Diệp Phong biết mình lại mơ nữa rồi, vẫn là những cảnh xưa cũ trong trí nhớ, chẳng qua hiện tại cậu đang sắm vai người đứng xem mà thôi, đứng giữa hư vô, trong không gian tĩnh lặng chứng kiến hết thảy……….
“Anh hai~” Trong bóng tối truyền đến thanh âm đặc biệt non nớt của bé con.
Hình ảnh dần rõ ràng trong tầm mắt, Diệp Phong thấy chính bản thân mình khi còn bé đang dùng thân thể bánh bao nhỏ lắc lư lắc lư, ngoan ngoãn chạy về phía trước, nhưng không ngờ mới được vài bước thì hai chân đã run lên, thân hình tròn trịa như nắm gạo nếp ngã xấp trên mặt đất.
Nhưng bánh bao nhỏ không khóc, cậu chỉ ngây người ra một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh trai cười, tươi sáng hệt như ánh nắng mặt trời. Diệp Phong thấy dáng vẻ Diệp Cảnh khi còn nhỏ đang nhíu mày, đáy mắt chứa toàn sự chán ghét không chút che giấu. Người này không hề giống với người anh trai sẽ lập tức chạy tới đỡ cậu đứng lên trong trí nhớ của Diệp Phong, mà như là một người xa lạ, lãnh đạm xoay người rời đi.
“Anh hai………” Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, cố gắng nhướn cái đầu nhỏ nhìn theo, nhưng chỉ thấy bóng dáng anh trai biến mất ở chỗ rẽ hành lang, dưới chân như có gió đưa, nhanh gọn, không có chút do dự, không hề quay đầu lại. Cảm giác mất mát lan tràn trong không gian khiến cho căn nhà cao cấp vốn trống trải nay lại càng thêm vài phần tĩnh lặng mà lạnh lẽo.
Diệp Phong lại tiếp tục thấy cảnh Phúc quản gia tuổi còn trẻ đi đến bế bánh nhỏ đứng lên, xoa đầu bánh bao nhỏ an ủi.
“Nhị thiếu gia…….”
Anh trai…….từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ chấp nhận cậu.
............
“Alô?” Giọng nói từ đầu dây bên kia vĩnh viễn lãnh đạm, xa cách như thế, khiến Diệp Phong nhịn không được run rẩy một chút.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Phong cố gắng mỉm cười, tận lực giữ vững ngữ điệu nhẹ nhàng bình thản, nhưng vẫn như cũ che giấu không hết hy vọng nhàn nhạt lộ ra: “Anh hai, tối nay về ăn cơm được không, hôm nay……”
“Không có thời gian.” Cuộc gọi lập tức bị ngắt, ngắn ngủi trong vòng hai giây.
Hôm nay……là sinh nhật của em. Nghe thấy tiếng tút tút ngân dài qua điện thoại, Diệp Phong há miệng thở dốc, cậu vẫn còn chưa nói hết câu mà.
Phúc quản gia khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh hai vẫn luôn……nói chuyện với cậu một cách miễn cưỡng như thế.
............
“Tiểu Phong, lại đây uống chén nước đi.” Giọng nói rất quen thuộc, pha chút lành lạnh nhưng vẫn lộ ra sự dịu dàng không hề che giấu.
Con ngươi Diệp Phong hơi co lại, người này là……..Việt Hàn Du?!
“Cám ơn………” Chính cậu đang ngồi trên ghế sô pha, thoạt nhìn có hơi phờ phạc. Diệp Phong mệt mỏi tiếp nhận chén trà, dáng vẻ không yên lòng nhấp một ngụm nước.
Việt Hàn Du xoa đầu Diệp Phong, ánh mắt tràn ngập dịu dàng nói: “Tôi không muốn nói xấu Diệp Cảnh, nhưng là kẻ đứng ngoài cuộc, lại làm bạn nhiều năm với cậu, tôi nghĩ cần phải nói cho cậu hiểu rõ. Tiểu Phong, Diệp Cảnh là một thương nhân xuất sắc, nhưng lại là một người anh trai vô cùng thất bại, cậu không cần ôm ảo tưởng gì với anh ta nữa”.
Diệp Phong miễn cưỡng cười khổ: “Thật ra tôi chỉ muốn…..cùng người nhà…..đi du lịch mà thôi”.
“Nếu cậu thật sự muốn một người anh trai, tôi cũng có thể làm.” Việt Hàn Du đột nhiên nói, ngữ khí nghiêm túc đến khó hiểu.
“Cái gì?” Diệp Phong giật mình, nhất thời không hiểu rõ ý của Việt Hàn Du.
“Bất kể cậu muốn đi đâu, tôi cũng sẽ đi với cậu.” Việt Hàn Du nhích lại gần, Diệp Phong theo phản xạ lùi ra phía sau, cuộn một góc trên sô pha. Việt Hàn Du vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục nhích tới gần gương mặt Diệp Phong, gần tới mức cậu có thể cảm nhận từng hơi thở của y. Không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy vô cùng căng thẳng.
“Tiểu Phong, cậu không hề cô độc, dù sau này gặp phải bất cứ chuyện gì, cậu cũng đều có thể tới tìm tôi…………”
Vì sao ánh mắt của Việt Hàn Du lại luôn kỳ quái đến vậy?
............
“Thầy à, nhanh tan học thôi, em sợ không kịp nữa rồi”.
“Ầy, nhóc con vội đi hẹn hò hả!”
“Đâu có đâu, em muốn đi mua quà sinh nhật cho anh hai thôi”.
“Tình cảm của hai anh em tốt thật đó!”
“Có lẽ vậy………”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên khiến màng nhĩ chấn động, một giây cuối cùng trong trí nhớ là hình ảnh chiếc xe ô tô màu đen có rèm che lao tới, nháy mắt tông thẳng vào người cậu. Diệp Phong cảm nhận được sự đè ép mãnh liệt đầy rõ nét, làm cậu nhịn không nổi gào thét kêu đau.
“A___________”
“Tiểu Phong?” Ngay giây tiếp theo cậu đã dựa vào lồng ngực ấm áp của ai đó, sau lưng được một bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve, trấn an tâm tình không yên ổn của cậu. “Tiểu Phong, sao vậy?”
Diệp Cảnh giúp em trai bảo bối nhà mình chà lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt khẩn trương.
“Anh hai?” Diệp Phong mơ màng mở mắt, ý thức vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu đã nhận ra mình rốt cuộc cũng thoát khỏi ác mộng kia rồi.
“Là anh, anh hai ở đây rồi. Tiểu Phong lại gặp ác mộng sao?”
Diệp Phong xoay đầu lại, nhìn thấy sự khẩn trương cùng quan tâm vô hạn ẩn sâu trong mắt anh trai, cậu không thể nhìn ra một chút giả dối nào ở đó. Diệp Phong lại nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng, để mặc cậu tự sinh tự diệt của người anh trai trong mộng, không hiểu vì sao đáy lòng bỗng dâng lên nỗi niềm tủi thân sâu sắc.
“Anh hai……… vì sao lại đối xử với em như thế?”
“Cái gì?” Diệp Cảnh hơi sửng sốt.
Diệp Phong bĩu môi, đôi mắt ngấn hồng, con ngươi đen như mực mơ hồ lấp lánh một tầng nước. Diệp Cảnh vốn tưởng cậu còn muốn nói thêm gì nữa, ai ngờ Tiểu Phong đột nhiên trở mình, rụt người vào trong chăn, tròn vo nhưng run rẩy xù lông như chú nhím con tức giận.
Diệp Cảnh nhíu máu, sự bất an dần dâng lên, đáy lòng mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn.
Sau khi Tiểu Phong tỉnh lại, từ tối hôm qua đến giờ cậu luôn gặp ác mộng, anh cảm nhận được Tiểu Phong dường như…….không còn giống như lúc trước nữa.
Anh sợ hãi cảm giác được, cái quay lưng lần này của Tiểu Phong chính là điềm báo trước cậu sẽ rời bỏ anh.
“Tiểu Phong ngoan, nói cho anh hai biết anh hai đã làm sai điều gì được không, anh hai sẽ lập tức sửa, Tiểu Phong đừng tức giận nữa nhé?” Diệp Cảnh thấp giọng xin tha thứ, anh nhạy bén cảm giác được xúc cảm biến hóa của Tiểu Phong chẳng có quan hệ gì với lần bắt cóc này hết, chẳng lẽ…..là vì nguyên nhân khác.
Tâm tư của bé thỏ quả nhiên vô cùng thiện lương, vừa nghe thấy Diệp Cảnh nói thế, chỉ chốc lát sau đã nhúc nhích, cái đầu nhỏ chui ra khỏi ổ chăn, đôi mắt đen lúng liếng đảo quanh, nhìn thấy sự “chân thành” trong mắt anh trai, trên mặt nhất thời xuất hiện do dự rõ nét.
Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên trán Diệp Phong, cậu không còn tránh né hay cự tuyệt nữa. Điều này khiến trái tim Diệp Cảnh dễ chịu hơn hẳn, ít nhất thì……. Tiểu Phong không có giống như tối hôm qua, đột nhiên chán ghét sự thân cận của anh.
“Anh hai, em đói rồi.” Bé thỏ con chu môi, không trả lời câu hỏi trước đó của Diệp Cảnh.
“Anh hai có mang cháo từ nhà đến, có muốn ngồi dậy ăn hay không?” Diệp Cảnh cũng thuận theo cậu tiếp lời.
“Có ạ……” Bé thỏ con ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Cảnh cẩn thận nâng Tiểu Phong dậy, nhẹ nhàng đặt một tấm đệm phía sau làm chỗ dựa, để cho em trai bảo bối nhà mình thoải mái dựa lưng.
“Anh hai đút cho em ha?” Diệp Cảnh dùng thìa múc cháo, cẩn thận thổi thổi, rồi chậm rãi đưa đến miệng Diệp Phong, ánh mắt ngập tràn thỏa mãn nhìn cậu chút một chút một nhai nuốt.
Anh hai thế này rõ ràng là tốt nhất.
Diệp Phong mở to mắt nhìn, đột nhiên mở miệng: “Anh hai, anh có tin vào kiếp trước không?”
Tay Diệp Cảnh chợt khựng lại một chút, sau đó lập tức tiếp tục múc cháo, trong chớp mắt che giấu sự cứng ngắc ban nãy, ánh mắt nhu hòa mà chuyên chú: “Sao Tiểu Phong lại đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái này?”
Diệp Phong hơi do dự một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Em mơ thấy một giấc mơ rất lạ……”
Mơ?! Diệp Cảnh cả kinh, thiếu chút nữa đánh đổ bát cháo trên tay, sự bất an cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
“Tiểu Phong………mơ thấy anh hai hả?”
“Vâng…….” Thanh âm của Diệp Phong mang theo sự do sự, “Là một người nhìn rất giống anh hai”.
Tiểu Phong vẫn luôn cảm thấy tuy hai người dáng vẻ giống nhau nhưng người kia so với anh trai nhà mình thì quá là kém cỏi.
Diệp Cảnh nửa thật nửa giả hỏi han, từng bước từng bước dẫn dắt Diệp Phong, cậu ngây ngốc mắc bẫy, kể ra toàn bộ giấc mơ của mình, càng nói càng nhiều, càng khiến Diệp Cảnh lo sợ.
Đây…….toàn bộ đều là những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, là những thứ mà anh muốn quên, lúc ấy anh thật sự cặn bã đến không thể cặn bã hơn, luôn hung hăng tổn thương Tiểu Phong, ngay lúc thân thể cậu yếu ớt nhất lại dùng sao khoét sâu thêm, khiến vết thương máu chảy đầm đìa. Sau đó Tiểu Phong chỉ biết tránh ở một góc sáng sủa, cuộn tròn người lại, lặng lẽ tự liếm vết thương, thầm chờ nó kết vảy.
Tiểu Phong……… Diệp Cảnh xiết chặt nắm tay, đáy mắt âm trầm bừng lên ngọn lửa đỏ rực.
“Đây chỉ là mơ thôi, ngày nghĩ gì thì đêm mơ thế ấy, có phải Tiểu Phong luôn lo lắng anh hai sẽ bỏ rơi em hay không?” Diệp Cảnh cố gắng áp chế sự kinh hãi trong lòng, ngữ khí bình thản mà dịu dàng, giống như đang thuật lại một sự kiện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Diệp Phong chớp chớp mắt, có hơi chút nghi hoặc.
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật.” Diệp Cảnh bật cười nhéo nhéo mũi bé thỏ con, “Vì một giấc mộng chả ra sao mà Tiểu Phong lại đi giận anh hai, phải phạt phải phạt”.
“Á ~” Diệp Phong vươn móng vuốt che mũi, phản kháng lại cái tay của Diệp Cảnh, trong lòng thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chắc tại cậu mệt mỏi quá nên thế rồi, nhưng giấc mộng kia cũng thật sự quá kinh khủng. Cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nếu đó thực sự là trí nhớ trong kiếp trước thì không có lý nào thái độ của anh hai với cậu lại kém đến mức ấy á ~
“Tiểu Phong ngoan ngoãn ăn hết cháo rồi anh hai sẽ bóc vải cho em có được hay không?”
Cái đầu be bé của Diệp Phong nhất thời bừng sáng, hai mắt lấp lánh quang mang trong suốt.
“Vâng ạ!” (^o^)/
Quả nhiên anh trai nhà cậu là tốt nhất!
…
Diệp Cảnh xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, nháy mắt sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh nhất thời tối sầm xuống.
Tại sao Tiểu Phong lại đột nhiên mơ thấy những chuyện trong kiếp trước, tại sao em ấy lại nghĩ những chuyện đó đều đã xảy ra. Từ trước đến nay rõ ràng anh làm cái gì cũng suôn sẻ, nhưng lúc này việc ngoài ý muốn đã tới…….nhanh tới mức bất ngờ, khiến anh không phòng kịp.
Là ai, rốt cuộc là ai, chẳng lẽ lại là……giọng nói đã cho anh sống lại?!
Diệp Cảnh hừ lạnh một tiếng, anh liệu có nên cảm ơn trời xanh vì Tiểu Phong không mơ thấy đoạn ký ức cuối cùng trong phòng bệnh kia hay không đây.
Nếu không, nếu không……….
Anh chậm rãi nhắm mắt, không dám nghĩ tới khả năng sau khi em trai nhà mình nhỡ rõ việc bản thân chết ra sao, rồi cậu sẽ nhìn anh bằng ánh mắt nào. Sợ hãi? Hay hoảng sợ? Hay……hoàn toàn chán ghét rồi rời bỏ anh?
Nhưng mặc kệ là loại tình huống gì, Diệp Cảnh biết anh vẫn sẽ mất đi Tiểu Phong, mất đi sự tin tưởng của cậu, mất đi tình yêu của cậu, hết thảy…….đều là do anh tự làm tự chịu, đều là sự trừng phạt mà anh phải gánh.
Nhưng tới tận bây giờ Diệp Cảnh cũng không phải là loại người ngồi yên chờ chết, nếu vẫn chưa đến khoảnh khắc cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không chán nản, tuyệt đối không buông tay. Chỉ sợ……chỉ sợ, phải dùng tới thủ đoạn cuối cùng, nhốt Tiểu Phong lại…..còn hơn là phải mất cậu. Cường thế một chút cũng chẳng sao, đúng không?
Khóe môi Diệp Cảnh cong lên một nụ cười khổ.
.
“À đúng rồi………..cuối cùng em còn mơ thấy cả Việt Hàn Du nữa á!” Bé thỏ con nghiêng đầu, đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?” Diệp Cảnh cực kỳ khó chịu, sao cậu lại mơ thấy cả tên râu ria vớ vẩn kia nữa thế → →.
“Anh ấy nói anh ấy có thể làm anh trai của em, sau đó đưa em đi du lịch khắp nơi, cho dù em gặp khó khăn gì thì anh ấy cũng nguyện ý giúp em.” (*^___^*)
Diệp Cảnh thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, cái tên chết tiệt kia quả nhiên có mục đích không thuần khiết với em trai nhà anh, mẹ kiếp!!!
“Mơ đều là ngược lại đấy, Tiểu Phong cũng đâu thể làm phiền người ngoài đúng không, em vẫn còn có anh hai mà!”
Bé thỏ con chớp chớp mắt, dưới ánh mắt đầy áp bức của anh trai, cậu đành yên lặng gật đầu. Đúng vậy, anh chính là anh ruột của cậu á……. Cơ mà sao những lời anh trai nói quái quái thế nào ấy nhở? o(╯□╰)o
“Chỉ có điều…… Em còn mơ thấy có một chiếc xe đột nhiên lao tới…….thân thể em bị đè ép trong chớp mắt, rất đau, rất đau…….” Dường như đã đắm chìm trong trí nhớ, thân thể Diệp Phong không khỏi hơi phát run.
Đáy mắt Diệp Cảnh tối sầm lại, trong lòng khẳng định đó chính là đoạn ký ức Tiểu Phong gặp tai nạn ở kiếp trước. Bị xe đè lên nhất định rất đau, thậm chí bác sĩ còn chẩn đoán có khả năng cậu sẽ bị tê liệt, vô cùng nguy hiểm. Diệp Cảnh thật giận bản thân mình khi đó lại có thể vui sướng khi người gặp họa, chạy tới kích thích cậu, cuối cùng hại Tiểu Phong đột tử.
Thuận theo tự nhiên ôm tiểu Phong vào trong ngực, giống như mỗi lần tìm kiếm sự an ủi trước đây, Diệp Cảnh cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu, cảm thụ nhiệt độ cơ thể chân thật đang áp sát vào ngực mình, đáy lòng bỗng chốc bình ổn hơn một ít. “Đừng suy nghĩ nữa, chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi”.
Đối với kiếp này mà nói thì đó chính là mộng! Anh tuyệt đối không cho phép đoạn trí nhớ hư ảo này ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, ảnh hưởng đến sinh mệnh vô lo vô nghĩ của Tiểu Phong.
Cái đầu nhỏ xù tóc của Diệp Phong cọ cọ, tham luyến hít lấy hương vị đầy quen thuộc trên người anh trai.
“Em biết mà anh hai, đó chỉ là giấc mơ, giấc mơ mà thôi…… Anh hai của em rõ ràng là một người rất dịu dàng”.
“………” Diệp Cảnh hơi hạ mắt, đáy mắt sâu lắng thoáng hiện lên một mạt đau thương.
Bạn đang �
Con người luôn như thế, coi thường những thứ trước mắt, chỉ đến khi nó mất đi mới cảm thấy hối tiếc, nhưng lúc đó hối hận cũng đã muộn, biết vậy thì chẳng làm.
Nếu Tiểu Phong thực sự nhớ lại được mọi việc ở kiếp trước, nhớ được những chuyện cậu chảy máu đầm đìa vì bị anh tổn thương như thế nào, liệu cậu còn có thể giống như lúc này, không hề có sự trói buộc, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh hay không?
Tiểu Phong, Tiểu Phong, có thể tiếp tục như thế được không. Chúng ta sẽ cùng bên nhau trải qua năm tháng, cùng bên nhau cảm thụ thế gian chuyển dời, tựa vào nhau cả đời được không?