cũng là lỗi của hắn, mọi hậu quả cứ để hắn gánh.
Vì vậy lúc đưa Tiêu Dạ Nguyệt về nhà gặp cha cậu ở cửa, Tống Cảnh Nghi suýt nữa ăn một đấm.
Tiêu Dạ Nguyệt ôm chặt tay cha cậu, liên tục dùng ánh mắt vừa năn nỉ, vừa làm nũng nhìn ông.
Hôm nay coi như Tống Cảnh Nghi thoát một cú đấm, nhưng hắn biết, đáng ra một năm hắn có thể rước bé con về nhà, nhưng vì chuyện này, một năm có thể biến thành hai năm a.
Đau khổ.
Lời tác giả: Truyện chủ yếu là nhẹ nhàng, sủng ngọt, cưng chiều của công với thụ.
Mọi drama đến nhanh mà đi cũng nhanh sẽ không gây ức chế hay phải động não nhiều, chủ yếu phát cơm chó là được.
À, trùm phản diện thì chắc có ngoại lệ, đất diễn nhiều hơn một chút..