Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 31: Đuổi theo chân tướng




“Anh hai, mấy tháng này để em ngủ một mình đi…….” Ánh mắt Diệp Phong có chút trốn tránh, cố ý nghiêng người, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thu dọn sách vở trên bàn.

Cánh tay đang gấp gọn chan màn của Diệp Cảnh hơi khựng lại, anh quay đầu lại nhìn.

“Sao Tiểu Phong lại đột nhiên nói như thế?” Anh miễn cưỡng mỉm cười, trên mặt vẫn mang theo vài phần dung túng, “Tiểu Phong muốn có không gian riêng sao?”

Diệp Phong nhắm mắt: “Em sắp thi đại học rồi, nên muốn tự phấn đấu thôi”.

“Nếu Tiểu Phong thích…….” Đáy mắt Diệp Cảnh thoáng hiện lên nét cô đơn, anh nâng tay lên xoa đầu Tiểu Phong, “Sang phòng khác nhỡ khiến Tiểu Phong lạ giường, rồi trễ nải việc học tập thì sao, Tiểu Phong cứ ở lại phòng này ngủ đi, anh hai sẽ dọn qua phòng khác”.

“…………..”

Diệp Cảnh biết theo số tuổi ngày càng tăng, Tiểu Phong sớm hay muộn cũng có ý nghĩ muốn tách ra ở riêng trong đầu, cho nên anh đã có sự chuẩn bị từ trước. Nhưng mọi chuyện rõ ràng đã bình an vô sự trôi qua lâu như vậy, mà hiện tại lại đột nhiên……….. Diệp Cảnh âm thầm nắm chặt tay, quả nhiên cậu đã bị giấc mơ từ kiếp trước ảnh hưởng rồi.

Tiểu Phong, em rốt cuộc………còn muốn làm gì đây?

Diệp Cảnh chậm rãi đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống tấm thảm lông dê trải trên sàn rồi thở dài. Sau vụ Tiểu Phong bị ngã khỏi ghế sô pha, đầu bị đụng vào bàn lần trước, anh đã dặn Phúc quản gia trải thảm lông ở mọi nơi trong nhà.

Không hiểu vì sao, trong giờ khắc này, lòng anh lại cảm thấy vô cùng bất an. Diệp Cảnh biết, một khi anh rơi vào cảm giác bất an, cảm thấy mình đã không thể nắm chắc mọi thứ trong tay nữa, thì nhất định là do có liên quan tới Tiểu Phong.

Tiểu Phong chắc chắn đang che giấu gì đó, Diệp Cảnh có thể đoán ra được, nhưng anh không dám nghĩ sâu, lại càng không dám đâm thủng lớp giấy mỏng manh ấy. Anh sợ………nếu lớp ngụy trang hoàn toàn bị xé rách, anh sẽ mãi mãi mất đi người em trai mà mình yêu nhất.

Cho nên, anh chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.



Đêm đầu tiên ngủ riêng, Diệp Phong bị mất ngủ vì không còn hương vị quen thuộc, không còn hơi ấm quen thuộc vây quanh. Cậu chợt nghĩ, có phải mình đã bị anh hai quây vào trong vòng tròn nhỏ, bị thao túng, rơi vào rắc rối không thể trốn thoát rồi hay không.

Mơ hồ nhớ lại, cậu đã từng ăn chơi đàng điếm chỉ vì muốn nhận được sự chú ý dù nhỏ nhất của anh hai, nhưng…….cuối cùng vẫn không thể có được. Mọi người đều nói, anh trai vì muốn củng cố địa vị của chính mình nên mới nuôi cậu thành một tên phế vật như thế.

Diệp Phong còn nhớ loáng thoáng, cậu đã sớm tránh cái ghế người thừa kế kia, chỉ muốn phấn đấu thực hiện giấc mộng đơn thuần nhỏ bé của mình, cố gắng hài hòa quan hệ của hai anh em, cũng từng có một đám bạn bè thân thiết tuy chẳng nhiều, nhưng……..cuối cùng cậu lại “chết”, chết ngay trước mặt người anh trai mà mình một lòng quý mến, chính anh trai đã bức cậu phải chết!

Diệp Cảnh nói: Cậu căn bản không xứng làm em trai tôi!

Diệp Cảnh nói: Chính cậu đã thay thế vị trí của đứa em chưa kịp sinh ra của tôi.

Rất nhiều câu nói đã rơi vào hư vô, chỉ có hai câu này, duy nhất hai câu này giống như tiếng chuông ngâng vang, khiến cậu bừng tỉnh.

………………..

Diệp Phong kéo lại chăn, bọc cái đầu nhỏ xù tóc vào trong ổ chăn ấm áp, khoang mũi ngửi được hương vị ánh nắng quen thuộc, khiến lòng cậu càng thêm chua xót khổ sở. Diệp Phong hít thật sâu, giống như anh hai vẫn còn đang nằm bên cạnh cậu, mùi hương ấy vẫn tràn ngập trong không gian.

Số mệnh sao……… Khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch, chậm rãi buông lỏng cánh tay, hai anh em bọn họ rốt cuộc là cái dạng nghiệt duyên gì mà phải dây dưa đến tam sinh tam thế thế này!

.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong mang theo đôi mắt gấu mèo, mơ mơ màng màn ngồi xuống bàn ăn cơm. Hai mắt cậu vẫn híp lại, khóe miệng còn dính một ít bọt kem đánh răng, dáng vẻ đúng chất hoàn toàn chưa tỉnh ngủ. Anh trai đại nhân nhìn từ đầu đến cuối mà đau lòng không thôi, thật muốn biến em trai thành gấu ngủ đông luôn cho rồi.

Phúc quản gia thoáng nhìn nhị thiếu gia không có tinh thần, lại liếc mắt nhìn đại thiếu gia có vẻ muốn nói lại thôi, nhất thời hiểu rõ. Chắc chắn đại thiếu gia không hiểu chuyện, khiến nhị thiếu gia tức giận, kết quả khiến nhị thiếu gia cả đêm không ngủ vì tức, đại thiếu gia đau lòng, muốn làm lành nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Ừm, khẳng định là như thế. Phúc quản gia tự biên tự diễn chân tướng, sau khi bê lên đồ ăn sáng liền kêu người làm rời đi. Chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để người trẻ tuổi tự giải quyết, lão già xương cốt lỏng lẻo như ông không nhúng tay vào nổi.

Diệp Phong cúi đầu, rầu rĩ ăn cháo, Diệp Cảnh bất động thanh sắc cẩn thận xem xét, rất sợ đôi mắt mơ hồ kia nhắm tịt lại, sau đó cả khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ bổ nhào vào bát cháo.

Sau khi ăn cháo xong, Diệp Cảnh ngồi yên vị trên xe, để lái xe đưa mình tới trường. Diệp Cảnh lo lắng, cũng muốn đi theo. Diệp Phong không nói gì, ngầm đồng ý để anh ngồi cạnh cậu, đương nhiên, cũng có lẽ vì cậu đang rất buồn ngủ nên mới không rảnh mà để ý chuyện này.

Tối hôm qua, có lẽ vì tưởng niệm quá nhiều, hoặc cũng do mất đi cảm giác quen thuộc nên cậu bị mất ngủ, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, tự giày vò đến rạng sáng mới thiếp đi trong chốc lát. Thứ tốt đẹp duy nhất chính là sự quấy nhiễu giống như trong trí nhớ trước kia không còn xuất hiện nữa.

Dựa vào đệm ghế mềm mại, Diệp Phong rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê rất nhanh. Trong xe ngập tràn hương chanh mà cậu thích, vừa ngửi đã thấy thoải mái vô cùng, chốc lát sau, cậu còn được gối lên một thứ gì đó mềm mại, mang theo độ ấm vừa phải, nên lập tức cảm thấy mỹ mãn, cọ cọ vài phát rồi ôm lấy chặt cứng.

“Anh hai………” Bé thỏ con nhỏ giọng lẩm nhẩm, nét mặt rõ ràng rất thỏa mãn, nhưng trong thanh âm lại chất chứa sự cô đơn nhàn nhạt.

Diệp Cảnh nhìn em trai bảo bối đang gối lên đùi mình, nghe thấy tiếng gọi ấp úng có chút tủi thân của Tiểu Phong, đáy lòng nhất thời run lên. Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ ngốc nghếch kia.

Không cần Diệp Cảnh nhắc nhở, lái xe đã tự động giảm tốc, để xe đi chậm dần, lẳng lặng tiến tiếp lộ trình tới trường học.

Cuối cùng, đợi cho đến khi Tiểu Phong mở mắt, phát hiện bản thân đang gối lên tay anh trai nhà mình, thậm chí còn nhỏ ra cả nước miếng, trong lòng tự nhiên có tý 囧.

“Anh hai……em, xuống xe đây!” Cúi đầu nhìn nước miếng dính đầy trên tay áo kia, Diệp Phong giả bộ không thấy gì hết, nhanh chóng nhảy khỏi xe, không chú ý tới Diệp Cảnh đang định mở miệng, dáng vẻ mười phần muốn nói gì đó.

Có lẽ cậu cũng chú ý tới, thế nhưng hiện tại…….cậu không muốn nghe.



Mấy tháng kế tiếp vất vả dị thường, bài giảng của giáo viên, các buổi học thêm, rồi thi thố liên miên, tan học lại phải làm bài tập, ba ngày một lần thi nhỏ, năm ngày một lần kiểm tra lớn. Tất cả mọi thứ đó đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng có tý mập mạp của Tiểu Phong càng thêm gầy yếu.

Phúc quản gia nhìn mà đau lòng lắm, nhưng ông chỉ có thể làm thức ăn dinh dưỡng, liều mạng bù vào lượng năng lượng đã mất trong dạ dày của nhị thiếu gia mà thôi.

Nguồn:

Diệp Cảnh cũng cực kỳ đau lòng, nhưng mấy ngày nay dường như Tiểu Phong đang cố ý trốn tránh anh, cơm ăn rất nhanh, có khi còn nằm lỳ trong phòng để làm bài tập, anh đi vào cũng không thèm ngẩng đầu lên, ra vẻ mải làm đề thi nên không biết. Lúc đầu Diệp Cảnh thiếu chút nữa đã xông lên, muốn lôi kéo sự chú ý của em trai bảo bối nhà mình, kéo cậu ra khỏi đống bài vở phiền thoái, nhưng đúng khoảnh khắc ấy anh lại nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra, nên mới có thể khắc chế được xúc động ma quỷ trong lòng.

Hơn nữa chuyện bắt cóc lần trước còn có liên quan đến Lưu Vinh. Anh vẫn lo người trong Lưu gia bắt đầu càn quấy, dù không đủ chứng cứ nhưng trước mắt không nên tùy tiện khiêu khích.

Lưu Vinh cũng chỉ là kẻ bị lợi dụng, hắn không có thân phận đứa con trai bị vứt bỏ như Mạnh Hạo, tuy giống nhau ở chỗ ăn sung mặc sướng, nhưng Lưu Vinh là bị chiều thành hư.

Mạnh gia bỏ qua chuyện Mạnh Hạo vì anh vẫn còn giá trị để họ lợi dụng, có thể giúp Mạnh Dục phát triển. Nhưng Lưu Vinh vốn là đứa con cưng duy nhất của chủ mẫu Lưu gia, tất nhiên khó đụng.

Cứ buông tha như thế Diệp Cảnh dĩ nhiên không cam lòng, thế nên anh đã phái người tới đập cho Lưu Vinh một trận, khiến hắn không thể xuống giường hai tháng. Từ đó, quan hệ giữa Lưu gia cùng Diệp gia càng thêm lạnh.

Đương nhiên, Diệp Phong hoàn toàn không biết những chuyện này, vì để bản thân không còn suy nghĩ miên man nữa, cậu đã dùng toàn bộ tinh lực đặt lên kì thì đại học sắp tới. Diệp Phong thầm nghĩ, nhân cơ hội này rời đi thật xa, chờ thời gian làm lắng đọng mọi thứ……rồi nói sau.

Thời tiết nóng bức dần đuổi tới, cùng với đó là nhiệt độ tăng cao, khiến hàng nghìn hàng vạn học sinh Trung Quốc càng thêm vội vã.

Diệp Phong nhìn chằm chằm tờ đơn nguyện vọng thi đại học trước mặt, cây bút trong tay xoay vài vòng, mãi vẫn chưa viết xuống được.

Trong di động vẫn còn giữ một tin nhắn mới đến, nội dung là địa chỉ một quán cà phê.

Hôm qua, sau khi hoàn thành xong cuộc thi vào đại học, Diệp Phong đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lưu Tố Vân.

“Diệp Phong, cháu có muốn biết chuyện về mẹ ruột của Diệp Cảnh không?”

Vừa nghe được câu hỏi này, Diệp Phong đã nảy lên xúc động muốn tắt điện thoại ngay và luôn.

Cậu vẫn luôn muốn biết những chuyện xảy ra năm đó, tuy kiếp trước anh hai đã nói Lưu Tố Nguyệt là người hại chết má Diệp, nhưng Diệp Phong vẫn cảm thấy khó tin.

Thời gian cậu ở cạnh mẹ ruột không nhiều, thế nhưng Diệp Phong có thể cảm giác được, khí chất độc đáo của người phụ nữ ấy, có chút cố chấp, chẳng qua chắn chắn không phải là loại người lòng dạ hiểm độc.

Huống chi, Diệp gia nhất định sẽ không lấy về một người phụ nữ hại chết vợ trước của chồng.

Diệp Phong muốn biết sự thật, nhưng cả Phúc quản gia lẫn Diệp Cảnh đều là những người không thể nói rõ với cậu.

Cũng giống như Diệp Cảnh, Diệp Phong không dám đụng tới giới hạn mơ hồ ấy, cậu lờ mờ ý thức được, một khi đã chạm tới đó, đường tuyến cân bằng mỏng manh này chắc chắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.